Công lược trái tim

Chương 269: Dụ rắn ra khỏi hang



Chương 269: Dụ rắn ra khỏi hang

Một bên là cửa sổ sát đất tia nắng chiếu, cô ngồi ở một góc trên mặt đất, trong tay cầm bản vẽ, đang vẽ thiết kế váy cưới, trong đầu cô gần như đã có đủ những đường nét khái quát, vẽ trên trang giấy rất mượt mà suôn sẻ, một khi đã bắt đầu công việc cô sẽ quên hết tất cả, ngay cả chuyện Hà Thụy Trạch mang đến cho cô sự bất an cũng quên đi.

Tông Cảnh Hạo vừa định đi đến thì tài xế hôm nay cùng Lâm Tân Ngôn ra ngoài chạy tới, bình thường những chuyện như này sẽ không cần phải đích thân báo cáo với Tông Cảnh Hạo, nhưng mà hôm nay Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đều không có ở đây.

Sự xuất hiện của Hà Thụy Trạch, anh cảm thấy cần phải cho Tông Cảnh Hạo biết.

“Hôm nay tôi và cô Lâm đi trung tâm thương mại, đã gặp Hà Thụy Trạch.”

Sắc mặt của Tông Cảnh Hạo ngay lập tức trầm xuống, những đường cong trên khuôn mặt nứt toác thành một đường thẳng.

“Anh ta định bắt cô Lâm, nhưng mà không được như ý, không biết có phải luôn ở trong bóng tối ngấm ngầm theo dõi chúng ta hay không.”

Không cần nghĩ, chắc chắn là đang trốn trong góc tối, đang đợi cô hội để hành động.

Tông Cảnh Hạo giơ tay lên: “Tôi biết rồi, anh đi xuống trước đi.”

Bọn họ ở ngoài ánh sáng, Hà Thụy Trạch ở trong bóng tối, muốn bắt được anh ta thì có có thể dụ rắn ra khỏi hang thì mới diệt trừ vĩnh viễn tai họa về sau.

Trong lòng anh quyết định, nhưng mà bây giờ Tô Trạm sắp kết hôn, nên anh chỉ có thể đem kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang tạm gác lại.

Tài xế vừa muốn đi thì lại bị Tông Cảnh Hạo gọi lại: “Đợi đã…”

“Hôm nay cô ấy đi trung tâm thương mại đã mua cái gì?” Tông Cảnh Hạo cố tình làm ra vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng lại nghĩ, Lâm Tân Ngôn mua quà cho Lâm Hi Thần, chắc chắn cô cũng mua quà cho anh.

Tài xế suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Trân châu, Rubik, vải ren.”

Anh nghe được Lâm Tân Ngôn tặng Lâm Hi Thần khối Rubik, cũng coi như phù hợp với sở thích của con trai.

Nhưng mà còn lại trân châu với cả vải ren rõ ràng là những thứ anh không thể sử dụng.

Nói cách khác chính là không có quà cho anh.

Người phụ nữ này!

Trong lòng rốt cuộc có anh hay không?

Anh bình tĩnh nói: “Đi xuống đi.”

Tài xế xoay người rời khỏi.

Lâm Tân Ngôn đang chìm đắm trong bản thiết kế của mình, hoàn toàn không để ý có người đang đến gần, thậm chí còn không nhận ra mình đang bị một bóng đen dần dần bao phủ.

Chiếc bút chì màu đen không ngừng ở trong tay của cô bơi lội trên giấy, hình dáng sơ lược ban đầu của chiếc váy cưới đã dần phơi bày ra, cô đang vẽ chi tiết.

Tông Cảnh Hạo cúi đầu xuống, ánh mắt dán vào váy cưới dưới ngòi bút của cô

Mà Lâm Tân Ngôn thì đang đắm chìm trong thế giới của mình, không phát hiện ra sự tồn tại của Tông Cảnh Hạo, bỗng nhiên cô dừng lại một lát, ngòi bút dừng ở đoạn kết cuối cùng.

Kết hôn, nghi lễ thiêng liêng biết bao.

Cô từng có ước mơ, mặc lên chiếc váy cưới màu trắng, gả cho người đàn ông cùng cô sẽ chung sống suốt quảng đời còn lại, cùng nắm tay đi hết đời này.

Nhưng mà…

Cô nhẹ nhàng rủ tròng mắt xuống.

