Con đường sủng thê

Chương 147


Edit: win dchime

Bởi vì mồng hai muốn về nhà mẹ đẻ, buổi sáng mồng một tiến cung chúc Tết xong trở về, A Kết liền mang các con lên xe ngựa.

Nàng biết Thái phu nhân không nỡ, năm nay mẹ chồng đã một mình trải qua đêm giao thừa, nàng muốn trước khi về nhà mẹ đẻ có nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ chồng.

Về đến Hầu phủ nhà mình, Xán Xán xuống xe trước, chạy đến phía sau xe ngựa lấy xe đẩy của hai đệ đệ đẩy lên phía trước. Tưởng ma ma đã xuống xe, trước tiên là đặt Bình ca nhi đã được bọc kín vào trong xe, sau đó đến An ca nhi. Xán Xán muốn đẩy hai đệ đệ đi, A Kết sợ bé còn nhỏ đi chưa vững, liền cùng đẩy với bé, vừa đi vừa dặn dò nữ nhi: “Lát nữa nhìn thấy tổ mẫu phải nhớ nói chúc Tết nha.”

“Vâng.” Xán Xán trả lời dứt khoát, chờ đến viện của Ninh thị, tiểu cô nương bỏ mẫu thân lại, chạy vào trong trước, người còn trong sân đã lên tiếng chúc tết tổ mẫu.

“Xán Xán về rồi, nhanh lại đây cho tổ mẫu bế một cái, năm mới đến Xán Xán của chúng ta lại thêm một tuổi.” Ninh thị cười ra đón, Xán Xán lập tức chạy về phía tổ mẫu, sau khi được tổ mẫu bế, bé ngoan ngoãn nhìn tổ mẫu, nói: “Chúc tổ mẫu năm mới vui vẻ, thân thể an khang, càng ngày càng đẹp.” nói xong thì hôn Ninh thị một cái thật vang.

Nghe cháu gái nói lời ngon ngọt, Ninh thị cho bé một phong bao đỏ lớn, sau đó bế cháu gái đi về phía con dâu: “Tại sao không đợi đến sau khi nghỉ trưa rồi về?”

A Kết nhìn hai đứa nhóc trong xe đẩy, cười nói: “Bình ca nhi và An ca nhi nhớ Tổ Mẫu, muốn con nhanh chóng dẫn bọn nó trở về.”

“Cháu cũng nhớ tổ mẫu!” Xán Xán vội vàng nói, hai tay mắc cầm phong bao không thể ôm tổ mẫu, liền dựa cái đầu nhỏ của mình vào bờ vai của tổ mẫu, để cho tổ mẫu biết là bé cũng nhớ bà.

Ninh thị hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu gái, giận dỗi nhìn con dâu: "Ta còn nói tại sao Xán Xán lại biết nói chuyện như vậy, thì ra là học theo con.”

A Kết cười làm lành, vừa cùng mẹ chồng đi vào bên trong, vừa quan sát tỉ mỉ Ninh thị: “Hôm nay khí sắc của nương rất tốt, xem ra tối hôm qua nương ngủ rất ngon, mệt cho con còn sợ là nương ở một mình không ngủ được.” Lúc này không phải là A Kết cố ý nói chuyện dỗ dành người ta. Mẹ chồng năm nay 37 tuổi, bình thường được bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi, nhưng hôm nay màu da trắng sáng hồng hào, ánh mắt cũng lay động lòng người hơn thường ngày, người quen biết vừa nhìn đã thấy sự khác biệt.

“Tổ mẫu đẹp mắt.” Xán Xán cũng nhìn chằm chằm vào tổ mẫu, nhìn rồi cười hì hì khen.

Ninh thị bày ra dáng vẻ không thể làm gì: “Được rồi, sáng sớm đã dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ ta, không phải là muốn có thêm tiền mừng tuổi sao? Vấn Mai, đi lấy cho hai vị thiếu gia và đại tiểu thư thêm một phong bao nữa, cũng chuẩn bị cho phu nhân một cái, để xem có thể ngăn miệng của nó được không!”

Vấn Mai cười rời đi.

