Con đường dị giới xinh đẹp

Quyển 3 - Chương 227: Phỉ lệ cường thế



Editor: Cẩm Băng Đơn.

Vốn Phỉ Lệ đang tức giận, đột nhiên bất an mà rùng mình ớn lạnh, ngay sau đó Phỉ Lệ lo lắng nhìn chung quanh một cái, nhưng chẳng phát hiện được kẻ nào khả nghi, nhưng cái cảm giác bị ma thú để mắt tới như hình với bóng chân thật như thế, sẽ là ai đây?

"Không nên có lần sau nữa." Phỉ Lệ lạnh nhạt nhìn đám người Đạt Phỉ một cái, sau đó lại tiếp tục nằm ở trên ghế dài ngủ bù, chỉ là Tinh Thần lực lại không ngừng khếch đại ra, muốn tìm được kẻ khiến mình rợn cả tóc gáy kia. Cái cảm giác đó là sát khí truyền tới từ đáy lòng, trước giờ nàng chưa từng gặp qua, chỉ có lúc ở cùng Lạp Mạc Nhĩ săn ma thú ở Cổ Kỳ Bỉ Hạp Cốc, mới có cảm giác mãnh liệt như thế này. Chẳng lẽ là ma thú trong Thâm Uyên, nhưng Dẫn Phượng cung không phải là địa bàn của Cửu Ngân sao? Không có khả năng sẽ có ma thú uy hiếp mình mới đúng.

"Ngươi. . . . . ." Đạt Phỉ nhất thời bị cỗ uy áp của Phỉ Lệ dọa sợ đến nỗi không dám nói gì nữa. Nàng thật sự không ngờ, vốn là muốn tới giáo huấn Phỉ Lệ một trận, nhưng cuối cùng lại biến thành mình bị ả ta giáo huấn lại, gương mặt quyến rũ của Đạt Phỉ, liên tục đổi màu, về phần những nữ nhân không có gia thế gì kia, dĩ nhiên cũng chẳng có kết quả tốt gì, không chết thì cũng tàn phế, dù sao Cửu Ngân cũng chẳng quan tâm đến sống chết của bọn họ, nên tất nhiên những người này lại chẳng cần phải nói.

"Bích Lệ, ta mệt rồi." Phỉ Lệ nhắm mắt lại, hai chân nhẹ nhàng đung đưa dưới chân ghế dài, lười biếng, thanh thản dựa lên ghế, hoàn toàn không để vẻ mặt giận dữ của Đạt Phỉ ở trong mắt, trong mắt nàng chính là vẻ khinh thường với thâm ý giống như là nữ vương cao cao tại thượng nhìn con kiến hôi trên mặt đất, về phần Ti Lệ thì hai mắt đã biến thành hạt đậu lớn rồi, hiển nhiên là chưa kịp phục hồi tinh thần từ sự cường thế của Phỉ Lệ, ở Dẫn Phượng trong còn chưa có kẻ nào dám nói chuyện như vậy với Đạt Phỉ, dĩ nhiên chiến tướng Lang Sâm không thể tính, dù sao hắn chẳng lui tới gì với Đạt Phỉ cả.

"Tiểu thư Đạt Phỉ, xin mời!" Khóe miệng Bích Lệ khẽ cong lên một độ cong khinh thường, tới đây khiêu khích sao? Nhưng thật đáng tiếc, bởi vì tiểu thư Phỉ Lệ lại chẳng thèm để ý, Đạt Phỉ quả thật đã cho mình là nữ chủ nhân của Dẫn Phượng rồi! Cho nên tới đây để ra oai phủ đầu với Phỉ Lệ. Chỉ là lại thất bại thảm hại, bị tiểu thư Phỉ Lệ chiếu tướng lại. Quả nhiên là nữ nhân không có đầu óc! Có lẽ là do thích leo lên giường nam nhân quá, nên chỉ biết dùng nửa người dưới mà xem xét vấn đề, thay vào đó là một kẻ bại não.

Không thể phủ nhận là ánh mắt nhìn Phỉ Lệ của Bích Lệ đã thay đổi, thời điểm nàng nghe thấy tin Đạt Phỉ xuất hiện, trong đầu nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, duy chỉ không có nghĩ tới Phỉ Lệ lại có thể cường ngạnh đuổi bọn họ đi như vậy.

"Hừ!" Đạt Phỉ phấy tay áo thật mạnh, cặp mắt cơ hồ sắp phun ra lửa, nhưng lại dám không làm gì nữa. Nàng không phải kẻ ngu, Phượng điện và Long Điện là cấm kỵ nhất của Dẫn Phượng cung, không thuộc về Dẫn Phượng cung hay những điện khác, cho nên dù là nàng cũng không dám thật sự trút cơn giận ở Phượng điện, hơn nữa nếu nàng muốn vào Phượng điện cũng phải được Cửu Ngân cho phép, nàng vẫn cho rằng Phượng điện sẽ là của mình, vấn đề chỉ là thời gian, nhưng nàng lại không thể ngờ rằng Cửu Ngân đại nhân chỉ đi tới Đại lục Phi Long một chuyến, sau đó liền tới Thủ Vọng Giác, cuối cùng thậm chí ngay cả chủ nhân của Phượng điện cũng mang về.

Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không buông tay, Cửu Ngân đại nhân là của nàng, nàng_Đạt Phỉ. Đái Ân Tư, còn những kẻ dám ngăn cản mình, trừ đi không phải là tốt rồi sao? Giống như mấy nữ nhân trước kia. Nàng cần phải trở về suy nghĩ cho thật chu đáo, chuẩn bị đối phó nữ nhân tên Phỉ Lệ kia, nàng nhất định sẽ chiêu đãi khuôn mặt đó một phen thật tốt.

"Bích Lệm ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thành thật trả lời ta." Phỉ Lệ híp mắt lại ngay sau khi đám người Đạt Phỉ rời đi, sau đó lại nhanh chóng mở ra, không còn giọng điệu lười biếng nữa, mà là giọng điệu ra lệnh, là thái độ không cho phép nói dối. Chớp mắt một cái khí chất đó lại một lần nữa trở lại trên người của Phỉ Lệ, khiến Bích Lệ kinh hãi trong chốc lát, sau đó cung kính cúi đầu xuống, một khắc kia nàng giống như thấy Cửu Ngân đại nhân đang ra mệnh lệnh, giọng điệu không cho phép làm trái đó, là khí thế của cường giả.

"Tiểu thư Phỉ Lệ xin cứ hỏi." Bích Lệ nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt kinh ngạc, lúc này cả người nàng tản ra vẻ lạnh lẽo từ trong xương, khác xa với vẻ lạnh lùng trước kia, bây giờ Bích Lệ là Ảnh tử của Dẫn Phượng cung, không còn là một thị nữa. Trong nháy mắt khí chất thay đổi, khiến Ti Lệ cắn chặt môi dưới của mình.

Phỉ Lệ vẫn với dáng vẻ hờ hững như trước, giống như không nhìn thấy Bích Lệ thay đổi. Điều này khiến Bích Lệ lại càng thêm ngạc nhiên, xem ra nàng quả thật nhận xét quá chủ quan! Dường như thân phận của mình sớm đã bị Phỉ Lệ vạch trần rồi! Nàng rất tò mò mình đã để lộ như thế nào?

"Trong Dẫn Phượng cung có ma thú gì lợi hại hay không, ít nhất là Thần cấp trở lên ấy." Hai mắt Phỉ Lệ giống như nhìn xuyên qua đám mây mù, nhìn thấu trời xanh. Khiến người ta cảm thấy thê lương vô tận, đây chính là khí phách chỉ thuộc về cường giả sao? Bích Lệ lại một lần nữa bị Phỉ Lệ hù sợ, Cửu Ngân đại nhân từng nói cảnh giới của Bích Lệ rất khó để đột phá được nữa.

Cũng là bởi vì Bích Lệ không có phong phạm của một cường giat, không có phong phạm thì dù là thực lực có đạt đến, cũng chỉ là một cường giả xếp thứ hai, vĩnh viễn đều không thể nào đứng đầu, thậm chí là cường giả cao nhất, hôm nay thấy Phỉ Lệ trầm mặc quay lưng về phía họ, nàng mới hoàn toàn hiểu được, có lẽ giờ khắc này Phỉ Lệ biểu hiện ra khí thế kia, chính là phong phạm mà Cửu Ngân đại nhân đã từng nói!

"Ma thú đã vượt qua Thần cấp, không có. Những ma thú có cấp bận như thế đều bị Cửu Ngân đại nhân trấn áp trong con suối ở Thâm Uyên, nếu không cũng sẽ bị đưa đến chỗ bên kia của Kỳ Dương đại nhân, cho nên trong Dẫn Phượng cung đừng nói là ma thú cấp bậc Thần cấp, dù là Thánh cấp cũng không có, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Bích Lệ không rõ chân tướng nhìn bộ dạng trầm tư của Phỉ Lệ, tại sao đột nhiên tiểu thư Phỉ Lệ lại hỏi vấn đề này.

"Thật sự không có sao? Vậy có khả năng ma thú lẻn vào trong Dẫn Phượng cung mà không bị các ngươi phát hiện hay không?" Phỉ Lệ không buông tha tiếp tục hỏi, bởi vì cảm giác lúc này tuyệt đối là thù tính của ma thú, nàng không thể nào cảm giác sai được! Bởi vì nàng chưa bao giờ thấy thú tính mãnh liệt như thế ở con người. Đợi chút, lúc nàng ở Giác Đấu Trường cũng từng có cảm giác mãnh liệt đó, cũng là từ trên người một người, nói chính xá là ở trên người của một thiếu niên, một thiếu niên bằng tuổi nàng, nàng đã cảm thấy thú tính thuần túy trên người của thiếu niên đó. Chỉ là khi đó không mãnh liệt như lúc này mà thôi.

