Con đường sủng hậu

Chương 240


Thành vương phủ.

Thành vương từ nha môn trở về, vốn định giống như trước kia đi thư phòng trước, Lý Hoa Dung lại phái người mời hắn về hậu viện.

Thành vương hơi hơi giật mình, từ khi hắn nói cho biểu muội hắn muốn cưới trắc phi, biểu muội đối với hắn liền lạnh xuống, Khâu Đạc quy ẩn, ngày trắc phi vào cửa chậm lại tới năm sau, biểu muội thư thái một chút, nhưng cũng chưa từng chủ động lấy lòng.

"Biểu muội." Thời tiết dần nóng, Thành vương đổi thân áo choàng nhẹ nhàng thường ngày, cười bước vào trong phòng.

Lý Hoa Dung ngồi ở trên giường đọc sách đâu, thấy hắn tiến vào, nàng hướng hắn cười nhu hòa.

Thành vương bước chân khựng lại, si ngốc nhìn chằm chằm vào thê tử ôn nhu mỉm cười.

Đều nói Phó Dung là kinh thành đệ nhất mĩ nhân, Thành vương cũng thừa nhận Phó Dung quả thật đủ đẹp, nhưng hắn càng ưa thích Lý Hoa Dung. Phó Dung xinh đẹp giống mẫu đơn, biểu muội của hắn lại là minh nguyệt trên trời, trong trẻo cao ngạo, chỉ có ở trước mặt hắn mới có thể dịu dàng, nhìn nàng lãnh ngạo đối đãi người khác, đảo mắt như chim nhỏ nép vào người lao vào ôm ấp của hắn, Thành vương phá lệ thỏa mãn.

Hắn bước nhanh qua, đem Lý Hoa Dung ôm lên đùi mình, cùng nàng tình tứ thân mật, "Hôm nay có việc vui gì?"

Hai ngày trước bởi vì Phó Dung mang thai rầu rĩ không vui, hiện tại như thế nào?

Thân mật đủ rồi, Thành vương nghi hoặc nhìn thê tử.

Lý Hoa Dung tâm tình tốt, tựa vào khuỷu tay hắn, nhẹ nhàng nói hôm nay thấy gì ở Thủy Từ am. Nàng đi tìm y, vốn tính toán giấu diếm trượng phu, nhưng hiện tại có chuyện càng khẩn yếu hơn, Lý Hoa Dung cũng không để ý bị Thành vương biết, dù sao không phải là chuyện đáng xấu hổ, nàng có thể mang thai, sinh ra đích tử, biểu ca khẳng định cũng cao hứng.

Thành vương kinh ngạc, lập tức tâm tư nhanh chóng quay vòng lên.

Thôi Oản xuất giá một năm chưa có mang, thân tẩu tử đã sinh con lại mang thai lần nữa, Thôi Oản và mẫu thân nàng sốt ruột cũng không thể tránh được, vậy hắn...

Trong lòng có ngàn vạn ý niệm, Thành vương trên mặt không hiện, nghiêm mặt hỏi thê tử: "Nàng có phải là có cái chủ ý gì? Nói nghe một chút."

Trong mắt Lý Hoa Dung lướt qua một đạo khoái cảm trả thù: "Nàng từ nhỏ ở bên người Thôi hoàng hậu lớn lên, Thôi hoàng hậu đem nàng trở thành con gái ruột, Từ Tấn đem nàng làm thân muội muội, Từ Hạo càng yêu nàng như mạng, biểu ca, ngươi nói, chúng ta sắp xếp Diệu Thiện đạo cô kia trong dược sinh con cho chút thuốc đòi mạng gì đó, Thôi Oản thông minh quá sẽ bị thông minh hại ngoài ý muốn chết rồi, bên kia sẽ khổ sở thành cái dạng gì?"

Mẫu thân của nàng chết rồi, nhi tử cũng đã chết, năm đó Lý Hoa Dung đau đến cả đêm ngủ không yên, Phó Dung thù có thể sau này lại báo, trước đó, Lý Hoa Dung muốn mượn tay Diệu Thiện đạo cô giết Thôi Oản, để người một nhà Từ Tấn cũng nếm thử nỗi đau mất người thân.

