Cục cưng phúc hắc: Mẹ vẫn còn rất thuần khiết

Chương 228: Phiên ngoại 24



Cám ơn trời đất.

Mẹ con bình an, Mặc Phi Tước thở phào nhẹ nhõm, buông bác sĩ ra.

Hít một hơi xong bà bác sĩ mới nói: “Mặc tổng ngài yên tâm, trước mắt mới chỉ mẹ con bình an, qua bản báo cáo kiểm tra về tử cung của cô ấy, bạn gái ngài cô ấy đã từng phá thai một lần, vì thế bây giờ thành tử cung của cô ấy rất mỏng, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thai nhi có thể sẽ không giữ được “ Sắc mặt của Mặc Phi Tước bỗng chốc trở nên trắng bệch, đôi mắt sáng ứa ra một chút “Dĩ nhiên không phải tuyệt đối, nếu như thường ngày chăm sóc thích đáng, phối hợp ăn uống thích hợp, làm việc và nghỉ ngơi bình thường, sản phụ làm vận động vừa phải, đứa bé này cũng có khả năng sinh ra thuận lợi.

Mặc tổng, tôi đề nghị ngài chú ý dành thời gian cùng bạn gái ngài tham gia lớp mang thai chuyên nghiệp, còn có hai điểm đặc biệt phải nói rõ, một là, không thể làm tiếp loại vận động kịch liệt, tỷ như chuyện phòng the, điểm này phải nhớ kỹ! Bởi vì thể chất cô ấy vốn là đã rất yếu, tử cung cũng tương đối mỏng!” Bác sĩ tận lực nói rõ, Mặc Phi Tước chợt hiểu ra, một tia đỏ ửng xẹt qua trên gương mặt tuấn tú, tử cung Mặc Noãn gần sát phía trước, mà kia của anh lại rất dài, xâm phạm đến địa bàn của cục cưng, dĩ nhiên cục cưng không vui, kháng nghị.

“Hai là, chính là tâm tình của phụ nữ có thai, ngài nên tận lực dỗ cô ấy vui vẻ nhiều hơn, bởi vì vui buồn của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của cục cưng, chỉ có làm người mẹ vui vẻ, đứa nhỏ trong bụng mới có thể như ánh mặt trời khỏe mạnh lớn lên” “Tôi hiểu rõ, cám ơn bà, bác sĩ” Trong phòng bệnh Mặc Noãn bởi vì đau đớn phía dưới không ngủ được, nằm ở trên giường lẳng lặng nức nở, thấy Mặc Phi Tước đẩy cửa đi vào, cô lập tức đem chăn kéo trùm qua đầu, thấy thế anh thầm than thở, lập tức đi tới kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt cô, không có kéo cái chăn của cô, mà là có chút mệt mỏi mà mở miệng “Noãn, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?” Mặc Noãn không đáp lại, giữa bọn họ còn cái gì để nói.





“Tôi biết rõ em hận tôi, em nói đúng, tôi thật sự không bằng cầm thú” Thật là cầm thú Mặc Noãn đang nức nở mà dừng nước mắt lại, anh nghĩ sám hối là muốn giành lấy sự đồng tình của cô sao? Cô sẽ không bao giờ đồng tình anh nữa, bởi vì anh không đáng được đồng tình.

“Noãn, tôi cho em tự do” Anh giống như hạ một quyết định rất quan trọng, giọng nói rất nặng nề! “Anh.

.

.

.

.

.

Làm sao anh đột nhiên nghĩ thông suốt?” Cô bình tĩnh nhìn anh chăm chú, nhíu mày, không hiểu sao anh lại đột nhiên chịu thả mình tự do, trầm tư chốc lát, cô bỗng nhiên bắt lấy cánh tay anh, mặt mày tái nhợt, hỏi “Có phải cục cưng không còn nữa hay không? Cục cưng không giữ được có đúng hay không?” Nước mắt không hề báo trước đột ngột trào ra.

“Noãn, bình tĩnh một chút, không nên kích động, cục cưng không có sao, nó vẫn còn ở trong bụng của em” Mặc Phi Tước giữ chặt hai tay của cô lại, kìm nén kích động của cô.

Cô đã mất một đứa, mất nữa, cô sẽ điên mất, sẽ chết mất.

Đè nén trong lòng này làm cô khổ sở không thôi, cô hỏi khẽ “Không có rời tôi đi?” “Ừ, là thật “Anh kiên định như đá gật đầu.

“Anh không có gạt tôi?” Cô nước mắt lấp lánh chuyển mắt nhìn anh.





“Không lừa em” anh đáp một cách thận trọng.

“Anh gạt người, vẫn còn, làm sao anh có thể thả tôi đi?” Mặc Noãn không tin, khóc rống lên.

“Tôi không có lừa em, không tin em sờ sờ bụng của em tự cảm nhận xem, bên trong không phải còn có sinh mệnh bé nhỏ của cục cưng sao” Mặc Phi Tước nâng tay cô lên đặt ở trên bụng, cảm nhận một lát, Mặc Noãn thật sự cảm thấy cục cưng trong bụng hình như động đậy, cô nín khóc mỉm cười ” Cục cưng thật vẫn còn “ “Tôi không có lừa gạt em chứ” thấy cô cười, Mặc Phi Tước cũng không kìm chế được khóe môi khẽ nâng lên.

