Con đường sủng hậu

Chương 293


Xe ngựa trên thảo nguyên vững vàng tiến lên, cuối cùng dừng ở một chỗ chân núi.

Dưới chân núi có sông, đã sớm dựng lều trại bên bờ sông.

Từ Tấn đi săn bắn, không biết là vô tình hay là cố ý, lưu Phó Thần ở bên cạnh canh chừng.

Phó Dung nhị công chúa dẫn A Tuyền A Bội vào lều trại.

"Nương, ta muốn đi ra sông bắt cá." A Tuyền tinh nghịch, trong lều trại chơi một hồi liền không ngồi được, chạy đến bên người Phó Dung làm nũng.

Phó Dung điểm điểm mũi nàng, "Không được, A Tuyền còn nhỏ, rớt vào trong nước bị cá lôi đi thì sao? Nương luyến tiếc."

"Cá không cõng được ta!" A Tuyền mới không ngốc như vậy, biết nương lo lắng nàng rơi xuống nước, chỉ ra phía ngoài nói: "Ta để nhị cữu cữu theo ta, nhị cữu cữu sẽ không để ta rơi vào trong nước đi!"

Phó Dung cười, hỏi con gái út: "A Bội đi không?"

A Bội gật gật đầu, đứng bên cạnh A Tuyền nói: "Ta nhìn tỷ tỷ bắt cá, ta không bắt."

Phó Dung hôn nha đầu ngoan ngoãn một ngụm, phân phó Hứa Linh nói: "Đi thỉnh nhị gia tới."

Hứa Linh lập tức đi, Mai Hương phái tiểu thái giám đi chuẩn bị đồ bắt cá.

Phó Dung lại mời nhị công chúa: "Muội muội cùng đi?"

Lại thấy nhị công chúa mặt còn hồng.

Phó Dung cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới cô nương này thẹn thùng như vậy.

Nhị công chúa cũng biết thần sắc mình không đúng, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Không được, tứ tẩu các ngươi đi thôi, ta ở bên trong nghỉ một lát."

Phó Dung mặc dù có lòng tác hợp, cũng biết lễ pháp, hai tình nhân ngầm gặp mặt một lần trò chuyện còn tạm, hiện tại ca ca cùng nhị công chúa còn chưa rõ ràng, nàng cứng rắn để hai người tạo cơ hội, không nói cung nữ bên cạnh nhị công chúa nghĩ như thế nào, bên ngoài người hầu hạ nhiều như vậy, nhìn thấy cũng không tốt.

Đợi Phó Thần tới, Phó Dung liền bảo Hứa Linh mang A Tuyền A Bội đi gặp cữu cữu trước, nàng chậm một bước trấn an nhị công chúa: "Muội muội mặt hồng như vậy, có phải bởi vì trên đường A Tuyền nói lời không được tự nhiên hay không?"

Nói chưa dứt lời, nhị công chúa mặt càng đỏ hơn, xấu hổ cúi đầu.

Phó Thần nhìn nàng, hắn nếu không nhìn, A Tuyền chắc chắn sẽ không nói bậy, những người lớn thú vị, tiểu hài tử nào hiểu?

Kia Phó Thần vì sao nhìn nàng? Lại vì sao đỏ mặt?

Chẳng lẽ hắn đối với nàng cũng có chút tâm tư?

Năm ấy nàng mười hai, nói thích hắn, hắn không tin, coi nàng là đứa nhỏ, nay nàng mười bảy, là đại cô nương, bộ dạng cũng không xấu...

Phó Dung vốn định khuyên nàng chớ cho lời A Tuyền là thật, hóa giải xấu hổ, nhưng mà nhìn nhị công chúa trong xấu hổ mang theo ngọt ngào, nàng không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của tiểu cô nương, vỗ vỗ bả vai nàng, ôn nhu nói: "Tốt lắm, muội muội ở trong phòng nghỉ ngơi, chúng ta ở bên ngoài, muội muội chán thì đi ra tìm chúng ta."

Nhị công chúa nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Phó Dung đi ra bên ngoài.

Phó Thần đang ở phía ngoài lều dỗ ngoại sanh nữ, nghe được động tĩnh, không nghiêng đầu, chỉ lấy dư quang nhìn, thấy chỉ có muội muội đi ra, có chút thất vọng khó hiểu, theo sau là tức ngực. Nhị công chúa lại đang trốn hắn đi? Xem ra là thật tính toán an tâm chọn phò mã?

