Công lược trái tim

Chương 1

Chương 1 Tôi không hối hận

Sự cực nóng ở sau lưng dần dần bao vây đến, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, “Lần đầu?”.

Hơi thở xa lạ quanh quẩn ở bên tai, làm cho cô run lẩy bẩy, nhưng lại không dám lên tiếng.

Lâm Tân Ngôn dường như cảm nhận được người đàn ông ngừng lại giây lát, sau đó lại cất giọng lên một lần nữa, “Bây giờ hối hận còn kịp”.

Lâm Tân Ngôn căng thẳng nắm chặt hai tay, lắc lắc đầu, “Tôi không hối hận”.

Cô 18 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, nhưng…

Đaul Đau đớn kiểu xé rách khiến cô run rẩy trong lòng người đàn ông.

Để giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, Lâm Tân Ngôn cắn lấy môi, nín thinh hông kêu lên,ngoài sự sợ hãi bởi đây là lần đầu tiên của cô, còn có sự sợ hãi đến từ người đàn ông này,cô có thể cảm nhận rõ ràng được khí thế dũng mãnh và sức mạnh khác thường của anh.

Anh dường như không biết mệt,dũng mãnh chiếm lấy từng tấc trên da thịt cô, một đêm đau khổ mà dài dằng dặc.

Cuối cùng đến nửa đêm khi người đàn ông tỉnh dậy đi vào nhà tắm, Lâm Tân Ngôn mới kéo cơ thể mệt mỏi bò dậy, mặc quần áo lên rồi bước ra khỏi phòng.

Ở dưới sảnh khách sạn, người phụ nữ trung niên giới thiệu vụ làm ăn này cho cô đang đứng đó, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn bước ra, bà ta liền đưa cho cô một cái túi màu đen, “Đây là thù lao của cô”.

Lâm Tân Ngôn gần như không do dự, lập tức nhận lấy, cầm lấy tiền, cô chạy nhanh ra khỏi đây, thậm chí không chú ý đến đau đớn của cơ thể mình, cô chỉ muốn đến bệnh viện nhanh hơn một chút.

Trời còn chưa sáng, làm cho hành lang rất yên tĩnh, trên nền đất trước phòng phẫu thuật có đặt hai cáng cứu thương, bởi vì chưa nộp tiền, cho nên chưa được đưa vào phòng phẫu thuật.

Lâm Tân Ngôn nhìn thấy mà đau lòng không ngớt, cô nghẹn ngào nói, “Tôi có tiền, tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi… . Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn một cái rồi bảo y tá đếm, sau đó mới gọi nhân viên điều dưỡng đưa người bị thương vào phòng phẫu thuật.

Không nhìn thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, Lâm Tân Ngôn bổ nhào về phía trước, nắm lấy bác sĩ nói, “Còn có em trai của tôi nữa, bác sĩ cứu em trai tôi với”.

Bác sĩ than một hơi, “Xin lỗi, em trai cô đã không cứu được nữa rồi”.

Không cứu được nữa rồi?!

Dường như sét đánh long trời, một gậy hung ác giáng thẳng lên đầu cô, làm mọi thứ trước mắt cô trở nên đen kịt.

Đau, ngực cô giống như bị người khác dùng dao khoét khuấy, cô co giật đau đớn ngồi liệt trên nền đất, tám năm trước, cô 10 tuổi, bố cô ngoại tình bỏ rơi mẹ cô, đem mẹ đang bụng mang dạ chửa và cô đưa ra nước ngoài-nơi đất khách quê người không quen biết.

Sau đó em trai ra đời, khi ba tuổi thì phát hiện bị mắc bệnh tự kỉ, cuộc sống vốn đã túng thiếu, nay em trai lại bị bệnh thì hoạ vô đơn chí nghèo lại càng nghèo, cô và mẹ đi làm việc vặt cho người khác ở khắp mọi nơi, thì vẫn được coi là có thể sống qua ngày, nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nơi nước ngoài không có người thân, không có tiền, không có tình người này, làm cô lĩnh hội được thế nào là đi đến đường cùng.

Bị ép đến mức không biết làm sao, cô đã bán đi bản thân thân mình, nhưng cũng không thể cứu được em trai.

