Cơn mưa định mệnh

Chương 47


Hạnh chết đứng khi nghe câu nói ấy từ Dương, anh đang nói gì vậy chứ? Những chuyện như vậy đâu thể tùy tiện nói ra mồm, người lớn với nhau cả rồi, nói ra thì phải có trách nhiệm với những gì mình đã nói. Hạnh đâu phải đứa con nít mà không hiểu được việc nam nữ gần gũi nhau dễ mang thai? Chẳng qua cô thẹn, đối diện với người đàn ông có sức hút như anh thật sự cô hơi thiếu tự tin, về mọi mặt, Hạnh nghĩ như vậy.

Dương nhắc cô mới nhớ, đúng là đêm qua cả hai đã.... rồi, ngày hôm nay mải lo chuyện đi làm rồi chuyển nơi ở, mọi thứ cứ xáo trộn hết cả, bởi vậy cô cũng quên phéng đi việc đó. Bây giờ phải làm sao...

Anh vừa nói cái gì?

Hạnh muốn nghe anh nhắc lại một lần nữa!

Anh không nói gì cả, em không nghe thấy thì thôi, coi như anh chưa nói gì nhé!

Cả hai đối diện nhau, một từ anh nói ra Hạnh đều không bỏ sót, chỉ là, cô muốn được nghe nhiều hơn một lần mà thôi. Nhưng Dương không chiều cô, biết ý nghĩ của cô lúc này là gì nên buông lời trêu chọc.

Anhhh!

Hạnh ngập ngừng, thái độ tiếc nuối rõ rệt, có chút hụt hẫng vì không ngờ anh ấy chỉ đùa thôi, câu nói "chúng mình sinh con đi" là để đùa cô, thử lòng cô thôi à? Thế mà cô cứ tưởng...

Sao thế? Muốn nghe anh nói nữa à?

Thấy Hạnh buồn buồn, Dương lại khiêu khích.

Hạnh cụp mi mắt xuống gật gật, dáng vẻ phụng phịu hờn dỗi khiến Dương mềm lòng. Nhanh như cắt, anh leo lên giường như cái máy, chưa đầy 3s Dương đã ngồi ngay cạnh chỗ Hạnh, vẻ mặt thản nhiên như không. Ngón tay trỏ chỉ chỉ lên má, Dương thì thầm:

Hôn anh một cái đi rồi anh nói!

Ngay lập tức Hạnh hiểu ý đồ của Dương, thì ra anh muốn trêu tức cô, Hạnh giãy nảy như một cô gái đang yêu hờn dỗi:

Tránh xa em ra, anh xấu lắm!

Hạnh không có ý chê anh xấu trai hay gì, nhưng lời nói đa nghĩa quá, nhân cơ hội đó Dương liền bắt bẻ:

Anh xấu à? Đâu, em chỉ anh xem xem chỗ nào của anh xấu? Mắt? Môi? Mũi?.. hay gì? Để anh biết lối anh sửa?

Vừa nói Dương vừa ghét sát mặt anh về phía cô, biểu cảm trơ ra hết sức buồn cười, Hạnh không nhịn được bèn mím môi nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười thật tươi. Thấy Hạnh vui vẻ như vậy Dương ấm lòng quá, khi nãy thấy cô hét lên anh tưởng cô đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cảnh khuya thanh vắng, bên cạnh lại có người phụ nữ anh thương, khoảnh khắc ôm trọn lấy nhau đêm qua lại hiện hữu trong tâm trí.

Đầu óc liên tưởng thì chân tay phải phối hợp nhịp nhàng, bén mùi từ đêm qua nên Dương chẳng ngại ngần chi nữa, vòng hai tay ra phía trước, anh đỡ lấy mặt cô và phủ xuống một nụ hôn bá đạo, Hạnh bị tấn công không còn đường lui. Chiếc khăn tắm cuốn hờ hững khi nãy bị Hạnh co giãy mà buông lơi hết cả, trong chốc lát, Dương tồng ngồng trước mắt Hạnh, cô ngượng nghịu buông ra mấy lời vô nghĩa:

Eo ôi...

Chỉ hai từ thôi cũng đủ kích thích thần trí của anh, cô nói như vậy là biểu cảm hay cảm thán đây? Ngạc nhiên về độ cương cứng của cậu nhỏ hay gì? Chẳng cần biết cô đang nghĩ gì nhưng chắc chắn, Hạnh cũng muốn ở bên anh, Dương đinh ninh như vậy và mạnh mẽ làm tới.