Không có hôm nay cũng liền thôi, đến Hoàng Thượng cũng nói hắn đỏ mặt, nàng thật không có một chút ý tưởng? Tuy rằng hắn là bởi vì ngoại sanh nữ nói bậy, lo lắng người bên ngoài hiểu lầm mới đỏ mặt, nhưng nếu như nàng thật thích hắn, khẳng định cũng sẽ hiểu lầm hắn đối với nàng có ý tứ chứ? Vậy nàng thật thích hắn, không phải nên nhân cơ hội này tiếp cận hắn, nói lại lần nữa muốn gả cho hắn sao, tại sao lại trốn?

Kỳ thật không thích đi?

Nhưng mà không thích, nàng vì sao cố chấp nhiều năm như vậy, muội muội nói hắn muốn định thân, nàng vì sao khóc?

Định thân...

Phó Thần chân mày bỗng nhiên nhíu lại, chẳng lẽ, nàng thật cho rằng hắn muốn định thân, cho nên trong lòng dù thích cũng không dám tới?

Khẳng định đúng rồi, nhìn nàng mặt đỏ như thế, sao có thể không thích hắn?

Trong lòng một chỗ giống như lạc mất vừa tìm về, Phó Thần thở ra một hơi thật dài.

Nàng quả thật thích hắn, từ 12 tuổi đến 17 tuổi, thích hắn, thích 5 năm.

Vậy hắn có thể nào để một cô nương ngốc vụng trộm thích hắn 5 năm, thương tâm gả cho người khác?

Nhìn lều trại một cái, Phó Thần cười nhu nhu đầu nhỏ hai ngoại sanh nữ, mang các nàng đi bắt cá.

Tiếng A Tuyền kêu lên hưng phấn,tiếng nam nhân cười nói sang sảng, thỉnh thoảng bay vào lều trại.

Nhị công chúa nghiêng tai lắng nghe, vì có thể gần hắn như vậy mà vui vẻ.

Phó Dung ngồi ở bờ sông, nhìn ca ca xắn ống quần đứng trong dòng sông dùng túi lưới bắt cá, thấy hắn cười sáng sủa như vậy, lại nhìn lều trại không có động tĩnh gì, rầu rĩ. Ca ca rõ ràng thích nhị công chúa, lại biểu hiện như không để bụng, không sốt ruột. Nhị công chủ cũng thích ca ca, lại bởi khi còn bé bị cự tuyệt một lần, không dám chủ động tới gần ca ca nữa. Hai người đều không chủ động, nhân duyên khi nào có thể thành? Thật chẳng lẽ để Từ Tấn trực tiếp hạ chỉ?

Thay vì dựa vào thánh chỉ ràng buộc, Phó Dung càng hy vọng hai người triệt để thổ lộ tình cảm, như vậy thánh chỉ là dệt hoa trên gấm.

Mặt trời lên cao, Từ Tấn thắng lợi trở về, dẫn nhóm nữ nhi khoe khoang con mồi, buổi trưa bọn nhỏ nghỉ trưa, hắn mới đưa Phó Dung áp lên giường thẩm vấn: "Khi nào nhìn ra Chính Đường thích Phúc Tuệ? Vì sao không nói cho ta?"

Phó Dung sầu nói: "Ta cũng là trước khi ra cung mới nhìn ra manh mối, nhưng nhìn ra cũng vô dụng a." Đem biểu hiện hai người nói một lần.

Từ Tấn không lưu tâm: "Nếu bọn họ đều có tâm, ta hạ chỉ tứ hôn, thành thân không không được tự nhiên, giống chúng ta."

Phó Dung không tán thành, nổi giận nói: "Không được, ca ca mạnh miệng, rõ ràng thích, ngoài miệng còn giả vờ không để ý, Phúc Tuệ khổ nhiều năm như vậy, cho dù hắn là ca ca ta, ta cũng không thể uổng phí tiện nghi hắn, trừ phi hắn chủ động, chúng ta ở ngay bên cạnh xem náo nhiệt, ta không tin hắn không sốt ruột."