Thành vương khóe miệng cong lên.

Ý kiến phụ nhân.

Thôi Oản chết với hắn có hữu dụng gì?

"Ta cũng có chủ ý, biểu muội muốn nghe sao?" Thành vương cười nói.

Lý Hoa Dung cũng coi như hiểu hắn, vừa nhìn hắn cười như vậy liền biết hắn có chủ ý tốt hơn, lại hưng phấn lại nghi hoặc gật đầu.

Thành vương cúi đầu, ở bên tai nàng rì rầm một trận.

Lý Hoa Dung lẳng lặng nghe, ánh mắt càng ngày càng sáng, hưng phấn mà nắm chặt cánh tay nam nhân, "Biểu ca, vẫn là chàng thông minh!"

Thành vương cũng thực tự đắc, vuốt ve mặt nàng nói: "Nếu thành công, năm nay hai huynh đệ bọn họ đều có thể chết oan chết uổng, chúng ta vừa báo được thù, vị trí Thái Tử cũng sẽ rơi vào trong tay ta, ta cũng không cần cưới trắc phi, nạp thiếp thất, từ đây toàn tâm toàn ý chỉ trông giữ biểu muội."

Hắn nói được nghiêm túc như vậy, Lý Hoa Dung không khỏi hỏi ra: "Biểu ca thật sự không cưới trắc phi?"

Thành vương nhẹ nhàng hôn khóe miệng nàng, "Đại sự đã thành, cần gì gặp người khác? Chẳng lẽ ta trước nay cùng biểu muội cam đoan, biểu muội đều không tin?"

Lý Hoa Dung ánh mắt chua chua, kìm lòng không được đáp lại hắn, bị người đè xuống giường, xiêm y nhanh chóng lột sạch sẽ, nàng mới nghĩ tới một chuyện: "Đứa bé kia làm thế nào đây? thân thể của ta..."

Thành vương thở gấp nói: " kia Diệu Thiện đạo cô không phải linh nghiệm sao? Ta lưu lại mạng của nàng ấy, đợi chữa khỏi cho nàng, lại..." Không biết là hiểu được nàng cũng hiểu, hay là bị trước mắt đột ngột lộ ra cảnh đẹp hấp dẫn, hắn há mồm đi lên, không nói thêm gì nữa.

Lý Hoa Dung hai tay cắm vào trong tóc hắn, đầu váng mắt hoa lại nghĩ tới một chuyện: "Biểu ca dự tính để ai làm cho Thôi Oản có con?"

Thành vương ánh mắt đổi đổi, đáng tiếc Lý Hoa Dung không nhìn thấy, mơ hồ không rõ mà nói: "Ta có nhiều ám vệ như vậy, tùy tiện chọn người trung thành, tiện nghi hắn thôi, biểu muội, biểu muội, nàng nhìn nàng vui chưa kìa, nhanh như vậy đã chuẩn bị tốt nghênh đón ta..."

Lý Hoa Dung mắc cỡ khép hai chân lại.

Thành vương cười cười, bỗng nhiên đem nàng lật qua.

Một đêm Long Phượng múa.

Ngày kế buổi sáng, Lý Hoa Dung còn đang ngủ say, Thành vương tỉnh dậy, hôn nhẹ bên người thê tử bộ dáng ít có lúc lộ ra thoải mái, hắn vén chăn lên, xuống giường, mặc quần áo vào đi tiền viện, gọi thị vệ thiếp thân nói: "Đem Diệu Thiện đạo cô ở Thủy Từ am mời tới thôn trang, đêm nay ta muốn đi gặp, chú ý chớ kinh động bất luận kẻ nào trong am, ngày sau còn hữu dụng."

"Vâng."

Nhìn theo thị vệ nhanh rời đi, Thành vương cười cười, trong đầu hiện lên khuôn mặt Thôi Oản xinh đẹp.

Hôm đó trời chiều ngả về Tây, Thành vương sớm trước một lát rời nha môn, cưỡi ngựa chạy thẳng về thôn trang nhà mình ở vùng ngoại ô.

