Cục cưng vô địch: Cha, người bị fire rồi!

Chương 180: Không cho phép lấy em ra so sánh với các cô ta!


Thiên Ca Tuệ xấu hổ trợn mắt nhìn hai bạn, “Buổi trưa tụi tớ có dậy ăn cơm.”

“Không đánh đã khai, ha ha ha...” Già Đại che miệng cười đến rất vui vẻ, ngay cả Lam Tạp cũng cười đến bả vai run run.

“Hừ... Hai cô nhóc hư! Có đau hay không vẫn lưu lại cho chính các cậu trải nghiệm đi, hừ hừ! Chẳng lẽ các cậu còn là...” Câu nói sau cùng, đến lượt Thiên Ca Tuệ chế nhạo bai người rồi.

Lam Tạp lẩm bẩm miệng oán hận nhìn thoáng qua, trong mắt Già Đại thoáng qua vẻ không được tự nhiên, ngay sau đó khôi phục, đêm đầu tiên của mình đã sớm cho tên đàn ông khốn kiếp kia!

Thiên Ca Tuệ ngược lại không phát hiện ra khác thường trong mắt Già Đại, bởi vì cô biết Già Đại vẫn chưa có bạn trai, cho nên rất tự nhiên đặt cô ấy vào hàng ngũ gái trinh.

Lại gần bên cạnh Lam Tạp, mặt nghiêm túc hỏi: “Tạp Tạp, cậu và Khúc Lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Già Đại cũng bu lại, ban đầu bọn họ cực kỳ tán thành và ủng hộ chuyện Tạp Tạp yêu Khúc Lại, thích thì theo đuổi, không có gì lớn. Nhưng mà đến bây giờ, thái độ của hai người bọn họ đã bắt đầu lay động, dù sao ba năm này Tạp Tạp trôi qua quá khổ, thầm nhủ trong lòng suy nghĩ chỉ có một mình Khúc Lại, nhưng vĩnh viễn không chiếm được bất kỳ đáp lại nào.

Thật sự không đáng giá.

Cho tới bây giờ Tạp Tạp đều rất ưu tú, không riêng gì là người nổi bật trong học tập trong lớp, vóc người cũng dễ nhìn, đó là một nữ sinh thoạt nhìn rất thoải mái rất tinh thần tràn trề sức sống, còn có tính cách sảng khoái và sáng rỡ của riêng cô gái Sơn Đông, nhiệt tình giúp người, tâm địa lương thiện.

Nhưng mà lại bởi vì yêu Khúc Lại, giữa hai chân mày luôn nhuốm một tầng ưu thương nhàn nhạt, làm cho người ta đau lòng.

“Giữa tớ và anh ấy trừ quan hệ thầy trò ra, cái gì cũng không có rồi.” Giọng Lam Tạp bình tĩnh đến khiến cho người ta nghe không ra buồn vui.

Nhưng Tuệ Tuệ và Già Đại đều hiểu, Tạp Tạp chính là chân chính tâm ý nguội lạnh, gần đây Khúc Lại và người phụ nữ tên Tần Hoài lui tới mật thiết, cả trường học cũng biết chuyện này, Lam Tạp hoàn toàn trở thành trò cười.

“Tạp Tạp, nếu như yêu quá cực khổ, tớ ủng hộ cậu buông tha, cõi đời này chỉ có một Khúc Lại, nhưng cũng không phải không thể có anh ta.” Thiên Ca Tuệ cầm tay Lam Tạp.

“Luôn chạy đuổi theo một người, thật sự mệt chết đi, Tạp Tạp, đừng để cho mình quá mệt mỏi.” Già Đại từ từ thở dài.

“Ừ, ừ...” Lam Tạp cắn thật chặt môi dưới, không để cho mình bật khóc, bình thường cô luôn hết khả năng không đi nói tới người kia, không nghĩ tới, trước sau như một mà cười nháo, cố giả bộ cười vui, nhưng trong lòng lại như gai đâm đau đớn không dứt.

Người khác có thể không biết, nhưng Già Đại và Tuệ Tuệ biết. Có thể biết được bọn họ ở đại học, là may mắn của cô, có bạn bè như thế, còn cầu xin cái gì chứ?

Đêm nay, Lam Tạp suy nghĩ rất nhiều, có lẽ nên bỏ qua, kiên trì nhiều năm như vậy, suốt đại học lòng của cô đều đặt ở trên người anh, lo lắng cho anh; cao hứng dùm cho anh; khóc cho anh; cười cho anh...

