Công lược trái tim

Chương 215: Có thể đã mang thai



Chương 215: Có thể đã mang thai

Tông Khải Phong lướt mặt tới

Tổng giám đốc Tông?

Lúc Trình Dục Tú quay đầu thấy rõ người ở cửa, cả người lập tức cứng ngắc, không biết phải làm sao, cũng không biết làm thế nào cho phải.

Tổng giám đốc Trương không chú ý tới sự bất thường của Trình Dục Tú, đứng lên, đi đến bên cạnh Tông Khải Phong: “Tổng giám đốc Tông cũng tới ăn cơm sao? Chi bằng cùng nhau ăn đi.”

Hai người từng có hợp tác, cũng coi như là có chút giao tình.

Vừa nói anh gọi mấy người đi cùng Tông Khải Phong: “Tới đây, chỗ của tôi cũng có vị trí rất tốt, dựa vào cửa sổ, có thể ngắm phong cảnh, lại có thể thưởng thức đồ ăn ngon, cũng rất tuyệt.”

Mấy người kia không dám ra quyết định, chỉ đưa mắt nhìn về phía Tông Khải Phong, giống như đang hỏi ý kiến của anh.

Tông Khải Phong lạnh nhạt thu lại ánh mắt, nói: “Đi thôi.”

Tổng giám đốc Trương vội vàng đi trước dẫn đường, đến vị trí giúp Tông Khải Phong kéo ghế ra.

Mấy người nhanh chóng ngồi xuống, tổng giám đốc Trương bảo với người phục vụ mang thêm đồ ăn.

Trình Dục Tú cảm thấy không quen, bàn tay đặt trên bàn cũng nắm chặt lại.

Cô không thể ngờ rằng sẽ gặp Tông Khải Phong, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Có người trêu ghẹo tổng giám đốc Trương: “Có người đẹp đi theo, bảo chúng ta tới, không sợ quấy rầy chuyện đẹp của hai người sao?”

“Đúng vậy, tổng giám đốc Trương tìm được người đẹp ở đâu thế, sao lại chưa từng nhìn thấy?”

Trình Dục Tú giống như theo bản năng ngẩng đầu lên, ngẫu nhiên lúc này Tông Khải Phong cũng đang nhìn cô, hai ánh mắt lập tức giao nhau.

Trình Dục Tú muốn giải thích, nhưng ý thức được có nhiều người ở chỗ này, cũng không thể tùy tiện mở miệng.

Tông Khải Phong đã từng nói anh không muốn nhiều người biết được quan hệ của họ.

Cô không dám lên tiếng, lại không dám nói chuyện với Tông Khải Phong vào lúc này, sợ làm cho người khác chú ý đến.

Cô nhìn về phía tổng giám đốc Trương: “Tôi thật sự còn có việc khác, tôi muốn đi trước.”

Tổng giám đốc Trương khoát tay, sau đó bảo bà ngồi xuống: “Đừng lo lắng, đừng nghe bọn họ nói bậy, cứ yên tâm dùng bữa, đừng để bụng đói.”

Trấn an được Dục Tú, tổng giám đốc Trương nhìn về phía mới hai người đàn ông trêu chọc mình, nói: “Tôi là người đã có vợ, là loại người ở bên ngoài lăng nhăng làm loạn sao? Người này…”

Anh ta chỉ vào Dục Tú: “Là ân nhân của tôi.”

“Mấy người không phải không biết, đám người lạc hậu trong công đại thiếu, rất khó nói chuyện, tôi đã sớm muốn sửa lại, nhưng bọn họ lại giống như mấy hòn đá ngăn trước mặt tôi, làm tôi không biết bắt đầu từ đâu, lần này, người này… À đúng rồi, cô tên là gì?”

Lúc giám đốc Trương muốn giới thiệu Trình Dục Tú mới phát hiện mình cũng không biết cô tên gì.

