Công lược trái tim

Chương 273: Anh muốn kích động anh ta



Chương 273: Anh muốn kích động anh ta

“Anh ở đây làm gì?”

Tần Nhã vẫn mặc váy cưới, hôm nay cô xinh đẹp vô cùng nhưng khuôn mặt tinh tế lúc này đang chau lại.

Tô Trạm có gì nói nấy, dù gì cô ấy cũng nhìn thấy rồi: “Khóa cửa.”

“Anh khóa cửa làm gì?” Giọng Tần Nhã lớn hơn, đi tới định mở cửa phòng ra nhưng lại bị Tô Trạm kéo lại: “Em đi làm gì đấy? Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, sao vậy hả? Em định để anh ngủ một mình sao? Anh nói em biết không thể nào!”

“Anh….Á!”

Tần Nhã còn chưa nói hết câu đã bị Tô Trạm vác trên vai, mặc cho cô khoa chân múa tay thế nào, Tô Trạm cũng không hề hấn gì mà còn vứt cô lên chiếc giường lớn êm ái. Anh đứng sừng sững trên cao vừa cởi khuy áo vừa nói: “Anh không thể để người ta chê cười, hôm nay em không được đi đâu cả.”

Tần Nhã không phải cô gái chưa trải sự đời nên nhìn dáng vẻ của Tô Trạm, cô liền biết anh muốn làm gì nhưng vì biết quá rõ nên mới hoảng loạn.

Cô né người ra: “Tô Trạm, anh đừng manh động.”

Không phải cô dè dặt mà là vì chưa chuẩn bị kỹ, dù gì lần đó họ đều uống say nên mới không thấy ngượng.

Nhưng lần này thì khác, hai người họ đều rất tỉnh táo.

Mặc dù cô cũng có thiện cảm với anh nhưng họ chưa từng hẹn hò nghiêm túc.

Tô Trạm mỉm cười: “Em không cần căng thẳng, anh sẽ rất dịu dàng.”

“Tô Trạm, anh cho em chuẩn bị một chút.” Tần Nhã trở mình muốn ngồi dậy nhưng Tô Trạm đã khom người nắm chặt mắt cá chân của cô co lại cạnh eo rồi ép người xuống: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi, còn đắn đo gì nữa?”

“Tô…U…Ưm………..”

Lời nói của Tần Nhã bị nghẹn lại trong cái hôn của Tô Trạm.

Ngoài phòng, Thẩm Bồi Xuyên xoa đầu Lâm Hi Thần: “Tiểu Hi hôm nay nhân từ quá nên Tô Trạm còn chưa nếm trái đắng, cháu nên làm khó chú ấy nhiều hơn nữa để chú ấy biết trân trọng.”

Lâm Hi Thần ngẩng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Chú đang ghen tỵ sao?”

Thẩm Bồi Xuyên: “…………”

Lông mày anh chợt nhảy lên: “Tại sao chú phải ghen tỵ?”

“Bởi vì chú không cưới vợ.”

Thẩm Bồi Xuyên: “….”

“Thằng nhóc này dám trêu chọc chú.” Thẩm Bồi Xuyên làm bộ định véo tay cậu, Lâm Hi Thần phản ứng nhanh nên đã vắt chân lên cổ chạy rồi.

Khi Lâm Tân Ngôn định đưa con gái về phòng, bà nội đã xử lý xong chuyện phía dưới nên đi lên nhìn thấy Lâm Nhụy Hi liền híp mắt: “Bé con càng lớn càng xinh giống mẹ rồi.”

Bởi vì được khen nên Lâm Nhụy Hi cười vui vẻ chào: “Chào bà nội.”

Lâm Tân Ngôn vội vàng chỉnh lại con gái vì cứ gọi như vậy thì loạn hết vai vế. Cô ngồi xổm xuống nói với con: “Bà nội là mami gọi, còn con phải gọi là bà cố.”

Lâm Nhụy Hi hỏi như hiểu được chút ít: “Bà nội của mami con gọi là bà cố sao?”

Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”

Lâm Nhụy Hi quay qua nhìn bà nội, miệng dẻo như mật: “Cháu chào bà cố.”

“Ài.” Trái tim của bà sắp bị cô bé này làm tan chảy rồi, bà nắm tay cô bé: “Tiểu Nhụy, có thể mời bà tới phòng cháu ngồi một lát không?”

Bà đã có tuổi rồi, mặc dù hôn lễ không cần bà làm gì cả nhưng cũng phải nhọc lòng không ít, vừa mới xử lý xong chuyện hôn lễ, bà đã mệt rồi, muốn nghỉ một lát nhưng ở nơi xa lạ này muốn tìm một người nói chuyện mà ai nấy cũng bận rộn. Bà thấy cô bé dễ thương nên muốn ngồi với bé một lúc.

Người càng già càng sợ cô đơn.

“Được ạ.” Lâm Nhụy Hi không nghĩ ngợi đáp ngay, cô bé dẫn bà vào phòng, Lâm Tân Ngôn cũng đi theo. Lúc này không biết Lâm Hi Thần và Thẩm Bồi Xuyên đi đâu chơi rồi nên Tông Cảnh Hạo cũng vào theo vì để nhìn Lâm Tân Ngôn nhiều hơn một chút.

Lâm Tân Ngôn rót nước cho bà nội: “Hôm nay chắc bà mệt lắm ạ?”

Bà cụ cười híp mắt, Tô Trạm có thể thuận lợi kết hôn, có mệt một tý cũng không sao: “Có tuổi rồi không làm được gì rồi.”

