Con đường sủng hậu

Chương 44


Cảnh xuân này tới quá đột ngột, Từ Tấn nhất thời không biết nên làm gì.

Nhiều ngày không thấy, hắn muốn tới đây nhìn xem nàng, cũng sẽ giống như lần trước nhân lúc nàng ngủ trộm hương một lát, trừ đó ra, thật sự không nghĩ tới cái khác. Nàng còn nhỏ, cho dù đã lớn hơn một tuổi, ở trong mắt hắn như trước là tiểu cô nương yếu ớt lại giảo hoạt, khác biệt rất lớn đại mĩ nhân mị cốt thiên thành trong ký ức.

Hiện tại Phó Dung, xa xa còn chưa có nẩy nở, mấy năm sau bộ dáng nàng không biến đổi nhiều, biến là dáng vẻ, phát tán xinh đẹp nhiều hơn từ trong ra ngoài. Ánh mắt đầu tiên nhìn qua nàng tất cả đều là quyến rũ, nhìn lại cảm thấy mắt ướt ngây thơ không rõ sự đời kia, cho đến tinh tế phân biệt, nàng khẽ mỉm cười, trong mắt sóng quang lưu chuyển, hồn thiếu chút nữa đều bị nàng câu đi.

Không có nam nhân nào không yêu mỹ nhân, đặc biệt là Phó Dung loại mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một.

Nếu như không phải nàng từng gả cho người, lại muốn thông đồng An vương, kiếp trước Từ Tấn liền sẽ cưới nàng làm vương phi, cho nàng sủng ái nên có, mà không phải là chỉ làm thiếp thất, ngẫu nhiên mới đi qua nhìn một cái.

Ngắn ngủi ngớ ra sau, Từ Tấn tiến lên một bước, ngồi bên giường, đưa tay chậm rãi quay tiểu cô nương đang ngủ say lại, để nàng nằm thẳng.

Hắn trước nay không tự coi mình là quân tử, huống chi là tự nàng lộ ra, không có quan hệ tới hắn.

Phó Dung ngủ say, tóc đen trải tán, hai gò má cân xứng trong trắng lộ hồng, giống mẫu đơn ban đêm nở rộ.

Giống hoa, so hoa càng xinh đẹp khiến người thương, không dám chạm vào, sợ không cẩn thận quấy rầy mộng đẹp của nàng, khiến lông mày như trăng non ủy khuất mà nhăn lại. Nhưng nàng quá đẹp, nhìn mãi nhìn mãi, chỉ cảm thấy không đủ, Từ Tấn tùy tâm mà động, giơ tay lên đặt tới trên gò má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Loại cảm giác này, cũng là mới mẻ.

Kiếp trước hắn chưa từng ôn nhu đối với nàng, vào màn trướng liền trực tiếp làm việc, ngẫu nhiên bị nàng mê hoặc nhịn không được muốn thân cận, rất nhanh lại bị lý trí nhắc nhở. Đời này, nàng không chịu cho hắn chạm vào, bức gấp lại là khóc lại là tìm chết, làm cho hắn gần như không thể phân biệt nàng đến cùng có nhìn trúng hắn hay không.

Tựa như hai tháng này, hắn luôn nhớ thương nàng, lần trước hắn giả trang tuyệt tình rời đi, không biết nàng có hối hận hay không? Thuộc hạ chỉ có thể đăng báo hành tung của nàng, không thể phỏng đoán tâm tình nàng, nhìn nàng lúc ngâm ôn tuyền lúc nhận dì kết nghĩa, trên mặt tròn trịa hơn, trong lúc đó còn trêu chọc Tề Sách, sinh hoạt khoái hoạt náo nhiệt, 8 phần sớm quên hắn đi?

Từ Tấn trừng phạt niết cái mũi nàng.

Hắn chỉ biết, nàng không phải một sợi dây thừng treo cổ chết người, hắn tiếp tục lạnh xuống, nói không chừng nàng liền lại đi tìm Từ Yến, ngày mai nhưng là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, Từ Yến lại rõ ràng đối với nàng để bụng...

Nghĩ tới Từ Yến, ánh mắt Từ Tấn dời về phía ngực tiểu cô nương.

Đời trước hắn chịu thiệt nhận thức nàng trễ, đời này, hắn nhất định muốn từ sớm chiếm dụng khối mĩ ngọc này.

Dã tâm là một loại dục vọng khác, Từ Tấn hô hấp dần nặng lên, mắt nhìn chằm chằm trên người Phó Dung, bắt đầu tự cởi y bào.

Hai canh giờ, đủ cho hắn làm rất nhiều việc, những chuyện hắn từng nghĩ làm lại vẫn áp lực mình không làm.

