Con đường sủng thê

Chương 48-1


Đêm nay, A Kết ngủ không an ổn.

Nàng mơ thấy Mạnh Trọng Cảnh, mơ thấy hắn đứng cười trước cửa sau nhà nàng, đỏ mặt đưa hoa hạnh trong tay cho nàng. Một màn này giống như đã từng quen biết, nhưng mộng là lẫn lộn, không phải mới trước đây cũng không phải hiện tại, trong mơ nàng nghe thấy Mạnh Trọng Cảnh hỏi nàng có sống tốt hay không. Nàng đang suy nghĩ mình có sống tốt hay không thì cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi, nàng trốn ở bên cạnh cây ngô, thấy Mạnh Trọng Cảnh đứng đưa lưng về phía nàng ở cách đó không xa, Như Nương đứng trước mặt hắn cởi xiêm y, hắn không có đẩy ra, hai người ngã xuống bên cạnh, hắn cùng một nữ nhân khác, làm chuyện như vậy.

Cảnh trong mơ lại thay đổi lần nữa, nàng trở thành người phía dưới, mà người ở trên cũng biến thành Triệu Trầm, nàng đau nên đẩy hắn, hắn không nghe...

A Kết sợ hãi tỉnh dậy.

Mui thuyền là một vùng tối đen, bên ngoài tiếng nước chuyển động khiến cho sự tối tăm này lại càng thêm thê lương.

May mắn là trong ngực người bên cạnh rất ấm áp.

A kết dựa vào trượng phu, nhắm mắt lại một lần nữa.

Nàng từng nghĩ tới động phòng sẽ như thế nào, tốt đẹp hay khó xử, cùng Mạnh Trọng Cảnh từ hôn, cùng Triệu Trầm thành thân, còn muốn động phòng, đêm đó bên cạnh gốc ngô, bóng dáng cùng thanh âm của Mạnh Trọng Cảnh cùng Như Nương thình lình xuất hiện trong lòng. Về sau Triệu trầm cùng nàng càng ngày càng thân mật, khi động tình bị hắn đốt cháy, trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn, cái gì cũng không nghĩ được, tất cả những thương cảm buồn bả khổ sở, đều không chống lại ấm áp của người bên cạnh. Tối hôm qua chân chính muốn, nàng sợ hãi khẩn trương, cảnh kia lại loé lên, nhưng không đợi nàng kịp sinh ra cảm xúc gì, Triệu Trầm đã thong thả mà bá đạo cướp đi tất cả cảm xúc của nàng.

Đau, nàng đau, ý nghĩ duy nhất là cầu xin hắn dừng lại, nhớ lại cái gì khó xử, chờ mong và thương cảm, tất cả đều kém hơn đau đớn kia.

Đây là sống sao, nghĩ đến việc nhiều lần thật sự không chịu được, thật sự động phòng là một sự việc như thế, đau, sau khi xong thì đi ngủ, tỉnh lại nên như thế nào phải như thế ấy. Hắn là trượng phu của nàng, hai người cùng cố gắng trải qua năm tháng, tương lai sinh con dưỡng cái.
Hầu phủ thì thế nào, phu thê không phải đều đã như thế này sao? Chẳng qua nam nhân nuôi gia đình thủ đoạn hơn so với làm ruộng rất nhiều, sau này nàng so với nữ nhân làm con dâu trong thôn phức tạp hơn một chút, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.

Là người của hắn, hắn đi đường nào thì nàng liền đi theo hắn.

Nhưng nàng vẫn muốn đánh nhau với hắn, hắn ngủ được, nàng lại càng buồn bực, bình thường nói rằng nàng bảo gì cũng nghe theo, cái gì mà không để nàng phải đau, không để nàng phải khóc, nàng nói gì hắn nghe nấy, kết quả không phải là chỉ biết lo cho chính mình thôi sao?

Miên man suy nghĩ, ngủ.

Sau đó cách vách có tiếng nói chuyện khiến nàng tỉnh lại.

"Nương, A Kết tối hôm qua cảm lạnh, có phần say tàu, con không gọi nàng dậy, chờ nàng tốt hơn chút con sẽ bảo nnagf đến nói chuyện với người."