Có một loại đau đớn, không phải bị chứng tâm thần, chỉ là làm cho người ta cảm nhận được, không dễ chịu gì, hô hấp khó khăn, bầu trời là màu xám xịt, nhưng cô bắt buộc phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, bởi vì cô còn có mẹ.

Mẹ cần có cô.

Sau khi chữa trị, cơ thể của mẹ cô có sự chuyển biến tốt, nhưng biết tin em trai chết, cả người mẹ cô sụp đổ.

Lâm Tân Ngôn ôm lấy bà, khóc lên nói, “Mẹ, mẹ còn có con, mẹ phải vì con mà sống tiếp ”.

Trong 1 tháng ở bệnh viện, Trang Tử Khâm thường hay ngồi ở cạnh giường đờ người ra, Lâm Tân Ngôn biết, bà đang nhớ em trai, nếu không phải vì cô, thì sợ là bà đã đi cùng em trai rồi, bởi vì phải chăm sóc mẹ, cô bị trường đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến tốt.

Cô cầm đồ ăn đi vào bệnh viện, đi đến cửa phòng bệnh, khi cô nhấc tay muốn mở cửa thì nghe thấy giọng nói ở bên trong.

Cô quen thuộc với giọng nói này, cho dù đã xa cách 8 năm, nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng dáng vẻ ông ép mẹ ly hôn với ông.

Sau khi đưa bọn họ đến đây thì ông chưa từng đến thăm họ một lần, nhưng hôm nay đột nhiên ông lại xuất hiện ở đây là có ý gì?.

Lâm Quốc An : “Tử Khâm, trước đây bà và phu nhân nhà họ Tông thân thiết như chị em, đã định hôn cho bọn trẻ, theo đạo lý mà nói bà định hôn cho bọn trẻ thì phải gả con gái bà đi”.

Trang Tử Khâm, “ Lâm Quốc An ông có ý gì!”

Trang Tử Khâm cơ thể gây ốm không màng đến việc trên người còn bị thương, cố gượng đứng lên muốn đánh Lâm Quốc An, “Ông vẫn còn là người sao?”.

Trang Tử Khâm, “Ông đem tôi và còn gái sắp xếp đến nơi chết tiệt lạ nước lạ cái này, trước đây chưa từng quan tâm đến sống chết của bọn tôi, hôm nay vừa mới đến chính là muốn gả con gái tôi đi sao?”.

Lâm Quốc An, “ Cậu cả nhà họ Tông, cũng là con trai của bạn tốt của bà, đẹp trai, bà cũng biết dòng dõi nhà họ Tông, gả đến đó chỉ có được hưởng phúc”. Nói đến phần sau giọng nói của ông nhỏ dần.

Cậu cả nhà họ Tông là cao quý, có tướng mạo tuấn tú phong cách lịch sự, nhưng vào một tháng trước, anh ta ra nước ngoài làm việc thì bị rắn độc căn, tê liệt mất thần kinh, không thể đi lại được, anh ta còn không thể quan hệ tình dục được.

Gả đến đó chính là ở goá.

Lâm Tân Ngôn, “Con sẽ gả”.

Lâm Tân Ngôn bỗng nhiên đẩy cửa ra, cô đứng ở cửa, nắm chặn hộp cơm trong tay, “Tôi có thể gả đi, nhưng tôi có một điều kiện”.

Lâm Quốc An nhìn ra hướng cửa, nhìn thấy đứa con gái tám năm chưa gặp, một lúc bị ngẩn ngơ mất mấy giây, khi đưa cô đến đây, cô vẫn là một đứa bé 10 tuổi, bây giờ đã lớn thành người lớn rồi,làn da của cô trắng bóc, nhưng lại vô cùng gầy,một khuôn mặt nhỏ không to bằng một bàn tay,khô căn không xinh đẹp một chút nào, giống như chưa dậy thì.

Đâu giống như đứa con gái nhỏ ở nhà ông làm cho người ta yêu thích.

Sự không nố trong lòng bớt đi một chút,dù sao cô cũng không xinh đẹp cho lắm, cho dù gả cho một người chồng không thể quan hệ tình dục thì cũng không quá ấm ức.

Nghĩ như vậy Lâm Quốc An cũng không thấy có gì là không tốt, “Điều kiện gì, mày nói đi”.

