Cục cưng bé nhỏ của tổng giám đốc hai mặt

Chương 116: Còn không nhận sai?



Trong phòng…

Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bảo khuôn mặt đầy nước mắt, ngủ mê man, liền ôm lấy cô đi về phía phòng tắm, nhẹ nhàng ôm cô đi vào bồn tắm nước ấm, đổ ra một chút tinh dầu, dịu dàng thay cô xoa bóp toàn thân. Anh mất khống chế, cô mặc dù không còn là xử nữ, nhưng theo cách nói của Bác… cô thật ra căn bản là còn chưa trải đời, chỉ là màng trinh bị phá mà thôi… anh cũng muốn dịu dàng với cô, nhưng cô chính là quật cường như vậy, chính là không chịu nhận sai, làm cho anh vốn là cơn tức giận ‘chỉ cần chạm vào là nổ ngay’… hoàn toàn bộc phát… khi anh nhìn thấy có người dùng súng nhắm vào cô, trái tim của anh cũng suýt nữa muốn ngưng đập… mà cô còn không hề tự hiểu, bất tuân, nói ra những lời càng làm cho người ta tức hộc máu, cho nên… anh mất khống chế… vì sự bất tuân của cô hơn là vì cô không hiểu chuyện…

"Ưmh… ưhm…", Long Tịch Bảo đang ngủ mê man thoải mái hừ nhẹ ra tiếng, âm thanh kiều mỵ lại làm cho hạ thân của Long Tịch Hiên bắt đầu có phản ứng.

Anh vội vã dừng lại động tác, ôm cô vào trong ngực, không thể làm nữa, làm nữa cô nhất định không chịu nổi, nhìn bộ dáng đáng yêu mệt mỏi đến mắt cũng không mở ra được của cô, anh khẽ cười hôn một cái lên trán của cô, tướng ngủ vật nhỏ thật là đáng yêu…

Ngâm nước thêm nửa giờ nữa, Long Tịch Hiên mới ôm lấy Long Tịch Bảo ướt đẫm đi ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm trước tiên lau khô toàn thân của cô, sau đó lại lau qua loa thân thể của mình, rồi ôm lấy cô đi về phòng ngủ.

Đặt cô lên trên giường lớn, lấy ra thuốc mỡ trong ngăn kéo, nặn ra một chút nhẹ nhàng đưa vào trong cơ thể cô, chỉ thấy người nào đó ưm vài tiếng rồi tiếp tục ngủ say như chết… Long Tịch Hiên cười lắc đầu, cất thuốc mỡ xong, rửa tay, lên giường ôm cô, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của cô, cuối cùng… cũng tiến vào giấc mơ đẹp…

Trong thư phòng

"Phượng Kiệt, lá thư này cậu tự mình đưa đến tay ‘Thần bài’ ở Las Vegas, nói Tịch Nhi vô cùng nhớ ông ấy, Long gia mời ông ấy tới đây làm khách." Long Tịch Bác cầm phong thư màu trắng đưa cho Phượng Kiệt.

Phượng Kiệt nhận lấy lá thư, nhíu mày rậm, "Không tệ a, Tịch Bảo mỗi lần đều cho người ta điều ‘kinh kỉ ngoài ý muốn’, không phải sao? Rời nhà trốn đi lại có thể có quan hệ với ‘Thần bài’ Las-Vegas."

Long Tịch Bác lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, biết trong lòng anh ta đang rất hả hê.

"Ách… tôi trước đi Las-Vegas mời khách quý…" Phượng Kiệt run lên, chuồn mất…

Long Tịch Bác nhức đầu ngắt nhân trung, tiếp tục suy nghĩ kế hoạch làm sao để cho bọn họ cha con nhận nhau…

Sáng sớm, Long Tịch Bảo hơi trừng mắt nhìn, mê man nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt… một lúc sau… bắt đầu uất ức khóc… "Hu..hu…hu..hu…"

Long Tịch Hiên luôn ngủ không sâu, nghe tiếng khóc lập tức mở đôi ưng mâu, nhìn tiểu gia hỏa khóc đến đau lòng trước mắt, theo bản năng siết chặt cánh tay, ôm cô rất chặt.

"Hu..hu… không muốn anh ôm… không muốn anh ôm… hu..hu…" Long Tịch Bảo nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vừa xấu hổ vừa tức giận…

"Suỵt… đừng khóc." Long Tịch Hiên nhẹ giọng an ủi cô.

"Anh tránh ra, em chán ghét anh, chán ghét anh… hu..hu… anh khi dễ em như vậy… em không muốn để ý đến anh… bá đạo… không nói đạo lý… tàn nhẫn… sắc lang!" Long Tịch Bảo tính trẻ con vừa nói vừa khóc.

