Con đường sủng hậu

Chương 141


Thanh minh tới, trời ngày càng ấm áp.

Như Ý trai định khai trương vào mùng một tháng ba.

Phó Dung muốn trước lúc khai trương đến Như Ý trai dạo một vòng, cửa hàng tu sửa tốt rồi nàng còn chưa tới xem. Đã muốn đi, Phó Dung muốn ăn mặc thật xinh đẹp, đem tám bộ đồ mới làm mấy ngày trước thích hợp với thời tiết cuối xuân cầm ra khuê phòng, đứng ở trước gương nhất nhất ngắm thử.

Chất liệu mỏng manh mềm mượt, sắc thái sáng ngời tươi diễm, gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi vào, phất động quần áo phất phới.

Phó Dung nhìn mình trong gương, mắt ngọc mày ngài da tuyết xương ngọc, rất hài lòng, "Ngày mai sẽ mặc như vậy."

Mai Hương nghe thấy, do dự nhắc nhở: "Có phải hơi mỏng hay không? Hiện tại bên ngoài vẫn còn lạnh."

Gió mùa xuân se lạnh, có thể một ngày trước cảnh xuân tươi đẹp, ngày hôm sau trời lại lạnh xuống.

Phó Dung chủ ý đã định, ngó nhìn phía ngoài nói: "Không có việc gì, mặt trời lên cao ta mới ra cửa, ăn xong cơm trưa sẽ trở lại, không bị lạnh."

Mặc mãi quần áo mùa đông dày, nàng đã sớm muốn đổi sang quần áo mỏng.

Mai Hương nhìn Lan Hương, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô nương nhà mình từ nhỏ thích tự phụ, lúc nào trong 3 cô nương cũng là người thay áo xuân sớm nhất.

Vào lúc hoàng hôn, Từ Tấn từ trong cung trở về, vào nhà rồi sửng sốt một chút.

Phó Dung ngồi trước bàn may váy cho cháu ngoại nữ. Một thân bối tử trang hoa màu phấn đào, phía dưới là quần trắng, yên lặng ngồi ở chỗ đó, hơi hơi cúi đầu, một túm tóc nhỏ theo gió đong đưa bên cạnh quai hàm. Bước chân hắn nhẹ xuống, nàng không nghe thấy, trong tay cầm kim thêu nhẹ nhàng khâu, thần sắc chuyên chú.

Thật là đẹp, nhưng mà...

"Như vậy không lạnh sao?" Từ Tấn nhíu mày hỏi.

Phó Dung hoảng sợ giật nảy người, kim thêu vừa chuẩn bị đâm xuống không khỏi bị lệch ra, đâm vào ngón trỏ trái, nàng đau đến "Tê" một tiếng, ngay lập tức buông váy mới thêu được một nửa xuống, giơ ngón tay lên nhìn.

Còn chưa nhìn rõ ràng, bị nam nhân nhanh chân chạy tới ôm lấy, "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Hắn thế nhưng còn dám nói nàng?

Nhìn Từ Tấn từ ngồi xuống bên cạnh, Phó Dung trợn mắt oán giận nói: "Vương gia làm sao cứ thích vụng trộm tiến vào hù dọa người ta? Chàng kêu người truyền hô một tiếng không được sao?"

Từ Tấn trầm thấp mà cười, "Bảo các nàng ấy truyền làm gì? Ta thích bắt gặp nàng làm một ít việc vốn dĩ không làm ở trước mặt ta."

Phó Dung mặt đỏ hồng.

Nàng thích soi gương, thích đùa Đoàn Đoàn, nói xấu Từ Tấn, mấy lần đều bị Từ Tấn bắt gặp, hoặc là cố ý chê cười nàng, hoặc là vô lại mà phạt nàng. Nàng muốn đề phòng hắn đi vào, cố tình Từ Tấn mỗi ngày thời gian trở về cũng không nhất định, có thể buổi trưa dùng xong cơm đột nhiên trở về, cũng có thể là mặt trời lặn mới về.

Mắt thấy ngón tay chảy ra một giọt máu nhỏ, Phó Dung chu miệng nói: "Được a, vương gia cứ tiếp tục hù dọa ta như vậy đi, sớm muộn gì ngón tay của ta cũng bị vương gia hại thảm."

Từ Tấn theo nàng ánh mắt nhìn tới, thấy ngón trỏ kia trắng trong lộ hồng có thêm giọt máu tươi diễm, ướt át, hắn cúi đầu xuống ngậm mút.

Môi ngậm ngón tay, mắt phượng ngước lên nhìn nàng.

Môi nhẹ nhàng mút làm cho cả người như nhũn ra, thâm ý trong mắt phượng làm người ta mặt đỏ tim đập. Phó Dung buông mi xuống, "Vương gia không chê bẩn?"

