Công lược nam phụ

Chương 44: Công lược hoạ sĩ tàn tật (16)


Edit: Aya Shinta

"Nếu Tạ Ức Chi thích Thư Nhã lâu như vậy, tôi có thể giúp anh ta theo đuổi Thư Nhã!"

Lăng Vu Đề lặp lại cô nguyện ý giúp Tạ Ức Chi theo đuổi Thư Nhã thêm lần nữa.

Lăng Vu Đề cho rằng, Điền Mật hẳn là sẽ đồng ý.

Rốt cuộc Điền Mật biết cô hiểu phát triển của cốt truyện, cho nên muốn giúp Tạ Ức Chi theo đuổi Thư Nhã, quả thực quá dễ dàng!

Chính là làm Lăng Vu Đề không nghĩ tới, thế nhưng Điền Mật một chút cũng không đồng ý: "Thư Nhã không thích hợp với Ức Chi, tôi hy vọng người có thể ở cạnh Ức Chi là cô!"

Đương nhiên Điền Mật biết, nếu có Lăng Vu Đề biết cốt truyện tới hỗ trợ, để Thư Nhã biết tâm ý Ức Chi hơn nữa thích Ức Chi, thực dễ dàng.

Nhưng Điền Mật lại thấy, Thư Nhã không phải không tốt, chỉ là không thích hợp với Tạ Ức Chi mà thôi.

Lăng Vu Đề thì bất đồng, tuy rằng cô mang theo mục đích mà tới.

Mặc kệ phía trước không biết đã ở chung được bao nhiêu năm, hay là ở chung được gần một tháng này.

Điền Mật biết, Lăng Vu Đề, có thể một lòng muốn tốt cho Tạ Ức Chi.

Mà Thư Nhã, lại không nhất định, dù sao cũng là nữ chủ.

Ách ~ Điền Mật không muốn Thư Nhã cùng Tạ Ức Chi ở bên nhau, vậy nhưng khó làm......

"Như vậy đi, tôi suy xét một chút, cho tôi thời gian một đêm......"

Lăng Vu Đề nói còn chưa có nói xong, liền trực tiếp bị Điền Mật đánh gãy: "Còn suy xét cái gì nha!? Không phải cô đã tính toán không cần điểm số liệu trực tiếp để nhiệm vụ thất bại sao! Nếu cô công lược thành công, đợi cho đến khi sinh mệnh Ức Chi kết thúc, tốt xấu cô còn có chút điểm số liệu nha! So với cô vừa không có điểm số liệu, lại mất đi một cơ hội có thể để nhiệm vụ thất bại nha! Cô nói có phải hay không?"

Lăng Vu Đề chớp chớp đôi mắt, hình như, Điền Mật nói rất có đạo lý a ~

Vậy, cô liền đáp ứng đi?

"Được rồi, tôi đáp ứng với người, nếu công lược thành công, tôi liền ở lại, thẳng đến cuối đời với Tạ Ức Chi."

Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề đã bị Điền Mật ôm chặt.

Thân hình Lăng Vu Đề cứng đờ, nháy mắt tiếp theo, liền cảm thấy được có chất lỏng nhỏ giọt lên trên vai cô.

"Cảm ơn cô, 0051, cảm ơn cô đáp ứng thỉnh cầu của tôi! Cảm ơn!"

Điền Mật khóc nức nở, nói năng có chút lộn xộn cảm tạ Lăng Vu Đề.

Giờ khắc này, Lăng Vu Đề chân chính cảm nhận được tình yêu, của người mẹ với đứa con của mình!

Đương nhiên, chỉ là cảm nhận được, cô cũng không thể hiểu thấu được.

Lăng Vu Đề mỉm cười đưa tay vỗ vỗ lưng Điền Mật: "Không cần cảm tạ, coi như, thời điểm tôi cấp cho người tự do, thế nhưng truyền tống sai thế giới đi."

Tuy rằng, giống như, cô sai thì có sai đấy, nhưng làm bà cùng nam nhân đã tìm bà mấy ngàn năm tương phùng, yêu nhau, bên nhau.

Hội ngộ cùng Điền Mật, lại đạt thành hiệp nghị, Lăng Vu Đề ngủ thật sự ngọt ngào.

Nếu Điền Mật nói cô không cần giúp Tạ Ức Chi theo đuổi Thư Nhã, vậy cô liền không giúp đi.

Rốt cuộc, Điền Mật nói cũng có đạo lý.

Cùng với nhiệm vụ thất bại, thiếu một lần quyền hạn có thể để nhiệm vụ thất bại, không có điểm số liệu.

Còn không bằng sau khi công lược thành công lưu lại thế giới này, tốt xấu cuối cùng cô còn có thể đạt được một ít điểm số liệu.

À, phía trước không phản ứng được, hình như nhiệm vụ thất bại còn sẽ khấu trừ điểm số liệu đấy! May mắn may mắn, cô còn chưa có nói với Tạ Ức Chi sẽ giúp anh ta theo đuổi Thư Nhã!

Bảy giờ đúng, Lăng Vu Đề đúng giờ đến phòng Tạ Ức Chi.

Thoạt nhìn thì Tạ Ức Chi dường như không có chịu ảnh hưởng của ngày hôm qua, giống như bình thường, ngồi ở phòng vẽ tranh.

