Con thiên tài và bố tổng tài

Chương 602



Chương 602

Khi nhìn thấy sự kích động rõ mồn một của Bạc Dạ, Bạch Việt liền cười phá lên: “Ây! Đừng kích động quá chứ, anh vừa mới ổn định xong, đừng có phun ra một họng đầy máu nữa đấy nhé, tôi cứu không được anh đâu nhé”

Bạc Dạ lặng im, không nói lời nào, nhưng cái vẻ u ám kia đã hiện rõ mồn một trên gương mặt điển trai, lãnh đạm của anh.

Bạch Việt đứng một bên, hả hê vui sướng trên nỗi đau người ta, nhìn anh mà nói: “Sao anh lại không vui như thế? Đường Thi được nổi tiếng rồi kìa, được người người, nhà nhà công nhận, anh phải vui mừng mới đúng chứ?”

Bạc Dạ đứng trầm ngâm, suy nghĩ một hồi lâu, anh khẽ cất tiếng: “Tôi không muốn ai khác biết được điểm tốt của cô ấy. Không muốn”

“Ôi, anh như muốn độc chiếm cô ấy vậy, tính chiếm hữu cao thật đấy.”

Bạch Việt đưa ra một lời nhận xét một cách chóng vánh, súc tích: “Lúc trước còn sống chết đối đầu, không đội trời chung với người ta, vậy mà chớp mắt một cái đã không nỡ như thế rồi. Hai người nhất định cứ như vậy mới được à? Ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi tí thôi không được sao? Chẳng phải tốt hơn sao?”

Bạc Dạ nhìn vào mắt Bạch Việt: “Không có cách nào cả đâu.”

Anh cũng muốn, nhưng mà Đường Thi lại không bao giờ chịu tha thứ dù anh có nhận lỗi.

Cô ấy chỉ muốn, anh nhận thua.

Bạch Việt đứng im phăng phắc, chăm chú nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng, điềm tĩnh của Bạc Dạ, cái gương mặt có thể khiến vô số phụ nữ vì anh ta mà điên cuồng.

Khi Bạch Việt ở nước Úc, anh đã từng thấy một loạt những y tá trẻ trong bệnh viện chen chúc nhau xếp thành một hàng dài chỉ để chăm sóc cho anh ta trong phòng bệnh, mà còn là tự thân tự nguyện nữa chứ!

Dựa trên thực tế mà nói, Bạc Dạ không phải là người thiếu phụ nữ, càng không thiếu người để yêu.

Vì cớ gì lại si mê Đường Thi đến như thế? Bạch Việt có chút không hiểu nổi, thật sự là không muốn hiểu.

Sau đó, anh thấy Bạc Dạ chầm chậm đứng lên, lấy chiếc điện thoại rồi lại đột ngột đặt xuống, như thể muốn xem, nhưng lại không muốn xem, cái dáng vẻ lưỡng lự, phân vân ấy như thể chịu đựng những cú dằn vặt, dày xé đến cùng cực.

Lúc này anh mới hiểu, hoá ra tình yêu sâu nặng rực rỡ, đẹp đẽ ban đầu ấy, chỉ có thể chấm dứt bằng một kết cục bi thảm đến như vậy. Đôi khi, thà là không có được, mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Đích thân ông chủ của truyền thông Starlight đã gọi điện cho Đường Thi, mời cô ấy nếu cuối tuần có thời gian thì cùng đến ghi hình cuộc phỏng vấn.

Đối diện với người đàn ông có sức hấp dẫn vô vàn đang nói chuyện điện thoại ấy, Đường Thi luôn thấy có một cảm giác quen thuộc, trong lòng không ngừng cảm khái, xúc động – hoá ra ông chủ truyền thông Starlight cũng là một người trẻ tuổi đầy triển vọng đến vậy.

Cô bỗng nghĩ đến Bạc Dạ, những người như bọn họ ấy, trẻ trung sôi động, tràn đầy sức sống, mánh khoé thấu trời. Con đường mà người ta dốc tâm leo cả một đời, bọn họ thì lại thong dong, dễ dàng vượt qua.

Họ như những kẻ thắng cuộc ngay từ vạch xuất phát, chẳng phải nỗ lực nhiều mà vẫn có thể đứng trên đỉnh cao của quyền lực.

Cô khẽ lắc đầu, rũ bỏ hết những tâm tư chồng chất trong đầu óc, nói với người bên đầu dây điện thoại kia đừng tắt máy, Đường Duy ở một bên khẽ hỏi: “Mẹ muốn đi phỏng vấn sao?”

Đường Thi khẽ nhíu mày: “Ừm, đây là tiệc liên hoan phim, mẹ đâu thể không đi.”

Vì cô đã là người phát ngôn của họ rồi, nếu cô ấy đổi sang hợp tác với bên khác, với tính khí mềm mỏng của mình, có lẽ cô sẽ từ chối thẳng thừng.

“Con đi với mẹ nha?” Đường Duy ngập ngừng hỏi cô một câu.

“Không cần đâu.” Đường Thi cười cười, khẽ xua tay: “Bài tập trên trường của con dạo này hơi nhiều đấy”

Đường Duy chẳng phủ nhận, chỉ có thể nói: “Vậy mẹ đi nhớ chăm sóc, bảo vệ bản thân nha, nhớ là không được gọi chú Tô Kỳ đi chung đấy.”

Đường Thi rốt cuộc cũng đi rủ thêm một người cùng đi tới đó, mấy việc thế này còn phải để Tô Kỳ đi chung thật chẳng thích hợp chút nào, càng huống hồ, Tô Kỳ chẳng phải là gì của cô cả.

Khi đến công ty truyền thông Starlight, vừa bước vào, cô đã gặp phải Thạch Hoa. Thạch Họa cũng chẳng ngờ sẽ gặp lại Đường Thi ở nơi này, nhìn thấy cô ấy bước vào một mình, không có ai đi chung càng cảm thấy Đường Thi đã tuột dốc.

Thấy đây là một cơ hội tốt để kiếm chuyện bắt nạt, cô ta chẳng nghĩ ngợi gì mà kiêu ngạo tiến về phía trước: “Ấy? Thật là xem thường cô quá, kẻ như cô mà cũng được tới dự tiệc liên hoan phim của các bậc tiền bối đây, chắc sau lưng cũng ngủ với không ít người rồi nhỉ?”

Thông qua việc “lên giường” để được nổi tiếng, nhận vai là một “bí mật công khai” ở giới giải trí, Thạch Họa cũng tưởng rằng Đường Thi là loại người như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status