Con đường sủng hậu

Chương 241


Đoan ngọ gần tới, trời ngày càng nóng.

Thôi Oản ngồi trên xe la, nhìn ngoài cửa sổ từng ruộng lúa mạch vàng óng xuất thần, bỗng nhiên dưới thân xóc nảy một cái...

Thôi Oản nhíu mày, đường đất ở nông thôn thập phần bất ổn, hôm nay nàng không biết bị xóc nảy bao nhiêu lần. Lại nhìn xiêm y vải mịn trên người mặc lần đầu tiên trong đời, Thôi Oản ghét bỏ nhíu mày. Đối với Diệu Thiện đạo cô thần bí trong miệng mẫu thân càng thêm không có hảo cảm. Thái y đã nói thân thể nàng không có việc gì, loại người gọi là đạo cô sẽ có bản lĩnh thật sự gì?

Chỉ là sắp đến nơi, Thôi Oản cũng lười giải thích cùng mẫu thân, tới Thủy Từ am châm chọc đạo cô kia một trận rồi trở về cũng tốt.

Tạ thị thấy rất rõ ràng tâm tư nữ nhi, cười nói: "Oản Oản nhẫn nhịn thêm chút, ta lần đầu tiên đến cũng ghét bỏ đường này không dễ đi, nhưng Diệu Thiện đạo cô thật sự có bản lĩnh, chúng ta vất vả chuyến này khẳng định đáng giá."

Nhị tức phụ của Hạ ma ma thân thể không thành vấn đề, Diệu Thiện đạo cô có phương pháp chữa trị, nữ nhi 8 thành là có chút bệnh không tiện nói, trước hết mời Diệu Thiện đạo cô khám xem. Nếu có, nhân lúc trước khi lão Lục trở về, điều trị cho tốt. Nếu không có đợi sau khi lão Lục trở về lại mời Diệu Thiện đạo cô làm phép cho nữ nhi.

Thôi Oản nghe mà chẳng thèm để tâm.

Tạ thị cười cười, nghĩ thầm nữ nhi nhìn thấy Diệu Thiện đạo cô khẳng định sẽ tin phục giống như nàng.

Xe la đến bên ngoài Thủy Từ am, xa phu nhắc nhở có người từ trong am đi ra, Tạ thị Thôi Oản tạm thời không xuống xe. Việc này bí mật, người thấy càng ít càng tốt.

Không xuống xe, cũng có thể nghe được âm thanh, hình như là một đôi mẫu tử.

Thôi Oản lòng sinh hiếu kỳ, lặng lẽ đẩy ra một chút mành che, thấy một người nông phụ mặc xiêm y vải thô chắp vá dắt một nam oa lớn như Trăn ca nhi, vẻ mặt tươi cười đi tới.

Tạ thị cũng nhìn thấy, thấp giọng phân phó Hạ ma ma bên ngoài một câu.

Hạ ma ma hiểu ý, đợi đôi mẹ con kia đi tới trước mặt, cười hỏi: "Tiểu nương tử cũng đến cầu con?"

Nông phụ kia hơn 20 tuổi, màu da vàng như nến, nghe vậy có chút dè đặt nói: "Không phải, ta đến cảm ơn Diệu Thiện đạo cô, mỗi năm sinh nhật Hổ Oa ta đều tới đây một chuyến, năm đó nếu không phải là Diệu Thiện đạo cô cứu ta, ta đã sớm bị nhà chồng bỏ... Chúng ta đi trước đây a."

Bởi vì tiểu nam oa tò mò xe la, quấn mẫu thân cho hắn ngồi một chút, nông phụ kia càng thêm xấu hổ, vội vàng rời đi.

Tạ thị càng thêm chắc chắn, vui vẻ hướng nữ nhi nói: "Thấy chưa?"

Thôi Oản hơi mím môi, rốt cuộc đối với vị Diệu Thiện đạo cô kia sinh ra 3 phần tò mò.

Mang mũ che, Thôi Oản cùng mẫu thân xuống xe la.

Lần nữa nhìn thấy Diệu Thiện đạo cô, Tạ thị cười giải thích: "Đây là nữ nhi ta, dung mạo xấu xí, bình thường không dám gặp người, ngài giúp nàng nhìn xem?"

