Con đường sủng thê

Chương 51-1


Trời đã xế chiều, A Kết theo sau Triệu Trầm xuống xe.

Sớm biết ở cửa sẽ có người ra đón, nàng kéo xuống mũ che mặt. Về Hầu phủ khác với ở nhà trọ bên ngoài, đều là người một nhà, có gì phải che giấu chứ?

Sau khi đứng vững, A Kết không khỏi nhìn về phía sau trước tiên, nơi đó là chồng của nàng, người mà từ nay về sau nàng chỉ có thể gọi mẹ chồng Ninh thị là Nương khi không có ai, cũng vừa được Vấn Mai đỡ xuống xe. Áo choàng đỏ thẫm thêu hoa lan, bên dưới là một chiếc váy trắng, dáng người yểu điệu bị che giấu, nhưng dù nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc dù trên đầu đang đội mũ che mặt vẫn khiến người ta không dời mắt được.

A Kết nhìn Ninh thị, mãi đến khi Ninh thị nhẹ nhàng vuốt cằm, giống như muốn nói cho nàng không cần lo lắng, trong lòng A Kết mới an tâm một chút, quay đầu, theo sau Triệu Trầm đi đến cửa chính của Hầu phủ.

Sau đó nàng nhìn thấy Tần thị.

A Kết ngớ ra.

Dù cho nàng không muốn, nhưng thực sự gặp được người rồi, A Kết không thể không thừa nhận, xét về dung mạo, Tần thị vẫn hơn Ninh thị một chút.

Có lẽ cũng không cách nào so sánh được một cách chính xác, bởi hai nữ tử này về cơ bản là hai loại người. Giống như hoa lan và mẫu đơn, thích hoa lan đương nhiên sẽ khen hoa lan thanh cao, đẹp và tĩnh mịch, còn nếu yêu mẫu đơn sẽ thấy mẫu đơn sang trọng quý phái.

Nàng ngơ ngác nhìn đối phương.

Nói về tuổi tác thì cũng không chênh lệch nhiều lắm với dì tiểu Liễu thị, vóc người cao gầy, mặc một bộ áo bông nhiều lớp đỏ thẫm thêu mẫu đơn, bên ngoài choàng thêm áo khoác từ lông cáo. Trước cửa Hầu phủ đã đốt đèn lồng, ngọn đèn chiếu lên làn da trắng của nàng, một đôi lông mày lá liễu cong như trăng khuyết. Nàng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau khi giật mình liền thu lại tầm mắt, khi sóng mắt lưu chuyển có khí phách cao ngạo khinh thường bẩm sinh, nhưng khi ánh mắt của nàng rơi đến người Triệu Duẫn Đình, lập tức nhu hòa xuống, ba phần hy vọng ba phần lưu luyến si mê bốn phần e lệ, đây là phong tình mà nữ nhân không chút nào che giấu....

Trong lòng A Kết căng thẳng, Tần thị sinh ra Quốc Sắc Thiên Hương như vậy, cha chống thật sự chưa từng động lòng lần nào ư?

Nàng không yên tâm nhìn về phía Triệu Duẫn Đình.

Triệu Duẫn Đình cũng đang nhìn về phía phu thê hai người bọn họ, mặt không chút thay đổi mà nói:" Đến đây đi, Thừa Viễn nhiều năm chưa về, đến nhìn xem còn nhận ra Nhị đệ của con hay không." Không có nhìn Tần thị, cũng chẳng nhìn Ninh thị, lạnh lùng uy nghiêm, giống như không biết tình cảm của nữ nhân.

Duyên Bình Hầu như vậy, A Kết cảm thấy thật xa lạ, không giống như người chỉ biết nhìn say mê người trong lòng của mình mà nàng quen biết, cũng không giống cha chồng bởi vì mấy cái sủi cảo trên bàn cơm mà cảm thấy uất ức.

Trước người khác thì không dễ dàng biểu lộ tâm sự ư?