Màn lụa rơi xuống, đèn lồng đầu giường tản ra vầng sáng ố vàng nhu hòa, dần dần, im lặng trong phòng nhẹ vang nhiều hơn, như là mãnh thú gần sát con mồi nhẹ ngửi liếm nếm, như là tiểu hài nhi nhà ai chè chén ở trong ngực mẫu thân, lại tựa con cá chui vào cỏ nước tìm ăn...

Nam nhân thanh tỉnh lại đắm say, tiểu cô nương lại rơi vào bên trong quái mộng.

Nàng mơ thấy mình cùng một chỗ với một nam nhân, ở trong đêm đen, nguy hiểm mà rung động. Nàng như là sinh bệnh nặng, cả người không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý nam nhân kia thoát quần áo của nàng, muốn làm gì thì làm. Nàng sợ hãi, nghĩ kêu người cứu mạng, nhưng nàng không phát ra được thanh âm nào, ngay từ đầu là phát không ra, sau này liền bị người bịt kín miệng.

Hắn hôn nàng, hai tay cũng không thành thật.

Hẳn là chán ghét, cố tình lại rất thoải mái, ôn nhu thì giống nước, bức thiết thì như dòng chảy xiết, mang theo nàng cùng chảy về phía địa phương không biết tên.

Phó Dung mơ mơ màng màng nghĩ, người này là ai vậy? Nàng chỉ làm những việc thế này cùng Từ Yến, Từ Tấn, Từ Yến ôn nhu có thừa phóng đãng không đủ, Từ Tấn thì giống như sói cướp đoạt không biết ôn nhu là thứ gì...

Thân thể đột nhiên run rẩy, cổ họng có khẽ gọi tràn ra.

Cảm giác quá mức chân thật, Phó Dung nhất thời quên hết thảy, dưới thế công liên tục của nam nhân nếm tới tư vị thần tiên quen thuộc lại đã lâu chưa trải qua.

Gợn nước rốt cuộc bình tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gió liên tục gián đoạn xẹt qua ở bên tai.

Phó Dung một lần nữa rơi vào ngủ say.

Từ Tấn ở bên cạnh nàng nhắm mắt bình phục, lồng ngực rắn chắc kịch liệt phập phồng, ánh nước di động.

Sau khi trùng sinh, lần đầu tiên sung sướng như vậy, nếu như nàng tỉnh, nàng lên tới cùng hắn, mà không phải là hắn gãi không đúng chỗ ngứa, liền càng tốt.

Xoay người lại, một lần nữa phủ đến trên người tiểu cô nương, Từ Tấn tham lam đi ăn môi nàng.

Sao có thể có cô nương tốt như vậy, thật nghĩ sớm một chút cưới nàng về phủ, mỗi đêm đều muốn nàng.

~

"Cô nương tỉnh tỉnh, nên tỉnh dậy rồi."

Mai Hương, Lan Hương luân chuyển ở bên ngoài kêu người, không biết kêu mấy tiếng, Phó Dung rốt cuộc nghe được động tĩnh, dụi dụi mắt đáp: "Nghe thấy được, ta thức rồi."

Giọng nói lại khản đục.

Phó Dung sờ sờ cổ, một trận khát nước, chống giường ngồi dậy, khiếp sợ phát hiện áo yếm trên người không còn.

Đại khái tối hôm qua đi ngủ ngại nóng cởi đi?

Đây không phải là lần đầu tiên, Phó Dung không nghĩ ngợi nhiều, bắt lấy đồ ngủ khoác tạm lên người, dụi mắt đi đằng sau đi tiểu.

Ngồi trên cái bô còn hơi mệt ý, sắp muốn đi thì cảm giác khác thường truyền đến, Phó Dung kìm lòng không được phát ra một tiếng than nhẹ.

Tối hôm qua mộng đẹp, đột nhiên liền nhớ ra.

Phó Dung ngơ ngác, do dự một chút, dò tay đi chạm vào.

Quả nhiên là dấu vết sau khi xong chuyện.

Phó Dung đỏ mặt nhắm mắt lại.

Sao vô duyên vô cớ lại mộng như thế? Còn là một nam nhân thân phận không rõ, hơn nữa trong mộng nàng còn thật sự tới một lần.

Cái thân thể này mới mười bốn tuổi a.

Phó Dung càng nghĩ càng không được tự nhiên, đều nói ngày nghĩ đêm mong, nàng lại không nghĩ loại chuyện đó.

Cũng may chỉ có mình nàng biết.

Phó Dung quyết định đặt giấc mơ hoang đường kia ở sau đầu.

