Cửa hàng dị thú số 138

Chương 8: Oán niệm của tập thể đi đổ rác

Ở bãi rác, bởi vì có rất nhiều thức ăn ngon thừa mứa bị vứt bỏ, cho nên có rất nhiều dị thú thương tật hung dữ tới kiếm ăn khiến người trong Ám Nhai đều tự giác tránh lui. Nhưng cho dù người trong Ám Nhai có ăn ở mất vệ sinh không thèm đi đổ rác tới mức nào, thì ít nhất một tháng cũng phải đổ rác một lần a.

Đương nhiên, nếu cậu nhiều tiền thì không có chuyện gì để nói, có thể thuê người chuyên đi đổ rác giúp. Chẳng qua người trong Ám Nhai có thuộc tính hung tàn, cho dù là ông lão bán vỉa hè hay là bà nội trợ ru rú ở trong nhà vẫn có thể cởi giày giáng cho bạn một bạt tai, sau đó rút đao chém chết chủ nhân là bạn.

Cho nên, đối với loại ‘quần thể yếu thế’ hung tàn này, phí đổ rác ở Ám Nhai dĩ nhiên không thể so với phí đổ rác phổ thông. Đã có hai tên ngu rảnh rỗi làm công tác thống kê phát hiện ra, chi phí mướn người đi đổ rác ở Ám Nhai, bất luận là nam hay nữ, bằng với chi phí chạy ra ngoài Ám Nhai tìm mỹ nhân chơi qua một đêm tình.

Vì thế, đám ngốc ở Ám Nhai tổng kết ra được một câu: Rác có nhiều tới cỡ nào thì phí dụng cũng vậy thôi. Chẳng qua hình dáng người đổ rác và thùng rác khác nhau chút, có thể cho qua, cho qua.

Nhưng mà! Ba ngày gần đây, các đại gia có tiền nhàn rỗi chuyên mướn người đổ rác phi thường khiếp sợ lại không thể lý giải nổi. Bắt đầu từ ba ngày trước, đám người lao công dọn rác bắt đầu đòi tăng phí. Ba ngày hôm sau, chi phí đổ rác lại đòi tăng thêm một lần nữa khiến bọn họ không thể chịu đựng nổi!!

Vì thế các đại gia trong Ám Nhai không hài lòng một chút nào. Cậu nói tăng phí là tăng sao, vậy có khác nào vác dao đi xin tiền?! Bãi rác Ám Nhai không phải chỉ bẩn hơn chỗ khác một chút, loạn hơn chỗ kia một chút mà thôi, có phải có con mãnh thú cấp S ngồi xổm ở đó chờ các cậu tới đâu mà đòi tăng phí?! Cái này chính là được voi đòi tiên phong cách ăn giựt tiền?! Cùng lắm thì gia đây tự mình đi đổ, để xem các cậu còn đòi đình công tăng phí cái kiểu gì nữa.

Cho nên, đám đại gia có tiền có thực lực cao cũng bởi vì điều này mà phá lệ vác thùng rác nhà mình chậm rãi đi tới bãi rác lớn nhất trong Ám Nhai.

Mà lúc chạy tới bãi rác, đại gia này lại đụng phải không ít người quen nha, lúc đầu mọi người còn cảm thấy rất hứng thú, chậc chậc, nhìn xem, người ta ai ai cũng là thợ săn cấp bảy, cũng phải tự mình đi đổ rác đó, không thấy sao?

Bất quá, thời gian trôi qua, người quen càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả thám hiểm giả cấp chín cũng phải tự mình đem cái thùng rác cực lớn đến bãi rác đổ, cho dù có ngu tới đâu, cũng cảm thấy có chút không ổn ….

Chỉ là đi đổ rác thôi sao, sao lại cảm thấy giống như đi săn mãnh thú đến vậy.

Chẳng lẽ mấy ngày nay có một con dị thú cấp A bị vứt bỏ tại bãi rác sao?! Cho nên mới khiến đám người thu gom rác không đủ thực lực không dám đến?