"Được được được, anh bá đạo, không nói đạo lý, tàn nhẫn, sắc lang, đừng khóc nữa." Long Tịch Hiên có chút đau lòng nghe giọng nói có chút khàn khàn của cô.

"Anh đừng đụng vào em, người ta không muốn anh đụng, anh chờ đi, có cơ hội em nhất định lại chạy nữa, lần sau em nhất định chạy đến một nơi các anh không tìm được, cũng không để ý tới các anh nữa." Long Tịch Bảo tức giận nói.

Nghe vậy, tất cả thương tiếc tràn đầy của Long Tịch Hiên đều biến mất không còn dấu vết… Lật người đè lên thân thể mềm mại của cô, anh lạnh lùng nhìn cô: "Xem ra, ngày hôm qua dạy dỗ còn chưa đủ a."

Long Tịch Bảo bị động tác đột ngột của anh dọa sợ hết hồn, ngơ ngác quên cả khóc thút thít…

Long Tịch Hiên cúi người ‘cắn’ lên cái cổ mảnh khảnh của cô, bắt đầu giở trò với cô…

"Không… không muốn… hu..hu… đau…" Long Tịch Bảo khóc kêu… bắt đầu có chút hối hận, tại sao miệng của mình lại hèn hạ như vậy… hu hu…

Long Tịch Hiên không để ý tới cô, tự nhiên phát tiết lửa giận đối với cô…

"Hu hu… đau… không muốn" Long Tịch Bảo đáng thương tội nghiệp nhìn anh, trong đôi mắt to tất cả đều là nước mắt.

"Còn dám chạy nữa hay không?" Long Tịch Hiên lạnh lùng hỏi.

"Hu hu… không… không dám nữa…" Long Tịch Bảo khóc meo meo… không phải cô không có cốt khí… là cô thật không chịu nổi…

Long Tịch Hiên lau nước mắt cho cô, từ trên người cô lật người xuống…

Long Tịch Bảo vội vàng nắm chặt chăn, nghiêng người qua một bên, nhẹ nhàng run rẩy, còn phát ra tiếng nghẹn ngào nho nhỏ…

Long Tịch Hiên ảo não nắm tóc, hít một hơi, từ phía sau ôm cô, nhỏ giọng dụ dỗ: "Đừng khóc."

Long Tịch Bảo vẫn còn nức nở…

Thở dài, Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói: "Bảo Bảo, tại sao phải quật cường như vậy, nhất định phải nói loại lời nói đó, tại sao không ngoan ngoãn nhận lỗi."

"Em có lỗi gì? Vốn chính là các anh không đúng… các anh mỗi lần đều bá đạo như vậy… nói cái gì mà tụi em là người của các anh, các anh muốn thế nào thì thế đó, bọn em cũng là người a… tại sao các anh muốn đánh thì đánh, muốn mắng liền mắng a… em muốn xin nam nữ bình đẳng thì có gì sai!" Long Tịch Bảo vừa khóc vừa meo meo kêu lên.

"Bảo Bảo, nếu như tụi anh không quan tâm em, sao lại quản em khắp nơi, lại nói… em dựa vào lương tâm nói xem tụi anh lúc nào thì đối với em muốn đánh liền đánh, muốn chửi thì chửi rồi hả? Lần đó không phải em làm sai trước sao? Anh biết rõ chuyện lần trước là hai anh không đúng, nhưng em chỉ nghĩ đến lỗi lầm của tụi anh, tại sao cũng không suy nghĩ một chút tụi anh tốt với em như thế nào nhỉ?

Em như vậy không nói tiếng nào rời nhà trốn đi, còn mang theo bà xã của Triệt, em có biết tụi anh sốt ruột cỡ nào không? Cho dù kỹ thuật bắn súng của em có chính xác hơn nữa, công phu tốt hơn nữa, em dù sao cũng là một cô bé, bên cạnh còn dẫn theo Cổn Cổn cái gì cũng không biết… Em có biết nếu không phải là tụi anh kịp thời chạy tới, có lẽ hai người các em sẽ phải làm hồn ma dưới súng của người khác rồi không? Còn nữa… em đùa giỡn với tụi anh, đây mới là điều làm cho tụi anh khó tiếp nhận nhất, em hiểu không?"

Long Tịch Hiên lật người cô qua, nghiêm túc nhìn cô, nhẹ nhàng nói.

----- ta là đường phân cách tuyến nghiêm túc -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.6 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status