"Cảm lạnh rồi hả ? Phân phó hạ nhân sắc thuốc chưa?" Trong phòng hoa lan mới nở một đóa, Ninh thị đang ngắm hoa , nghe nói con dâu bị bệnh, vội vàng muốn đến thăm, "Ta đi nhìn một cái."

A Kết nghe xong, vội vàng muốn dậy, nhưng mới xoay người thì thắt lưng liền đau nhức, nhịn không được che bụng.

Triệu Trầm đã đỡ Ninh thị ngồi xuống ở trên giường, nhìn hoa lan giải thích: "Mẫu thân không cần phải gấp gáp, nàng chỉ là có phần không thoải mái, nghỉ tạm một lúc thì sẽ tốt, nếu người muốn đến xem nàng, nàng nằm sẽ không an tâm." Thật gian xảo, trong bồn hoa lan mở, A Kết của hắn tối hôm qua cũng mở.

Thiếu niên sắc mặt hồng nhuận khóe môi mỉm cười, Ninh thị hồ nghi đánh giá hắn, vừa vặn lúc đó Triệu Trầm quay đầu ngắm lan, sau tai lộ rõ đường rạch đỏ. Ninh thị cũng không phải tiểu cô nương chưa lấy chồng, lần này sao lại không rõ, khẳng định là nhi tử tối hôm qua náo loạn quá biến thành con dâu không xuống giường được rồi.

Loại chuyện này, nàng làm mẹ cũng không nói cái gì không tốt, đơn giản chỉ theo lời hắn mà nói: "Con đã nói như vậy, ta sẽ không qua, được rồi, nàng khó chịu, con sang chăm sóc nàng đi, điểm tâm của hai người các con thì tự ăn, buổi trưa tốt hơn rồi hãy tới."

Triệu Trầm nhớ đến A kết, đứng dậy đi ra ngoài.

Ninh thị nhìn hắn rời đi, nhỏ giọng nhìn Vấn Mai nói: "Bảo phòng bếp nấu hai chén canh bổ cho thiếu gia và thiếu phu nhân đi." Tuổi trẻ khí thịnh, bình thường thôi. Vấn Mai ngầm hiểu, cười.

Bên kia A Kết nghe được tiếng bước chân Triệu Trầm càng ngày càng gần, xấu hổ đến trốn trong chăn, mặt hướng vào trong giả bộ ngủ.

Trời lạnh, rèm cửa được hạ xuống, gió không vào được, khiến cho mùi hương hôm qua bị giữ lại không thoát ra được.

Triệu Trầm hạ rèm cửa đứng ở ngoài, nhìn lướt qua chăn, ánh mắt lạc đến boong thuyền trước mặt. Hắn nhìn boong thuyền, giống như thấy được tối hôm qua, hắn đè nặng nàng, cùng nàng làm chuyện vui vẻ nhất trên đời. Nếu, nếu trong thuyền chỉ có hai người bọn họ thì thật tốt, như vậy hắn liền có thể lớn tiếng nói với nàng rằng hắn rất hưng phấn, khen ngợi nàng thật tốt.

Chỉ là suy nghĩ trong đầu cũng đã khiến hắn kích thích đến lập tức muốn nàng lần nữa.

Bước nhẹ đi đến trước giường nằm xuống, Triệu Trầm chống tay nhìn nàng, mặt đỏ hồng, khiến cho hắn nhịn không được lại muốn hôn nàng, lặng lẽ đi tới gần, chợt phát hiện lông mi nàng run rẩy không ngừng. Triệu Trầm cười trộm, rõ ràng thức dậy còn muốn giả bộ ngủ, sao thê tử lại đáng yêu như vậy? Hắn không vạch trần nàng, chỉ đem tay phải duỗi vào...

Hắn mới vừa từ bên ngoài vào, tay thật lạnh, A Kết mới bị hắn đụng vào đã sợ run cả người, vội vàng trốn vào trong. Biết mình bị hắn nhìn thấu, A Kết chôn mặt ở trong chăn, nói cái gì cũng không chịu nhìn hắn, có xấu hổ cũng có buồn bực.