Lúc này anh ta mới biết, khi họp cô giỏi thế nào, vừa lên tiếng cũng không biết tên người ta, chỉ là một thư ký mới vào làm hơn hai tháng, đã nhậm chức phó giám đốc.

Khi tổng giám đốc Trương hỏi câu này, sắc mặt Tông Khải Phong cũng hơi thay đổi.

Bởi vì anh cũng không biết, người phụ nữ ở cùng nhà với anh những hai tháng qua tên là gì.

“Trình Dục Tú.” Cô nhỏ giọng nói.

Tông Khải Phong nhẹ nhàng câu mày, thì ra tên là Trình Dục Tú, giống như tên của con gái nhà khá giả.

“Trình Dục Tú? Tên hay.” Tổng giám đốc Trương tán dương: “Bây giờ tên của phụ nữ hết Mỹ rồi lại Na, Linh, rất là nhàm chán, Dục Tú, Ôn Uyển Dục Tú, thật là thú vị, lại khác hẳn với những người khác, hay lắm, chỉ có điều lạc đề mất rồi.” Tổng giám đốc Trương cười: “Chỉ mình cô ấy mà có thể nghĩ luận khiến đám người cổ hủ trong công ty kia không nói được gì.”

Tổng giám đốc Trương đứng lên, trịnh trọng giới thiệu: “Người này, là phó giám đốc mới nhận chức của công ty tôi, sau này có thể sẽ trở thành cánh tay phải cánh tay trái của tôi, có mắt nhìn, có năng lực, đừng nghĩ cô ấy chỉ là một cô gái đẹp, năng lực còn tuyệt hơn nhiều so với khuôn mặt của cô ấy.”

Tổng giám đốc Trương thật sự tán thưởng năng lực của Trình Dục Tú.

Đặc biệt là lúc họp, cô đã làm cho đám người kia không nói được gì..

“Thật sao?”

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trình Dục Tú.

Máy móc của Vạn Hướng từng thống trị thị trường, không ai là không biết, chỉ là bây giờ ngày càng xuất hiện nhiều công ty chế tạo, tác động không nhỏ đối với bọn họ, tổng giám đốc Trương vẫn muốn thay đổi, nhưng những lớp người trước trong công ty không đồng ý cải cách, cần tốn rất nhiều tiền và thời gian, bọn họ cũng không muốn hợp lại, chỉ muốn bây giờ an nhàn, có qua có lại, kiếm được chút ít được.

Mặc dù không như trước kia, nhưng vẫn có thể kiếm được tiền.

Tổng giám đốc Trương sớm đã muốn cải tổ bởi vì số người kia mà anh ta vẫn chưa làm được.

Moi người đều lấy làm lạ, một người phụ nữ, làm sao có thể ngăn lại đám người cổ hủ kia.

“Không có, tổng giám đốc Trương quá khen rồi.” Trình Dục Tú bị bọn họ nhìn cảm thấy không được tự nhiên, bầu không khí này, cô cũng không nuốt trôi cơm được, ăn tiếp, chỉ sợ tiêu hóa cũng không tốt.

“Tổng giám đốc Trương, tôi thật sự có việc.” Lần này thái độ của Trần Dục Tú rất kiên quyết, lúc nói chuyện cô còn đứng lên, rõ ràng cho thấy cô phải đi.

Tổng giám đốc Trương thấy thái độ kiên định của cô, có muốn giữ lại cũng khó, anh ta vẫn muốn giữ lại người này, trợ giúp mình cải tổ công ty, vì vậy mới nói: “Thế này đi, tôi uống với cô một ly, sau đó tôi sẽ cho cô đi về, cô thấy thế nào?”

Trình Dục Tú suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, người này cũng không nên đắc tội, sau này còn phải ở trong công ty làm việc, hơn nữa anh ta cũng đã nói, chỉ là một ly mà thôi.

Trình Dục Tú cầm ly rượu trên bàn, chạm ly với tổng giám đốc Trương.