Nhắm mắt lại, đầy trong đầu đều là bóng dáng của anh, chồng chất, xua đi không được, người này giống như chất độc xâm vào ngũ tạng lục mạch của cô, để cho cô không quên được nữa, cũng đả thương khiến cho cô thương tích khắp người.

Khi nhìn thấy anh ngày ngày ra ra vào vào cùng người đẹp tài trí tên Tần Hoài đó, chuyện trò vui vẻ, lòng của cô giống như bị một cây kiếm sắc bén nhọn đâm vào, đau như từng tấc từng tấc xé nứt.

Buổi sáng hai tháng trước tỉnh dậy ở trên giường của anh giống như mới ngày hôm qua, chân thật lại mơ hồ, thật ra thì rất muốn ngay mặt hỏi anh, rõ ràng không thích em, tại sao còn quan tâm em? Em uống say rượu mắc mớ gì đến anh? Tại sao phải đưa em về nhà anh? Cho em hy vọng tại sao lại còn mạnh mẽ ném rơi em từ trên trời cao?

Cô không dám hỏi, sợ đáp án chân chính sẽ khiến cho cô không đất dung thân, ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng mất đi.

May mà còn hơn một tháng nữa sẽ rời khỏi trường học, như vậy cô cũng sẽ không gặp lại anh, cô muốn lựa chọn một thôn nhỏ trong núi thật xa xôi, cách xa tất cả nơi này, cách xa anh.

-

Tiệc tối đón người mới qua đi, Thiên Ca Tuệ lui tới cũng mật thiết với Chương Duyệt, có lúc trường học có hoạt động gì đó, Thiên Ca Tuệ cũng sẽ tích cực tham gia, thay đổi hình tượng khiêm tốn thường ngày.

Cô cảm thấy mình đã sớm có tiếng tăm ở ngoài rồi, một hai tháng cuối cùng này cũng không cần thiết, không có gì đáng kể lại nổi danh một chút.

Mà trải qua đêm đó khi Úy Nam Thừa ở dưới lầu kêu, mọi người cũng biết chuyện cô có bạn trai, người thổ lộ với cô cũng ít đi rất nhiều, hơn nữa gần đây mỗi sáng chuyển phát đưa hoa tươi đến trường học, huyên náo trường học mọi người đều biết.

Cũng ước ao người bạn trai có tiền như cô, hào phóng như vậy, mỗi sáng sớm đều đưa tới một bó hoa tươi danh quý đẹp đẽ, rất nhiều hoa gần như không mua được ở Trung Quốc, đây cũng quá xa xỉ rồi!

Trong lòng Thiên Ca Tuệ hiểu rõ ông xã vẫn còn canh cánh trong lòng lời hôm đó cô dạy đứa bé nói, nếu không sẽ không thay đổi phong cách thường ngày không tặng quà, cao giọng như vậy mà tặng hoa đến trường học.

Nghe tư vị tràn đầy sương mai trên bó hoa tươi, chỉ cảm thấy mùi thơm tỏa ra khắp nơi, trêu tiếng lòng người, nhưng cô cũng không tính toán cắm nó ở trong ký túc xá, bởi vì hạnh phúc của cô sẽ kích thích Tạp Tạp.

Cô không muốn như vậy, cho dù ngoài mặt Tạp Tạp không nói gì, nhưng cô biết cậu ấy sẽ đau lòng.

Có lúc cô cảm thấy năm nay thật sự là năm hạn bất lợi, hai bạn tốt bên cạnh đều bị tình yêu làm tổn thương, Bùi Phóng tên khốn kiếp chết tiệt kia lại vì lợi ích mà bỏ qua người bạn gái Yên nhi yêu mến sáu năm! Có cơ hội gặp được cậu ta, nhất định phải hung hăng mắng cậu ta một trận, thật là một con sói phụ lòng từ đầu đến đuôi!

Còn có Khúc Lại, bình thường nhìn qua lịch sự, dáng vẻ chính trực làm gương sáng cho người khác, lại đả thương người trong vô hình, luôn như gần như xa với Tạp Tạp, chưa bao giờ cho một lời nói rõ ràng! Quả thật tức chết người!

Chủ nhật về nhà liền phát tiết tất cả oán khí này trên người ông xã, đuổi theo anh hỏi cách nghĩ của đàn ông.

Úy Nam Thừa rất bất đắc dĩ, anh cũng không phải hai người đàn ông này, làm sao biết được suy nghĩ của bọn họ, Tuệ Tuệ cũng quá cố tình gây sự.