Vì thế đại gia, đại lão, đại tỷ Ám Nhai liền thật cẩn thận, âm thầm đề phòng đến chỗ xử lý rác. Kết quả, đám đại gia vừa tới liền ngây người, sau đó giống như bị giẫm trúng đuôi thụt lùi về sau ba bước, trừng mắt nhìn cái tòa nhà xử lý rác thải kia.

“Chẹp, lão Trương a… Mắt của mày tốt, xác định chút xem nơi này đúng là chỗ xử lý rác thải không hả? Ông đây như thế nào cũng đều thấy chỗ này là nơi thu nhận dị thú vậy?!”

“Sát, mày hỏi tao tao đi hỏi ai đây?! Đây là lần đầu tiên ông thấy cả một đám dị thú tàn tật giữa nằm phơi nắng giữa thanh thiên bạch nhật nhiều đến vậy a! Còn vặn vẹo người thành chữ B chữ S nữa mới ghê. Không tấn công cũng không sợ người. Này là cái chuyện tiếu lâm gì vậy?!”

“Đúng vậy đúng vậy! Các người mau nhìn xem, tôi nhớ ba ngày trước chỗ này còn là một bãi rác nha. Hiện tại rác đâu hết rồi?! Sát! Khu xử lý rác lại không có rác, đây thật là bãi rác sao?!”

“Cho nên a, anh đi đổ rác trước đi, anh đổ xong, chúng tôi liền theo sau.” Một nam tử trên mặt có vết sẹo vỗ vỗ bả vai nam nhân nhan sắc có chút tàn đang oán giận ở bên cạnh đề nghị, lập tức nhận được một cái xem thường.

“Sát! Mày nghĩ ông đây là thằng mù hay thằng ngu vậy?! Không thấy trong đám thương binh kia có hai con đại thần ngồi xổm ở đó sao?! Cái con ngồi xổm ở bên trái kia là liệt diễm báo cấp A đó?! Mày không thấy lông nó có màu đỏ sậm lại có vằn lửa à! Cho dù nó có chột mắt thì sức chiến đấu cũng vẫn còn ở trên mức B+ a!! Ông thật muốn biết là cái thằng ngu nào bị nước tràn vô đầu mà ném đi con dị thú cấp cao như vậy?! Con này mà thả ra ngoài đường, sẽ có một đám người xếphàng dài cả hai con đường hưng phấn giành giựt nhau tới chết đó!!” Xú nam vẻ mặt có chút tiếc nuối.

“Nếu chỉ là một con liệt diễm báo, cũng không thể khiến chúng ta dừng lại được a. Vấn đề chính là, bên phải còn có thêm một con tuyết điêu cấp A đó?! Mụ nội nó! Là dị thú phi hành cấp A nha!! Hàng hiếm như vậy, cho dù cánh có tạm thời bị thương đi nữa, cũng có thể nuôi dưỡng từ từ mà?! Cái tên nào đầu bị kẹp cửa mà ném nó thế?! Tự tạo nghiệt mà! Một vạn con mới có một con tuyết điêu thượng phẩm thuần trắng không lai tạp a!!”

“Cho nên nói, chỉ bằng trình độ thám hiểm cấp sáu của người anh em đây, muốn đi đổ rác hả? Trở về tu luyện thêm rồi lại đến đi!!”

“Sát, một đám tụi mày có tư cách nói ông sao? Không phải đám các người cũng không dám bén mảng tới đó đổ rác sao?!” Xú nam bị tập thể khinh bỉ phẫn nộ nói, mà tập thể bị phản bác lại cũng có điểm đỏ mặt.

“Hừ, bà đây là đang nhìn đám đáng thương đang phơi nắng đằng kia kìa!” Một đại tỷ tự mình đi đổ rác lắc đầu mở miệng nói. “Nếu không tự mình lại đây, tôi còn thật không nghĩ tới dị thú bị vứt bỏ lại thảm như vậy…. Chậc, sau này cho dù bà đây có phải ăn ít đi vài miếng cơm, phải tự mình đi đổ rác, cũng phải đối xử thật tốt với ba đứa dị thú nhà tôi. Nhìn bạch sa hổ bốn chân đều bị gãy nát ở bên kia, phỏng chừng đã không muốn sống nổi nữa rồi…. Hoa văn trên người cũng đã không còn thấy nữa.”