“Cô đúng là quý nhân mà ông trời giúp cho tôi, trong thời gian cải tổ lại chắc chắn có khó khăn, nếu như cần gì, hoặc gặp khó khăn gì, cứ nói với tôi.” Tổng giám đốc Trương hào phóng nói, có thể quản lý công ty lớn như vậy, cũng không phải nhân vật đơn giản.

“Cảm ơn tổng giám đốc Trương cho tôi cơ hội, quý nhân gì đó tôi không dám nhận, muốn công ty bước vào thời đại mới, phải để mọi người cùng nhau cố gắng, một cây làm chẳng nên non, huống chi người như chúng ta, sau này mọi người sẽ cùng cố gắng.”

“Nói hay lắm.” Tổng giám đốc Trương giơ ngón cái với Trình Dục Tú: “Tất cả đều ở trong ly rượu này.”

Tổng giám đốc Trương uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Trình Dục Tú có thể uống chút rượu, chỉ à lần này, khi cô ngửi thấy mùi rượu trong ly, dạ dày cuộn lên cảm giác buồn nôn.

Tổng giám đốc Trương nhìn bà: “Ly rượu này cô phải uống.”

Để thoát khỏi bữa cơm này, Trình Dục Tú cắn răng uống, rượu trắng tràn vào cổ, cô cắn giọng: “Vậy, tôi đi trước.”

“Được, tôi bảo tài xế đưa cô đi, cô ở đâu?” Tổng giám đốc Trương nhiệt tình hỏi.

Trình Dục Tú biến sắc, vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần, để tự tôi đi.”

Cô nào dám nói nơi ở của mình.

Nói xong cô kéo ghế, bước đi vội vã, chỉ sợ tổng giám đốc Trương đổi ý, gọi cô ở lại.

Đi khỏi nhà hàng, cô ra ven đường đón xe taxi, cũng may tất cả thuận lợi, chỉ là trong lòng có có chút bất an, sợ Tông Khải Phong vì chuyện ngày hôm nay mà không vui.

Dù sao bây giờ cô cũng không phải là người đã hoàn toàn tự do, để cho cô tự do ra vào, tự do làm việc, đã là sự tha thứ lớn nhất, nếu để bọn họ gây ra phiền toái sẽ không tốt.

Cô rời khỏi bữa cơm, trở lại biệt thự trong lo sợ bất an.

Cũng may Tông Khải Phong vẫn chưa trở về, cô hít một hơi, vun vén tâm tư đi lên tầng, cũng mất cảm giác thèm ăn, cô vào phòng tằm bật nước nóng, muốn ngâm mình thả lỏng.

Tắm nước nóng là thứ dễ làm con người thả lỏng nhất.

Sau khi bật nước nóng, cô cởi quần áo trên người, xuống nước, từ từ ngâm mình trong nước, dáng người uyển chuyển như ẩn hiện sau làn nước.

Quyến rũ khó tả.

Ngâm mình tầm nửa tiếng, cô cảm thấy cả người cũng nóng lên, tâm trạng lo lắng vơi đi không ít.

Cô đứng dậy, nhấc chân bước khỏi bồn, lúc đưa tay với khăn tắm, bỗng trượt chân, cả người ngã xuống.

Theo bản năng cô muốn nắm lấy gì đó để chống đỡ thân thể, nhưng bồn rửa tay quá trơn, ngược lại làm đổ đống chai lọ bên trên.

Lộp bộp mấy tiếng vang lên, lăn đầy đất.

Cô nằm trên đất, cả người đau đớn, đặc biệt là bụng dưới, từng trận một, một dòng ấm áp tuôn trào, cô chật vật cúi đầu, phát hiện ra dưới chân có máu.

Sắc mặt cô nhất thời trắng nhợt, hôm đó không phải kỳ kinh nguyệt, hơn nữa bà lại phát hiện kinh nguyệt của mình đã không xuất hiện được hai tháng rồi.

Bởi vì ở chỗ này, tinh thần của cô chưa từng được thả lỏng, cho nên đã quên mất.

Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại…

Bỗng nhiên hoảng hốt.