“Đầu tiên, anh không phải Bùi Phóng cũng không phải Khúc Lại; tiếp theo, hoàn cảnh gia đình của anh và hai người bọn họ không giống nhau, kinh nghiệm không giống nhau, tính tình cũng không giống nhau; cho nên rất nhiều chuyện không có cách nào kết luận. Nói một cách khác, em và Tiêu Y Y, Hứa Nhiêu đều là phụ nữ, em có thể hiểu cách làm của hai cô ấy không? Hoặc là nói em cảm giác khi em gặp phải tình cảnh như vậy em sẽ làm ra chuyện như thế nào?”

“Dĩ nhiên sẽ không có! Em sao có thể giống như hai chị ta! Hừ! Anh lại còn nhớ kỹ Tiêu Y Y và Hứa Nhiêu?” Thiên Ca Tuệ giận đến bĩu môi, chỉ thiếu không đưa tay đi véo mặt người khác.

Trên trán Úy Nam Thừa bò đầy vạch đen, Tuệ Tuệ có thể đừng xuyên tạc lời anh nói được không!

“Bà xã, anh chỉ lấy ví dụ! Lấy hai cô ấy làm ví dụ tương đối rõ nét mà thôi.”

“Không cho phép so sánh em với các chị ta!” Thiên Ca Tuệ đưa đầu ngón tay chọc chọc ngực ông xã, hung dữ nói.

“Được, được, được, chúng ta không nói tới đề tài này nữa được không? Những hoa kia em có thích không?”

“Ừ, rất thích, chỉ có điều về sau ông xã anh đừng tặng nữa, hạnh phúc của em sẽ khiến Tạp Tạp càng cảm thấy khó chịu.”

“Được. Nhưng mà trước mắt có chuyện lớn dường như cần phải thương lượng một chút với em.” Úy Nam Thừa khẽ hôn lên trán cô, Tuệ Tuệ của anh đúng là thật tỉ mỉ, thật sự là một người vợ tốt lương thiện.

“Chuyện lớn gì?” Trong đôi mắt như sương mù của Thiên Ca Tuệ viết đầy không hiểu.

“Tối mai có một party trong giới nhân vật nổi tiếng, anh muốn dẫn em đi, tiện thể giới thiệu em cho bạn bè của anh, để mọi người đều biết anh đã kết hôn rồi.” Úy Nam Thừa nói rất nghiêm túc, đây là anh đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Anh cảm thấy như vậy có thể tránh khỏi một loạt phiền toái, bên tai mình cũng yên tĩnh vui vẻ; tiện thể cũng loại bỏ những người đàn ông có lòng dạ xấu xa đối với Tuệ Tuệ.

Một công đôi việc.

Thiên Ca Tuệ sợ sệt trong nháy mắt, trong tròng mắt đen tràn đầy nghi ngờ, “Tối mai? Nhanh như vậy?”

Cô vẫn cho rằng chính thức công khai chuyện bọn họ kết hôn phải chờ tới khi cô tốt nghiệp đại học, không ngờ bây giờ Thừa đã có suy nghĩ này rồi.

Vấn đề là cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng! Lỡ như làm hỏng thì như thế nào?

Giống như nhìn thấu nghi ngờ của cô, Úy Nam Thừa ôm cô vào lòng, cưng chiều vuốt ve sống mũi của cô, “Không cần lo lắng, tất cả đã có anh, anh sẽ ở bên cạnh em bất cứ lúc nào.”

Thật ngọt ngào, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, ngọt.

“Vậy tối mai em phải mặc cái gì? Có phải mặc lễ phục không? Mà trong tủ treo quần áo của em trừ bộ lễ phục Jennifer đưa cho, cũng không có một bộ nào có thể mặc đi ra ngoài.” Thiên Ca Tuệ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dẩu môi oán hận..

Đều do bình thường cô không thích tham gia bất kỳ party nào, cho nên chưa bao giờ mua lễ phục, đặt ở trong nhà không dùng chỉ lãng phí tiền, nói không chừng còn quá lỗi thời, rất không có lợi!

“Ngoan, việc này em không phải lo lắng, trưa mai anh sẽ để người mang lễ phục tới cho em, sáu giờ tối anh trở lại đón em.” Dứt lời, cúi đầu chạm khẽ lên môi cô.

“Ừ, anh trai bọn họ cũng sẽ đi sao?” Trong tiềm thức, Thiên Ca Tuệ vẫn hy vọng thấy mấy người quen, bằng không liếc mắt qua tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, rất không có ý tứ.

“Anh trai em được công nhận là vua của party, anh ấy không đi chỗ đó thì ít đi một phần thú vị. Hơn nữa, vợ chưa cưới kia của anh ấy cũng du học từ Luân Đôn trở lại, tối mai bọn họ sẽ cùng có mặt.” Úy Nam Thừa cười nói, anh thật sự không nói khoác chút nào, gần đây sức quyến rũ của Dương ở thế không thể đỡ.