"Nùng Nùng chỗ nào cũng thơm." Từ Tấn mơ hồ không rõ đáp lại, đem người ôm tới trên đùi mình, vuốt ve áo vải đơn bạc trên người nàng: "Sao sớm như vậy đã thay vào? Cố ý mặc cho ta ngắm?"

Hắn chuyên chọn chỗ không có gì che, đâu phải là sờ xiêm y a. Phó Dung đè cái ngón tay hư hỏng kia xuống, vừa ngượng vừa bực nói: "Ai cố ý mặc cho chàng xem? Ngày mai ta muốn đi Như Ý trai, hôm nay thử trước xiêm y, nhưng cũng không cảm thấy lạnh."

Từ Tấn tạm thời thu tay lại, dán vào sườn mặt nàng nói chuyện: "Là từ giờ bắt đầu khai trương à?"

Phó Dung gật gật đầu, có chút ngại ngùng hỏi hắn: "Vương gia có hối hận hay không?"

Long Khánh là đường phố phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành, đột nhiên có cửa hàng muốn sửa chữa lại, tất nhiên sẽ làm mọi người chú ý. Phó Dung không định giấu diếm quan hệ của nàng và Liễu Như Ý. Chủ yếu là muốn giấu cũng không giấu được. Có Vĩnh Ninh công chúa ở đây, thay vì che che giấu giấu tương lai bị Vĩnh Ninh công chúa chế giễu, không bằng quang minh chính đại mà thừa nhận Như Ý trai là đồ cưới của nàng.

Bởi vậy trong lúc sửa chữa có người hỏi thăm Chu chưởng quỹ, Đỗ Viễn Chu bọn họ muốn mở cửa hàng gì, hai người liền đem danh hiệu trang sức lầu Như Ý trai truyền ra ngoài, thuận tiện mờ mờ ảo ảo nhắc tới bối cảnh Như Ý trai.

Túc vương phi có dì kết nghĩa là nữ thương gia, tin tức lan truyền nhanh chóng, chỉ có quan hệ giữa Liễu Như Ý và Từ Diệu Thành cùng với ân oán trong đó là giấu đi.

Phó Dung sống hai đời, nàng đối với hư danh cũng không quá để ý, mẫu thân lúc trước dám quyết định như vậy, chắc cũng có cách nhìn giống nàng. Nhưng hiện tại Phó Dung gả cho Từ Tấn, Từ Tấn phải chịu đựng ảnh hưởng chuyện này mang tới. Vương phi của mình gọi một nữ thương gia là dì, đối với một vị vương gia mà nói khẳng định sẽ mất mặt mũi. Từ Tấn thật sự không để ý tới người khác trào phúng sao?

Từ Tấn nếu để ý, hắn đã không cưới Phó Dung.

Vuốt ve gò má nàng một chút, Từ Tấn cười giải thích cho nàng: "Có cái gì phải để ý, những vương tôn quý tộc kia nếu truy ngược đến tổ tông, chỉ có vài người ngay từ đầu chính là danh môn vọng tộc, còn lại chẳng phải đều là mấy đời trước thanh danh không đáng nhắc đến? Nùng Nùng không cần nghĩ quá nhiều, nàng muốn làm cái gì thì cùng ta thương lượng trước, ta cảm thấy không ổn tự nhiên sẽ khuyên can, ta đã đáp ứng, cũng sẽ không hối hận."

Hắn giơ tay sờ khuôn mặt nàng, Phó Dung ôm lấy cái tay kia, nhìn mắt hắn hỏi: "thời điểm Vương gia đáp ứng ta, đã đoán được có hôm nay rồi?"

"Đương nhiên."

Từ Tấn tránh tay nàng, nâng cằm nàng lên nói: "Nùng Nùng nhớ kỹ, nàng bây giờ là Túc vương phi, là vương phi của ta, người khác không phải coi trọng quá khứ của nàng, mà là hiện tại và tương lai cuối cùng. Chỉ cần ta vẫn cưng chìu nàng, chỉ cần ta vẫn đứng ở ngươi phía sau chống lưng cho nàng, cho dù nàng xuất thân là nữ thương gia, những người đó dám chê cười sao? Các nàng chỉ có thể càng đố kỵ hơn."

Đúng vậy, nàng dám mở lại Như Ý trai, không phải là bởi vì biết có người sẽ chống lưng cho nàng sao?