A Kết hỏi nữ nhi: “Tổ mẫu muốn chặn miệng nương không cho nói chuyện, vậy Xán Xán làm gì để ngăn miệng tổ mẫu lại nào?”

Xán Xán nhìn mẫu thân, lại nghiêng đầu nhìn tổ mẫu, cười ha ha, cúi đầu xé phong bao lì xì trong tay ra.

Ninh thị nhịn không được nhìn con dâu khen: “Xán Xán lớn lên chắc chắn sẽ còn thông minh hơn cả cha nó.”

A Kết còn chưa lên tiếng, Xán Xán đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cha sắp về sao?”

Trong đôi mắt to tràn đầy khát vọng.

A Kết nghiêm túc nói với nữ nhi: “Sắp, trời ấm lên cha sẽ về, mang vải hoa đẹp mắt về cho Xán Xán may váy mới.”

Thật ra trong lòng nàng cũng không biết lúc nào trượng phu mới về.

~

Năm mới vừa qua, Tây Bắc lại truyền về tin chiến thắng, hai người Triệu Trầm và Ngô Khải dẫn binh đánh người Hồ ở Mạc Nam và Vương Đình, ép người Hồ phách lối nhiều năm đến Mạc Bắc, người Hồ bị tổn thất nặng nề.

Đường Văn đế phái người có năng lực đến Tây Bắc hiệp trợ hai người chỉnh đốn các bộ tộc ở Mạc Nam, sau khi ổn định, Triệu Trầm và Ngô Khải lập tức về kinh thụ phong lĩnh thưởng(thăng chức, nhận thưởng).

Mới đầu tháng hai, A Kết nhận được thư của trượng phu, trong thư nói hắn đã bắt đầu lên đường trở về, có thể về kịp tiệc tròn năm (lễ thôi nôi) của Bình ca nhi và An ca nhi. Triệu Trầm đã đặt tên cho hai cậu bé rồi, có tên lót giống với Xán Xán, Bình ca nhi gọi là Triệu Minh Cẩn, còn An ca nhi gọi là Triệu Minh Ngôn.

A Kết vui vẻ nói hai cái tên cho mẹ chồng nghe.

Ninh thị gật đầu, cảm thấy nhi tử đặt tên cũng không tệ. Bây giờ Triệu Duẫn Đình là Hộ bộ Thượng thư, là một trong sáu học sĩ của nội các, quyền cao chức trọng. Triệu Trầm thì tuy còn trẻ nhưng đã lập được chiến công hiển hách, sau này đương nhiên cũng

là trọng thần. Quyền lức lớn là vinh quang nhưng cũng dễ dàng bị hoàng thượng kiêng dè, tương lai hai huynh đệ Bình ca nhi mỗi người tiếp nhận một Hầu phủ, cần cẩn thận từ lời nói đến hành động.

Bà trêu ghẹo con dâu: “Thừa Viễn sắp về, vừa lúc thân thể con cũng đã dưỡng tốt, mau chóng sinh cho mẹ thêm một đứa cháu mập mạp.”

A Kết ngượng ngùng cúi đầu.

Chớp mắt đã đến ngày Bình ca nhi và An ca nhi tròn một tuổi, đáng tiếc nhóm người Triệu Trầm mới chỉ tới Trác Châu, tạm thời nghỉ ngơi, đến mai Đường Văn Đế mới dẫn đầu văn võ bá quan ra khỏi thành để đón.

A Kết khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng mà vừa nghĩ tới ngày mai lại có thể dẫn những đứa trẻ lên đường lớn nhìn dáng người anh tuấn của Triệu Trầm, sau đó ban đêm một nhà liền có thể đoàn tụ, chút thất vọng thoáng qua cũng tan biến.

Chạng vạng tối, sau khi tiễn nhóm khách cuối cùng, rốt cuộc A Kết cũng có thể nghỉ một lát, nằm trên giường đặt gần lò sưởi thích ý nhìn ba đứa trẻ chơi đùa.