“Cái gì? Anh nói chị Đông Nhi trở lại?” Thiên Ca Tuệ đã rất lâu không nhìn thấy chị Đông Nhi rồi, nghe được tin tức này tự nhiên hơi phấn chấn.

“Ừ, em thích cô ấy như vậy sao? Thích cô ấy làm chị dâu em?”

“Chị Đông Nhi vô cùng tốt, thân mật thân thiện, không giống các cô gái nhà phú nhị đại khác chút nào, em cảm thấy chị ấy rất xứng đôi với anh trai. Nhưng mà, em cũng nhìn ra giữa bọn họ có gì không đúng.” Càng nói về sau, âm thanh càng thấp.

“Em chỉ thích quan tâm mù quáng, không còn sớm, chúng ta ngủ đi.” Cánh tay Úy Nam Thừa duỗi dài ra, ôm bà xã nằm xuống.

“Ông xã, có phải chúng ta quá hạnh phúc, cho nên bạn bè bên cạnh không nhận được hạnh phúc không.”

Tình cảm của Yên nhi và Tạp Tạp rất không thuân lợi, Cầu Cầu và Già Đại vẫn độc thân cho đến nay. Tất cả mọi người đều thế nào đây? Cô túm tóc, thật phiền toái!

“Đứa ngốc! Em nói bậy gì đấy! Mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình, không phải không có mà chỉ là chưa tới mà thôi, về sau không cho suy nghĩ lung tung.” Úy Nam Thừa gõ một cái qua, khẽ nhíu mày.

“Ưmh... Người ta chính là bị anh càng gõ càng đần.” Thiên Ca Tuệ nhỏ giọng thầm thì một tiếng, giống như con mèo nhỏ chui vào trong ngực ông xã, đưa tay ôm eo anh, đầu tựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn vững vàng của anh, chỉ cảm thấy hạnh phúc khác thường.

Một đêm này, ấm áp lòng người.

--- -----

Giữa trưa hôm sau, Thiên Ca Tuệ nhận chiếc váy đuôi dài màu xanh biển do ông xã phái người đưa tới, sợi tơ tằm tổng hợp sờ bóng loáng như nước, nhìn qua mơ hồ giống như có giọt nước lay động giống như thật, chế tạo tinh xảo đẹp đến khiến người ta thấy thế là đủ rồi.

Còn phối hợp với một đôi xăng đan màu xanh trắng cao chín tấc, toàn bộ bằng da, mang ở trên chân vừa thoải mái vừa đẹp.

Sau đó cô mới biết, chiếc váy tơ tằm màu xanh nước biển này là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, toàn bộ làm bằng thủ công, giá trị ngàn vạn.

Buổi tối vừa ra đến trước cửa, Học Học và Tập Tập chia ra hôn lên má cô một cái, “Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.”

Lòng của Thiên Ca Tuệ nhất thời bay bổng, được con trai khích lệ nào có mất hứng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Mẹ xinh đẹp sinh ra con trai anh tuấn, cho nên Học Học và Tập Tập của mẹ mới giỏi nhất, sau khi lớn lên khẳng định còn đẹp trai hơn cha các con!”

Học Học và Tập Tập cười đến được gọi là rực rỡ, hai bé di truyền gien tốt của cha và mẹ, dĩ nhiên đẹp trai hơn cha rồi, (*00*) hì hì...

Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Học Học đưa tay nhỏ bé vào trong túi, móc iphone 4 của mình ra, chạy ra ban công nghe.

Chân mày Thiên Ca Tuệ nhíu lên, liếc mắt nhìn Học Học chạy ra xa, vừa liếc nhìn Tập Tập, “Tập Tập, con có biết ai gọi điện thoại cho Học Học không? Làm gì mà thần bí như vậy? Còn không cho mẹ nghe?”

Tròng mắt đen như đá quý của Tập Tập đảo vòng tròn, “Nếu như mà con đoán không sai, chắc là Tinh Tinh.”

“Tinh Tinh? Con gái chị Tuyết Nghê, trời ạ? Học Học vẫn còn liên lạc với cô bé sao? Nhưng Học Học đã định cô dâu nhỏ với Mật Mật, tại sao có thể như vậy?” Thiên Ca Tuệ kinh ngạc kêu lên ra tiếng.

“Vậy con và Cách Cách có hay thường gọi điện thoại không?” Cô đột nhiên hỏi con trai nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status