Con thiên tài và bố tổng tài

Chương 334



Chương 334

Nhưng mà tất cả đều lặng yên tiến hành, Đường Thì và Đường Duy ngủ ở trong bệnh viện hoàn toàn không ngờ đã có âm mưu chậm rãi lan tràn tới gót

chân bọn họ. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạc Dạ lại tới đây theo thường lệ, trong tay anh cầm theo một chút đồ ăn. Bởi vì là cuối tuần, Đường Duy ngồi ở một bên nhìn

Bạc Dạ đi vào, sửng sốt ngẩng đầu lên: “Chú… Sao chú lại tới đây?”

Bạc Dạ nhíu nhíu mày, những lời này của Đường Duy rõ ràng là có chút ghét bỏ anh, nhưng mà anh không thể hiện ra, chỉ nhẹ giọng nói: “Cuối tuần nên tới đây thăm hai mẹ con”.

Đường Duy thấy túi đồ ăn trong tay Bạc Dạ, đây là đồ của tiệm bánh ngọt ngày hôm qua cậu bé và Tô Kỳ đã tới. Bạc Dạ thấy hai người bọn họ ở đó ăn gì đó, nghĩ thầm có thể là Đường Duy thích đồ ăn của cửa hàng này nê nhôm nay mua một ít mang tới đây,

Anh đặt đồ ngọt lên trên bàn: “Hai mẹ con ăn com chưa?” Đường Duy quay đầu lại, nhìn Đường Thi ngồi ở trên giường im lặng không lên tiếng, trả lời thay cho cô: “Ngủ một giấc lúc tỉnh lại đã là giữa trưa rồi, vẫn chưa ăn cơm.”

“Vậy thì…” Âm thanh của Bạc Dạ cũng chậm lại: “Tôi đặt cho hai mẹ con một chút cơm hộp?”

Đường Duy luôn cảm thấy trong âm thanh của Bạc Dạ giống như mang theo chút…cầu xin lấy lòng.

Cậu bé gật gật đầu, Bạc Dạ cầm điện thoại lên đưa tới, Đường Duy nói mình muốn ăn cơm thịt nướng, rồi giúp Đường Thi chọn cháo, trả lại điện thoại rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chú Bạc.”

Bốn chữ này, đúng là cũng đủ xa lạ.

Bạc Dạ nhếch khóe miệng cười cười, không biết là đang cười nhạo ai.

Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người đều im lặng, Bạc Dạ cảm thấy châm chọc, lúc này, chỉ cần anh là một người khác thì Đường Thi và Đường Duy sẽ không dùng loại thái độ này để đối xử với anh.

Anh nên dứt khoát rời đi, không cần tự mình đa tình nữa.

Bạc Dạ đứng lên, âm thanh khô khốc, như là cố kìm nén cảm xúc gì đó, anh nói: “Vậy tôi đi trước.”

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Đường Thi và Đường Duy cũng không lên tiếng giữ anh lại.

Bạc Dạ tự thấy mất mặt, đi ra ngoài, bước chân anh giống như là đang chạy trốn. Lâm Từ ở bên ngoài chờ anh, quan sát tình huống trong phòng bệnh, cảm thấy có chút không đành lòng. Nhìn Bạc Dạ thất hồn lạc phách như vậy, Lâm Từ đi theo Bạc Dạ ra khói bệnh viện, sau đó anh ta bước ra khỏi cổng bệnh viện, ngoái đầu lại nhìn toà nhà ở phía sau.

Ánh mất anh nhìn ra xa, cuối cùng lại chậm rãi thu hồi, giọng nói khàn khàn nói với Lâm Tử “Đi thôi.”

Sau này, cũng không còn xuất hiện như vậy nữa.

Buổi tối mùa đông luôn có chút rét lạnh, sắp đến năm mới rồi, Đường Duy và Đường Thí chui ở trong ố chăn, Đường Duy cầm máy tính bảng, đang tự minh chế tác trình tự trò chơi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Thi: “Mommy, đến tết chúng ta đi ra ngoài du lịch không?”

“Hả?” Đường Thi cúi đầu nhìn con trai mình: “Sao lại muốn ra ngoài du lịch?”

“Bởi vì chúng ta. ” Âm thanh của Đường Duy nhỏ dần xuống: “Chúng ta không có người thân nào khác có thể cùng đón năm mới, vậy thì chúng ta đi ra ngoài du lich di.”

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Duy, Đường Thi cứng đờ người. Cậu bé đã biết Đường Dịch xảy ra chuyện rồi sao?

“Được.”

Đường Thi duỗi tay sờ sờ đầu Đường Duy: “Con chọn một chỗ rồi mẹ đưa con đi.”

Ngoài cửa.

“Cậu Dạ, cô Đường định đưa con trai ra ngoài du lich.”

“Có nói là đi đâu không?”

“Cha nói, vẫn còn đang tham khảo, cậu chủ nhỏ nói bọn họ không có người thân để có thể đi thăm:”

Không có người thân.

Bạc Dạ nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên màn hình kia, đôi mắt đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status