Lăng Vu Đề vừa mới tiến vào phòng, Tạ Ức Chi liền đẩy xe lăn lại đây.

"Bữa sáng hôm nay đổi thành kiểu Tây, thiếu gia thử xem?"

Sáng nay không biết tại sao, liền muốn lấy đồ ăn mình cảm thấy có hương vị không tồi chia sẻ với Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn Lăng Vu Đề.

Gần một tháng ở chung, Lăng Vu Đề vẫn còn được, hiểu biết Tạ Ức Chi.

Cô biết, ánh mắt anh nói cho cô, anh không hài lòng việc cô quấy rầy quy luật nhất quán của anh.

Lăng Vu Đề chu chu miệng, sau đó ra vẻ ủy khuất nhìn Tạ Ức Chi: "Người ta cũng cảm thấy cái này ăn ngon, mới muốn chia sẻ cùng thiếu gia hay sao ~"

Khóe miệng Tạ Ức Chi giật giật, vẫn không nói gì.

Lúc này mình không có tức giận là tốt rồi, cô ta đây là ngữ khí gì? Làm nũng sao?

Lăng Vu Đề hơi hơi cúi người sát vào Tạ Ức Chi: "Thiếu gia, thử một lần đi ~ đời người dài như vậy, phải nếm thử một ít đồ vật mới."

Nói, Lăng Vu Đề đưa dao nĩa cho Tạ Ức Chi, chớp chớp đôi mắt: "Huống chi nói lại, lúc trước tôi nghe phu nhân nói qua, đây đều là đồ ăn lúc trước thiếu gia thích nhất. Sau khi thiếu gia xảy ra chuyện, những thứ trước kia thích, hết thảy đều từ bỏ. Tôi không hiểu, đây là vì sao thế?"

Vì sao? Tạ Ức Chi nhìn dao nĩa trên tay Lăng Vu Đề, không có đưa tay nhận lấy.

Vì sao những thứ trước kia mình thích, đều từ bỏ tất cả?

Phải rồi, ngày hôm qua cái nha đầu này nói rất đúng, chính là mày không dám đối diện với thực tại.

Chỉ cần đồ vật có thể làm cho mày nhớ tới trước kia, hết thảy đều không muốn thấy!

Ha ha ~ mày chính là kẻ khiếp đảm yếu đuối như vậy......

Thấy Tạ Ức Chi không nhận lấy dao nĩa trong tay cô, Lăng Vu Đề dứt khoát liền nhét vào trong tay Tạ Ức Chi.

Đầu tiên Tạ Ức Chi là sửng sốt, nhìn dao nĩa bị nhét vào trong tay mình, Tạ Ức Chi lập tức lạnh mặt, đột nhiên ném dao nĩa trong tay về phía Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề phản xạ có điều kiện trốn qua bên cạnh, tránh đi dao nĩa.

Cô trừng mắt nhìn nhìn dao nĩa bị ném tới trên thảm, sau đó lại quay đầu nhìn Tạ Ức Chi.

Vừa nãy, nếu cô không né, dao nĩa liền sẽ ném tới trên mặt cô.

Thứ đồ sắc bén như vậy, ném lên trên mặt cô, thế nào làn da cũng sẽ bị thương đi?! Nếu nghiêm trọng mà nói, đâm lên đôi mắt cô thì làm sao bây giờ?!

Giờ khắc này, Lăng Vu Đề tức giận, hơn nữa là vô cùng tức giận!

Không chỉ có tức giận, còn ủy khuất! Cô làm như vậy là vì cái gì nha!? Còn không phải là vì khiến Tạ Ức Chi từng chút một đi ra khỏi cái thế giới chỉ có mình anh ta, khôi phục thành nam hài rộng rãi thích cười thích đùa nghịch lúc trước hay sao!

Cô lại không phải không biết giận, hiện tại cô là nhân loại! Tuy còn chưa phải nhân loại chân chính, nhưng chậm rãi thì cô có cảm giác của mình.

Tình huống như vậy mà không tức giận, vậy mới lạ!

Sau khi Tạ Ức Chi ném dao nĩa kia thì một cái chớp mắt mới phản ứng kịp, anh chỉ là quen lúc khi muốn trốn tránh hoặc là tức giận thì ném đồ trong tay đi.

Không phải anh thật sự muốn cầm dao nĩa ném lên mặt Lăng Vu Đề, may mắn là Lăng Vu Đề trốn thật mau, may mắn thay!

Tạ Ức Chi nhìn thấy sắc mặt Lăng Vu Đề có chút khó coi, muốn mở miệng, nhưng lời xin lỗi thì có làm thế nào cũng không nói được.

Lăng Vu Đề cũng không nói gì, chỉ là trầm mặc nhặt dao nĩa trên mặt lên, sau đó lại bưng bữa sáng trên bàn lên, đi ra khỏi cửa phòng.

Tạ Ức Chi quay đầu nhìn bóng dáng Lăng Vu Đề, tâm tình có chút hạ xuống, không phải anh cố ý, thật sự không phải...

Đại khái chỉ là mười phút qua, Lăng Vu Đề lại về tới phòng Tạ Ức Chi lần nữa.

Lúc này đây, đặt trên bàn, là cháo mà thường ngày anh ăn.

Aya: Số chương hơi bị nhiều, mai cho mình nghỉ một ngày nha:))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status