"Không thể nào." Bích Lệ không hề suy nghĩ liền trực tiếp phủ định, Dẫn Phượng cung không phân tán như vẻ bề ngoài, bốn phía đều có cảnh vệ, hơn nữa tất cả đều có thực lực thấp nhất là Thần cấp, âm thầm theo dõi còn có Ảnh vệ và Kim Ưng, Bích Lệ tuyệt đối không đời nào tin có kẻ vượt qua được tầng tầng lớp lớn canh gác như thế mà vào trong Dẫn Phượng cung, dĩ nhiên ngoại trừ người áo đen ngày hôm qua Kim Ưng thấy, bởi vì có nội ứng, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, người kia có kỹ năng không gian, không khác kỹ năng của Kim Ưng là mấy. Nhưng trong tất cả ma thú, không thể nào có kỹ năng nghịch thiên như vậy, bởi vì nếu quả thật có cường giả lợi hại như vậy, Cửu Ngân đại nhân sẽ giết chết hắn ngay tức khắc.

"Thật sự không có khả năng sao?" Phỉ Lệ mất hồn nhìn phương hướng có hơi thở âm lãnh kia, nàng dám khẳng định, người khác không thể nhận ra được cỗ uy áp kia, bởi vì nó chỉ là nhằm vào nàng mà thôi, cho nên Bích Lệ cũng không cảm nhận được, nếu không Bích Lệ sẽ không chắc chắn phủ định như vậy

"Tuyệt đối không có khả năng, tiểu thư Phỉ Lệ, đã xảy ra chuyện gì sao?" Bích Lệ biết Phỉ Lệ tuyệt đối không phải là người cố tình gây sự... Người, chẳng lẽ Dẫn Phượng cung thật sự xuất hiện ma thú cường đại, không thể nào, không chỉ có mình không hề phát hiện, mà ngay cả Kim Ưng bên kia cũng không có động tĩnh nào.

"Không có việc gì. Chắc là ta cảm giác nhầm! Nói cho ta một chút về Đạt Phỉ." Phỉ Lệ suy tư mãi, rốt cuộc vẫn quyết định bỏ qua, dù sao hơi thở kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, nàng cũng không dám khẳng định đó thật sự là của ma thú, có lẽ chỉ là do nàng đa nghi quá mà thôi.

"Vâng! Đạt Phỉ là tiểu thư của gia tộc Đái Ân Tư, trước kia Đái Ân Tư là một Quý tộc xếp thứ 3, sau khi Đạt Phỉ được đại nhân mang trở về Thâm Uyên, gia tộc Đái Ân Tư nhanh chóng phất lên, chỉ là bọn họ cũng không được giai cấp Qúy tộc thượng tầng của Ma giới thừa nhận, nhưng chẳng qua mấy giap cấp này lại tồn tại dựa trên Cửu Ngân đại nhân, cho nên mới giao hảo với Đái Ân Tư." Chỉ là Đạt Phỉ. Đái Ân Tư cũng không biết những thứ này, nàng ta cữ nghĩ rằng mọi người ở Ma đều phải nịnh bợ gia tộc nàng, tất cả đều là do nàng ta ban ân cho gia tộc Đái Ân Tư. Nhưng điều này Bích Lệ lại không nói ra, bởi vì nàng cảm thấy không cần thiết. Chỉ là một Tiểu Sửu mà thôi.

(Tiểu sửu: Tên hề.)

"Cứ như vậy, không còn gì nữa à?" Phỉ Lệ chuẩn bị tâm lý nghe, nhưng lại không ngờ Bích Lệ nói đơn giản mấy câu liền kết thúc, nàng còn tưởng lai lịch của Đạt Phỉ dọa người đến cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là một thế hệ Qúy tộc xếp thứ 3, giống như Đại gia tộc chân chính như Đức Cổ Lạp mới biết Quý tộc và Đại gia tộc chân chính khác nhau như thế nào, không chỉ chênh lệch về vai vế bề ngoài, mà chênh lệch về thực lực giữa thành viên các gia tộc, những thứ này không thể nào bù đắp nổi.

"Đúng vậy, hết rồi." Bích Lệ nghiêm túc trả lời, ngay cả Ti Lệ đang mất hồn, lúc lấy lại được tinh thần cũng bất mãn nhìn Bích Lệ, bởi vì lúc trước Bích Lệ vẫn không thích nàng tiếp xúc với Đạt Phỉ, nàng bị khinh bỉ không ít, không ngờ Đạt Phỉ cũng chỉ là một Qúy tộc đời thứ 3 mà thôi.

"Ai! Khí thế hung hồn vữa nãy khiến ta còn tưởng rằng lai lịch của nàng kinh hách đến cỡ nào, một tiểu thư Quý tộc đời thứ 3, thế nhưng dám cả gan làm loạn như vậy, thật sự là hết cách!" Phỉ Lệ khinh thường nói, khiến nàng nhớ lại ở Thất Lạc Lâm vị công chúa ở Phong Hành đế quốc kia, cũng đều là tiểu thư mềm mại đáng yêu, nhưng thân phận vẫn có chênh lệch rất lớn, chỉ là cuối cùng không có bi kịch như thế thôi, Đạt Phỉ, không cần trở lại chọc ta, nếu không. . . Cho tới bây giờ ta cũng chẳng phải người thiện lương gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status