Bà che khăn tắm lên người, gọi người giúp việc.

Ở trong phòng tắm trên tầng, hơn nữa cách âm rất tốt, người giúp việc tầng dưới cùng cũng không nghe thấy bà kêu cứu.

Trong nhà hàng, đám người kia đang ngồi tụ họp, chuyện nói không hết, Tông Khải Phong ở giữa lấy cớ có việc, giải tán bữa cơm.

Trở lại biệt thự, anh suy nghĩ lên tầng, gõ cửa phòng một cái, nhưng lại không đẩy cửa.

Anh đứng ở ngoài cửa nói với cô: “Tổng giám đốc Trương kia đã sớm nhận ra công ty có vấn đề, anh ta vẫn muốn cải tổ, nhưng rất nhiều người lão thành trong công ty đều không đồng ý, cho nên anh ta vẫn không hành động, nếu như anh ta muốn ra tay phải có người đến ngăn lửa giận của mấy người già kia, hôm nay anh ta đẩy cô ra, chắc chắn biến cô thành vật chắn trước mặt, sẽ bất lợi cho công việc của cô, nếu như cô cần công việc, tôi có thể tìm giúp cô, nếu như cô cảm thấy bản thân mình có thể ứng phó được, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.”

Anh chỉ là muốn nhắc nhở cô phải cẩn thận, tổng giám đốc Trương đang lợi dụng cô.

Bên trong vẫn không có tiếng người, Tông Khải Phong dừng lại một chút, xoay người chuẩn bị xuống tầng, đúng lúc này, trong phòng truyền ra tiếng rầm rầm.

Tông Khải Phong dừng lại một chút, không có âm thanh gì, anh nghĩ là mình nghe lầm, lại quay người rời đi.

Tiếp tục nhấc chân bước, lúc này, Trình Dục Tú dùng hết sức, gọi ra: “Tôi ở trong phòng…”

Tông Khải Phong cau mày, xoay mình trở về, gõ cửa: “Cô sao vậy?”

Trình Dục Tú nắm thật chặt khăn tắm trên người, ánh mắt đỏ bừng, trong lòng đấu tranh, cô không phải đứa trẻ lên ba, biết mình đang trong tình trạng gì.

Tất cả mọi thứ đều quá đột nhiên, bà lo lắng, sợ hãi.

Khàn giọng: “Tôi bị ngã, không nhúc nhích được.”

Không phải là không thể nhúc nhích, là cô không dám nhúc nhích, cô phát hiện mình vừa mới nhúc nhích, bụng đã vô cùng đau.

Cho nên không dám làm gì.

Tông Khải Phong đẩy cửa phòng ra, trong phòng ngủ trống rỗng không có một người, chỉ có cửa phòng tắm đang đóng, bên trong đèn vẫn sáng.

Anh đi tới, gõ cửa phòng tắm: “Cô có ở trong không?”

Trình Dục Tú nhìn xuyên qua tấm kính mờ, nhìn trước cửa kia là một cái bóng mơ hồ, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.

“Tôi… tôi ở trong này.”

Giọng nói của cô mang phần nức nở.

Bởi vì sợ hãi.

Cô cũng không biết mình sợ cái gì, sợ Tông Khải Phong thấy dáng người trần truồng, hay là sợ anh ấy phát hiện mình có thể đã mang thai, cô cũng không biết, chỉ là trong lòng bất an.

Tông Khải Phong đẩy cửa, bởi vì cửa phòng tắm đã bị khóa trái, ông không thể đẩy được, biết có lẽ cô đã khóa trái cửa nên dùng hết sức đẩy, lúc ấy anh cũng không nghĩ quá nhiều.

Chỉ sợ cô đang gặp nguy hiểm.

Lúc đẩy được cửa ra, anh mới phát hiện, người phụ nữ trong phòng tắm không mặc quần áo, chật vật nằm trên đất, khăn tắm khó khăn lắm mới che kín nơi nhạy cảm, trên đất có máu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status