“Đang nghĩ gì thế?” Anh dựa vào quá gần, giọng nói trầm thấp, lúc nói chuyện mang theo hơi thở nóng hổi, toàn bộ rơi vào bên tai cùng vùng cổ trên da của cô, Lâm Tân Ngôn giật mình ngẩng đầu nhìn phía nguồn phát ra âm thanh.

Khoảnh khắc mà cô ngẩng đầu đó, Tông Cảnh Hạo ở trong mắt cô liền nhanh chóng ẩn núp không một dấu vết.

Ánh mắt của anh khẽ động, lúc kết hôn, anh không cho cô cái gì cả, cô cũng là phụ nữ, cũng hi vọng mặc váy cưới chứ.

Cô lùi người lại kéo dãn khoảng cách với anh, cúi thấp đầu: “Không, không nghĩ gì cả.”

Cô tiếp tục vẽ thiết kế che đi sự mất mát vừa rồi của bản thân.

Tông Cảnh Hạo lại dựa sát vào: “Hôm nay đi đâu thế?”

“Ra ngoài mua ít đồ.” Trong tay cô cầm bút và bảng vẽ, một tay chống dưới đất định đứng lên, nhưng vừa động một cái mới phát hiện một chân đặt bản vẽ lâu không hoạt động nên bị tê không nhúc nhích được.

“Tê chân à?” Tông Cảnh Hạo ngồi xổm bên cạnh cô, xoa chân phải của cô, lại xoa chân trái: “Chân nào cơ.”

Lâm Tân Ngôn hơi ngập ngừng nói: “Bên trái.”

Anh xoa bắp chân bên trái: “Chỗ này?”

Lâm Tân Ngôn nhìn bàn tay của anh đặt trên chân mình nhẹ nhàng nắn tóp, bàn tay của anh rất rộng, nóng bỏng, đường chỉ tay đan chéo chằng chịt, người cô phủ lên một lớp mồ hôi thấm ướt hết quần áo, khoảnh khắc này anh rất dịu dàng, giống như ánh sáng mặt trời ấm áp rọi vào lòng cô, vừa mềm vừa êm.

Trong lúc không kiểm soát giọng nói của cô cũng trở nên vừa trầm vừa khàn: “Ưm.”

Tông Cảnh Hạo mặc quần tây, ngồi ở tư thế này thấy không thoải mái, anh dứt khoát ngồi xuống, đem chân của cô đặt lên trên đùi mình: “Duỗi ra.”

Lâm Tân Ngôn rất nghe lời.

Tông Cảnh Hạo cúi đầu, rất chuyên tâm nắn bóp chân bị tê của cô.

Một lúc sau, anh hỏi: “Không có lời nào muốn nói với anh à?”

Lâm Tân Ngôn cứ nghĩ anh vẫn vì chuyện của Bạch Dận Ninh mà tức giận, nên lại giải thích một lần nữa: “Em với anh ấy thật sự không có gì cả.”

Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô, anh là muốn Lâm Tân Ngôn chủ động nói với anh chuyện hôm nay gặp Hà Thụy Trạch cơ, anh hi vọng cô sẽ thẳng thắn mở long với anh.

Còn về Bạch Dận Ninh.

Giọng nói của anh lạnh vài phần: “Sau này cách cậu ta xa một chút.”

Lâm Tân Ngôn gật đầu nói: “Được.”

Cô khôn ngoan như vậy Tông Cảnh Hạo cũng không đành lòng trách cứ cô không nói chuyện hôm nay gặp Hà Thụy Trạch, anh chủ động nhắc tới: “Hôm nay gặp Hà Thụy Trạch à?”

Lâm Tân Ngôn chợt ngẩng đầu lên, nhìn mặt anh, sao anh lại biết chuyện hôm nay gặp Hà Thụy Trạch chứ?

Rất nhanh cô đã hiểu, hôm nay tài xế đi theo cô, chắc chắn là do tài xế báo cáo chuyện hôm nay với anh.

“Có làm tổn hại gì đến em hay không?”

Lâm Tân Ngôn bây giờ mới nhớ lại cảnh tượng Hà Thụy Trạch bắt cô, tim ở trong lồng ngực bỗng đập mạnh, cô lắc đầu: “Không có.”

Mặc dù nguy hiểm suýt chút nữa thì bị anh ta bắt đi, nhưng may mà cô thoát được, cũng coi như trong cái rủi có cái may.