Diệu Thiện tim thình thịch mà nhảy, biết đây chính là quý nhân, cố nén xúc động quan sát đối phương, bộ dáng vẫn cao thâm như cũ, theo lệ hỏi thăm Thôi Oản một vài vấn đề.

Thôi Oản không phải là con dâu Hạ ma ma, tuy rằng nhìn thấy Diệu Thiện đạo cô dung mạo thanh tú, sinh ra một phần hảo cảm, bị người hỏi chuyện trong phòng, vẫn là không vui.

Tạ thị biết nữ nhi thẹn thùng, tỏ ý bảo Hạ ma ma đi ra ngoài.

Diệu Thiện đạo cô liền cũng để tiểu đạo cô bên cạnh đi ra ngoài chờ.

Rốt cuộc là đến tìm y, Thôi Oản nhịn nhịn, nhỏ giọng phối hợp lại.

Diệu Thiện vừa nghe âm thanh Thôi Oản, lại nhìn tay ngọc thon thon lộ ra bên ngoài, liền biết là mĩ nhân, trong lòng đáng tiếc, nhưng bảo vệ tính mạng quan trọng nhất, cau mày trầm tư chốc lát, nhíu mày nói: "Thiếu phu nhân nghe qua không có vấn đề gì, không biết liệu có thể cho bần đạo xem mạch hay không?"

Chuyện nhỏ này, Thôi Oản không cự tuyệt, giơ tay để lên trên bàn.

đôi tay Diệu Thiện kia trắng nõn thon dài, cũng là cực đẹp, sinh ra cũng nhỏ nhắn, chỉ to hơn Thôi Oản một vòng, dù ai cũng sẽ không hoài nghi đó là tay của nam nhân. Lúc này ba ngón tay Diệu Thiện đặt trên cổ tay Thôi Oản, ước chừng thời gian một cốc trà mới thu tay lại, lại cách lụa trắng quan sát hai mắt Thôi Oản, thần sắc ngưng trọng: "Thiếu phu nhân đây là lưu chứng."

Thôi Oản trong lòng căng thẳng.

Tạ thị đã hỏi a: "Lưu chứng là thế nào?"

Diệu Thiện không vội không chậm nói: "Nữ tử đương nhiên nhận dương khí tinh hoa trước rồi sau đó mới có thể thụ thai, thiếu phu nhân trong cơ thể lại khác với người thường, dương khí tinh hoa nhập thể liền ra, bởi vậy không thể thụ thai, đây chính là lưu chứng. Chứng nay ngàn người mới có một, ta cũng chỉ năm năm trước ở Liễu Châu gặp được một lần..."

"Người nọ có thể chữa khỏi?" Tạ thị lo lắng hỏi.

Diệu Thiện gật đầu, lại hiện ra thái độ khó xử.

Tạ thị tâm còn chưa buông xuống lại nhấc lên, "Đạo cô vì sao mặt hiện buồn lo?"

Diệu Thiện thở dài: "Hóa giải lưu chứng, tiêu hao tinh huyết quá nhiều, bần đạo nếu vì thiếu phu nhân làm phép, trong vòng nửa năm rốt cuộc không thể cứu chữa người khác."

Tạ thị hiểu, lập tức từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng, "Mời đạo cô giúp tiểu nữ một phen, dù thêm tiền xem bệnh ta cũng nguyện ý ra."

Diệu Thiện lắc đầu: "Phu nhân hiểu lầm, bần đạo cũng không phải là vì tiền tài, chỉ là không muốn chậm trễ người cầu con khác... Thôi, thiếu phu nhân đến trước chính là duyên pháp, nên những người đó phải chờ thêm nửa năm, hai vị mời theo bần đạo."

Tạ thị đại hỉ, đỡ Thôi Oản đứng lên, cùng nhau theo phía sau Diệu Thiện.

Trong Thủy Từ am yên tĩnh thanh u, Thôi Oản nhìn trong nội viện cảnh trí trang nhã, trong lòng hơi an ổn, nhưng biết được chính mình phải cùng Diệu Thiện một mình ở bên trong đến nửa canh giờ, nàng không hiểu sao có chút bất an, cố làm ra vẻ bình tĩnh kéo tay mẫu thân, nhỏ giọng cầu Diệu Thiện: "Đạo cô phá lệ một lần, để mẫu thân bồi ta được không?"

