Con thiên tài và bố tổng tài

Chương 809



Chương 809

Đường Thi mặc quần áo vào, nhận ra Bạc Dạ bây giờ rất yếu ớt. Suy cho cùng, một lúc hít quá nhiều thuốc, sau đó lại lấy hết sức lực đi làm chuyện phòng the nên chắc Bạc Da phải mất thời gian dài để hồi phục vì cơ thể anh vốn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. “Để tôi gọi Bạch Việt đến khám cho anh.” Đường Thi khẽ nói: “Không sao, tôi đã nói xem như không có chuyện gì thì sẽ không có chuyện gì.”

Không, không phải vậy. Anh không có ý đấy, chắc chắn Đường Thi nghĩ rằng Bạc Dạ không muốn chịu trách nhiệm.

Bạc Dạ sững sờ nhìn Đường Thi đi. Sau khi tỉnh táo lại, người đàn ông đập mạnh vào tấm ga trải giường bên dưới.

Chết tiệt! Lúc quan trọng cứ như xe bị tuột xích vậy! Đường Thi đã không kháng cự sự đụng chạm của anh mà anh còn yếu ớt cái gì chứ! Anh lại đuổi người ta đi mất rồi!

Bạc Dạ thật sự rất muốn gầm lên vài tiếng, anh là đầu heo sao Sao anh cứ gặp Đưong Thi lại giống như kẻ ngốc vậy! trong phòng, ngưoi đàn ông đẹp trai tinh tế Ở đang thất thần năm trên giường nhìn tran nhà. Anh ngan ngưoi một lúc lâu, nhắm mắt lại vẫn có thế nhớ đến lúc chạm vào da của Đường Thi. Bạc Dạ thấy mình cầm thú quá, còn không bằng cả cầm thú nữa. Liệu bây giờ Đường Thi có hận anh không? Anh có…có làm cô ấy đau không?

Vẫn còn đang nghĩ đến chuyện khác thì cửa phòng khách sạn bị đẩy ra, một người đàn ông đẹp trai tóc trắng bước vào. Anh ta liếc nhìn Bạc Dạ đang nằm trên giường, nhếch miệng cười nói: “Ô, tôi nghe nói hôm nay… ai đó ăn chay?”

Nửa câu sau cố ý kéo dài thật dài.

Nghe thấy giọng nói, Bạc Dạ quay mặt lại, vừa nhìn thấy Bạch Việt người đàn ông lập tức quay mặt lại: “Sao lại là anh? Sao anh có thể vào được?”

Bạch Việt cười để tiện: “Đường Thi đưa thẻ phòng cho tôi, nói tôi đến xem anh.”

Bạc Dạ vừa nghe thấy hai chữ Đường Thi, ánh mắt sáng rực lên: “Cô ấy nhờ anh đến đây sao!” Có phải Đường Thi đang quan tâm đến anh không? “Trời ơi! Cái biểu cảm kìa!” Bạch Việt liếc mắt: “Mùi hôi chua của tình yêu! Đúng là đáng ghét! Hai người ai cũng đều kiêu ngạo, cứ khiến đám người xem chúng tôi sốt ruột muốn chết.”

Gương mặt Bạc lập tức trở nên lạnh lùng: “Làm sao?”

“Đường Thi không kể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì với anh.” Bạch Việt tiến lại gần, mở hộp thuốc trên tay ra, bắt đầu giúp Bạc Dạ đo nhiệt độ: “Nhưng tôi vừa nhìn thấy ánh mắt với cố của cô ấy là biết được ngay.”

Bạc Dạ ách họng, sau đó dữ dằn nói: “Anh nhìn trộm cổ của Đường Thi à?”

“Anh không biết xấu hổ để dấu hôn lên người ta còn trách tôi nhìn trộm sao? Rõ ràng là quá lộ liễu cơ

Bạch Việt không kiềm chế được, muốn nhân lúc Bạc Dạ đang yếu ớt, bóp chết cái tên cầm thú có thể thăng thiên này. Trong bộ dạng phách lối của anh ta bây giờ thật tức chết đi được. Tội nghiệp một đóa hoa như Đường Thi lại bị con chó như Bạc Dạ vây lấy!

Bạc Dạ khô khan nói: quên để lại dấu hôn cho cô ấy.”

Bạch Việt rút một con dao mổ ra: “Còn dám nói một câu cầm nào nữa, ông đây sẽ đâm chết anh đấy, anh có tin không

Bạc Dạ cười toe toét: “Này, anh đang ghen tị với “Tôi ghen tị với anh cái gì chứ? Ghen tị anh có thể làm lành với Đường Thi à? Hừ, ngoại trừ Đường Thị bị mù ra thì ai để ý đến anh đâu! Đường

Thi là vì dân trừ hai, anh như vậy, nếu đổi thành cô gái khác thì đã bị anh chọc tức đến bỏ chạy ngay từ khi bắt đầu roil Chi có Đường Thi hết lần này đến lần khác mềm lòng lộ diện vì anh thôi. Tôi nói cho anh biết, sau này phải đối xử thật tốt với cô ấy có biết chưa? Nếu anh dám phản bội cô ấy, xảy ra chuyện gì đó với người phụ nữ khác…” Bạch Việt vung dao mố lên: “Tôi sẽ thiến anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status