Mặc Noãn đang muốn kháng nghị, Mặc Phi Tước cướp lời cô…,” Noãn, bác sĩ nói thai nhi còn chưa có thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, tâm tình của em không thể kích động, còn có.

.

.

.

.

.

Tâm tình của em trực tiếp ảnh hưởng đến tính cách của cục cưng, mỗi ngày em nản lòng, nản chí, cục cưng sanh ra rất có thể sẽ mắc chứng u uất, trầm cảm” Chứng u uất, trầm cảm? Khoa trương, tuyệt đối khoa trương, anh cố ý nói thật nghiêm trọng như vậy chính là để hù dọa Mặc Noãn, không cho phép cô không vui, anh biết Noãn có bao nhiêu yêu thương, quan tâm đứa bé này, vì vậy sẽ ngoan ngoãn phối hợp.

“Ừ ” Quả nhiên, vì để cục cưng khỏe mạnh, cô nhu thuận gật đầu “Mặc Phi Tước, anh nói cho tôi tự do cũng là thật? ” quệt quệt nước mắt, cô không xác định lại hỏi một lần nữa.

Cả người Mặc Noãn căng thẳng cứng lại, anh lúc này mới đưa tay kéo chăn của cô ra, khom người đến gần vẻ mặt không dám tin của cô “Em không có nghe lầm, tôi đồng ý cho em tự do” Mặc Phi Tước cười khổ, ánh mắt bi thương trong nháy mắt đổi thành ranh mãnh, bất cần đời, nhún nhún vai: “Em cũng biết tôi là cầm thú, cầm thú làm sao có thể sẽ có tình cảm thật, em đã không muốn chơi với tôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em, dù sao phụ nữ bên cạnh tôi còn nhiều, bớt đi em, cũng sẽ không có tổn thất gì! “ “Này Mặc Phi Tước anh có bao nhiêu phụ nữ chờ phục vụ anh, cần gì phải hao tâm tổn sức với tôi?” Giọng nói quá chua a “Tôi thích ” anh cười nhẹ.





Mặc Noãn nắm chặt quả đấm, hận tốn hơi thừa lời, dùng sức nhìn anh chằm chằm, tức giận tràn đầy lồng ngực nên cô theo bản năng mà buột miệng phản bác: “Thế nhưng phụ nữ của anh nhiều như vậy, sao nhất định phải là tôi sanh con cho anh?” “Tôi thích ” ngón tay thon dài ở trên gương mặt tuấn tú xoa xoa, anh nhẹ nhàng cười giễu.

“Anh thích thế sao không tự mình sinh đi” Mặc Noãn cầm cái gối đập anh, bộ dáng rất tức giận.

“Ha ha ” bị gối đầu đập thế nhưng anh lại cười ra tiếng, cầm gối đầu đứng dậy ngồi ở bên cạnh cô, để gối đầu xuống anh thu hẹp hai cánh tay ôm cô vào lòng, Mặc Noãn từ chối, lại bị anh ôm chặt hơn, anh tựa đầu ở trên vai thơm của cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Noãn, cho tôi thêm hai tháng độc hưởng em, đúng hạn tôi – nhất định trả tự do cho em” “Tôi không muốn” Mặc Noãn bỗng dùng sức động đậy thân thể và nói “A, em sợ đến lúc đó sẽ rời bỏ không được tôi sao?” “Sẽ không” “Cứ quyết định như vậy đi” Tiểu Bạch Thỏ cuối cùng cũng không phải đối thủ của Đại Sói Xám a! “Buông ra đi” Mặc Phi Tước hài lòng cong cong môi, buông lỏng cái ôm trong ngực ra.

Hai tháng này, anh muốn giúp cô an thai thật tốt Anh nghiêng đầu, hơi thở nam tính nóng rực phun lên trên vành tai nhạy cảm của cô, cả người Mặc Noãn như giống như bị điện giật, giật mình nhạy cảm, vành tai hơi nóng lên, cố sức phủ nhận “Đáng chết, lẽ ra tôi không nên đáp ứng giao ước bá đạo của anh, Mặc Phi Tước nếu muốn thả tôi tự do, vậy thì dứt khoát một chút có được hay không?” Một lần nữa hai người cùng im lặng, Mặc Noãn buồn cười, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn, phát ra từ nội tâm, cô cười không nổi, thật cười không được, trong lòng buồn cực kỳ! Mặc Noãn đang muốn nằm xuống, anh lại mở miệng, “Noãn, để tôi ngủ chung với em đi” Cô hít một ngụm khí lạnh, đang chuẩn bị lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, lại bị Mặc Phi Tước mạnh mẽ hôn lên môi, cô khước từ không được, hơn nữa không kháng cự được anh dịu dàng đầu độc, hôn sâu vô cùng, cô khẽ nhắm mắt lại, nhận lấy nụ hôn dịu dàng của anh, nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã từ từ khôi phục sắc thắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status