Công chúa nhỏ của anh siêu ngọt

Chương 18: Trường học 1


Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo

---------------

​Sau khóa huấn luyện quân sự, đến thứ hai là khai giảng.

​Mặc dù quan hệ của Khương Nguyên với Lâm Gia đã tự nhiên hơn rất nhiều, nhưng Khương Nguyên vẫn kiên trì sử dụng ba nguyên tắc trong trường học "Không nói chuyện, không quen biết, không ở cùng nhà."

​Với kinh nghiệm trong đợt tập huấn quân sự, Lâm Gia nghĩ nhiệm vụ này sẽ hoàn thành dễ dàng.

​Ban đầu Khương Nguyên định để Lâm Gia đi xe bus đến trường, nhưng tối qua anh lại nghĩ, mọi người đều biết nhà cô ấy có Bentley rồi thì còn phải che giấu làm gì.

​Vì vậy anh vẫn đi xe đạp của mình, còn Lâm Gia do chú Lưu đưa đi.

​Sáng sớm lúc Khương Nguyên đi ra cửa thì Lâm Gia mới thay xong đồng phục xuống tầng ăn sáng, hai người gặp nhau ở cầu thang.

​Lâm Gia không có tinh thần giơ tay lên với anh: "Khương Nguyên, chào buổi sáng."

​"Ừ." Đang thay giày Khương Nguyên nhìn cô rồi lại cúi đầu buộc dây giày, lúc đứng dậy anh mới để ý đến hai bên túi đồng phục của Lâm Gia căng phồng, anh hỏi: "Cậu để gì trong túi thế?"

​Câu hỏi đánh thức Lâm Gia tỉnh ngủ, cô vội vàng che túi lui lại hai bước đến cầu thang, có tật giật mình lắc đầu: "Không có gì, không có gì."

​Cô rõ ràng là đang giấu đầu lòi đuôi, nhưng Khương Nguyên cũng không muốn vạch trần, anh gật đầu rồi đẩy cửa ra, "Dù đựng gì đi nữa, nhớ giữ cho kỹ."

​Lâm Gia thận trọng gật đầu: "Ừ, mình biết rồi."

​"Ừ, tôi đi trước."

​Khương Nguyên đi ra cửa, Lâm Gia cũng tỉnh cả ngủ, cô đi dép vào bếp làm nũng với dì Trương "Dì Trương dì Trương à, hôm nay con cũng muốn bánh mì nhiều bơ được không?"

​Dì Trương thích dáng vẻ đáng yêu này của cô, "Được được, Gia Gia muốn gì cũng được."

​Ăn sáng xong, Lâm Gia ngồi xe Bentley xuất phát.

​Giống như ngày huấn luyện quân sự, trước cửa trường học đột nhiên xuất hiện một chiếc Bentley, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

​Trước ánh mắt của "công chúng", Lâm Gia cầm chiếc cặp sách màu hồng nhạt rồi chui ra khỏi xe, quay đầu nói ngọt ngào: "Chú Lưu hẹn gặp lại."

​Sau đó đóng cửa xe, hai tay cầm lấy cặp sách, buộc tóc đuôi ngựa đằng sau rồi tung tăng đi vào trường.

​Lớp mười một đã có một số người gặp cô, nhưng lớp mười và mười hai thì còn chưa thấy, mọi người đều cảm thấy rất tò mò với cô gái đáng yêu đi xe Bentley.

​Từ Dục đứng trong đám đông chỉ nhìn thấy một bên của Lâm Gia, cậu không dám chắc chắn đó có phải Lâm Gia người đứng phạt cùng mình hôm đó không.

​Cậu vẫn nhớ ngày đó Lâm Gia mặc chiếc váy màu xanh biếc mềm mại ngã trong ngực cậu, cảm thấy tươi mát ngọt ngào, nhưng hôm sau cậu không gặp lại cô nữa. Không nghĩ tới cô đã thay bộ đồng phục học sinh giống như bọn họ, so với đám con gái xung quanh thì cô vẫn đáng yêu nhất.

​Từ Dục nghĩ như vậy, mặt hơi đỏ lên, cậu cầm cặp sách lên vai chạy thật nhanh vào trong sân trường.

​Tiết tự học của ngày đầu tiên cũng rất căng thẳng, Văn Phong nhận xét ngắn gọn về biểu hiện của mọi người trong thời gian huấn luyện, sau đó lại giới thiệu Lâm Gia một lần nữa, rồi bắt đầu bài học mới.

​Thật không may, bạn cùng bàn mới của Lâm Gia lại là Cao Kỳ.