"Vẫn đau phải không?" Triệu Trầm vào hẳn bên trong chăn, nói nhỏ bên tai nàng, "Tối hôm qua quá nhanh, đêm nay nhất định ta sẽ nhẹ nhàng, không làm nàng đau." Kỳ thật tối hôm qua hắn đã cực kỳ nhẫn nại, nhẫn nại đến mức dập dìu theo tiết tấu của nước sông dập dờn, chỉ là nàng là lần đầu tiên, không cần nàng nói, hắn cũng có thể cảm nhận được nàng đau, dù sao nàng cũng mảnh mai, hắn lại thân cao thể tráng... Thần Binh Lợi Khí.

Mặc dù trong lòng vẫn có đau lòng, nhưng Triệu Trầm vẫn nhịn không được tự đắc, có cái gì so với việc thể hiện sự lợi hại trước nương tử khiến người ta cảm thấy tự đắc hơn chứ?

Suy nghĩ chuyển động, hắn ôm nàng cọ cọ, "A Kết, đêm nay chúng ta thử lại được không?" Loại sự tình này không có khả năng rằng chỉ có nam nhân cảm thấy khoái hoạt, hắn cũng muốn nhìn nàng hưởng thụ, mà không phải là tội nghiệp cầu hắn dừng lại, tuy nhiên hắn cực kỳ yêu lúc thê tử không chịu nổi thương yêu phong tình.

"Không..."

A Kết có thể nghe thanh âm nam nhân đắc ý, vừa lúc tay hắn lại không thành thật tiến vào, nàng đã nắm lấy, hung hăng nhéo mạnh. Triệu Trầm hít vào, nhưng có trốn, còn ngoan ngoãn để nàng nhéo đau, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói, "A Kết, ta đã rất muốn nhanh chóng lên kinh, đến lúc đó chỉ có hai người chúng ta ở trong phòng, nàng chờ xem, xem ta thu thập nàng như thế nào."

"Chàng đừng nói nữa!" A Kết đẩy tay hắn ra, trốn ở trong lòng hắn nói: "Trước khi rời thuyền, không cho chàng lại làm loạn nữa." Hắn muốn động phòng, nàng đã cho, nhưng chỗ trên thuyền quá nhỏ, tối hôm qua có lúc động tác của hắn làm cho nàng hoảng hốt, sợ bị mẹ chồng đang ở cách vách phát hiện, loại cảm giác này nàng cũng không muốn trải qua nữa.

Triệu Trầm cũng không muốn đồng ý, nhưng không đợi hắn mở miệng, từ bên ngoài truyền vào âm thanh của Thúy Ngọc: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, điểm tâm đã chuẩn bị xong, bưng vào luôn hay là..."

A Kết khẩn trương, nàng còn chưa mặc quần áo a!

Triệu Trầm hôn nhẹ mặt nàng, quay đầu nói: "Một khắc nữa rồi mang vào."

Bên ngoài có tiếng bước chân rời đi,Kết vội vàng đẩy Triệu trầm: "Thiếp muốn ngồi dậy."

"Ta giúp nàng mặc đồ." Triệu Trầm quỳ dậy, kéo y phục của nàng, chuẩn bị giúp nàng. Ở bên trong, A Kết vẫn để trần, chết sống không chịu, nhưng mui thuyền nho nhỏ, da mặt mỏng nhất định bị đánh bại bởi da mặt dày, cuối cùng A Kết vẫn phải ngoan ngoãn thần phục, bị Triệu Trầm ôm vào trong ngực, vừa hôn vừa mặc y phục, chật vật vô cùng.

Kéo bức màn lên, gió mát thổi vào, thổi đi mùi hương kiều diễm đầy phòng.

Triệu Trầm muốn hầu hạ A Kết rửa mặt, A Kết không lay chuyển được, đành phải nghe hắn, ngồi ở một một đầu tháp chờ hắn hầu hạ. Lúc hai phu thê đang thân mật, Thúy Ngọc nhìn không chớp mắt, tiếp nhận bữa sáng từ nhóm tiểu nha hoàn để bày biện, sau đó bưng chậu nước đi ra ngoài.

