Công chúa thành vương phi

Chương 154-3: Nhập Vương phủ Triệt nhi nhận giáo huấn – Quận Vương có ý khác. 3


Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Cửu nhi, sao quần áo chăn mền của con tất cả đều là màu đỏ vậy?”

“À, là do chúng ta còn chưa biết giới tính của con, mà màu đỏ vừa biểu thị sự vui mừng, trẻ nhỏ lại dễ mặc, sau này khi biết rồi lại làm cho con những màu khác.”

Nhà người khác đều chuẩn bị cả hai kiểu quần áo, Lung Nguyệt tuyệt không thừa nhận bản thân là một bà mẹ lười biếng.

Bùi Nguyên Tu vốn cũng không hiểu gì những việc này, vì vậy rất dễ gạt, hắn cảm thấy lời Lung Nguyệt có lý liền lặng lẽ gật đầu hai cái.

Nói xong chuyện đứa bé, Lung Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện Bùi Nguyên Tu vừa phải đi tiền viện giải quyết việc gấp hay sao? Sao đã trở lại rồi? Vì vậy nàng liền tò mò hỏi hắn.

Bùi Nguyên Tu nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là chuyện Thừa Quận Vương vừa đoạn khí mà thôi.”

Lão Thừa Quận Vương này vốn nên chết từ sớm, kết quả lão lại thấy Lý Kiến Xương có mang theo ngọc bội về, lão cho là ái tử còn tại thế, kết quả đợi hồi lâu mà vẫn không thấy con về. Đến phút cuối đời còn không biết ái tử có còn sống hay không, rốt cuộc vẫn là chết không nhắm mắt.

“Ừm.” Lung Nguyệt gật đầu, đây cũng chẳng phải chuyện liên quan đến mình. Nhưng ngẫm kỹ thì cũng không đúng, Thừa Quận Vương vừa chết, hai vị kia không phải cùng một mẹ, chẳng phải đánh nhau đến chết để leo lên chức Quận Vương hay sao? Trước vừa thê muội, lại còn thêm cả biểu muội đều dâng như dâng lễ đến trước mặt Bùi Nguyên Tu, chỉ muốn dùng mỹ nhân kế để lôi kéo hắn về phe mình, lúc này há lại ngừng tay?

“Nguyên Tu, chàng cảm thấy ai sẽ là người kế vị?”

Bùi Nguyên Tu cười khẽ, tiểu cô nương luôn suy nghĩ linh tinh như vậy đấy. Nếu như hắn trả lời, chẳng phải nàng sẽ nghĩ hắn thích muội muội nhà người ta hay sao?

Lần đầu tiên trong chuyện nữ nhi tình trường, Bùi Nguyên Tu hiếm lắm mới thấy thông minh được một lần.

“Người này kế vị ấy là do nhạc phụ định đoạt.”

“Ý chàng là?” Lung Nguyệt nghe Bùi Nguyên Tu nói vậy, có chút không theo kịp suy nghĩ của hắn, nghi hoặc hỏi lại.

Bùi Nguyên Tu gật đầu: “Đây là một cơ hội tốt để thu hồi đất phong của Thừa Quận Vương, thay vì lo lắng bọn họ có dã tâm, không bằng một đao chặt đứt mộng tưởng của bọn họ. Vả lại thu hồi đất phong của Thừa Quận vương, Bắc Cương không còn lo chuyện bị hai mặt giáp công.”

“Nếu như không thể thu hồi được hết, vậy Lý Lộc lên kế vị sẽ tốt hơn so với Lý Thọ.” Lung Nguyệt vòng vo xoay chuyển con ngươi liền lựa chọn một trong hai người. Mẫu phi Lý Thọ là tỷ muội ruột thịt với Quận Vương phi của phủ Sơn Quận Vương, vì vậy mà người kế vị sau này là hắn ắt sẽ có quan hệ mật thiết với phủ Sơn Quận Vương. Ngược lại, nếu Lý Lộc thành công kế vị, chuyện đầu tiên hắn làm hẳn là tìm cách giết Lý Thọ, hắn không thân với kế mẫu, quan hệ với phủ Sơn Quận Vương cũng không nói là không tốt, nhưng mà để hợp tác thì không thể nào.

Bùi Nguyên Tu nghe, hơi gật đầu, véo nhẹ mũi của Lung Nguyệt cười nói: “Vương phi nói đúng!”

Kinh thành, Đông cung.

Lý Long Hữu cầm bức thư Bùi Nguyên Tu gửi đến, mỉm cười.

Suy nghĩ của tiểu tử này với hắn đúng là không hẹn mà hợp.

Nhắc tới Lý Long Hữu, hắn đúng là một người mệnh khổ, Thuận Khải Đế tuy nói đã hồi kinh nhưng vẫn nhất quyết không động đến chuyện triều chính. Hai ngày trước ông vui sướng đưa Thái Hậu cùng Hoàng Hậu đến Giao Hoàng trang chơi vài ngày.