​Thật ra Lâm Gia đã sớm quên mất những chuyện phát sinh trong thời gian huấn luyện, anh hai trước đây cũng nói với cô, dung lượng não người có hạn, nếu như chỉ nhớ tới những chuyện không vui thì sẽ không có chỗ cho những chuyện vui, cho nên anh không bao giờ thù hận ai, cũng không biết thù là gì.

​Nhưng Cao Kỳ lại không nghĩ như vậy.

​Từ lúc trên bục giảng xuống, Cao Kỳ liếc nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ rồi nói một câu: "Oan gia ngõ hẹp." Sau đó không thèm để ý đến cô nữa.

​Khương Nguyên ngồi ở hàng thứ hai đếm từ dưới lên, anh thấy Lâm Gia tủi thân nhìn anh, muốn tìm kiếm sự an ủi, anh đặt ngón trỏ trên môi rồi ra hiệu với cô không được lên tiếng.

​Lâm Gia nhìn thấy, cũng hiểu, quay đầu lại rũ đầu, cẩn thận duy trì một khoảng cách với Cao Kỳ.

​Khương Nguyên thấy cô sau khi quay lại, thì Hoàng Nhất Lâm ngồi đằng sau ném cục giấy qua, Lâm Gia tìm một lúc mới thấy, nhưng sau khi mở ra một lúc cô cong môi lên cười, xoáy nhỏ cạnh khóe môi hiện lên ngọt ngào.

​Khương Nguyên thấy vậy cũng liếm môi mà cười, sau đó rũ mắt xuống bắt đầu chăm chú nghe giảng bài.

​Lâm Gia ngồi ở giữa tổ thứ hai, Hoàng Nhất Lâm ở tổ thứ nhất nằm bên tay phải cô, hai người chỉ cách nhau một lối đi, đặc biệt thuận tiện để quay lại ném giấy cho nhau. Lần đầu tiên Lâm Gia truyền giấy cho người khác vừa lo sợ vừa hưng phấn.

Giờ tự học cùng kết thúc với tiết ngữ văn, Lâm Gia vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

​Cao Kỳ chịu đựng cô một tiết bây giờ bùng nổ. Cô ta quay đầu bất mãn đẩy bàn gây sự chú ý của mọi người rồi cô ta nói: "Bạn học mới, tôi hi vọng bạn sẽ tuân thủ đúng kỷ luật trong lớp. Bạn không muốn nghe giảng nhưng người khác muốn nghe."

​Văn Phong còn chưa ra khỏi lớp, nghe tiếng quay đầu nhìn xuống, Lâm Gia mặt đỏ lên, cúi xuống khẩn trương xoắn ngón tay của mình vào, "Mình, mình..."

​Mọi người trong lớp đều thấy cô và Hoàng Nhất Lâm ném giấy cho nhau, nhưng đều im lặng không nói chờ Văn Phong sẽ làm gì.

​Trong giây phút im lặng, Văn Phong cảm giác mình cần có bậc thang để đi xuống, aiz, những đứa trẻ này.

​Ông đang định nói thì đúng lúc này Khương Nguyên đi từ sau lên nói:" Thầy Văn, em muốn hỏi liệu em có thể khấu trừ bài luận ở cuối kỳ được không?"

​Có thể không? Tất nhiên là có thể!

​"Tất nhiên tất nhiên! Đến đây, chúng ta đến văn phòng đi." Cuối cùng Văn Phong cũng có bậc thang để đi xuống, ôm sách giáo khoa đi cùng Khương Nguyên đi ra ngoài lớp học.

​Vì sự thay đổi này, bầu không khí kỳ lạ trong phòng học biến mất, mọi người lại đùa vui không chú ý đến nhóm Lâm Gia nữa.

​Ra khỏi lớp, Văn Phong thở dài, ông vỗ vai Khương Nguyên nói: "Sao, đám con gái kia rất khó chiều đúng không?"

​Khương Nguyên nghiêng mắt thản nhiên nói: "Đúng vậy."

​Trên vách tường cửa sổ cách hành lang, Khương Nguyên nhìn thấy Lâm Gia đang cúi đầu, cô ấy không khóc, chỉ là vẻ mặt hơi mất tự nhiên nhưng nhìn vẫn rất tốt, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn đều đang vây quanh cô.

​Văn Phong đang nói đến đến chuyện lúc đi học làm sao để cho các nữ sinh sợ, thì đột nhiên lại nghe tiếng Khương Nguyên nói: "Thầy Văn, để tiết sau em qua được không."

​"A? Thế bây giờ em làm gì mà không đi?" Văn Phong hỏi.

​Vẻ mặt Khương Nguyên không thay đổi không sợ hãi: "Em muốn đi vệ sinh."

​Văn Phong: "..."

​Trong lớp, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn đang nói chuyện với Lâm Gia, phân tán sự chú ý cả cô, chuyện không vui liền quên rất nhanh.

