Con đường dị giới xinh đẹp

Quyển 3 - Chương 229: Phỉ lệ! ta tới đây



Editor: Cẩm Băng Đơn.

"Tiện nhân đáng chết, lại dám nói chuyện như vậy với ta, đi chết, đi chết đi!" Đạt Phỉ vừa về tới cung điện của mình liền bắt đầu đập phá đồ đạc, lúc này bộ dạng dữ tợn hung tàn, đâu còn vẻ dịu dàng hiền thục nữa, giống như là ma thú đang điên dại công kích con mồi của mình. Trong cung điện, vô luận là thị vệ hay là thị nữ, đều lánh đi rất xa, không ai dám ở trong chính điện vào những lúc như thế này.

Ai cũng biết khi tiểu thư Đạt Phỉ tức giận thì kinh khủng đến cỡ nào, cho nên lúc này cung điện càng yên tĩnh âm u hơn so với bình thường, càng thêm trống trải, ngay cả một tia nhân khí cũng không có.

"A, làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại tức giận như vậy rồi?" Giọng nói mập mờ của nam tử áo đen lại một lần nữa xuất hiện trước mặt của Đạt Phỉ, cợt nhã vuốt ve gò má Đạt Phỉ, trong mắt lóe lên dục vọng khát máu, chỉ là rất nhanh nó đã bị hắn che giấu, tán tỉnh thuần thục, cùng thái độ mập mờ, khiến Đạt Phỉ từ bên trong phẫn nộ mà thanh tỉnh lại. Đôi mắt dịu dàng như nước nhìn nam tử áo đen đang khơi mào lửa dục trên người mình, nếu như không phải là đáy mắt đang tóat ra sát khí âm trầm, thật đúng là sẽ khiến cho người ta cảm thấy đây là một đôi tình nhân ân ái.

"Giúp ta giết một người." Giọng nói âm trầm của Đạt Phỉ vang lên trong chính điện, mà giọng nói âm u này lại chẳng hề ăn nhập gì với bộ dáng thánh khiết của nàng ta, Đạt Phỉ ôm nam tử áo đen thật chặt, trong mắt lướt thoáng qua một tia chán ghét. Chỉ là giọng điệu vẫn dịu dàng như nước như cũ, thật giống như là đang trêu đùa tình nhân. Khiến người ta có cảm giác được che chở.

"Hửm? Chuyện này hình như không nằm trong nội dung giao dịch của chúng ta thì phải? Ngươi phạm quy rồi!" Nam tử áo đen hung hăng cắn cổ của Đạt Phỉ, hai tay cũng không chịu dừng lại, chỉ là khi nghe thấy Đạt Phỉ nói muốn giết người, khóe miệng khẽ lướt qua một tia khinh miệt, hiển nhiên Đạt Phỉ đã sai khiến hắn làm không ít mấy loại chuyện như thế này, Dẫn Phượng cung không giống những nơi khác, cho dù là thị nữ cũng có thực lực cường đại, huống chi là người được chọn đến Dẫn Phượng cung, không có kẻ nào là nữ tử yếu ớt hai tay trói gà không chặt, dù là Đạt Phỉ cũng như thế.

"Ta biết rõ ngươi vẫn luôn hứng thú với tuyền nhãn trong Dẫn Phượng cung, ta có thể giúp ngươi. Ngươi nên biết nếu không có người dẫn dắt, tùy tiện đi vào sẽ có hậu quả như thế nào, mà ta lại có thể giúp ngươi có cơ hội này." Đạt Phỉ quyến rũ nói với nam tử áo đen, tuyền nhãn ở Dẫn Phượng cung thật ra thì chính là trung tâm của Thâm Uyên Ma giới, bởi vì Dẫn Phượng cung là địa bàn của Cửu Ngân, cho nên cả Thâm Uyên Ma giới đều nằm gọn trong nó, mà tuyền nhãn kia lại là mấu chốt của Dẫn Phượng cung, người bình thường đừng nói là đi vào, ngay cả đến gần cũng sẽ bị xử tử.

(*Tuyền nhãn: Con suối.)

"Ngươi có thể đi vào? Phải biết tuyền nhãn kia của Dẫn Phượng cung là một nơi bí mật đấy!" Khi nam tử áo đen nghe đến hai chữ “tuyền nhãn” thì hai mắt liền thoáng qua một tia sáng, hắn từng nói mục đích hắn tới Dẫn Phượng cung chính là tuyền nhãn này, không ngờ nữ nhân này thế nhưng lại tự cho rằng mục đích hắn đến đây chỉ là vì tuyền nhãn, phải biết chỗ đó không giống với những nơi khác trong Dẫn Phượng cung, nếu chỉ sơ sẩy một chút sẽ mất mạng.

Hơn nữa có rất ít người người biết tuyền nhãn tồn tại, hắn không ngờ nữ nhân điên này lại dám làm loại chuyện như vậy, Cửu Ngân, ngươi tuyệt đối sẽ không ngờ mình lại trêu chọc phải một nữ nhân điên cuồng đến thế nào đi? Chỉ vì ngươi, nàng ta ngay cả mạng cũng không cần, ngay cả chuyện về tuyền nhãn cũng dám tiết lộ ra ngoài, nữ nhân như vậy ai biết có thể bất ngờ ở sau lưng ngươi mà đâm một dao chứ?