Diệu Thiện thái độ kiên quyết: "Không thể, Thiên Cơ không thể tiết lộ, nếu như thiếu phu nhân không tin bần đạo, thì cứ đi thôi."

Nói xong liền muốn đi.

Tạ thị vội vàng ngăn lại, nhiều lần nhận lỗi, sau đó đem nữ nhi đã hối hận nói lỡ đẩy vào trong phòng, "Nương ở bên ngoài chờ, có cái gì đáng sợ?"

Thôi Oản miễn cưỡng cười cười.

Diệu Thiện thấy hai mẹ con thương lượng tốt rồi, hướng Tạ thị thi lễ, bình tĩnh đóng cửa lại, sau đó quay người nói với Thôi Oản: "Thiếu phu nhân mời tới trên giường nằm, bần đạo phải làm phép."

Nói xong đi tới bên cạnh trường tháp ngồi xếp bằng trên đệm cói, bày ra tư thế muốn niệm kinh.

Thôi Oản do dự một chút, đi lên nằm.

trong tiếng kinh mềm nhẹ, nàng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, lại có một cảm giác huyền diệu.

Là phép thuật Diệu Thiện đạo cô bắt đầu có tác dụng sao?

Thôi Oản mơ mơ màng màng nghĩ, mí mắt càng ngày càng nặng, không phát hiện một khối "Bức tường" phía Bắc chẳng biết từ lúc nào bị người đẩy ra, giống như cánh cửa, sau đó một bóng người cao lớn từ bên ngoài đi vào trong.

Đó là cơ quan đơn giản Diệu Thiện thiết kế ra, bình thường có người tới đây cầu con, dùng hương mê trong gối mê choáng đối phương rồi, hắn sẽ ôm người từ cửa ngầm đi tới một gian phòng làm việc trong hậu viện, tiểu đạo cô tiến vào, giả mạo hắn niệm kinh.

Hôm nay ngược lại không cần tiểu đạo cô giả mạo hắn, Diệu Thiện nhắm mắt ngồi yên ổn, chỉ nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ của nam nhân sắp biến mất thì hắn mới lặng lẽ mở ra một mắt, liếc thấy bóng lưng nam nhân ôm mĩ nhân rời đi.

~

Thôi Oản dường như trong giấc mộng, một giấc mộng cực kỳ xấu hổ, trong mộng sắp sửa trôi đến đám mây thì bỗng nhiên ngửi được một cỗ mùi vị gay mũi.

Nàng nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn thấy một người nam nhân chống ở trên người nàng, khuôn mặt khôi ngô, mắt phượng có chút quen thuốc.

Lại liếc mắt nhìn, cảm giác hoảng hốt giống mộng mà không phải mộng triệt để biến mất, Thôi Oản há mồm...

Thành vương trước khi nàng phát ra âm thanh đã che nàng miệng, ôn nhu nhìn nàng: "Nếu nàng gọi ra, người toàn bộ Thủy Từ am đều biết nàng đã… cho ta, ta có thể sống, nàng lại nhất định phải chết."

Hắn nhìn chòng chọc dõi theo nàng, xác định Thôi Oản sẽ không làm chuyện điên rồ, mới buông miệng nàng ra, tiếp tục sự tình chính mình còn chưa làm xong. Nhìn Thôi Oản cắn thật chặt môi, nước mắt rơi như mưa, hắn cúi đầu hôn nàng, Thôi Oản quay đầu, hắn liền hôn lỗ tai nàng, "Thoải mái sao? Lục đệ muội?"

Thôi Oản cắn môi.

Thành vương nảy sinh ác độc, để nàng muốn cắn môi đến chảy máu cũng không thể.

Sự xong, Thành vương quan tâm chà lau cho Thôi Oản, sau đó đem mĩ nhân run rẩy không thôi ôm vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve tóc nàng: "Oản Oản, hôm nay thời gian có hạn, ta chỉ có thể ra hạ sách này, lần sau ta lại thật tốt thương nàng, hiện tại chúng ta trò chuyện đi, còn có hai khắc nữa."

Thôi Oản chỉ khóc, khóc đến phát nấc.