Có phải mọi người trong đại trạch đều phải học được khả năng này không?

Yên lặng thu hồi tầm mắt, A Kết theo Triệu Trầm đi tới. Ân oán của cha mẹ chồng nàng chỉ có thể bàng quan mà nàng cũng có con đường mình phải đi.

Đến chỗ bên cạnh người Triệu Duẫn Đình thì dừng lại, một thiếu niên tuấn tú đi lên phía trước, cười với Triệu Trầm nói: "Đại ca."

A Kết nhìn một cái liền cúi đầu, nhưng Triệu Trầm lại tinh tế đánh giá người thiếu niên đứng trước Thanh Trúc. Trong đầu cảnh tượng khi còn bé hai huynh đệ cùng chơi đùa chợt lóe lên, hắn cười cười, vỗ vỗ bả vai Triệu Thanh nói: "Nhiều năm không thấy, Nhị đệ đã cao cao như vậy rồi."

Hắn cười đến khách khí, ý cười chưa đạt đáy mắt, dù sao cửu biệt trọng phùng( lâu ngày gặp lại), ai cũng nói không chính xác được đối phương còn là người trước kia mình quen biết hay không. Triệu Thanh vẫn chưa vì huynh trưởng xa cách mà sinh lòng bất mãn, nhỉ nhẹ ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn thật cao, huynh trưởng rất cao, gần như chẳng kém phụ thân bao nhiêu, ngay cả phong thái toàn thân cũng có chút tương tự, chẳng qua phụ thân uy nghiêm trầm ổn như tảng đá nơi đỉnh núi trải qua sương gió, còn huynh trưởng lại như hàn băng, từ trong lòng lộ ra sự lạnh lùng.

Ngoại trừ dung mạo, Triệu Thanh tìm không thấy chút bóng dáng lúc nhỏ trên thân nam nhân này.

Cũng không biết huynh trưởng mấy năm nay đã trải qua như thế nào, may mắn, chỉ nhìn một cách đơn thuần phong độ thì không giống như lời đồn phải sống trong nghèo túng không chịu nổi.

Triệu Thanh ôn hòa cười, ánh mắt dời về phía nữ tử mỹ mạo bên người huynh trưởng, sau khi thấy rõ dáng vẻ thì hành lễ, gọi một tiếng "Đại tẩu".

Biết vị Nhị đệ này chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, A Kết cũng cũng không có nhìn nhiều, hạ thấp mi mắt, trả lời: "Nhị đệ".

Triệu Thanh lui về một bên, nhường chỗ cho đệ đệ muội muội. Triệu Hàm âm thầm nắm tay lại buông ra, vững vàng tiến lên vài bước, trong mắt phượng tươi cười thành khẩn, "Đại ca, đệ..."

"Tam gia không cần khách khí." Triệu Trầm năm tay A Kết tránh lễ của hắn, không để ý Triệu Duẫn Đình đứng một bên đang nhíu mày, càng không để ý đến khuôn mặt Tần thị đột nhiên căng lên, lạnh nhạt nói: "Ta, Triệu Trầm không có người đệ đệ là ngươi, ngươi cũng không cần gọi ta là đại ca. Lời này ta chỉ nói một lần, nghe nói tam gia thuở nhỏ thông minh, về sau tất nhiên biết nên làm việc như thế nào, miễn đi những nghi thức xã giao nghi thức xã giao không cần thiết."

Tiếng hắn không hề thấp, tất cả mọi người ra cửa nghênh đón bọn họ đều nghe được, trao đổi ánh nhìn với nhau, cúi đầu suy nghĩ, trong lòng chuyển đổi trăm lần. Trưởng tử, Hầu phủ này từ nay về sau e rằng chỉ có trưởng tử này thôi phải không? Cho dù rời kinh thành nhiều năm, hiện giờ chỉ cần lộ diện nói một câu, liền có thể làm cho người ta thấy rõ tình thế trong phủ sau này rồi.