Tiến đến bàn ăn, A Kết lập tức phát hiện trên bàn có hai chén nước canh, mẹ chồng cứ cách ba ngày sẽ sai phòng bếp ninh cho bọn họ. Hôm nay đưa đến, là theo lệ thường, hay mẹ chồng nghe được động tĩnh tối hôm qua?

Trên mặt nóng rát, A Kết hạ quyết tâm, trước lúc rời thuyền trước dù Triệu Trầm nói ba hoa chích choè gì đi nữa, nàng cũng sẽ không dung túng cho hắn.

Triệu Trầm thật sự đơn thuần nửa tháng...

Giống như một khất cái(ăn mày) ăn ngủ đầu đường, nếu liên tục chịu đựng cơn đói, thì sau thời gian dài cũng thành thói quen, một ngày kia bỗng nhiên có người mời hắn đến quán ăn tốt nhất ăn no nê một trận, sau đó chỉ có thể xem không thể ăn, quả thực so với đã chết còn khó chịu hơn.

Nửa tháng nay, Triệu Trầm cảm thấy đời này của hắn lời ngon tiếng ngọt đều đã nói hết rồi, kết quả chỉ là phí công. Bỏ qua việc nói chuyện, hắn trực tiếp lột xiêm y thê tử đè đi, nếu là thành thân nhiều năm, thê tử có lẽ vẫn dùng sự ỡm ờ, nhưng A Kết thì không được, đêm đó sự đau đớn khiến cho nàng hoàn toàn sợ hãi, thân thể theo bản năng mà kháng cự, lại thêm lo lắng chuyện bị mẹ chồng nghe được, nói cái gì nàng cũng không chịu. Triệu Trầm dục hỏa công tâm khi đó chỉ muốn trực tiếp xông vào, nhưng A Kết khóc, hắn vội vã hôn nàng dỗ dành nàng, hôn đến mức thân thể nàng nhuyễn ra, nhưng nàng lại không chịu phối hợp như đêm đó, cửa thành nhắm chặt, hắn vẫn cứ phá không ra...

Nếu hắn đủ ngoan độc, khẳng định cũng xông cũng được, nhưng hắn có thể ngoan độc quyết tâm được sao?

Đành phải nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, mỗi đêm đều uy hiếp bên tai nàng.

Ban đầu A Kết vẫn sợ hãi, về sau nghĩ lại, đến kinh thành thì sẽ như thế nào, chẳng qua lại đau một lần, dù sao đều tránh không khỏi, mình ngủ, ban ngày thì cùng mẹ chồng một tấc cũng không rời, không cho Triệu Trầm cơ hội động thủ động cước.

Ninh thị vui vẻ xem nhi tử náo nhiệt, giả bộ cái gì cũng không biết, chỉ cho phòng bếp ninh hầm vài lần nước canh sen cùng dưa gang cho Triệu Trầm hạ hỏa.

~

A kết lần đầu tiên rời nhà, tất cả hiểu biết đối với kênh đào hai bên cạnh thành trấn đều được nghe từ miệng Triệu Trầm. Ngày hôm đó trời cao, hai phu thê ở trước lan can ngắm cảnh, A Kết chỉ vào bến tàu rộn ràng phía trước hỏi: "Nơi này là Thiên Tân vệ sao? Cách kinh thành có xa lắm không?"

Đôi mắt hoa đào lấp lánh, tràn ngập tò mò, dù sao cũng là lần đầu ra khỏi nhà, hưng phấn cũng không thể tránh được. Triệu Trầm dựa vào lan can, nhẹ nhàng vén mép áo choàng lông hồ ly như tuyết trắng của nàng, ngại nha hoàn đứng cách đó không xa có, không có đụng chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thoáng qua phía trước nói: "Đúng là Thiên Tân, từ nơi này cập bờ mà nói, ra roi thúc ngựa khoảng hai ba canh giờ thì có thể đến kinh thành, chúng ta đi thong thả, buổi tối tìm nơi ngủ lại, buổi trưa ngày mai cũng có thể đến."

A Kết biết hắn chỉ thuận miệng nói một chút, thuyền của bọn họ trực tiếp chạy đến kênh đào tận cùng Thông châu, gần kinh thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status