Thị vệ hắn phái đi trước đón Diệu Thiện đạo cô đang ở nhà khách hấp giọng hồi bẩm một câu.

Thành vương bước chân khựng lại, cau mày nói: "Nam?"

Cùng lúc đó, Túc vương phủ.

Hứa gia cũng đang hướng Từ Tấn hồi bẩm: "Vương gia, Thành vương đi thôn trang."

Từ Tấn đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía hắn, nhẹ nhàng ừm một tiếng, "Nhìn chằm chằm vào Thủy Từ am, bất cứ tin tức gì đều phải báo cùng ta biết."

Hứa gia nhíu mày, không hiểu nhìn về phía bóng dáng nam nhân.

Hôm qua Tạ thị Lý Hoa Dung đồng thời đi Thủy Từ am, bọn họ liền đem lai lịch Diệu Thiện đạo cô tra một lần, chính là một tên tú tài nghèo túng ở Giang Nam, bởi vì nam sinh nữ tướng bị học sinh trong trường học sinh xa lánh, thi hương không đỗ, không biết tại sao lại nghĩ tới nghề nghiệp tán tận lương tâm này, đóng giả đạo cô xem bệnh cho thôn phụ hương dã, kì thực nhân lúc những phụ nhân kia hôn mê, làm chuyện cẩu thả, giết hại không ít phụ nhân đàng hoàng, mỗi lần thân phận sắp bại lộ thì liền sớm trước chạy trốn tới chỗ khác, tiếp tục làm ác.

Tạ thị hiển nhiên tính toán chuyện Hoài vương phi mang thai, Thành vương ra tay, nhất định là có tâm tư hiểm ác. Hứa gia biết vương gia nhà mình căm hận Thôi Oản, nhưngThôi Oản dù sao cũng là do nương nương tự tay nuôi lớn, hiện tại cũng là vương phi của Hoài vương gia...

Sợ chính mình lĩnh hội sai ý tứ, Hứa gia thử thăm dò nhắc nhở: "Vương gia, nếu như bên kia thật sự ra tay mưu hại Hoài vương phi..."

Từ Tấn trầm mặc, nhưng cũng chỉ trầm mặc một chút, "Không cần nhúng tay."

Hứa gia hoảng sợ, đối mặt với nam nhân đang thẳng sống lưng, một lúc lâu mới hoàn hồn, cúi đầu nói: "Thuộc hạ hiểu."

Nghe tiếng bước chân Hứa gia rời đi, Từ Tấn cuối cùng liếc mắt nhìn chiều tà ngoài cửa sổ, quay người, trở về trước bàn sách gỗ tử đàn. Hắn ngồi vào chỗ, kéo ra một cái ngăn kéo bên phải, từ bên trong lấy ra một cái vòng vàng chạm rỗng, trên vòng vàng treo một chuỗi chuông, kêu vang đinh đinh đang đang.

Đây là Lục đệ cho Trăn ca nhi, Trăn ca nhi chơi chán, Từ Tấn liền thu lại.

Nhìn Lục đệ đưa đồ chơi cho cháu, Từ Tấn lại nghĩ tới đứa cháu đời trước hắn chưa từng gặp mặt kia.

Thật sự là cháu của hắn sao?

Chuyện đến nước này, Từ Tấn đã hiểu được hắn đại khái là chết như thế nào.

Lục đệ đời trước giết hắn, không phải bởi vì muốn cướp quân công, mà là bởi vì đứa nhỏ trong bụng Thôi Oản không phải của hắn. Lục đệ không biết, Thôi Oản biết, nhưng nàng không nói cho Lục đệ, để Lục đệ vẫn vui vẻ cho rằng đó là cốt nhục của hắn, đợi thời cơ chín muồi lại viết một phong thư nhà khác, thẳng thắn nói với Lục đệ...

Lục đệ hận đến mức giết hắn, Thôi Oản nhất định đã nói cha đẻ đứa nhỏ là hắn đi?

Từ Tấn cười, đang cười, bỗng nhiên đem vòng vàng trong tay nện xuống mặt đất, đạp một cước xô đổ bàn học.