Phó Dung không phải Liễu Như Ý, nàng đối việc buôn bán không có hứng thú nhiều, từ nhỏ chẳng qua chỉ muốn gả cho một phu quân có bản lĩnh nhất, để không ai dám xem thường nàng, sau đó nàng an tâm hưởng thụ. Đã cùng Từ Tấn thành thân lâu như vậy, cha chồng Hoàng Thượng mặc kệ nàng, mẹ chồng Thục phi thích nàng, trong vương phủ cả ngày thanh nhàn, quả thực so với ảo tưởng về ngày lành của nàng cũng không chênh lệch lắm.

"Vậy vương gia phải luôn là chỗ dựa chống đỡ cho ta." Nàng ỷ lại mà ôm lấy cổ hắn, dõi mắt nhìn hắn.

Hắn đối với nàng như vậy tốt, vì chính nàng, vì con của bọn họ, nàng cũng tự đáy lòng hi vọng Từ Tấn sống được thật tốt.

Trong mắt nàng là ỷ lại tự đáy lòng, Từ Tấn cười nhẹ, tay chậm rãi dời tới eo nhỏ nàng: "Nùng Nùng eo nhỏ như vậy, ta càng muốn thay nàng chống đỡ."

Chẳng những chống, còn bóp.

Hắn không đứng đắn, Phó Dung vừa ngượng vừa bực mà muốn đứng lên.

Từ Tấn lại ấn nàng xuống, không cho phép động, cúi đầu kiểm tra xiêm y trên người nàng: "Xiêm y này rất dễ nhìn, ta xem bên trong thêu thùa như thế nào, nếu thật sự tốt, sẽ thưởng cho tú nương." Nói xong tay liền từ chỗ cổ áo bối tử tiến vào bên trong thăm dò; còn thật sự làm bộ nghiêm trang đánh giá việc thêu thùa.

Phó Dung tức chụp lấy tay hắn: "Chàng đừng kéo lỏng của ta!"

"Nếu lỏng thì lại đổi một cái khác!" Từ Tấn phút chốc nâng nàng lên để nàng dạng chân ngồi ở trên đùi hắn, đem người chống vào bàn phía sau, mau chóng cởi đai lưng của mình, lại nhấc váy nàng lên...

Phó Dung lại chắn lại che nhưng không làm hắn dừng lại được.

Bên cạnh chính là cửa sổ, bên ngoài một gốc cây hoa hải đường đang nở hoa, mắt nhìn chỗ tàng cây Hải Đường, theo động tác Từ Tấn đỡ eo nàng lên xuống, một cành hoa rung rinh trong tầm mắt, một lúc biến mất một lúc lại xuất hiện. Bên ngoài còn có âm thanh Mai Hương Lan Hương nhẹ giọng nói chuyện. Phó Dung nóng nảy, thừa dịp hiện tại còn có thể cố gắng khống chế hô hấp, nằm ở trên đầu vai Từ Tấn nhỏ giọng cầu hắn: "Đừng ở chỗ này, đi vào bên trong..."

"Đã ở bên trong rồi a." Từ Tấn cố ý xuyên tạc lời của nàng, nghiêng đầu hôn lỗ tai nàng.

Phó Dung vừa thẹn vừa giận, cào bả vai hắn kháng nghị: "Nhỡ bị người khác nhìn thấy..."

Cửa sổ không cao, nếu có người ở trong viện đi lại, liếc mắt nhìn vào bên này một cái, nàng còn sống thế nào?

"Vậy ta gọi các nàng tới đóng cửa sổ lại?" Từ Tấn cố ý trêu nàng, đột nhiên đem người bế lên. Trong lúc Phó Dung thấp giọng sợ hãi kêu lên, đi tới trước cửa sổ, để nàng đứng hướng ra phía cửa sổ, nhanh tay lẹ mắt đè tay nàng đang muốn đóng cánh cửa, cắn nhẹ lỗ tai nói: "Nhanh đem bối tử mặc vào, như vậy người khác nhìn thấy cũng chỉ nghĩ hai chúng ta ở đây ngắm hoa".

Nàng quá thấp, hắn để nàng dẫm lên mu bàn chân hắn, bàn tay to vững vàng chống eo nàng.

Phó Dung quá thẹn, cố gắng mấy lần Từ Tấn đều không để cho nàng đóng cửa sổ, đành phải trước đem bối tử buộc lại, quay đầu muốn cầu xin Từ Tấn, lại liếc thấy váy vắt ở trên bàn sách bên kia, tiết khố, trung khố bên trong thế nhưng bị Từ Tấn đĩnh đạc đặt ở trên cùng.

"Chàng..."

"Nùng Nùng thích như vậy sao?" Từ Tấn dán vào mặt nàng cọ sát.

Biết không tránh thoát, Phó Dung mím thật chặt môi, giả bộ nhận mệnh, yên lặng chịu đựng chốc lát, phát giác Từ Tấn cúi đầu nhìn, cũng không biết đến cùng đang nhìn cái gì, Phó Dung bỗng nhiên đưa tay, đem hai cánh cửa sổ đóng lại.