Chiếc chăn đang cố thủ trên người Hạnh bị Dương giật ra và vứt tùy ý ra chỗ khác, Hạnh co rúm người lại trốn tránh vì biết sắp sửa Dương định làm gì.

Anh đừng làm thế!

Lại một lời nói yếu ớt và vô nghĩa được phát ra, Dương bây giờ có chịu nghe lời Hạnh không thì phải hỏi ý kiến của cậu nhỏ trước. Anh hoàn toàn ở trần trước mặt cô, không cần hỏi Hạnh cũng nhìn ra được, cái đó không hề có dấu hiệu nghe lời, thậm chí... nó đang phát triển với kích thước rất lớn nữa.

Hạnh bối rối lấy tay che mặt lại, cô ấp úng:

Nếu anh còn tiếp tục thì em sẽ có thai đó!

Dương phì cười, suýt sặc nước bọt vì câu nói ấy.

Em cũng biết chuyện đó à?

Anh xấu xa...

Hạnh lẩm rẩm trong miệng nhưng Dương vẫn nghe thấy cả.

Xấu xa nhưng không làm em thất vọng là được!

Chỉ một cử chỉ nhỏ thôi, nhanh như cắt Dương bế cô nằm gọn trong lòng mình, giữ chặt tay không cho Hạnh cựa quậy. Anh đắc ý nói:

Em trốn tránh anh cũng được... nhưng định mệnh... cả đời này em cũng không thoát nổi anh.

Ứm ứm....

Những ngón tay thon dài hư hỏng đã luồn vào áo ngủ của Hạnh từ bao giờ, anh mân mê kích thích nơi hạ thể của cô. Mơn trớn hai bắp đùi, từng đợt sóng dạt dào kích thích lên trí não, Hạnh nằm im chịu trận, hai mắt nhắm nghiền, khi bờ môi anh đáp xuống cũng là lúc cánh môi cô hé mở và đón nhận.

Chiếc giường đáng thương lại bị đôi tình nhân quậy phá rung chuyển đến mức cót két, đã là chiếc giường hạng cao cấp rồi mà vẫn không chống đỡ nổi sự vận động của cả hai. Thật là... mạnh mẽ quá đi!!

Chiếc áo ngủ của Hạnh theo diễn biến từ bàn tay của Dương mà trôi tuột xuống, cô giờ đây cũng chưng hửng không mảnh vải che thân phô bày trước mặt anh. Dương khẽ xuýt xoa, đồng tử như sáng rực lên vì suy nghĩ đen tối trong đầu, "anh hận không thể chiếm hữu cô sớm hơn".

Dương ghì thân dưới vào hạ thể của Hạnh, cậu nhỏ cương cứng ra sức rà soát nơi cửa hang, tìm kiếm sự ẩm ướt và mơn trớn ở đó. Hạnh đờ đẫn, có đôi lần cô cũng rướn người lên để đón nhận, như được kích hoạt, đôi gò bồng căng cứng được anh hít hà, xoa nắn đến méo mó, những tiếng nấc cụt hơi vang vọng trong căn phòng...

Khi thấy Hạnh không còn sự e thẹn, ngượng ngùng nữa mà cảm xúc hoàn toàn đã bị anh dẫn dắt, Dương uyển chuyển thay đổi tư thế nằm của cô. Hạnh nằm sấp xuống giường, hai gối chân chống lên, từ phía sau Dương quỳ gối và từ từ thâm nhập vào bên trong. Bàn tay anh khẽ đỡ lấy hông người Hạnh để làm điểm tựa, đi vào từ góc này thật sự mê mẩn quá, d*m thủy cô mỗi lúc tiết ra một nhiều, mỗi lần ra vào Dương cảm nhận sự trơn bót, hưng phấn tột độ. Hai tấm thân trần như nhộng say sưa xếp hình trong bóng tối, các tư thế khác nhau nhưng tiếng rên rỉ thì vẫn vậy, khe khẽ, có lúc lại im bặt rồi thở dốc....

****

Một tuần sau.

Sau đêm hòa hợp tại căn hộ riêng của Dương, vì công việc dày đặc nên anh phải trở về tổng công ty, còn Hạnh, cô ngoan ngoãn ở lại làm người tình bé nhỏ, ngày đi làm, tối về nói vài câu chuyện qua điện thoại với người đàn ông mà cô yêu. Dĩ nhiên, chuyện Dương là sếp nơi cô đang làm việc thì Hạnh hoàn toàn chưa hay biết chuyện.