Bình ca nhi đã có thể chập chững, loạng chà loạng choạng nhưng cũng có thể đi từ đầu giường đến cuối giường. An ca nhi thì chậm hơn một chút, chỉ có thể miễn cưỡng đi mấy bước, ngồi xuống nghỉ một lát lại đứng lên, hoặc là dứt khoát bò đuổi theo ca ca. Bò thì đương nhiên nhanh hơn, cậu bé đến cuối giường quay đầu nhìn ca ca cười, giống như khoe khoang, Bình ca nhi không để ý tới cậu bé, cứ tự mình đi.

Xán Xán ngồi một bên mép giường, ngăn cho hai đệ đệ bò về phía mép giường, nhìn một lát, bé ôm lấy quả cầu, ngồi sau lưng mẫu thân, để hai đệ đệ đến tranh bóng. An ca nhi hưng phấn kêu a a, nhanh chóng bò về phía mẫu thân, Bình ca nhi cũng bắt đầu bước đi, về sau hình như là biết được nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ chậm hơn đệ đệ, cậu bé ngồi xuống bắt đầu bò đi.

An ca nhi tới trước người mẫu thân trước, bám vào eo mẫu thân, vươn tay muốn nhận cầu, Xán Xán không cho, muốn hai đệ đệ phải tới cầm lấy, An ca nhi liền thử vươn tay trèo qua người mẫu thân. Bình ca nhi nhìn đệ đệ, lại quay đầu, cười, bò về phía đầu mẫu thân, chuẩn bị vòng qua người mẫu thân.

Con trai trưởng thông minh, A Kết lại nhìn An ca nhi đang vặn vẹo leo trên người mình, chọn lúc Bình ca nhi sắp tới chỗ Xán Xán thì lặng lẽ nâng cái mông nhỏ của An ca nhi lên một chút. Có mẫu thân hỗ trợ, An ca nhi thuận lợi trèo qua, bắt được cầu cùng lúc với ca ca.

Hai cậu bé không ai nhường a, Xán Xán hôn mỗi cậu bé một cái: "Cùng nhau chơi đùa, không được tranh nhau, nếu tranh nhau mẫu thân sẽ tức giận."

Bình ca nhi và An ca nhi cùng nhau nhìn về phía mẫu thân.

A Kết cười ngồi dậy, cầm lấy cầu vào trong tay mình: “Ai gọi phụ thân thì mẹ sẽ đưa cầu cho người đó chơi.”

Xán Xán lập tức hô "Phụ thân", Bình ca nhi ngửa đầu gọi "Nương", An ca nhi không gọi "phụ thân" hay "nương" mà chớp chớp mắt, đột nhiên cậu bé bổ nhào vào trong ngực mẫu thân dùng sức với "Cầu".

A Kết kín đáo đưa cầu cho nữ nhi, ra hiệu cho bé chạy đến phía cuối giường, Xán Xán hiểu ý của mẫu thân, cười khanh khách chạy đi.

Bình ca nhi và An ca nhi sốt ruột, cùng nhau bò đuổi theo.

A Kết ngồi phía đầu giường nhìn dáng vẻ dùng sức bò của hai đứa con trai, không phúc hậu cười lên.

Chơi đùa nửa ngày, cả ba đứa nhỏ đều mệt mỏi, Bình ca nhi và An ca nhi bú xong liền ngủ, Xán Xán cũng không còn sức lực đòi mẫu thân kể chuyện xưa, xoay người quay mặt vào tường ngủ. A Kết nhớ trượng phu, không cảm thấy buồn ngủ, nằm nghiêng ngắm nhìn hai đứa nhóc mập mạp. Lúc Triệu Trầm đi thì hai đứa nhỏ mới được sinh ra, nháy mắt chúng đã biết đi, không biết lúc

Triệu Trầm nhìn thấy các con thì vui mừng đến cười không khép miệng được, hay là xoay người lén khóc.

Một năm, đừng nói là một năm, nếu như chỉ một ngày không cho nàng thấy những đứa nhỏ này, nàng cũng chịu không được.

Kìm lòng không được, nàng vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Bình ca nhi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, A Kết thu tay lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Lục Vân sao? Tiến vào tắt đèn đi, chúng ta ngủ đây.” Lúc Triệu Trầm

ở nhà, hắn tắt đèn trước khi lên giường, một năm nay đổi lại là bọn nha hoàn chăm lo.