“Sức khỏe của nội rất tốt, không già.” Lâm Tân Ngôn đặt cốc nước trước mặt bà.

Bà cụ cầm tay Lâm Tân Ngôn: “Nội nghe nói quan hệ giữa cháu và Tần Nhã rất tốt?”

Lâm Tân Ngôn thành thực gật đầu: “Chúng cháu quen biết nhau mấy năm rồi, thân như người trong nhà.”

Bà cụ gật đầu: “Tô Trạm không phải một đứa bé hư, chỉ là bị người ta tổn thương nên một khoảng thời gian dài không vực dậy nổi, có lúc bên cạnh thằng bé cũng xuất hiện cô gái nhưng cũng chưa từng nghiêm túc. Lần này thằng bé có thể kết hôn, nội rất vui, nội cũng rất thích cô bé tên Tần Nhã này, nhìn rất lương thiện. Nội ấy à, chỉ mong Tô Trạm đừng có phạm sai lầm nữa mà có thể sống hạnh phúc với con bé, sáu tháng một năm sau có thể sinh một đứa bé giống như Tiểu Nhụy là nội đã mãn nguyện rồi.”

Lâm Tân Ngôn không nhận ra ý tứ trong lời nói của bà cụ mà chỉ nghĩ bà đang bùi ngùi mà an ủi bà: “Họ sẽ sống hạnh phúc, sẽ có con cái mà, tới lúc đó nội lại bận bịu rồi.”

Bà cụ mỉm cười: “Mong được như vậy.”

Tông Cảnh Hạo ngồi ở một bên lướt tin tức tài chính kinh doanh trên điện thoại, cuộc trò chuyện như này anh không có hứng thú tham gia.”

Bà cụ và Lâm Nhụy Hi nói chuyện: “Tiểu Nhụy mấy tuổi rồi?”

“Năm tuổi, hết năm sau là sáu tuổi ạ.” Cô bé thật thà trả lời.

Bà cụ mỉm cười: “Nhanh thật đấy.”

Trước đây chưa nghe thấy động tĩnh mà đã lớn như vậy rồi.

Lâm Tân Ngôn ngồi dựa vào sofa nhìn họ nói chuyện.

Lâm Nhụy Hi cũng nói nhiều nên hỏi bà rất nhiều câu hỏi mà câu nào cũng rất cổ quái, ví dụ như: “Bà cố à, kết hôn là gì ạ?”

Sau đó bà cụ lại kiên nhẫn giải thích cho cô bé nghe: “Kết hôn là một người nam và một người nữ kết hợp thành một gia đình, đó chính là kết hôn.”

Đôi mắt cô bé xoay tròn: “Vậy bà cố kết hôn chưa?”

Bà cụ cười híp mắt nói: “Đương nhiên kết hôn rồi.”

“Vậy bà kết hôn với ai?” Cô bé lại hỏi.

“Đương nhiên là kết hôn với ông nội chú Tô Trạm rồi.”

“Vậy sau này cháu lớn có thể kết hôn không?”

Câu hỏi này của cô gái vừa ra khỏi miệng, Tông Cảnh Hạo đang cúi đầu nhìn điện thoại bỗng ngẩng lên nhìn bé, ánh mắt tối tăm. Bởi vì con gái còn nhỏ nên anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề con bé sẽ kết hôn.

Anh nghĩ, không ai có thể xứng với con gái anh, anh phải nuôi con bé mãi.

Mí mắt Lâm Tân Ngôn rất nặng, sau đó cô ngủ thiếp đi trên sofa từ lúc nào không hay, mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng con gái, tóm lại đều là những vấn đề kỳ quặc.

Cô không biết cô đã ngủ bao lâu, chỉ à khi tỉnh dậy, Lâm Nhụy Hi và bà nội đã không còn ở trong phòng nữa rồi.

“Dậy rồi à?” Tông Cảnh Hạo bưng cốc nước đi tới.

Trong phòng bật điều hòa rất ấm nhưng hơi khô nên cổ họng cô hơi khát. Cô nhận lấy cốc nước uống hai ngụm, cổ họng đã dễ chịu đi nhiều: “Em ngủ bao lâu rồi?”

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Hai tiếng.”

Lâm Tân Ngôn đặt cốc xuống dụi mắt, cô ngồi dậy nghĩ tới chuyện anh cố ý đưa cô ra ngoài hỏi: “Anh đưa ra ngoài là vì muốn dẫn dụ Hà Thụy Trạch sao? Nhưng anh ta cũng không ngốc, dễ gì xuất hiện.”

Tông Cảnh Hạo ngồi trên sofa, vuốt ve máy tóc dài rối bời của cô khi vừa ngủ dậy: “Bởi vì anh muốn kích động anh ta.”

Lâm Tân Ngôn gặp Hà Thụy Trạch ở Thương Thành chắc chắn không phải ngẫu nhiên nên chỉ khi nắm chắc tung tích của cô mới có thế bắt cóc cô một lần nữa khi cô ở một mình.

Vậy là chính là nói rõ ràng lúc này anh ta đang giám sát Lâm Tân Ngôn sao.

Hà Thụy Trạch luôn một lòng muốn bắt Lâm Tân Ngôn đi vì anh ta thích Lâm Tân Ngôn.

Vậy thì anh liền cố tình để Hà Thụy Trạch nhìn thấy Lâm Tân Ngôn thân mật với anh kích động Hà Thụy Trạch.

Để Hà Thụy Trạch nhanh chóng cướp Lâm Tân Ngôn đi một lần nữa.

Lúc này, nếu như Lâm Tân Ngôn ở một mình thì liệu anh ta có xuất hiện?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status