Trước đơn giản tắm rửa mặt, Phó Dung như cũ nằm ở trên nệm êm luyện chân, động vài cái lại cảm thấy chân mỏi lợi hại, bình thường làm một trăm cái mới bắt đầu lên men, hôm nay sao lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì mộng kia? Hình như là bị người giơ chân lên, một lát lại túm lấy chân nàng xằng bậy.

Phó Dung không nguyện lại nghĩ, miễn cưỡng luyện một khắc, sớm ngồi dậy.

Tắm rửa thay đồ, ngồi trước gương trang điểm, Mai Hương nhìn mặt phù dung trong gương, cười khen nói: "Mỗi lần cô nương muốn đi ra ngoài làm khách, khí sắc đều cực kỳ tốt, hôm nay càng là kiều diễm khó cưỡng, đều không cần đồ son phấn."

Phó Dung mặt hơi nóng, Mai Hương, Lan Hương là tiểu cô nương chân chính, còn không biết chuyện đó có công hiệu dưỡng nhan. Nhà mình không có so sánh, nhà người khác, di nương thường xuyên được lão gia ái sủng, khí sắc nhất định là tốt nhất trong tất cả thê thiếp.

Liếc mắt thấy Lan Hương muốn lấy trang sức, Phó Dung ngăn lại nói: "Hôm nay không mang cái kia, bưng hộp lần trước Liễu di đưa lại đây."

Lan Hương lập tức sửa động tác.

Hộp đặt tới trước mắt, Phó Dung từ bên trong lấy một cái mi tâm rơi ngân nạm Bích Ngọc ra, ngân liên tinh tế hai đầu cố ở tóc, mặt trên xâu tiểu Ngọc châu màu xanh nước hồ, trung gian là ngân nạm Bích Ngọc điêu khắc thành hoa mai, dưới mặt cánh hoa rũ xuống một đóa anh đào cỡ Hồ Lam Ngọc Châu, vừa vặn ngăn trở Tiểu Thúy điền nàng đã sớm phân phó Cầm Hương làm tốt.

Bích Ngọc mi tâm rơi, so trân châu hoặc hồng ngọc đều hiện trang nhã, làm dịu diễm lệ kia.

Dù sao là sinh nhật Từ Tịch, nàng không thể ăn mặc quá mức khách át chủ, mang tốt mi tâm rơi, Phó Dung chọn đóa trâm hoa phấn Bích Tỳ để Mai Hương đeo lên trên búi tóc vấn thành trăng khuyết trạng đường cao nghiêng, lỗ tai chỉ đeo khuyên tai tơ bạc bình thường, liền không lại thêm trang sức khác.

Trang phục xong xuôi, Phó Dung cười đứng lên, trong ánh mắt hai nha hoàn kinh diễm tiến đến chính viện dùng cơm.

Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Kiều thị dẫn nàng cùng Phó Tuyên lên xe ngựa.

Từ Phó gia đi quận vương phủ so đi Tề phủ còn muốn gần một chút, hai tỷ muội Phó Dung trước theo Kiều thị đi bái kiến quận vương phi.

Quận vương phi ngồi ngay ngắn trên chủ vị, mỉm cười quan sát hai tỷ muội bên thân Kiều thị, khen nói: "Tốt, Tam cô nương trưởng thành, so năm ngoái càng thêm cao gầy minh diễm, Lục cô nương mặt mày dần mở, so hai tỷ tỷ nàng nhiều hơn anh khí cô nương gia hiếm thấy, còn nhỏ tuổi lại cũng có thể cân sức ngang tài."

Kiều thị vội vàng khiêm tốn, thuận tiện khen Từ Tịch.

Phó Dung đứng ở một bên bình tĩnh nghe, mắt chỉ nhìn thẳng.

Khách sáo một hồi, quận vương phi nhìn Phó Dung tỷ muội nói: "Tịch Nhi cùng những tiểu cô nương kia chơi ở trong vườn hoa, tỷ muội các ngươi cũng đi qua đi, hôm nay phá lệ, các ngươi tận tình chơi đùa, không cần cố kỵ những lễ nghi phiền phức."

Phó Dung cười nói: "Ngài thật khai sáng, không giống nương ta, lúc nào cũng lấy quy củ áp chúng ta."

Kiều thị vờ giận trừng nàng một cái.

Quận vương phi mỉm cười phân phó nha hoàn bên người lĩnh hai tỷ muội đi hoa viên.