​Cao Kỳ có một nhóm nhỏ của riêng mình, hết tiết cô ta cũng không ngồi một chỗ mà đi cùng nhóm Vương Hân đến canteen mua đồ ăn vặt.

​Gia cảnh của Cao Kỳ không kém, trước khi Lâm Gia tới thì trong lớp cô ta là người có tiền, nhưng sau khi Lâm Gia đến thì chút tiền đấy của cô ta không đủ để nhìn, cho nên đây cũng là nguyên nhân cô ta không có hảo cảm với Lâm Gia.

​May mà bây giờ Lâm Gia không biết đến chuyện dùng tiền hoặc mua đồ ăn vặt để thu mua lòng người, nếu không sự lo lắng của Cao Kỳ càng mãnh liệt hơn.

​Sau khi quốc kỳ được giơ lên Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn đã cùng Lâm Gia đến canteen bán đồ ăn vặt, tiện thể chỉ vị trí của WC.

​"Trường chúng ta có hai nhà WC, một ở bên trái sân thể dục, một ở bên trong phòng tòa nhà dạy học, nhà vệ sinh trong khu dạy học thường để giáo viên dùng, còn chúng ta đi ở bên chỗ sân thể dục kia nhiều hơn." Thư Mẫn nói.

​"Đúng rồi. Bởi vì nhà vệ sinh ở bên ngoài sân thể dục nên chúng mình thường xuyên ngửi thấy mùi khó chịu của nhà vệ sinh khi đến thư viện học." Hoàng Nhất Lâm nhăn mũi nói.

​"Mùi WC là mùi gì?" Lâm Gia không biết, trường trước đây của cô mỗi tầng đều có hai nhà vệ sinh, hơn nữa đều rất sạch sẽ không có mùi.

​Hoàng Nhất Lâm không thể nói thẳng đấy là mùi của s**t đành xua tay nói: "Ai nha dù sao thì sau này cậu cũng sẽ biết."

​Thư Mẫn nói thêm: "Không có gì, chúng ta không thường xuyên phải học trong đó, không cần lo lắng."

​Lâm Gia lờ mờ gật đầu: "Ừ."

​Ba người vừa nói vừa đi đến quầy ăn vặt, nhân số tại trường trung học mười bốn nhiều nhất trong khu vực này, vừa vào khai giảng thì con đường đi đến quầy có thể so với lễ hội mùa xuân.

​Khó khăn lắm mới chen được vào quầy bán đồ ăn vặt, Hoàng Nhất Lâm thoải mái chọn rất nhiều đồ ăn vặt, sao đó hào phóng vỗ ngực nói "Hôm nay mình mời!"

​Thư Mẫn cũng lấy mấy chai nước uống, "Mình mời cái này."

​Lâm Gia nhìn một hai người rồi lại nhìn mình hỏi: "Vậy mình mời cái gì?"

​Cô vừa nói xong, thì có một bàn tay từ phía sau cô đưa lên. "Hôm nay để mình mời!"

​Lâm Gia quay đầu lại, vui vẻ nói: "Từ Dục!"

​Từ Dục thấy cô vẫn còn nhớ mình, xấu hổ gãi đầu cười: "Chào."

​Cậu mang một túi lớn đồ ăn vặt, tất cả đều đã được thanh toán, to gấp hai cái túi của Hoàng Nhất Lâm "À, cho các cậu."

​Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn đều không quen cậu, liếc nhìn nhau hơi xấu hổ nhận đồ của cậu.

​Hoàng Nhất Lâm nói: "Chuyện này không được hay lắm."

​Từ Dục là một người hào phóng, đặt đồ ăn vặt vào tay của cô, nói sang sảng: "Không có gì, đều là bạn bè."

​Thậm chí ngay cả Lâm Gia cũng nói: "Đúng rồi, đều là bạn bè. Hơn nữa anh ba nhà mình có nói, trả tiền là độc quyền của quý ông, các thục nữ chỉ cần mỉm cười nói cám ơn là được."

​Lời này vừa nói ra, ba người đều sửng sốt.

​Từ Dục phản ứng đầu tiên, cậu dùng tay đưa lên ngực trái rồi khom lưng nói: "Vinh hạnh của tôi, vinh hạnh!"

​Sau đó ba nữ sinh đều mặc quần nhìn nhau, thống nhất nắm vạt áo hơi quỳ xuống nói: "Cảm ơn cảm ơn."

​Hành động này giống như đang diễn kịch làm cho ba người sau khi đứng dậy không nhịn được cười vang lên, Lâm Gia không biết mọi người cười gì nhưng nhìn thấy mọi người vui vẻ cũng cười theo.