Đến ngày hôm nay, phận Thái tử hắn vẫn cứ cố sức đi giám quốc.

Có nạn cùng chịu, Lý Long Hữu tuyệt nhiên không buông tha cho huynh đệ của mình. Hắn noi theo tấm gương Thuận Khải Đế, tính toán sau này sẽ để cho Thân Vương tương lai Lý Long Tá xử lý quân vụ.

Hắn chính là có chút nuối tiếc, nếu như Lung Nguyệt không phải phận nữ nhi, hẳn trọng trách của An Thân Vương về sau sẽ giao cho nàng.

Lý Long Hữu hắn đã sớm nhận ra, Phụ Hoàng cùng hai vị Hoàng thúc hắn đây là muốn buông quyền, phủi tay làm những quý nhân nhàn tản.

Hắn cảm thấy bản thân mình thực ấm ức!

Đại Chiêu kiến quốc đã mấy trăm năm, bao đời huynh đệ cha con coi nhau như kẻ thù, dẫm đạp nhau mà leo lên Đế vị, có bao nhiêu Hoàng Đế lo sợ nhi tử soán vị mà đa nghi, tính toán.

Đến thế hệ của hắn sao lại thành ra như thế này! Mấy vị Thái Tử trước buồn rầu vì không được kế vị, không được đang diện Đại Bảo, đến hắn thì buồn bực vì kế vị quá dễ dàng.

Hắn ấm ức, nhưng so với hắn thì còn một vị ấm ức hơn gấp bội.

Lý Long Tá mặt trời áp đỉnh rồi mới cưỡi ngựa từ quân doanh về đến Tây Thành môn. Hắn cảm thấy bản thân thật quá khổ mà, vốn tưởng trên mình còn có một Thái tử ca ca, trời sập cũng còn có huynh trưởng khiêng, hắn chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản. Ai ngờ Hoàng huynh hắn lại hiểu chi lấy tình, động chi lấy lý, hận không thể khóc lóc kể lể khiến hắn cảm thấy bị cảm động, thành thành thật thật đi bán sức lao động của bản thân. Nhưng không quá hai ngày, hắn lại nghĩ, Hoàng huynh hắn cũng đâu phải Lưu Hoàng thúc thời Tam Quốc, học người ta kể lể buồn khổ làm cái gì không biết!!!

Vào Tây Thành Môn hắn liền gặp ngay Tứ Hoàng huynh Mặc Vương.

Lý Long Tá ngồi trên ngựa lập tức chắp tay: “Tứ Hoàng huynh.”

“Ngũ Hoàng Đệ.” Mặc Vương Lý An chắp tay hoàn lễ: “Ngũ Hoàng đệ đây là vừa mới ban sai trở về sao? Cực khổ rồi.”

Lý Long Tá cười nhạt, không biết bản thân phải trả lời câu này thế nào, nói gì thì trước mặt các huynh đệ khác của hắn đều chẳng khác nào khoe khoang: “Tứ Hoàng huynh đây là muốn ra khỏi thành sao?”

“Đúng vậy, ta muốn đến Hoàng trang thăm Hoàng tổ mẫu.” Lý An tươi cười trả lời.

“Tứ Hoàng huynh có lòng!” Lý Long Tá nói.

“Đúng vậy, ta chính là quá nhàn rỗi, tất nhiên phải tận hiếu nhiều hơn mới được.” Lý An dứt lời liền chắp tay cáo từ: “Ngũ Hoàng đệ công vụ bề bộn, ta là người nhàn rỗi, không dám quầy rầy đệ thêm nữa.”

“Tứ Hoàng huynh sao lại nói như vậy.” Lý Long Tá nghe ra giọng điệu ghen tị khó chịu trong câu nói của Lý An, cười nhạt mà rằng: “Đệ phải đến Đông cung báo cáo rồi, cáo từ!” Lý Long Tá chắp tay, giục ngựa rời đi. Hắn không thèm nói nhiều thêm nửa câu, hắn vốn cũng không thân cận gì với những huynh đệ khác mẹ này. Nay trong lời nói của Lý An lại trào phúng hắn như vậy, hắn mới không rảnh mà đứng đấy tào lao với hắn ta, cũng phải cảm ơn mấy năm lịch luyện, nếu không hẳn hai người sẽ xé mặt nhau ngay ở Tây Thành môn rồi.

Nhìn Lý Long Tá đã đi xa, Lý An híp mắt, cười lạnh, vừa ôm hận cũng vừa tự giễu. Cùng một cha, nhưng vì mẹ bất đồng, số mạng liền có nhiều bất công với hắn như vậy đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status