Quận vương phủ tự nhiên không thể so nhà quan gia tầm thường, phủ đệ khí phái trang nghiêm, trong vườn đình đài lầu các hòn non bộ cây hoa, từng bước từng cảnh, với Phó Dung mà nói lại là thường thấy, lần này trở lại chốn cũ, nàng chỉ là tùy ý thưởng thức cảnh trí đầu hè bên đường, không có biểu hiện ra kinh ngạc tò mò. Phó Tuyên ngược lại là lần đầu đến, bất quá nàng từ nhỏ đã ghi tạc quy củ trong lòng, Phó Uyển là dịu dàng thủ lễ, nàng liền có chút giống phu tử bảo thủ, càng là không ngạc nhiên.

Hai tỷ muội điệu bộ như vậy, nha hoàn dẫn đường âm thầm lấy làm kỳ, lặng lẽ quan sát Phó Dung vài lần.

Phó Dung nhận ra nàng, là tam đẳng nha hoàn bên người quận vương phi chuyên môn phụ trách ngày thường lĩnh khách, gọi Liên Kiều. Đợi Liên Kiều lại quay đầu lại nhìn nàng, nàng đáp lấy nhàn nhạt mỉm cười.

Liên Kiều lộ vẻ kinh ngạc, lập tức cũng cười, đưa người tới trong lương đình, giới thiệu cùng Từ Tịch sau liền hồi bên người quận vương phi.

Trừ bỏ Từ Tịch, các cô nương tiểu thư đang ngồi đều rất quen Phó Dung, cho nên lúc Từ Tịch biểu hiện ra rõ ràng không vui, Phó Dung cũng không lưu lại ở bên cạnh nàng chướng mắt, dẫn muội muội đi ngồi bên Vương gia cô nương. Vương gia lão gia làm việc ở phủ nha, bình thường hai nhà thường thường đi lại, là đồng bạn tốt với nhà Lương Ánh Phương.

Vương tam cô nương nhỏ hơn Phó Dung một tuổi, mặt tròn khả ái, nàng hoạt bát ngay thẳng, chính là có chút nói nhiều, còn không phải sao, thấy tỷ muội Phó Dung đi tới, trong mắt nàng lập tức lộ ra hưng phấn, dường như có bí mật lớn muốn chia xẻ, Phó Dung ngồi xuống, nàng ấy liền ghé vào tai nàng: "Nghe nói chưa, kinh thành Túc vương điện hạ tới, bây giờ đang ở quận vương phủ!"

Tim Phó Dung ngừng đập một nhịp, hắn sao lại tới?

Vương tam cô nương lại nói tiếp: "Túc vương điện hạ phụng chỉ đi thị sát Hoàng Hà bờ đê, đi ngang qua Ký Châu cố ý lại đây bái phỏng quận vương, vừa vặn mừng thọ huyện chủ, hắn liền ở thêm 1 ngày. Nùng Nùng, ngươi đến muộn rồi, vừa mới Túc vương điện hạ cùng Thế Tử đi ngang qua bên kia, ngươi biết không, đừng nhìn Thế Tử xếp thứ nhất ở chúng ta nơi này, luận dung mạo khí độ, đều thua điện hạ!"

Câu cuối cùng nói đặc biệt nhỏ giọng.

Phó Dung giả trang tò mò phụ họa vài câu, trong lòng lại âm thầm buồn bực, kiếp trước hoa yến này, Từ Tấn cũng không có đến, nếu như tới, lấy tính tình Từ Tịch yêu khoe khoang, đã sớm truyền ra.

Chẳng lẽ là bởi vì nàng?

Không phải chứ, hắn là vương gia, chú trọng mặt mũi, đáp ứng không dây dưa nữa, còn có thể làm ra chuyện đổi ý?

Bởi Từ Tấn tới, Phó Dung hơi lơ đãng.

Không biết ngồi bao lâu, Liên Kiều quay lại, nhìn Phó Dung cười nói: "Tam cô nương, các phu nhân đều khen ngài lanh lợi khả ái, biết dỗ trưởng bối vui vẻ, nương nương mời người qua nói chuyện."

Cô nương ở đó đều hâm mộ nhìn về phía Phó Dung, thông minh đều nghĩ đến hôn sự của Từ Yến.

Bởi kiếp trước quận vương phi cũng mời một mình nàng qua đó, Phó Dung không quá ngạc nhiên, dặn dò muội muội chơi cùng người khác, nàng mang theo Lan Hương đi.

Phó Dung chậm rãi đi tới, nhíu nhíu mày, cố ý dời qua bên cạnh hai bước.

Hôm nay có gió nhẹ, lúc đến thuận gió không cảm thấy, hiện tại đi ngược gió, hương hoa nhài trên người Liên Kiều bay tới, Phó Dung không quá thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status