"Ba" một tiếng, Mai Hương Lan Hương sợ tới mức run người, từ trước cửa phòng chạy vài bước về phía viện, nghiêng đầu nhìn cửa sổ.

Cửa gỗ khắc hoa đóng chặt, bên trong truyền ra thanh âm bàn ghế bị đẩy trượt đi, sau đó là tiếng nghiên mực rơi xuống đất.

Nếu là thời điểm vừa chuyển vào vương phủ, hai nha hoàn chắc chắn lo lắng vương gia vương phi có phải cãi nhau hay không. Hiện tại mà nói, hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau đỏ mặt tìm chỗ xa trốn đi.

Trốn gần nửa canh giờ, nghe thấy bên trong vương gia kêu người vào nhà thu thập.

Mai Hương Lan Hương vội vàng bước nhanh vào trong phòng, buông nhẹ bước chân vào nhà, trước tiên nhìn chỗ bên cạnh cửa sổ, thấy bàn lệch ghế đổ, trên đất rơi đầy giấy Tuyên Thành, có mấy tờ dính mực nước, quần áo vương phi các nàng hôm nay mới thay đều rơi tán loạn ở trên mặt đất, chất liệu tơ lụa tốt cũng không thể may mắn thoát khỏi vài chỗ dính mực đen xì.

Ngược lại xiêm y vương gia tất cả đều không sao.

Trong phòng không có người, nhưng trong màn lụa dường như có bóng người lắc lư.

Mai Hương Lan Hương không dám nhìn thêm, chia nhau đi thu thập. Xiêm y và giấy Tuyên Thành bị bẩn được cuốn lại, giầy thêu, vớ lụa trắng sạch sẽ thu vào bên cạnh, lại bưng nước tiến vào lau chùi, một phen bận rộn, bên ngoài sắc trời đã tối.

"Dọn cơm đi." Sắp đi ra ngoài thì trong màn lụa truyền đến âm thanh nam nhân khàn khàn.

Mai Hương Lan Hương nhẹ giọng đáp vâng.

Các nàng đi rồi, Từ Tấn hôn tiểu cô nương bên cạnh vẻ mặt đỏ hồng choáng voáng "Ta đi lấy quần áo cho nàng."

Phó Dung nhắm mắt.

Từ Tấn lặng lẽ cười, xuống giường đi tới tủ quần áo, ánh mắt đảo qua mấy bộ áo xuân, cầm bộ bên cạnh dày hơn chút, quay trở lại trước giường tự mình giúp Phó Dung mặc vào, từ trong ra ngoài, động tác hết sức thuần thục.

"Lần sau còn dám làm bậy như vậy, ta, ta sẽ cào cho thấy dấu móng tay!"

Màn lụa vén lên, liếc thấy bàn ghế bên cạnh giường đã khôi phục sạch sẽ, nghĩ tới Mai Hương Lan Hương thu thập những thứ bê bối kia thì khả năng sẽ biết, Phó Dung thật là không đất dung thân, nhân lúc Từ Tấn thay nàng buộc thắt lưng thì giữ lại cổ tay hắn, ngón tay uy hiếp giơ lên.

Từ Tấn ngẩng đầu nhìn nàng, nói chuyện phiếm: "Cào đi, ta thích nàng cào ta."

Hắn mặt dày vô sỉ, Phó Dung tức gạt tay hắn ra, vừa muốn mắng, Từ Tấn lại xông tới, ôm eo nàng dỗ: "Ngày mai ta đi với nàng xem cửa hàng, đến ngày 3 tháng 3, ta cũng mang nàng đi ra ngoài giải sầu, như thế nào?"

Mùng 3 Tháng 3, tiết thượng tỵ, là ngày đạp thanh thưởng xuân, cũng là ngày nữ nhi khuê các có thể quang minh chính đại đi ra ngoài du ngoạn.

Phó Dung nhất thời không giận nữa, một đôi mắt đẹp liễm diễm chờ mong nhìn hắn: "Vương gia muốn mang ta đi chỗ nào?"

Từ Tấn ngồi nghiêng bên cạnh nàng, vừa đi giày thêu cho nàng vừa cười hỏi: "Nàng muốn đi chỗ nào?"

Phó Dung nghĩ ngợi một lúc, hưng phấn nói: "Ta về hỏi Tuyên Tuyên, nàng cả ngày ở nhà buồn bực, ta không mang theo nàng đi ra ngoài nàng sẽ không chịu đi."

Từ Tấn động tác thoáng ngừng, thấy nàng cười dịu dàng vẻ mặt khát khao, âm thầm ở trong lòng thở dài, "Tốt, đem cả Quan ca nhi theo."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status