Lục đệ hắn, thà rằng tin tưởng một nữ nhân xảo trá, cũng không chịu tin hắn, thế nhưng sẽ cho rằng hắn thân ca ca này thật sự nhúng chàm đệ muội!

Từ Tấn hận, hận không thể lập tức giết Thôi Oản, giết Thành vương, thậm chí giết cái kia đứa em ruột vô cùng đần độn kia!

Nhưng hắn không thể giết, hắn không thể xuống tay với thân đệ đệ mình, đó là đệ đệ hắn tận mắt nhìn lớn lên a. Mỗi khi Quan ca nhi tới đây thăm cháu, Từ Tấn phảng phất thấy hắn cùng Lục đệ hồi nhỏ. Hắn làm sao có thể giết đệ đệ hắn từng tự tay đút cơm, kể chuyện xưa dỗ ngủ, dạy đọc sách biết chữ? Hắn làm sao nhẫn tâm để mẫu thân nhìn bọn họ huynh đệ tương tàn?

Nhìn một phòng bê bối, Từ Tấn dần dần bình phục xuống.

Hắn sẽ không muốn mạng của Lục đệ mệnh, nhưng hắn phải vì chính mình sửa lại án sai, hắn muốn cho Lục đệ nhìn rõ nữ nhân Lục đệ thích rốt cuộc là cái phẩm hạnh gì, muốn cho cả đời đều hối hận vì đã oan uổng thân huynh trưởng. Cho Lục đệ nhớ kỹ lần giáo huấn này, như vậy sau này lại có người xúi giục, Lục đệ mới sẽ không dễ dàng bị lừa.

Thôi Oản tính cái gì? Một người nữ nhân tính cái gì? Từ Tấn muốn là tín nhiệm giữa huynh đệ, muốn là xã tắc an ổn.

Tương lai hắn sẽ là Hoàng Thượng, Lục đệ là vương gia, Từ Tấn sẽ đề phòng An vương Khang vương, lại không muốn phòng Lục đệ như đề phòng kẻ địch. Chỉ có làm cho hắn nhớ kỹ thân ca ca vĩnh viễn sẽ không hại hắn, hắn mới sẽ không bao giờ làm chuyện điên rồ.

Hít một hơi thật sâu, Từ Tấn gọi người tiến vào thu thập, hắn đi Phù Cừ viện.

Phó Dung đang nói cho nhi tử chuyện lý thú của nàng hồi nhỏ đâu, "Mẫu thân 8 tuổi năm ấy đi thư phòng ngoại tổ phụ chơi, không cẩn thận làm hư một nghiên mực ngoại tổ phụ thích nhất, rớt xuống đất vỡ một mảng rất lớn. Mẫu thân sợ ngoại tổ phụ tức giận đánh ta, khóc đi tìm Nhị cữu cữu. Nhị cữu cữu giúp ta lau nước mắt, sau đó nói nghiên mực kia là hắn làm hư, ngoại tổ phụ liền đánh lòng bàn tay Nhị cữu cữu."

Trăn ca nhi nghiêm túc nghe, nhìn lòng bàn tay mình, khiếp vía thốt lên: "Ngoại tổ phụ hung, đánh Nhị cữu cữu."

Phó Dung cười, "Bởi vì ngoại tổ phụ rất thích rất thích cái nghiên mực kia a, cho nên mới đánh Nhị cữu cữu."

Trăn ca nhi không hiểu, nghi hoặc hỏi mẫu thân: "Mẫu thân làm hư..."

Phó Dung bày ra bộ dáng thập phần khổ sở, "Kia Trăn ca nhi hi vọng ngoại tổ phụ đánh nương sao?"

"Không đánh nương!" Trăn ca nhi lập tức ôm lấy mẫu thân, sốt ruột giải thích, "Không đánh nương, đánh Nhị cữu cữu!"

Phó Dung thích nhất thời điểm nhi tử khẩn trương, cười hôn nhẹ cái trán hắn, tiếp tục nói đạo lý cho hắn: "Vậy ngươi có biết Nhị cữu cữu vì sao thà rằng chính mình bị đánh cũng không muốn mẫu thân bị đánh sao?"