Giọng nói đại tỷ dần dần trầm xuống, mấy chục người vốn còn ồn ào đến đổ rác bỗng nhiên liền yên tĩnh trở lại.

Kỳ thật cho dù liệt diễm báo và tuyết điêu thực lực cường đại có ngồi xổm ở hai bên đám thú bị thương đi nữa, thì cái chuyện đối phó với tụi nó sau đó đem rác đi đổ không phải là chuyện không thể làm. Dù sao ở đây còn có các cao thủ cấp tám cấp chín cơ mà. Nhưng điều khiến các cao thủ không muốn đem rác của mình đổ xuống đây chính là vì, nhóm dị thú đang nằm trên mặt đất kia, đám dị thú có lông cáu bẩn, thương tích chất chồng đang hấp hối kia.

Mọi người đều biết phần lớn dị thú đều trung thành hộ chủ, cho nên mỗi một người cơ hồ đều có một dị thú bên cạnh mình. Mọi người đều biết dị thú sẽ bị thương, sẽ chết, nếu không cũng sẽ không có nhiều bệnh viện dị thú và khu nghiên cứu dược phẩm dành cho dị thú nhiều đến như vậy.

Nhưng biết chúng nó sẽ bị thương, sẽ chết, cũng không đồng nghĩa với việc mọi người sẽ tận mắt chứng kiến chúng nó đau đớn, không có nghĩa mọi người sẽ chân thành cảm nhận nỗi đau, dần dần hướng tới tử thần của chúng nó.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên có thể công khai không nhìn, tự mình đối mình, lạnh lùng tàn nhẫn.

Nhưng nếu bỗng nhiên có một ngày, tình cảnh đau đớn cận kề cái chết, bi thương đến tàn khốc đường đường chính chính hiển hiện trước mặt mọi người, trái tim con người đều là thịt, cho dù đám dị thú bị vứt bỏ ở Ám Nhai không phải do mình gây ra, cũng sẽ vì cảnh tượng trước mắt này mà cảm thấy nặng trĩu, ít hoặc nhiều cảm thấy – thương xót.

“Ai…. Quên đi quên đi! Xem như ông sợ bọn mày, nơi này ném không được thì ông đổ ở đối diện đường cái được chứ hả? Thật là, ngày mai ông còn phải đi nhận nhiệm vụ, hôm nay liền mang bé cưng của ông đi ăn một bữa tiệc lớn thôi! Ừm, kỳ thật mua cho nó một cái tinh thạch năng lượng cũng được…. Dù sao chỉ bớt đi một lần chơi bời thôi mà, bé cưng của ông mới là quan trọng nhất!!”

Người đầu tiên bỏ cuộc, đông đảo quần chúng chung quanh cũng bắt chước theo y buông tha cho việc đổ rác. Tuy đổ rác ngay đối diện đường cái khiến bọn họ cảm thấy không tiện lắm, nhưng nhìn đám dị thú nằm trên đất kia lại nghĩ tới dị thú nhà mình, khiến bọn họ không đành lòng đem cái chỗ phơi nắng rất sạch sẽ của tụi nó, giống như đã mất rất nhiều khí lực mới có thể rửa sạch được như vậy, làm bẩn thêm lần nữa.

Lúc mọi người liên tiếp xoay người rời đi, trong ánh mắt của mấy con dị thú nằm trên đất đang giãy dụa, có con thì cuộn mình lại liếm liếm vết thương, ngay cả hai con dị thú cấp A đã muốn khôi phục hơn phân nửa đều chậm rãi lóe lên một tia cảm kích ấm áp.

Mặc dù là thú, nhưng bản tính rất thông minh. Nhìn bọn họ thoải mái xoay người rời đi, có lẽ họ sẽ cảm thấy bình thường không có gì quan trọng, nhưng đối với chúng nó mà nói, cảm giác giống như được ánh nắng mặt trời ấm áp bao bọc khắp người.

Ngao ô ——! !

Thu thu——! !