Hôm ấy trời mưa rất to, giờ nghỉ giải lao buổi trưa Hạnh không về nhà mà ở luôn công ty, ăn cơm căngtin và tản mạn chuyện trò với mấy đồng nghiệp. Thấy thờii tiết lãng mạn quá, Hạnh một mình bỏ lên tầng thượng của công ty để ngắm mưa, không khí dễ chịu, quang cảnh đẹp thế này cô muốn yên lặng một mình.

Tòa nhà này không phải là quá lớn ở thành phố, tuy nhiên đứng trên tầng thứ 9 nhìn xuống thì toàn thành phố gần như được thu vào tầm mắt của cô. Gió thổi từng đợt nước mưa hắt vào cửa kính, nước lại chảy ào ạt xuống dưới, màn mưa trắng xóa, những ngôi nhà cao tầng thấp thoáng phía xa xa... hệ thống giao thông dưới làn đường dày chằng chịt. Đứng ở một nơi cao thế này cảm giác thật không tệ! Hạnh thầm nghĩ.

Bỗng nhiên cô thấy nhớ nhà, trời mưa gió này chắc anh Toàn được nghỉ, không biết mấy đứa nhỏ có ngoan ngoãn nghe lời không? Hiện tại cô sống trong môi trường quá đỗi sung túc, khi nghĩ về anh trai và các cháu, nước mắt cô lại rơi trong vô thức, cô thương mọi người ở nhà quá. Ước gì có thể san sẻ những gì bản thân đang được hưởng với mọi người..

Bỗng nhiên Hạnh thấy hổ thẹn, lương tâm cắn rứt vì chuyện mình đang làm, cô thấy bản thân giống như đánh đổi để được hưởng thụ vậy. Nếu như chưa làm chuyện đó với Dương thì mọi chuyện có thể nghĩ theo hướng khác.... nhưng, cô đã nguyện đưa chân rồi, tình ngay lý gian...

Mở điện thoại, Hạnh bấm số gọi cho anh Toàn, gần hết chuông mới có người nghe:

Hạnh à?

Giọng anh Toàn hấp tấp.

Dạ, em đây, anh đang làm gì vậy?

Nghe giọng anh có vẻ vội vã nên Hạnh hỏi luôn.

Ở nhà trời đang mưa to lắm em ạ, anh không đi xây được, đang lợp lại mái chuồng gà, nước mưa dột ướt hết khổ thân mấy con gà quá!

Nghe anh Toàn nói Hạnh khóc huhu nhưng cô bịt miệng không để anh biết, cảnh nhà quê thiếu thốn. Trời mưa, căn bếp dột nát thỉnh thoảng nước lại rỉ rỉ theo viên ngói vỡ mà chảy nước vào trong, chuồng gà lợp tạm bợ mấy tấm bờ rô anh Toàn kiếm được từ các công trình... Rồi mưa gió này anh không đi làm được thì các con lại không có miếng ngon... Anh thì chật vật như thế, còn cô ở đây, không biết quý trọng thân thể bố mẹ cho sẵn sàng dâng hiến cho người khác... mà chắc gì sau này hai người có thành đôi hay không?

Một cảm giác xấu hổ, nhục nhã dâng lên cổ họng, cô thấy hổ thẹn với anh trai quá, anh ấy dù có thế nào vẫn luôn cố gắng chăm lo cho em gái và các con. Còn cô, đã làm được gì...

Thấy Hạnh im im không nói, anh Toàn lo lắng hỏi lại:

A lô... trời mưa nên sóng hơi kém thì phải, em nói gì anh nghe không rõ.

Hạnh nghẹn ngào, cô sụt sịt nói:

Vâng, chắc tại mưa anh ạ, em cũng không nghe thấy gì.

Ừ. Hôm nay có đi làm không?

Nhớ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe nhé, thiếu tiền thì cứ bảo anh anh gửi lên cho.

À, hết gạo chưa?

Em đang ở công ty, hôm nay mưa to quá em không về chỗ trọ anh ạ.

Hạnh giấu anh Toàn chuyện mình đã đến ở một căn hộ cao cấp, chắc cô sẽ không nói ra đâu, nói ra chỉ làm cho nỗi hổ thẹn dâng cao mà thôi.