Có người đi tới.

A Kết theo bản năng ngẩng đầu nhìn, khi nhìn rõ bóng người đang đứng ở trước cửa thì khiếp sợ nghẹn ngào.

Toàn thân người kia mặc quần áo màu đen, ánh đèn phản chiếu khuôn mặt đen gầy, chỉ có đôi mắt phượng vẫn sáng ngời như cũ.

A Kết chậm rãi ngồi dậy, không thể tin được vào đôi mắt của mình: “Không phải, không phải nói ngày mai mới vào kinh sao?”

Triệu Trầm bước nhanh đến mép giường, xoay mặt thê tử về phía mình, si ngốc chăm chú ngắm nàng: “Là ngày mai vào kinh, nhưng ta nhớ nàng, liền vụng trộm trở về. A Kết, một năm không gặp, nàng hình như không thay đổi gì cả …”

A Kết ngửa đầu nhìn hắn, lúc nhìn thấy vết sẹo trên cổ hắn, nước mắt nàng chảy ra, nàng muốn sờ vào đó, cũng muốn hỏi hắn còn bị thương ở chỗ nào nữa, nam nhân lại siết chặt eo nàng hôn thật sâu, giống như là đột nhiên bị châm lửa, nóng đến mức toàn thân nàng đang kêu gào cởi quần áo của hắn ra. Thật sự nàng cũng đã cởi, trong đầu nàng chỉ toàn là hắn, nàng còn khát vọng hơn so với hắn, giống như chỉ có hai thân thể kề sát thì mới có thể giải tỏa được những tương tư và lo lắng một năm nay.

Triệu Trầm cũng cởi quần áo của thê tử ra, vừa hôn loạn xạ vừa cởi, đang cởi bỗng nhìn thấy hai đứa nhỏ đang sóng vai nhau nằm ngủ bên cạnh, động tác của hắn dừng lại, nghiêm túc quan sát từng đứa một, lại nhìn qua nữ nhi đang ngủ say ở bên kia, đáng

tiếc nữ nhi nằm nghiêng, hắn chỉ có thể nhìn thấy lưng bé.

Đai lưng đã bị thê tử kéo ra, quần đã cởi, rốt cuộc Triệu Trầm cũng không kịp nhớ bọn nhỏ đang ngủ say, bế thê tử đi ra gian ngoài, đặt người lên tháp bắt đầu mặc sức vận động, hung hăng, không một chút thương tiếc nào, giống như làm như vậy liền có thể chặt chẽ kết hợp với thê tử ở cùng một chỗ, không cần phải tách ra.

Một trận như mưa bão, triền miên như xưa, A Kết ngồi trên đùi trượng phu, ôm đầu hắn theo hắn lên xuống.

Đến lần thứ ba, rốt cuộc động tác của hai người cũng chậm lại, A Kết ôm cổ Triệu Trầm hôn hắn, vừa tách ra lại đuổi theo, vương vấn không dứt. Khi hắn dần dần hướng xuống dưới, nàng cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt nàng lưu luyến ở bờ vai, cái eo rắn chắc của hắn, mỗi khi nhìn thấy một vết sẹo, tim nàng lại đau thêm một phần, nàng càng đau, liền càng muốn cho hắn nhiều hơn, dù chân đã không còn sức lực, nàng vẫn không mở miệng làm mất đi sự hưng phấn của hắn.

Cuối cùng cũng kết thúc, A Kết nằm vào trong ngực nam nhân, si ngốc nhìn hắn.

Hồn vía quay về, Triệu Trầm thở một hơi, đối diện đôi mắt hoa đào ngập nước của thê tử, hắn cười sờ khuôn mặt của nàng, giọng nói vẫn còn khàn: “Thiếu chút nữa là chết trên người nàng.”

Thường ngày nghe hắn nói như vậy, nhất định A Kết sẽ né tránh, nhưng bây giờ nàng chỉ nhìn hắn không dời mắt, cái gì cũng không nói, để mặc cho hắn không đứng đắn.