Từ Tấn có chút ngoài ý muốn nhìn nàng: "Không nghĩ tới Nùng Nùng lại là vì lý không vì người thân."

Phó Dung thở dài: "Ta cũng là vì tốt cho ca ca, hắn sớm một chút hiểu được tâm ý của bản thân, mới có thể chân chính đối xử tốt với Phúc Tuệ, hai người mới dễ chịu."

Từ Tấn biết nàng vẫn luôn bận tâm hôn sự huynh trưởng, cười giúp nàng vuốt chân mày: "Không vội, chúng ta ở còn muốn ở lại mấy tháng, chính là cơ hội cho hắn. Chính Đường kia, một khi thông suốt, khẳng định so với nàng còn gấp hơn."

Phó Dung cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Vào tháng tư Linh Sơn bên này còn chút lạnh, vào tháng 5, Linh Sơn chỗ tốt liền hiện ra, gió mát quạt cho người.

Từ Tấn nhớ kỹ kế hoạch của mình, mỗi ngày khi có địa lợi, đều mang Phó Dung đi cưỡi ngựa.

Đã thương lượng xong, Phó Dung cũng không có gì nhăn nhó, mời Nhị công chúa tới, nhờ nàng hỗ trợ chiếu cố A Tuyền A Bội. Đến cùng vướng bận ngốc ca ca trong nhà, trước khi đi Phó Dung nhỏ giọng dặn dò A Tuyền vài câu, tiểu nha đầu nhớ, nàng mới theo Từ Tấn ra cửa.

"Các ngươi muốn đi chơi chỗ nào a?" Nhị công chúa cười hỏi hai tiểu thư.

A Bội nhìn tỷ tỷ, A Tuyền nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói muốn chơi đu dây.

Vì nghênh tiếp hai tiểu công chúa, trong hành cung cái gì cũng có, nhị công chúa liền mang hai tiểu thư đi hoa viên chơi đu dây.

A Tuyền được cô cô dắt đi vài bước, trước khi ra khỏi cửa quay đầu, gặp Mai Hương hướng nàng cười, tiểu nha đầu cũng nhếch miệng cười.

Từ Tấn, Phó Dung phải đi làm chuyện không đứng đắn, đương nhiên sẽ không mang Phó Thần theo, Phó Thần thân là chỉ huy sứ Kim Ngô Vệ, cũng không cần tự mình thủ vệ, ở trong phòng đợi. Nghe thuộc hạ báo hai vị tiểu công chúa thỉnh hắn qua, Phó Thần nghĩ ngợi, cười.

Muội muội đi rồi, nhị công chúa là người chiếu cố nhóm ngoại sanh nữ tốt nhất, lúc này khẳng định cùng các ngoại sanh nữ ở một chỗ. Lấy nàng thích xấu hổ, da mặt mỏng, tám thành không dám chủ động thỉnh hắn, hơn phân nửa lại là muội muội giở trò quỷ đi?

Cũng tốt, nên nói rõ ràng với nàng.

Nam nhân sải bước, rất nhanh theo cung nữ hướng dẫn vào hoa viên, xa xa nghe tiếng cười của nhóm ngoại sanh nữ, Phó Thần khoát tay, ý bảo cung nữ dẫn đường lui ra, hắn lặng lẽ tới gần.

Dưới tàng cây hòe sum xuê, nhị công chúa đứng đưa lưng về phía hắn, cùng Mai Hương nhẹ nhàng giúp A Bội đẩy xích đu, A Tuyền ngồi trên ghế mây đếm, thanh âm thanh thúy, ngoại trừ Hứa Linh, trước mặt không có người bên ngoài hầu hạ.

Phó Thần càng thêm xác định đây là muội muội cho hắn cơ hội.

Hắn ho khan một cái, từ sau cây cối đi ra ngoài.

"Nhị cữu cữu!" A Tuyền hưng phấn nhảy xuống ghế mây, hướng hắn chạy tới, "Nhị cữu cữu giúp ta đẩy xích đu!"

Phó Thần giơ tay ôm ngoại sanh nữ vào trong ngực, "Ngươi gọi Nhị cữu cữu tới chính là chơi với ngươi?"

A Tuyền dùng sức gật đầu, "Nương nói nhị cữu cữu biết đẩy xích đu,từng giúp nhị di, tiểu di còn cả mẫu thân."