Tần thị muốn mở miệng răn dạy trầm, bị ánh mắt Triệu Duẫn Đình hù không dám nhúc nhích, chỉ hận, vò nát khăn thêu trong tay.

Triệu Hàm dù hiểu chuyện, nhưng vẫn còn là hài tử choai choai, nghe Triệu Trầm phân rõ giới hạn với hắn một cách rõ ràng trước mặt những hạ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú có ba phần tương tự với Triệu Trầm lập tức trắng bệch, không tự chủ được nhìn về phía Triệu Duẫn Đình.

Trong lòng Triệu Duẫn Đình thở dài, khoát tay với hắn, kêu nữ nhi đang lo sợ vì biến cố bỗng nhiên xảy ra đến gần mình, sờ đầu nàng, chỉ vào phu thê trưởng tử nói: "Nghi, đây là đại ca và đại tẩu của con."

Triệu Nghi đang mặc một chiếc áo choàng màu hồng, trên đầu búi hai búi tóc đơn giản, mỗi bên cài một cái trâm đính hình hoa Hải Đường, đôi mắt hạnh xinh xắn có chút khiếp đảm lườm Triệu Trầm một cái, đại ca có hay không cũng chẳng sao, nhưng khi đối mặt với A kết thì tốt hơn nhiều, khẩn trương trong mắt biến thành thăm dò gần gũi, " Nghi nhi gặp qua đại tẩu, đại tẩu đi đường vất vả rồi."

Ba đứa bé Hầu phủ này, Triệu Trầm đã nói qua với A Kết, nàng không cần để ý đến Triệu Hàm, còn Triệu Thanh và Triệu Nghi thì ban đầu cứ ở chung sau khi quen biết, hiểu rõ tính tình hai người mới xác định có gần gũi hay không.

Bởi vậy A Kết liền cười với tiểu cô nương, "Nghi nhi thật là xinh đẹp, đại tẩu có chuẩn bị lễ cho muội, lát vào nhà tẩu sẽ đưa cho muội nha."

Nàng ôn nhu tươi cười, mặc dù không phải đặc biệt gần gũi, nhưng cũng không phải giả vờ khách khí. Triệu Nghi tuổi còn nhỏ, lại là thứ nữ lớn lên trong hầu phủ, sớm đã hiểu tình người ấm lạnh, tự nhiên có thể nhìn ra đại tẩu này cũng không khó ở chung. Nàng vui vẻ cám ơn, sau đó đứng ở bên cạnh Triệu Thanh.

Huynh muội đã chào hỏi đơn giản xong, vẫn đứng ở cửa không giống đón người về, Triệu Duẫn Đình lập tức sai bảo nói: "Được rồi, Thừa Văn, con hãy dẫn đệ đệ muội muội đến chỗ tổ mẫu trước đi, phu thê Thừa Viễn thì hãy đến Trúc Hiên thay y phục, chuẩn bị xong thì qua thỉnh an tổ mẫu." Vọng Trúc Hiên nằm cạnh Hinh Lan Uyển vốn là sân của Triệu Trầm.

Triệu Trầm lên tiếng đáp lời, xoay người đi đến bên cạnh Ninh thị, đỡ cánh tay nàng nói:"Nghĩa mẫu, chúng ta cùng đường, cùng nhau đến đó đi."

Ninh thị vuốt cằm, đi vào trong theo phu thê Triệu Trầm.

Bước chân nàng không nhanh không chậm, dáng vẻ uyển chuyển, cách ăn mặc trên người cũng không giống như là vú già mà giống phu nhân thái thái nhà người ta. Ánh mắt Tần thị không khỏi rơi vào nàng, nghe nói dung mạo của nàng và Ninh thị có chút tương tự sau đó cơ duyên xảo hợp bị Triệu Trầm nhận làm nghĩa mẫu, hơi hơi nhíu mi. Lúc rời nhà, Triệu Trầm chín tuổi, vẫn còn là đứa trẻ, nhìn thấy người phụ nữ giống như mẫu thân thì sinh ra tình cảm yêu thích cũng không khó hiểu, chỉ là, nếu giống nhau như vậy, lại ở tại Hầu phủ, sau này Triệu Duẫn Đình nhìn thấy nàng có động lòng hay không? Có lẽ, Triệu Trầm đưa nàng trở về cũng vì mục đích này phải không?

