Con trai là nam phụ

Chương 52-2

Editor: Lạc Tiếu - 22/03/2020

Bởi vì trên người chảy dòng máu của kẻ cưỡng gian, những đứa trẻ sinh ra ở núi lớn ngay từ lúc bắt đầu đã bị gắn nhãn "Không phải người", một khi đồng ý với quan niệm này, có phải cũng tỏ vẻ, vai ác tương lai như Đường Táo nhất định phải trở thành nam phụ lót đường, là hết thuốc chữa hay không?

Đường Dĩ Tố thân là mẹ của Đường Táo, đương nhiên cô không muốn qua loa vội vã phán tử hình cho con mình.

Cho nên đồng dạng, cô cũng không cách nào tiếp thu được chuyện Trình Du bị gán mác "Không phải người", sau đó phải tiếp tục ở lại núi lớn.

Nghĩ kỹ điểm này, Đường Dĩ Tố nói: "Trừ phi là tính cách bẩm sinh biến thái, nếu không, tôi cho rằng, thế giới xung quanh có ảnh hưởng đối với sự trưởng thành của con người không kém gì bẩm sinh."

"Lấy ví dụ như con gái của Chu Tinh, con bé mới hơn ba tuổi, nếu như được Chu Tinh dẫn ra khỏi núi lớn, tầm mắt rộng mở, gặp được thế giới bên ngoài, chắc chắn con bé sẽ không duy trì chuyện lừa bán phụ nữ."

"Đó là bởi vì không có lợi ích tương quan." Trần Trường An nhìn Đường Dĩ Tố, "Tham lam sẽ khiến con bé làm nhiều chuyện khác, chẳng qua phủ thêm lớp mặt nạ, loại tội ác này sẽ càng thêm cao cấp, càng gây tai họa cho nhiều người."

Tuy rằng Trần Trường An đang đánh giá người khác, nhưng Đường Dĩ Tố lại có cảm giác như con mình bị người ta chỉ vô mặt mắng chửi.

Không nhịn được nhăn lại lông mày, cô nói với Trần Trường An: "Tôi không đồng ý với quan điểm của anh."

"Nội tâm mỗi người đều có tham lam, bất luận là trong thành thị hay nông thôn. Không hề liên quan tới cha sinh mẹ đẻ, chỉ cần người nọ chưa phạm phải sai lầm, thì không phải tội phạm, chúng ta cũng không nên dùng ánh mắt kỳ thị để nhìn người đó."

Hai người đứng ở đây nói chuyện một thời gian dài, đã sớm khiến các nhân viên đoàn phim chú ý, mắt thấy bọn họ càng nói càng kích động, sắp sửa cãi nhau tới nơi, mọi người vừa bội phục dũng khí của Đường Dĩ Tố, vừa run bần bật né tránh.

Lúc này, chỉ có Ninh Duy dám thò mặt ra, đứng giữa hai người, nói: "Hôm nay hai người không phải nghỉ ngơi sao, sao đang yên đang lành lại cãi nhau ở phim trường?"

"Không có cãi nhau." Đường Dĩ Tố nhìn thấy Ninh Duy, thoáng bình tĩnh một ít, hít sâu một hơi, nói.

Ninh Duy hiển nhiên đã biết nội dung cuộc nói chuyện của Đường Dĩ Tố cùng Trần Trường An, thân là biên kịch, loại chuyện này hắn tất nhiên là người có quyền lên tiếng nhất ở đây.

Hắn nhìn nhìn Trần Trường An đang xụ mặt, lại nhìn nhìn Đường Dĩ Tố đang cố gắng kềm chế bản thân, nghĩ nghĩ, quay sang nói với cô: "Dĩ Tố, kỳ thật tôi vô cùng hiểu rõ điều cô muốn biểu đạt, thậm chí, ở một mức độ nào đó, ý nghĩ của tôi và cô là giống nhau. Nhưng tôi muốn giải thích nói cho cô biết, đây không phải là do Trần đạo bất cận nhân tình, mà là trước đây, ở thời điểm chúng tôi thảo luận kịch bản này thì đã xác định như vậy."

"Đây là một bộ điện ảnh phê phán hiện thực, mang theo chút châm biếm, cùng với màu đen ảm đạm. Nếu so sánh nó là một cây đao, thì nó phải đủ sắc bén, mới có thể xé mở tội ác lừa bán phụ nữ trẻ em. Chỉ có phơi bày hiện thực trần trụi trước mặt đại chúng, gây ra sự chấn động của mọi người, mới có tác dụng cảnh giác."

"Cái loại phim ca tụng thái bình thịnh thế, bày ra nhân gian chân tình đã quá nhiều, chúng ta không làm, cũng không thiếu. Còn bộ điện ảnh này, không phải đi con đường ôn nhu, hễ là chuyện có liên quan tới hiện thực, đều vô cùng vô cùng tàn khốc."

Đường Dĩ Tố nhìn Ninh Duy, lại nhìn Trần Trường An: "Cả hai người đều nghĩ vậy ư?"

Ninh Duy nói: "Chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?"

"Đương nhiên." Đường Dĩ Tố lập tức trả lời, "Tôi cho rằng hai nguòi quay bộ phim này, là muốn tiến vào lòng người xem, cùng người xem thảo luận bản tính con người, làm người sinh ra đồng cảm, xem xong bộ phim có chút thu hoạch."