​Bốn người cùng nhau cười đùa vây xung quanh quầy ăn vặt, Hoàng Nhất Lâm tuyên bố chính thức thêm Từ Dục vào trong nhóm chị em của bọn họ, Từ Dục làm ra động tác Lan Hoa Chỉ ( xếp ngón tay thành hình hoa lan), rồi nói bằng giọng eo éo " Tuân mệnh", làm mọi người cười một trận.

​Quầy bán quà vặt cách chỗ uống nước không xa, tiếng cười của các cô thu hút mọi người đang lấy nước ở bên trong.

​Tương Cường cao ráo nên mắt tinh nhất, cậu ta liếc mắt đã thấy Lâm Gia, "Ôi chao ôi chao, đó không phải là Lâm Gia sao! Nam sinh đang đứng cạnh cô ấy là ai nhỉ?"

​Khương Nguyên đang cầm vòi vặn nước, bật cái nắp ra ngoài giống như lơ đãng nhìn lướt qua rồi nói: "Mau bấm chuông đi, mình đi lên trước."

​Tương Cường đuổi theo phía sau, "Chờ mình một chút!"

​Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, vì đây là lớp thể dục đầu tiên của năm học mới cho nên các giáo viên không bắt buộc.

​Trời nóng nực, tất cả mọi người đều để áo khoác đồng phục ở trong lớp học.

​Khi học sinh trong lớp đã đi ra gần hết, Lâm Gia do dự vuốt hai túi tiền trên túi áo đồng phục, nghe tiếng Hoàng Nhất Lâm đang giục ở cửa phòng học, cô không ngần ngại cởi áo khoác chạy ra ngoài.

​Khương Nguyên là người đi cuối cùng, lúc khóa cửa tầm mắt của anh nhìn vào chỗ của Lâm Gia, áo khoác thể thao màu xanh trải ra trên ghế, túi tiền bên phải nặng rơi gần xuống mặt đất, còn khóa kéo đã rơi trên mặt đất rồi

​Nhìn vào đường viền của túi anh còn tưởng Lâm Gia mang theo hai cục gạch đến trường.

​Ý nghĩ buồn cười này chỉ lóe lên trên đầu anh một chút, anh lập tức đóng cửa vào rồi đi xuống tầng học tiết thể dục.
​Nhưng điều mà anh không thể tưởng tượng được là Lâm Gia còn mang đến thứ buồn cười gấp 10.000 lần sao với gạch.

Tiết Thể dục, thầy giáo cũng không định học nghiêm túc, sau khi điểm danh tất cả xong xuôi để Tương Cường mang thiết bị thể dục ra, mọi người thích chơi gì thì chơi, còn không chơi thì chỉ cần bạn không rời khỏi sân thì tùy bạn làm gì cũng được.

​Lâm Gia tất nhiên là ở cùng nhóm Hoàng Nhất Lâm, ba nữ sinh đánh cầu lông, thay phiên nhau chơi rất vui vẻ.

​Khương Nguyên không thích đổ mồ hôi, trong đợt huấn luyện quân sự anh đã chảy quá nhiều mồ hôi rồi, anh không chơi gì mà đứng đeo tai nghe dựa vào bóng cây ở cạnh sân thể dục, nhìn Lâm Gia chơi bóng, không nhìn được cô nàng vụng về tay chân chạy nữa nên anh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

​Quên nói, sạch sẽ, đẹp trai, thỉnh thoảng hơi u buồn, cho dù nói chuyện với ai cũng đều mang dáng vẻ lạnh lùng không quan tâm, đầu óc rất tốt, đi thi đều giành được giải nhất, hoàn hảo như nam chính trong tiểu thuyết, Khương Nguyên là giáo thảo* được toàn bộ nữ sinh trong trường bầu chọn.

*Giáo thảo ở đây là nam sinh giàu có đẹp trai học giỏi.

​Vào buổi chiều mùa hè, chàng thanh niên đẹp trai ngủ quên dưới bóng cây, đây là hình ảnh lãng mạn đến mức nào, đặc biệt nhân vật chính lại là Khương Nguyên.

​Đôi mắt đen mang theo sự mơ màng, Khương Nguyên không chớp mắt mà nhìn về phía nam sinh đang chơi vui vẻ với mấy nữ sinh ở kia.

​Âm nhạc rất hay, nhiệt độ vừa đẹp, duy chỉ có tiếng cười của Lâm Gia và nam sinh kia thấy hơi chói tai.

​Từ Dục, lớp sáu, lại là cậu ta.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Đã để mọi người chờ lâu. Mọi người yên tâm cuốn sách này phải ngọt ngào từ đầu tới cuối, tôi hy vọng mọi người luôn ủng hộ. Sẽ cập nhật sớm nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status