Tiếng điêu to rõ cao vút vang lên ngay đằng sau mọi người, mặc dù hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ dị thú, nhưng đã ở chung với đám dị thú nhiều năm, mọi người đều hiểu rõ hai tiếng rống này hàm chứa ý cảm kích.

Qua một thoáng, nhóm đại gia đại tỷ dẫn theo cả đám đi đổ rác, đều đồng loạt quyết định, tối nay nhất định phải dắt dị thú nhà mình đi gặm một bữa thật no nê, sau đó tới bệnh viện tốt nhất kiểm tra thân thể!!

Sát! Không phải chỉ là tiêu tiền thôi sao?! Gia (tỷ) đây có thừa!!

“Ha hả…. Bánh Bao với Tiểu Tuyết thật tinh ranh, xem ra tối nay đám này phải tiêu tiền hơi bị khẩm nha. Tao đã nói mà, con người kỳ thật a, mặc dù có lúc khiến bọn mày hận muốn chết, bất quá bọn hắn luôn có vài chỗ đáng yêu. Mấu chốt chính là, chúng ta cần người tốt, nhưng đối với bọn người xấu, chúng ta cũng phải cố gắng cảm hóa tụi nó, phải biến tụi nó từ người xấu trở thành người tốt!”

Sau khi đám người ngu ngốc ở Ám Nhai rời khỏi, trong một cái ngõ không được ánh mặt trời chiếu tới, xuất hiện một nam tử trẻ tuổi trầm ổn, rất tuấn tú nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, thân hình gầy yếu từ từ bước ra.

Nếu Lý Khiếu có mặt ở đây, liền nhìn ra người này chính là Kim Dư vốn đã đáp ứng ở nhà hắn, sau đó lại đột ngột làm phản chạy tới bãi rác này. Mà tên nhím cam kia khẳng định sẽ kinh ngạc mà chỉ vào y, vì sao cái thằng nhóc này, mới ba ngày không thấy, lại gầy xuống thấy sợ, tinh thần cũng có chút không tốt.

Kim Dư híp đôi mắt hoa đào lại nhìn, y phục trên người vốn sạch sẽ lại có không ít chỗ dính máu rửa không sạch và da lông của dị thú. Nhưng dù vậy, khi Kim Dư đứng hòa lẫn với đám dị thú bị thương, lại có vẻ rất hài hòa. Mà đám dị thú trước đây hễ có người tới gần là phóng ra địch ý cùng cực thì lại cực kỳ nhu thuận thân mật với nam tử đang từ từ tiến tới đằng sau chúng.

“Ai! Tuy tao là ông chủ của tụi mày, cũng rất muốn dẫn tụi mày đi ăn một bữa cơm no đủ, nhưng không có tiền thì rất khó làm anh hùng a!! Ông chủ tao chỉ có một tử kim tệ, chúng ta lại có tới hai mươi tám miệng ăn…. Úc, cho dù mỗi ngày gặm bánh mỳ thì cũng chỉ có thể chống đỡ nửa tháng! Thân thể tụi mày lại càng phải được bổ sung chất dinh dưỡng nhiều hơn nữa, cần phải mua thuốc, chữa bệnh, nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta thật sự sẽ bị chết đói trong cái xó này.”

Ngao ô...

Liệt diễm báo chỉ còn một mắt kia nghe vậy liền cúi đầu, tiến lên cọ cọ tay Kim Dư, sau đó lại bị Kim Dư thẳng tay tát một cú xuống đầu.

“Bánh Bao, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được đi ăn cướp! Ít nhất trong lúc Đại Bạch còn chưa hoàn toàn khôi phục sức lực chiến đấu thì không được! Ngô, bất quá bọn người kia còn chưa tìm ra được chỗ nào để đổ rác nha…. Hắc hắc, ông nghĩ ra một cách kiếm tiền không tồi rồi! Còn là cái nghề độc quyền nữa chứ!!” Kim Dư nói xong, trên mặt liền lộ ra nét cười gian, xoa xoa đầu liệt diễm báo, bắt đầu nói:

“Bánh Bao, đem vòi nước lại đây, đã đến giờ tắm rửa tiêu độc rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status