Trần Trường An nhíu mày nhìn Đường Dĩ Tố: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Đường Dĩ Tố nhìn bọn họ: "Nhưng mà, nhân tính là phức tạp đa dạng, có chính diện, cũng có phản diện. Một mặt chỉ bày ra phản diện, cùng những bộ điện ảnh chỉ ca tụng thái bình thịnh thế, bày ra nhân gian chân tình có cái gì khác nhau đâu?"

"Chỉ vì làm mình khác với người khác mà phải dẹp hết mọi bản tính con người, đây mới là vũ nhục lớn nhất đối với tác phẩm này."

"Cô!!" Trần Trường An nghe vậy, giận đến thổi râu trừng mắt, "Đường Dĩ Tố, cô có biết mình đang nói cái gì hay không?"

Đường Dĩ Tố bị hắn trừng, theo bản năng mà co rúm người, bởi vì sự sợ hãi với đạo diễn đã ăn sâu, nhưng cô vẫn nhanh chóng thẳng lưng, nhìn Trần Trường An.

Đương nhiên cô biết lời nói của mình có chút vượt rào, nhưng nếu đã nói ra, cũng không có phải hối hận.

Thân là một diễn viên, nếu nói về nội dung cốt truyện một cách chuyên nghiệp, khẳng định cô không bằng Trần Trường An cùng Ninh Duy.

Toàn bộ nội dung kịch bản, trừ lúc này, từ trước đến nay, Đường Dĩ Tố đối với các vị đạo diễn và biên kịch luôn là nói gì nghe nấy.

Nhưng cũng chính vì như vậy, khi nhận thấy được bất thường, Đường Dĩ Tố mới có thể đại biểu người thường, biểu đạt suy nghĩ của bản thân.

Đây là suy nghĩ trong nội tâm của cô, nếu Trần Trường An cùng Ninh Duy cảm thấy không đúng, dĩ nhiên có thể phản bác.

Trần Trường An trừng mắt Đường Dĩ Tố, tức giận đến thiếu chút nữa nói không nên lời, nhưng Ninh Duy nghe xong, lại suy nghĩ sâu xa. Ngay lúc Trần Trường An đã suy nghĩ cẩn thận, dự định phản bác Đường Dĩ Tố, hắn ngược lại bị Ninh Duy khuyên can: "Em cảm thấy Dĩ Tố nói, cũng có đạo lý."

"Ninh Duy!" Trần Trường An trừng hắn.

Ninh Duy lại suy nghĩ thật lâu, một lát sau, đơn giản trực tiếp lôi kéo Trần Trường An, chạy đến một góc thảo luận.

Tổ B vẫn còn đang tiến hành quay, Đường Dĩ Tố một bên nhìn Bành Hiểu Vũ cùng Lâm Tâm Di đóng phim, một bên chậm rãi điều chỉnh tâm cảnh của mfinh, nỗ lực học tập từ người khác nhiều hơn.

Đảo mắt một cái đã đến buổi tối, chờ Đường Dĩ Tố lại một lần nữa nhìn thấy Ninh Duy cùng Trần Trường An, còn đứng cách thật xa, Trần Trường An đã trợn mắt với cô: "Về sau nếu xảy ra vấn đề, cái nồi này cô phải cõng."

"Hả?" Đường Dĩ Tố kỳ quái nhìn Trần Trường An.

Nhưng hắn ta chỉ hừ một tiếng, không nói nữa, xoay người bỏ đi.

Ninh Duy theo sát phía sau Trần Trường An, nhìn thấy Đường Dĩ Tố đang ngơ ngác, cười cười với cô, thấp giọng nói nhanh: "Trần đạo bị cô thuyết phục rồi."

"Thật sao?" Đường Dĩ Tố mở to mắt, kinh hỉ nhìn Ninh Duy.

Ninh Duy nói vậy, nhưng làm sao cô lại không rõ, người thật sự thuyết phục được Trần Trường An là ai.

Ninh Duy nhìn Đường Dĩ Tố đang cao hứng, gật gật đầu: "Nội dung thay đổi sẽ được tôi hoàn thành trong đêm nay. Ngày mai sẽ có lời kịch mới đưa cho cô, cô phải ngay lập tức nhớ hết tại hiện trường, bằng không coi chừng Trần đạo lại bão nổi."

Năng lực nhớ lời kịch của Đường Dĩ Tố siêu mạnh, đây là điều mà cả đoàn phim đều biết, Đường Dĩ Tố nhìn Ninh Duy, nhịn không được cười nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Tuy rằng sắc mặt vẫn gầy ốm tiều tụy như trước, nhưng giờ phút này, ánh sáng trong mắt của cô nở rộ chưa từng có.

Ai có thể ngờ, một diễn viên có thể vì nhân vật của mình, không buồn ăn uống, ngày đêm trằn trọc đến trình độ này.

Bộ điện ảnh này là nhiều năm tâm huyết của Trần Trường An cùng Ninh Duy, Trần Trường An là một người cố chấp, đối với tác phẩm điện ảnh của mình, sao có thể dễ dàng bị người ngoài nghề như Đường Dĩ Tố ảnh hưởng.

Chân chính đả động bọn họ, nói đến cùng, chính là sự chân thành cùng dụng tâm đối với nhân vật của Đường Dĩ Tố, làm cho bọn họ nhịn không được từ trên người cô, căn cứ theo nhân vật cùng nội dung tìm kiếm vấn đề, cuối cùng mới bị thuyết phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status