Tông Cảnh Hạo nhìn ra cô muốn giấu giếm, Hà Thụy Trạch xuất hiện chắc chắn là muốn bắt cô, anh ôm cô vào trong lòng, hai cơ thể dán sát vào với nhau, may mà Hà Thụy Trạch không thành công: “Sau này phải theo sát anh, mất tích rồi anh biết đi chỗ nào tìm em chứ, tìm đâu ra mẹ đẻ của hai đứa con anh đây.”

Lâm Tân Ngôn rủ mắt xuống không nói gì, Tông Cảnh Hạo chống ngón tay vào trán cô: “Có nghe thấy không hả?”

Cô vẫn im lặng như cũ.

Tông Cảnh Hạo càng giữ tay chặt hơn, trong lúc hít thở, cô có thể cản nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp của anh, đang bao vây lấy thân thể cô, cả người không khỏi căng thẳng, thấp giọng nói: “Nghe rõ rồi.”

Anh cúi đầu nhìn một cái, vén mái tóc dài trước ngực cô bỏ sự vướng víu, vén qua sau lưng: “Thế này mới ngoan.”

Anh giữ lấy eo cô, ôm cô từ dưới đất lên: “Thử xem đã đi được chưa.”

Lâm Tân Ngôn cử động một chút, chân bị tê giờ đã có cảm giác, cô nói: “Có thể đi rồi.”

Cô định đẩy anh ra để tự đi, nhưng kết quả lại bị anh giữ chặt lấy eo bế lên, cô la lên, nghĩ đến hai đứa nhỏ đang ở trong phòng, cửa thang máy có vệ sĩ, cô vừa kêu chắc chắn sẽ có người đến, ngay lập tức che miệng lại.

Tông Cảnh Hạo cười.

Lâm Tân Ngôn vùi mặt vào trong ngực anh: “Anh không sợ bị người ta nhìn thấy à.”

“Sợ cái gì?” Vẻ mặt anh có vài phần nghiêm túc, ngay cả giọng điệu cũng rất nghiêm chỉnh: “Trở về, chúng ta sẽ bổ sung hôn lễ nhé.”

Đột nhiên, một cục bông vừa mềm vừa chát nhét vào trong cổ họng của cô, không biết tại sao, cô lại thấy mũi chua xót, một dòng nước mạnh mẽ chảy vào trong hốc mắt của cô.

Cô cúi thấp đầu xuống.

“Đến lúc đó sẽ lấy hoa tươi làm chủ đề, thấy thế nào?” Tô Trạm không ngừng lãi nhải bên tai của Tần Nhã, Tần Nhã không tiếp lời, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Tần Nhã nói chuyện đi chứ.” Tô Trạm một người đàn ông trưởng thành đang kéo tay Tần Nhã nũng nịu, Tần Nhã lạnh run người nổi hết cả da gà, cô liếc nhìn Tô Trạm: “Anh có thể đứng đắn hơn tí được không hử?”

“Vâng thưa cô Tần, cô nói xem tôi đứng đắn như thế nào đây?” Dường như trong khoảnh khắc này, Tô Trạm như biến thành một bộ mặt khác, anh đứng thẳng người, giống như đang tranh luận một cuộc kiện tụng gay gắt.

Nghiêm túc đến mức Tần Nhã phải hoảng hốt mất một giây, anh là Tô Trạm mà cô quen hay sao?

Giọng nói của Tô Trạm và Tần Nhã từ trong tháng máy truyền đến càng ngày càng gần, ngày càng gần, giây kế tiếp sẽ xuất hiện ở hành lang.

Lâm Tân Ngôn mạnh mẽ ngẩng đầu: “Anh buông em ra.”

“Sợ rằng không kịp nữa rồi…”

Lời nói của Tông Cảnh Hạo vừa dứt, Tô Trạm và Tần Nhã đã đi tới.

Hoảng loạn một chút, Lâm Tân Ngôn lập tức nhắm mắt lại giả vờ đang ngủ, nếu không mới sáng sớm ban ngày lại để cho Tông Cảnh Hạo ôm ấp, còn bị người khác bắt gặp thì thật xấu hổ.

Tô Trạm nhìn Tông Cảnh Hạo, lại nhìn sang Lâm Tân Ngôn đang ở trong lòng anh, ngay sau đó lại nhìn phía bên ngoài một cái, trời còn chưa tối, đây là đang làm cái gì thế này?

“Hai người…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status