Trăn ca nhi lắc đầu.

Phó Dung liền đem tay nhỏ của hắn đè lên bụng mình: "Bởi vì Nhị cữu cữu là ca ca của mẫu thân a, làm ca ca là phải chiếu cố các đệ đệ muội muội, thà rằng chính mình bị đánh cũng không thể để cho các đệ đệ muội muội bị đánh, sau này Trăn ca nhi làm ca ca, cũng phải chiếu cố đệ đệ muội muội biết không?"

Trăn ca nhi cái hiểu cái không, nhưng mẫu thân chờ mong nhìn hắn đâu, tiểu tử ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng không quên đính chính: "Muội muội, không cần đệ đệ!"

Phó Dung niết khuôn mặt nhỏ nhắn, "Đây là muội muội, sau này mẫu thân còn có thể sinh đệ đệ cho Trăn ca nhi đâu, đệ đệ muội muội đều muốn."

Một đứa con trai a, Phó Dung muốn sinh thêm cho hắn vài huynh đệ tỷ muội, nhiều hơn mới náo nhiệt.

Cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang rèm châu đụng nhau thanh thúy, Phó Dung ngẩng đầu, thấy Từ Tấn vẻ mặt ôn nhu đi vào trong.

Phó Dung hướng hắn cười: "Vương gia bận rộn xong rồi?"

Trăn ca nhi vui vẻ kêu phụ thân.

Từ Tấn hôn hai mẹ con một lần, sau đó đem Trăn ca nhi ôm tới trên đùi, cúi đầu hỏi hắn: "Mẫu thân vừa mới nói cái gì với Trăn ca nhi?"

Trăn ca nhi nhìn mẫu thân, đông một câu tây một câu lặp lại cho phụ thân: "Mẫu thân tinh nghịch, sợ ngoại tổ phụ đánh nàng, ngoại tổ phụ đánh Nhị cữu cữu, Nhị cữu cữu là ca ca, không để cho mẫu thân bị đánh, ta muốn chiếu cố muội muội!"

Trật tự cũng tính là rõ ràng.

Từ Tấn không chút nào keo kiệt khen nhi tử, sau đó hỏi: "Kia muội muội phạm sai lầm, muội muội làm mẫu thân tức khóc, Trăn ca làm sao bây giờ?"

Trăn ca nhi mờ mịt mở ra môi nhỏ, quay đầu hướng mẫu thân xin giúp đỡ.

Phó Dung không hiểu Từ Tấn muốn làm gì, cũng không mở miệng.

Trăn ca nhi thành thành thật thật lắc đầu.

Hắn thích muội muội, nhưng nếu muội muội làm mẫu thân tức khóc, Trăn ca nhi không muốn mẫu thân khóc, người khác làm mẫu thân tức giận, hắn sẽ đánh người dó, nhưng là muội muội, mẫu thân nói hắn muốn chiếu cố muội muội...

Nhìn nhi tử khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc, Từ Tấn gõ cái trán hắn, lời lẽ sâu xa: "Cái kia Trăn ca nhi phải nói cho muội muội là nàng sai chỗ nào, nỗ lực để muội muội sửa sai, đệ đệ cũng thế, Trăn ca nhi là ca ca, phải bảo vệ đệ đệ muội muội, cũng phải giáo dục bọn họ, giống phụ thân giáo dục ngươi, nhớ kỹ sao?"

Trăn ca nhi ngơ ngác.

Phó Dung cười ôm nhi tử tới bên cạnh mình, oán trách Từ Tấn: "Hắn mới bao nhiêu tuổi a, chàng đã dạy hắn cái này?"

Từ Tấn cũng cười, không nghĩ những chuyện phiền lòng kia nữa, bồi hai mẹ con họ chơi đùa.

Ngày cuối tháng 4, Từ Tấn nghỉ công ở nhà, dùng điểm tâm xong không bao lâu, Hứa gia đến báo, Tạ thị Thôi Oản lặng lẽ ra khỏi thành.

Từ Tấn thần sắc bình tĩnh.

Nếu đã quyết định, sẽ không chần chừ nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status