Đôi mắt màu xám trắng kia khi nhìn về giữa không trung, liền thoáng qua một tia tàn khốc, chỉ là Đạt Phỉ cũng không chú ý tới, tâm tư lúc này của Đạt Phỉ đều đang nằm trong suy nghĩ làm thế nào để hành hạ Phỉ Lệ, về chuyện nàng tiết lộ tuyền nhãn, theo ý nàng ta cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.

"Ta có biện pháp để ngươi vào đó, như thế nào, hợp tác không?" Đạt Phỉ quyến rũ cọ cọ lên người nam tử áo đen, tiện nhân Phỉ Lệ kia, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, lại dám đối xử với ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống yên ổn. Những nữ nhân trước kia cũng đều là bị Đạt Phỉ dùng mấy âm mưu này hãm hại, cuối cùng chết không toàn thây. Chỉ là lần này, nàng phải từ từ hành hạ Phỉ Lệ mới được, chỉ có như vậy mới có thể tiêu tan được mối hận trong lòng nàng.

"Ồ! Giết ai đây?" Nam tử áo đen giả vờ như sao cũng được mà hỏi, hắn không phải kẻ ngu, nữ nhân đắc tội Đạt Phỉ lần này tuyệt đối không giống như đám nữ nhân ngu ngốc trước kia, chỉ với điểm có thể khiến Đạt Phỉ thua thiệt, cũng đủ khiến hắn coi trọng, hắn không phải Đạt Phỉ, hắn biết so với Đạt Phỉ còn nhiều hơn.

Dẫn Phượng cung nhìn như lỏng lẻo, nhưng kì thực đề phòng nghiêm ngặt, chỉ là nữ nhân điên này không biết mà thôi, lại còn đắc chí về thủ đọan nho nhỏ của mình nữa chứ. Hắn đã sớm biết chuyện mình ở Dẫn Phượng cung đã bị bọn họ biết, chỉ là bọn họ lại không ra tay đuổi giết hắn, hắn cũng vui vẻ giả vờ làm như không biết, cũng chỉ có nữ nhân này không biết, thật ra thì nhất cử nhất động của nàng ta đều bị người khác giám thị.

"Phỉ Lệ, nữ chủ nhân của Phượng điện, tiện nhân tóc tím mắt tím." Đạt Phỉ nghiến răng nghiến lợi nói, bộ dáng kia giống như là đang nói Phỉ Lệ là kẻ thù diệt tộc của nàng.

Càng nhớ tới Phỉ Lệ càng khiến nàng cảm thấy nhục nhã, Đạt Phỉ có loại kích động đến phát điên, còn có đám nữ nhân kia cũng dám cười nhạo nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để ả ta bước qua cửa, chỉ có nàng mới là nữ chủ nhân của Dẫn Phượng cung, những kẻ khác đều chỉ là nhân vật phụ, không phải sao? Nụ cười điên cuồng bộc phát ra từ miệng của Đạt Phỉ, chỉ là nam tử áo đen cũng không lộ ra thần sắc kỳ quái, ngược lại thấy Đạt Phỉ điên cuồng như vậy, hơi thở nam tử áo đen lại càng thêm kinh khủng, nếu không phải là cả chính điện đều bị một tầng khí tức nhàn nhạt bao phủ, nói không chừng lúc này tất cả người của Dẫn Phượng cung đều sẽ cảm thấy được nơi này có cái gì không đúng.

Đôi mắt màu xám trắng của nam tử áo đen từ từ lần sâu, cuối cùng biến thành màu vàng kim chói mắt, khiến Đạt Phỉ đang điên cuồng cũng bị sát khí bất ngờ kia dọa sợ, nhất thời ngã cả người vào trong ngực của nam tử áo đen, hai mắt hoảng sợ nhìn chăm chú vào nam tử áo đen, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy sát khí máu tanh như thế, trần trụi không hề có một chút che giấu.

"Thế nào? Sợ sao! Ta sẽ không thương tổn ngươi! Phải ngoan ngoan nghe lời đấy!" Nam tử áo đen nắm chặt gò mà của Đạt Phỉ đang áp sát ngực mình, đôi môi không ngừng mút lấy mút để trên người Đạt Phỉ, lời nói trong miệng thật giống như thì thầm của người tình, nhưng động tác lại càng lúc càng thô bạo, động tác càng cuồng dã hơn, giống như muốn nuốt trọn Đạt Phỉ vào trong bụng.

"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm cái gì?" Đạt Phỉ khiếp sợ nhìn nam tử áo đen, trong nháy mắt sát khí kinh khủng chưa từng có úp tới trong đầu của nàng, đây là con người sao? Giống nhue là ma thú đi săn bắt, tràn đầy thú tính, cuồng bạo, tàn nhẫn xé xác con mồi của mình, giờ khắc này Đạt Phỉ đã hoàn toàn ngốc trệ, không biết nên phản ứng như thế nào.