Thê tử nhìn nhu tình như nước, Triệu Trầm xoay người nằm nghiêng, nâng nàng nằm trên người mình, nhìn vào đôi mắt của nàng hỏi: “Có phải rất nhớ ta hay không?”

A Kết gật đầu. Nhớ hắn, gần như mỗi đêm nàng đều nằm mơ thấy hắn.

“Sau này sẽ không đi nữa, ta sẽ ở bên cạnh mẹ con các nàng.” Triệu Trầm hôn lên trán nàng, áy náy bảo đảm.

A Kết cọ vào vai hắn, nàng muốn nói chuyện, lại nhịn không được run lên.

Triệu Trầm bật cười, một lần nữa nằm lên thê tử, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho nàng: “Quần áo ném trong phòng rồi, bây giờ đi vào?”

A Kết gật đầu.

Triệu Trầm nhanh chóng xuống dưới, đi đến cửa nội thất thăm dò, xác định ba đứa nhỏ, đặc biệt là nữ nhi còn đang ngủ, hắn lặng lẽ lấy quần áo của hai người ra, trước tiên hắn mặc quần áo cho A Kết rồi mới tự mặc cho mình, sau đó bế nàng vào trong chăn. Hai bên giường chia ra cho nhi tử và nữ nhi ngủ, chỗ còn trống không lớn, Triệu Trầm bèn chống tay nằm bên thê tử, nhỏ giọng thầm thì với nàng, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn nhi tử và nữ nhi.

“Lát nữa sẽ đi sao?” A Kết hỏi.

Triệu Trầm "ừ" một tiếng, thu ánh mắt từ trên người nhi tử lại, cười nhìn nàng: “Cảm thấy chưa đủ?”

A Kết nhẹ nhàng đánh hắn một cái.

Triệu Trầm còn muốn nàng thêm một lần nữa.

Bởi vì nhi tử và nữ nhi đều nằm bên cạnh, lần này hai người rất cẩn thận, đặc biệt là khi Xán Xán quay người lại, Triệu Trầm sợ đến mức thiếu chút nữa đầu hàng. Tuy rằng nữ nhi không tỉnh, Triệu Trầm không dám làm loạn nữa, sau khi vội vàng giải quyết liền ôm thê tử ngủ.

Trong lồng ngực quen thuộc, A Kết ngủ rất ngon, ngon đến mức Triệu Trầm đi lúc nào nàng cũng không biết.

Trên người có dấu vết của nam nhân lưu lại, chứng minh quả thật tối qua hắn có về, A Kết ngửa đầu, nhìn ra cửa cười.

Xán Xán nằm đối diện dụi mắt, cũng tỉnh, trong đôi mắt còn mơ màng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mẫu thân, bé vén chăn nhỏ của mình lên rồi chui vào trong chăn của mẫu thân, ôm chặt lấy mẫu thân làm nũng: “Nương, tối hôm qua con mơ thấy cha.”

“Thật?” A Kết tò mò, cúi đầu hỏi nữ nhi: “Xán Xán mơ thấy cha đang làm gì?”

Xán Xán cười hì hì: “Mơ thấy cha ghé vào trong ngực mẹ muốn bú sữa.”

Thân thể A Kết cứng đờ, lập tức xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi: “ Chỉ toàn nói mò, cha là người lớn, sao lại tranh giành với mấy đệ đệ chứ, ngay cả Xán Xán cũng không giành đúng không?”

Xán Xán ngoan ngoãn gật đầu, nhìn hai đệ đệ: “Ai cũng không cho giành, giữ lại cho đại đệ đệ và nhị đệ đệ ăn.”

A Kết không yên lòng vỗ nữ nhi, cũng quyết định lần này nói cái gì cũng để cho nữ nhi chuyển ra ngủ riêng, nếu bé không đồng ý thì đến viện của tổ mẫu ở cùng bà cũng được.

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu lão cha: Xán Xán cũng là đại cô nương rồi, muốn tự mình ở một phòng đúng không?

Triệu Xán Xán: Cháu mới có năm tuổi, cháu sẽ ở cùng tổ mẫu!

Triệu lão cha: Khóc ròng....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status