Vậy à, ừ, ăn uống bên ngoài phải chú ý nhá, anh xem thời sự thấy họ bảo cơm nước họ nấu không đảm bảo vệ sinh đâu.

Vâng, em nhớ rồi!

Cuối tuần được nghỉ thì về nhà chơi với mấy đứa, con Út nó đòi cô Hạnh mãi.

Em đợt này hơi bận, công việc nhiều nên không dám hứa đâu ạ, anh bảo nó nhớ cô thì ngoan. Hôm nào về em có quà cho mấy đứa!

À, anh cho em gặp con Út tí!

Nó đi nhà trẻ có ở nhà đâu? Con Hoa cũng đi học rồi, thằng Kiên đang xem ti vi ở trên nhà.

Dạ, vậy thôi, à, anh có thiếu tiền không để em gửi về cho?

Thực ra Hạnh cũng có tiền đâu? Tuần trước bị chuyển nơi ở đột ngột cô còn lo gần chết vì tiền nhà chưa trả, nào ngờ chị Liên tốt bụng lại không tính toán với cô. Bây giờ nói chuyện với anh, cô thương anh ở nhà túng thiếu nên nói thế, nếu anh cần thì mượn tạm đồng nghiệp rồi gửi cho anh trước.

Anh đang bảo gửi cho cô tiêu thêm đây này, có thì cứ giữ lấy anh không cần đâu. Mua sắm thêm đồ dùng cho bằng bạn bằng bè em nhé, ra ngoài xã hội phải khác chứ....

Hạnh cảm động vô cùng khi nghe anh dặn dò, cô không còn mẹ, bố thì có cũng như không, những ưu phiền chưa bao giờ biết giãi bày cùng người khác chỉ giữ cho riêng mình. Thèm cảm giác có mẹ quan tâm dặn dò.... Anh Toàn nói những câu nghe ấm lòng quá.

Em nhớ rồi, vậy em cúp máy đây!

Ừ.

Tiếng điện thoại tút tút, cuộc gọi kết thúc cũng là lúc khóe mi Hạnh ngấn lệ, khung cảnh tuyệt đẹp ngày mưa lúc này chẳng nghĩa lý gì nữa, cảm xúc buồn tủi, cô đơn kéo đến. Tâm trạng nặng nề vô cùng, hết nghĩ về gia đình, hoàn cảnh của bản thân Hạnh lại nghĩ về Dương. Cô và anh chưa bao giờ cùng thuộc một thế giới, những gì về anh cô chỉ biết trên đầu ngón tay..

Sợ rằng, ngày tháng bên anh thực sự không còn dài nữa!

Gạt nước mắt, Hạnh bỏ đi xuống dưới, nhìn mưa để giải tỏa tâm trạng nào ngờ còn tâm trạng hơn, chi bằng đi xuống dưới. Tòa nhà có 9 tầng nhưng thang máy chỉ đi lên tầng 8 là hết, tầng trên cùng là nơi để không, thỉnh thoảng chứa mấy đồ dùng không cần thiết, Hạnh đi thang bộ xuống tầng 8.

Ngày thường ít khi cô lên đây vì thời gian nào mà đi, bận tối mắt nên Hạnh không biết trên đây có những gì. Lúc đi ra khu vực thang máy, Hạnh thấy ai đó nhìn quen quá, ban đầu cô suýt giật mình nhưng không dám nhận vì nghĩ chuyện đó không thể xảy ra được. Căn phòng biệt lập cách thang máy một khoảng không xa, qua ô cửa kính, một người đàn ông đang nằm ngả lưng trên salon, hai hàng lông mày nhíu lại, vẻ mặt mệt mỏi.

Trước cửa không đề phòng của ai nhưng bên trong sắp xếp và bày biện giống như các phòng làm việc khác, có phần khang trang hơn. Hạnh giật thót là bởi, người đàn ông đang nằm đó chính là Dương. Nhưng tại sao anh ấy lại có mặt ở đây? Hạnh ngỡ ngàng hết sức, cô không hiểu nổi lý do là gì mà anh lại ngang nhiên xuất hiện tại công ty cô đang làm việc? Nhẽ anh là đối tác hay gì? Không đúng, đối tác đâu nhất thiết phải ngủ nghỉ ở đây? Chưa kể anh đã có một căn hộ cho riêng mình? Hạnh mông lung suy đoán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status