"Ồ! Không phải Đạt Phỉ bảo ta giúp sao? Tại sao lại sợ, như vậy chơi sẽ không vui đâu, sẽ giết ngươi đấy!" Nam tử áo đen dịu dàng nói, nhưng động tác thô bạo lại không hề có ý định dừng lại. Theo động tác thô bạo của nam tử áo đen, sát khí trong chính điện cũng gần biến thành thực tại, thật chặt áp bức tân phòng của Đạt Phỉ, lúc này Đạt Phỉ giống như là con mồi yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé xác, hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Hai mắt Đạt Phỉ trợn to, giống như không dám tin nhìn nam tử áo đen trước mắt, tại sao lúc trước nàng không biết nam nhân này nguy hiểm như vậy, nàng lại xem thú dữ thành con cừu non, nàng có thể chết sao? Hai mắt Đạt Phỉ như tro tàn nhìn nam tử thô bạo hành hạ trên thân thể mình.

"Buông. . . . . . Tay, buông tay." Đạt Phỉ khó khăn nói, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lo lắng mình sẽ làm thú dữ phẫn nộ.

"Không cần lo lắng! Hiện tại ta sẽ không giết ngươi!" Nam tử áo đen căn bản cũng chẳng thèm để ý tới Đạt Phỉ, tự nhiên luật động ở trên người Đạt Phỉ, thô bạo cắn xé. Trong đầu lại không ngừng quanh quẩn dung nhan của Phỉ Lệ, Phỉ Lệ à....! Lại gặp mặt rồi, chỉ là tại sao lại không thấy thị nữ lạnh lẽo kia ở bên cạnh nàng nhỉ? Là do đã xảy ra chuyện, hay là có nguyên nhân khác, thật muốn đè nàng ở dưới thân mình như vậy, chỉ là vẫn chưa phải lúc! Cho nên không thể sốt ruột được.

Cặp mắt của nam tử áo đen đã hoàn toàn biến thành màu vàng, tản ra hơi thở săn thú nồng đậm, thân dưới không ngừng đâm vào rồi lại rút ra trên người Đạt Phỉ, nhưng nhìn Đạt Phỉ một cái cũng không thèm.

"Có thật không?" Đạt Phỉ chịu đựng hành động thô bạo của nam tử kia, không xác định hỏi.

"Dĩ nhiên." Phỉ Lệ và Cửu Ngân có quan hệ gì? Tại sao Lạp Mạc Nhĩ lại không ở bên cạnh Phỉ Lệ, hơn nữa bây giờ cách thời gian ở Giác Đấu Trường đã gần nửa tháng, Phỉ Lệ đột nhiên xuất hiện ở Ma giới, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thông đạo của Tam giới còn chưa chính thức mở ra cơ mà? Lấy thực lực của Phỉ Lệ thì không thể nào tự mình phá vỡ không gian được? Chẳng lẽ là do người khác mang tới, là Cửu Ngân sao? Nhưng mà cũng đúng thôi, lấy danh hiệu thích săn mỹ nhân của Cửu Ngân, mang Phỉ Lệ ra khỏi Giác Đấu Trường cũng không phải là không thể nào, nhưng hắn rất tò mò tại sao Lạp Mạc Nhĩ lại có thể cho phép Cửu Ngân mang Phỉ Lệ đi đây? Nam nhân nhìn như tao nhã ôn hòa đó, dù là hắn cũng không dám ra tay.

Mặc dù hắn hiếu chiến, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy tính mệnh của mình làm tiền đánh cuộc. Cho nên Phỉ Lệ xuất hiện ở Ma giới, tuyệt đối có điều mờ ám, xem ra hắn phải tự mình ra tay, không biết nàng có còn nhớ hắn nữa không? Thật sự là rất mong chờ! Mặc dù hắn chưa thấy dung mạo chân thật của Phỉ Lệ, nhưng Phí La cùng Phỉ Lệ tựa hồ cũng chẳng phải rất khó phân biệt, không phải sao? Lúc trước lưu lại vật kia ở trên người nàng quả thật là quyết định sáng suốt, nếu không làm sao có thể có trò vui hay như thế chứ.

Cho nên Phỉ Lệ à, phải chờ ta nhé! Ta sẽ tới tìm nàng ngay thôi.

Lúc này Phỉ Lệ còn đang mải mê trêu chọc Đinh Định, căn bản không biết mình đã trêu chọc đến một nhân vật khó chơi, hơn nữa sau này nhân vật đó còn mang đến cho nàng không ít phiền tóai. Chỉ là ai có thể biết trước được chứ! Cho nên lúc này Phỉ Lệ vẫn đang âm thầm cao hứng vì mình có thêm một phần hi vọng rời khỏi Thâm Uyên Ma giới. Căn bản chẳng còn tâm tư đâu mà để ý nhiều đến những chuyện khác nữa, dù sao rất nhiều chuyện chính là bởi vì không biết nên mới trở nên càng thêm thú vị cơ mà, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status