Càng nghĩ càng lo lắng, Tần thị nhìn trượng phu, biết hiện tại không phải thời điểm tìm tòi nghiên cứu, quyết định ngày mai phái người đến xem rõ nội tình của đối phương.

"Phu nhân, chúng ta cũng đi đến chỗ Thái phu nhân trước chứ?" Nhóm người Tiểu Chủ Tử đều đã đều đã đi vào, Tử Oánh đi đến bên người Tần thị, nhỏ giọng nhắc nhở.

Ngoài cửa có rất nhiều hành lý cần sắp xếp, Triệu Duẫn Đình vẫn đang dặn dò Triệu Nguyên, Tần thị không dám lên nói xen vào, đồng ý vào cùng bọn nha hoàn, đến hàng lang thì cho bọn nha hoàn rời đi, tự mình trốn sau cây cột sơn hồng. Trong triều công việc bận rộn, trượng phu trốn tránh nàng, sau khi nghỉ lễ trượng phu lại vẫn trốn tránh nàng, hôm nay khó có được chạm mặt, nàng phải bắt lấy cơ hội.

Triệu Duẫn Đình cũng không ở bên ngoài quá lâu, dù là Triệu Nguyên hay Trần Bình, đều khiến cho phụ tử bọn họ yên tâm. Lúc xoay người bước vào Hầu phủ, nghĩ đến thê tử chắc cũng đã vào Hinh Lan Uyển, cái nhà này cuối cùng cũng có cảm giác gia đình, hắn không khỏi bước nhanh hơn. Lát nữa khi kết thúc tiệc tối là có thể qua đó tìm nàng, lúc không gặp mặt thì chỉ muốn được nhìn thấy nàng, giờ đây gặp lại rồi tách ra, lại càng muốn gặp nàng nhiều hơn nữa.

Đáng tiếc tâm tình đang tốt của hắn không thể tiếp tục, lúc nhìn thấy góc áo choàng bị gió thổi lên từ sau cây cột trước mặt, Triệu Duẫn Đình ngừng bước, "Ngươi ở trong này làm cái gì?"

Vốn Tần thị cũng muốn đi ra ngoài, lúc này bị phát hiện, nàng giống như hài tử hài tử làm sai chuyện gì đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Triệu Duẫn Đình một cái, lại cúi đầu, nhỏ giọng oán trách nói:"Hầu gia, vừa mới rồi chàng cũng đã nhìn thấy, thiếp là người được chàng cưới hỏi đàng hoàng, lại là đường đường chính chính mẹ cả của đại thiếu gia, phu thê bọn hắn nhìn thấy thiếp đến mở miệng cũng chả thèm, cái này thì quy củ còn đâu nữa? Còn có Hàm nhi nữa, đại thiếu gia còn nói gì chứ, Hàm nhi là cốt nhục Hầu gia, sao lại không phải đệ đệ của hắn chứ?"

Ánh trời chiều cuối cùng chiếu xuống, trong hành lang có hai người đang đứng đối diện nhau, một lớn một nhỏ, nhìn xa cũng cực kỳ xứng đôi.

Chỉ là, ở trong mắt Triệu Duẫn Đình, vẻ mặt ủy khuất của Tần thị, lời nói nén giận chỉ làm hắn cảm thấy phiền chán.

Thời gian trước mắt, hắn không thể hưu nàng được, để thời gian sau này được yên tĩnh, có nhưng chuyện cần được nói rõ ràng.

Triệu Duẫn Đình đi đến một bên hành lang, bên ngoài, một cây mai vàng không biết đã nở tự lúc nào, trong không khí nhàn nhạt mùi hoa mai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status