Nàng xong rồi, rơi vào trong tay Thành vương, đời này triệt để xong rồi.

Thành vương xoay người áp trên người nàng, phảng phất như vậy có thể áp chế nàng run rẩy, không thể áp chế cũng không sao cả, hắn đẩy ra tóc dài trên mặt nàng bị nước mắt làm ướt nhẹp, nhẹ giọng nói: "Oản Oản, sự tình đến nước này, ta cũng nói với nàng. Ta muốn làm Thái Tử, muốn làm Hoàng Thượng, vậy thì nhất định phải loại trừ Từ Tấn. Nhưng Từ Tấn quá giảo hoạt, ta không có cách nào giết hắn, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Từ Hạo có thể làm. Oản Oản, nếu ngươi có thể châm ngòi huynh đệ bọn họ tàn sát lẫn nhau, xong chuyện, ta hứa cho nàng làm sủng phi. Kỳ thật ta có thể lừa nàng cho nàng làm Hoàng Hậu. Nhưng chúng ta đều biết điều đó không có khả năng, nhưng sủng phi hoàn toàn được, đến lúc đó nàng lại vì ta sinh hoàng tử, mẫu bằng tử quý, chẳng phải so với làm một vương phi tốt hơn?"

Thôi Oản vẫn khóc không thành tiếng.

Thành vương cũng không sốt ruột, nhân lúc nàng nhắm mắt, hôn nhẹ môi nàng: "Nếu không đáp ứng, vậy cũng chỉ có một đường chết. Người như ta để đạt đến mục đích sẽ không từ thủ đoạn, chịu nghe ta lời, ta sẽ không quên công lao của nàng, không chịu nghe, dù tiếc đến đâu, ta cũng chỉ có thể lạt thủ tồi hoa. Thế nào, Oản Oản, nàng nguyện ý làm sủng phi của ta sao?"

Thôi Oản bản năng mà cắn môi.

"Đừng cắn, ta đau lòng." Thành vương bóp lấy cằm nàng, bá đạo hôn xuống.

Thôi Oản kịch liệt giãy giụa, Thành vương mặc kệ nàng vung tay cào lung tung, chỉ toàn tâm toàn ý hôn nàng, vì thế tay Thôi Oản ở trên lưng hắn cào một đường lại một đường, dần dần không còn khí lực, triệt để phẫn nộ biến thành nhận mệnh.

Thành vương hài lòng buông miệng nàng ra, khoa trương hít vào một hơi: "Nàng muốn đau chết ta sao?" Vừa nói, vừa giúp nàng lau lệ, lại hôn dài một phen, "Oản Oản, nàng thật đẹp, đẹp hơn nhiều ta mơ thấy trong mộng, nàng có biết, trước kia ở trong cung gặp nàng, ta đã thích nàng. Đáng tiếc khi đó chúng ta không có khả năng cùng một chỗ. Tới hôm nay, ta mới có thể được như nguyện, nếu không phải là không có biện pháp khác, ta tuyệt đối sẽ không khi dễ nàng như vậy..."

Thôi Oản cười lạnh mở mắt ra, nhìn về phía hắn thì ánh mắt trong trẻo: "Vương gia thật biết dỗ người, ngươi đối với ta như vậy, Lý Hoa Dung biết không?"

Thành vương cười: "Vì sao muốn cho nàng ấy biết? Oản Oản, nói thật cho nàng biết, nàng ấy hiện tại chính là nguỵ trang ta ứng phó với phụ hoàng. Có nàng ấy một ngày, phụ hoàng sẽ không nghi kị ta. Đợi ta ngồi vào vị trí phụ hoàng, Lý Hoa Dung cũng sẽ vô dụng. Nàng ấy sẽ là phi tử, đến lúc đó chỉ cần nàng sinh được hoàng tử, có thể đạp nàng ấy ở dưới chân."

"Vương gia tâm thật lạnh." Thôi Oản chuyển mắt đi, nước mắt lại chảy ra, người này chính là rắn độc, hắn càng ác, nàng càng không đẩy hắn ra nổi.

Thành vương đặt tay vào ngực nàng, ăn ngay nói thật nói: "Ta quả thật lạnh lòng, nhưng Oản Oản có thể thử xem, có lẽ nàng có thể ủ nóng không chừng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status