Lâm Tân Ngôn, “Tôi muốn cùng mẹ về nước, đem những thứ thuộc về mẹ trả hết cho chúng tôi, thì tôi sẽ đồng ý với ông việc gả đi”. Lâm Tân Ngôn nắm chặt tay nhiều lần, đần dần cô mới bình tĩnh lại được.

Tuy cô quanh năm không ở trong nước, nhưng lúc nhỏ cô từng nghe nói nhà họ Tông ở thành phố B, gia tộc to lớn, có tài sản nghìn tỉ, cậu chủ nhà họ Tông đương nhiên là cao quý, Lâm Tân Ngôn không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ rơi vào đầu mình, nói không chừng cậu cả nhà họ Tông kia không xấu trai thì là cơ thể có kiếm khuyết.

Nhưng mà cho dù là như thế, đối với cô mà nói lại là một cơ hội tốt có thể về nước, lợi dụng tốt, còn có thể đoạt lại tài sản hồi môn của mẹ.

Trang Tử Khâm, “Ngôn Ngôn”. Trang Tử Khâm muốn khuyên cô, chuyện hôn nhân là chuyện lớn không được đùa.

Con đi theo mình đã chịu rất nhiều khổ, bà không thể để cô ngay cả hôn nhân cũng phải lấy ra để đánh đổi.

Lâm Quốc An vừa nghe thấy, trong lòng lo lắng Lâm Tân Ngôn sẽ bị Trang Tử Khâm thuyết phục không đồng ý gả đi nữa, liền vội vàng nói, “Được, chỉ cần mày đồng ý gả đi, tao để mày về nước”.

Lâm Tân Ngôn, “Của hồi môn của mẹ thì sao?” . Lâm Tân Ngôn nhìn người cha trên danh nghĩa của cô, giọng nói lạnh lẽo không gì so sánh được.

Khi lúc đầu Trang Tử Khâm gả cho Lâm Quốc An, thực sự có không ít của hồi môn, đó là một món có con số không nhỏ, bây giờ bảo Lâm Quốc An đưa ra thì vô cùng đau lòng.

Lâm Tân Ngôn, “Cha,đứa em gái đó của tôi chắc là rất xinh đẹp, nó nên có những gì tốt hơn,nếu gả cho một người đàn ông mà trên cơ thể có khiếm khuyết, thì cả đời coi như xong rồi, hơn nữa,cha và mẹ tôi đã ly hôn rồi, cha nên trả lại cho bà tiền bạc mà bà đã mang đến nhà họ Lâm”.

Ánh mắt Lâm Quốc An trốn tránh chột dạ không dám nhìn cô.

Lâm Quốc An, “Cô quanh năm ở nước ngoài sao lại có thể biết cậu cả nhà họ Tông kia có cơ thể khiếm khuyết vậy?”.

Lâm Quốc An nào có biết, chỉ là do Lâm Tân Ngôn suy đoán.

Nghĩ đến việc cô phải gả cho một người đàn ông không bình thường, Lâm Quốc An cắn răng, “Đợi mày gả qua đó, tao sẽ đưa cho mày”.

Con gái nhỏ của ông như hoa như ngọc, sao có thể gả cho một người đàn ông không thể quan hệ tình dục?

Có tôn quý hơn nữa, thì cũng có khác gì với một người tàn tật.

Nghĩ đến đây thì Lâm Quốc An cũng không khó chịu như vậy nữa.

Nhưng trong lòng lại ghét Lâm Tân Ngôn hơn một chút nữa, một lòng chỉ muốn đào mỏ tiền trong tay ông.

Lâm Quốc An lạnh lùng nhìn cô một cái, “Mẹ mày không dạy dỗ mày cho tốt, không hiểu một chút lễ phép nào!”.

Lâm Tân Ngôn rất muốn nói, người cha như ông không có trách nhiệm thì sao?. Đem vứt cô ở đây thì chưa từng quan tâm đến.

Nhưng lúc này cô không thể nói, điều kiện đối kháng của cô còn quá yếu,làm Lâm Quốc An tức giận đối với cô không có lợi.

Lâm Quốc An, “ Chuẩn bị một chút,ngày mai trở về”. Lâm Quốc An phủi tay áo rời khỏi phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status