Phó Thần tâm tình tốt, cười vui cởi mở: "Ta còn giúp tiểu cữu cữu ngươi đẩy đâu, đi, hôm nay nhị cữu cữu đẩy cho ngươi và A Bội."

Bước nhanh đến trước xích đu.

Mai Hương và nhị công chúa sớm dừng lại, nhị công chúa đỏ mặt muốn đi, Mai Hương trước khi nàng mở miệng cướp trước: "Nhị gia đứng bên này?"

Phó Thần buông A Tuyền xuống, đi qua, cúi đầu hỏi hai tiểu thư, "Đến phiên ai?"

A Bội nhu thuận chỉ tỷ tỷ.

Phó Thần liền sờ sờ đầu nàng, "kia A Bội đi trước lên ghế đếm, đếm tới 20 liền đổi ngươi."

A Bội nghe lời.

Nhị công chúa vừa định gọi Hứa Linh hoặc Mai Hương tới, hai người lại theo sát sau A Bội đi ghế mây bên kia. Nàng mở miệng nữa, liền có vẻ chột dạ, đành phải kiên trì, rũ xuống rèm mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm giầy thêu trên chân A Tuyền.

Phó Thần không kiêng nể gì nhìn nàng.

Nhị công chúa hôm nay mặc bối tử màu xanh da trời, nhan sắc tươi mát tôn nàng da trắng như ngọc tinh tế nõn nà, nhiễm màu đỏ bừng, đẹp như người trong tranh.

Phó Thần chậm rãi dừng xích đu, bế A Tuyền dậy trước, mới trầm giọng nói với cô nương kinh ngạc ngẩng đầu: "Công chúa đừng nhúc nhích."

Thần sắc hắn ngưng trọng, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm vai trái nàng, nhị công chúa đột nhiên luống cuống, trắng mặt không dám nhìn, run run rẩy rẩy hỏi: "Làm sao vậy?"

"Sau lại nói, công chúa ngàn vạn đừng nhúc nhích." Phó Thần không giải thích nhiều, bước nhanh đưa A Tuyền cho Mai Hương, vẻ mặt nghiêm túc phân phó nàng và Hứa Linh, "Nơi này có rắn, các ngươi nhanh chóng mang các công chúa trở về, A Tuyền A Bội nghe lời, trong chốc lát nhị cữu cữu lại đi tìm các ngươi."

Hắn vẻ mặt nghiêm túc, A Tuyền không khỏi sợ hãi, dựa vào đầu vai Mai Hương.

Tiểu hài tử dễ dụ, Mai Hương và Hứa Linh đưa mắt nhìn nhau, mỗi người ôm một công chúa, nhịn cười đi rồi.

Nhị công chúa mặt trắng như tuyết, luôn cảm thấy vai trái có cái gì đó dường như đang bò. Nàng không nghe thấy thanh âm Phó Thần, cũng không dám quay đầu, trong dư quang gặp Mai Hương Hứa Linh ôm cháu gái đi rồi, đoán được trên người nàng có gì đó nguy hiểm vạn phần, sợ đến nước mắt liền chảy ra, đợi Phó Thần thật cẩn thận quay trở lại, nàng mang theo thanh âm nức nở đều không nghe rõ, "Phó, Phó đại nhân, giúp giúp ta..."

Phó Thần ánh mắt khẽ biến, thế nhưng đổi giọng gọi hắn đại nhân, trước đó đều gọi là Phó nhị ca.

Bất quá nhìn nàng sợ tới mức nước mắt rơi xuống liên tục, Phó Thần cũng đau lòng, chậm rãi đi tới trước người nàng, giơ tay lên, tạm dừng chốc lát, phát hiện nhị công chúa khẩn trương đến mức hô hấp đều ngừng, mới mạnh mẽ ở đầu vai nàng dùng sức nghiến một chút, sau đó cầm khăn ra lau tay, bình tĩnh nói: "Được rồi, vừa mới rồi chỉ có nhện độc."

nhện độc...

Kinh hách qua đi, nghĩ mà sợ lại đến, chân nhị công chúa mềm nhũn.

Phó Thần đã sớm chuẩn bị kỹ càng, mở hai tay ra ôm mĩ nhân vào trong ngực, tự nhiên vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status