Cục cưng vô địch: Cha, người bị fire rồi!

Chương 186: Anh, anh hèn mọn Lolita?


Itou Xuyên Nại chỉ ngồi một chút rồi cáo từ, anh vốn chỉ hơi nghi vấn với người phụ nữ và con trai sinh đôi trong miệng các cô ấy, nếu biết rõ anh cũng không nên quấy rầy nữa.

Anh đã sớm biết rõ chuyện Anh Nại thích Dương quân, cũng không phản đối, bởi vì rất xứng đôi!

“Anh, trừ Itou Anh Nại ra, anh có giấu riêng hồng phấn tri kỷ gì khác không?” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ nghiêm túc nhìn anh trai.

“Tuệ Tuệ em nghĩ nhiều rồi, anh vẫn coi Anh Nại như em gái, cô bé còn nhỏ hơn em hai tuổi.” Thiên Chỉ Dương vội vàng giải thích.

“Cái gì? Còn nhỏ hơn em hai tuổi! Anh, anh hèn mọn Lolita!”

“Mẹ, cái gì gọi là hèn mọn Lolita?” Tập Tập ngẩng đầu lên không hiểu hỏi.

“Tập Tập ngoan, chính là hình dung ông chú bắt nạt cô gái nhỏ.” Thiên Ca Tuệ cười đến mặt sáng rỡ với con trai, khóe mắt lại âm trầm liếc nhìn anh trai.

Tập Tập “Nha” thật dài một tiếng, tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó tròng mắt y hệt thủy tinh đen nhìn về phía cậu.

Thiên Chỉ Dương bị Tuệ Tuệ và Tập Tập một xướng một họa làm cho sặc, “Lộn xộn cái gì! Anh trai em là người như vậy sao? Anh sao có thể xuống tay với một cô gái nhỏ như vậy được!”

Quế Bá Lăng ở bên cạnh cười trộm, chỉ sợ thiên hạ không loạn bồi thêm một câu, “Tiểu Anh Nại người ta lần này đã đuổi tới Trung Quốc rồi đó ~”

“Tiểu Quế tử! Cậu tự đâm đầu vào chỗ chết có phải không!” Thiên Chỉ Dương nhe răng nhếch miệng về phía cậu ấy.

“Anh, anh không thể bắt nạt chị Đông Nhi như vậy! Chị Đông Nhi sẽ đau lòng.”

“Tuệ Tuệ, giữa anh và chị Đông Nhi không có gì cả, anh chị không có cảm giác đó, điểm này trong lòng anh chị đều biết rõ, nếu như cô ấy gặp được người mình thích, anh sẽ để cô ấy rời đi.” Thiên Chỉ Dương cảm thấy nếu không nói rõ ràng, chỉ sợ Tuệ Tuệ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.

Thiên Ca Tuệ rất buồn bực bới bới tóc, sao một nói như vậy, hai cũng nói như vậy? Chẳng lẽ một chút đùa giỡn cũng không có?

Một hồi trầm mặc, vẫn là Quế Bá Lăng phá vỡ cục diện bế tắc, “Nếu không thúc đẩy, gái trinh cũng thành đàn bà rồi! Nhanh lên!”

Đổng Yên mím môi mân mê đũa, trong lòng vẫn nghĩ tới, tình yêu là cái gì? Hai người yêu nhau chính là tình yêu sao? Hay nói cột chặt hai người vào một chỗ mới chính là tình yêu?

Trong bữa tiệc lại có một vị khách tới thăm, Lục Kiều Thâm – tổng giám đốc điều hành khách sạn Missha, mánh khóe và kiên quyết không phải người bình thường có thể so sánh, bình thường ít nói kiệm lời, không để lộ tài năng.

Tốt nghiệp đại học một cái đã nhận lấy công ty nhà mình, dưới quản lý của anh, thành tựu của khách sạn Missha phát triển không ngừng, càng thêm tiến vào chiếm giữ nhiều thành thị lớn ở Trung Quốc, quy mô càng ngày càng mở rộng.

Tuổi tương đương với Thiên Chỉ Dương, tính tình lại có khác biệt lớn, một người phong lưu lỗi lạc, một kín kẽ trầm ổn. Nhưng hai người lại hợp nhau, bạn bè trên thương trường nhiều năm, giao tình không cạn.

Cho nên biết Thiên Chỉ Dương ăn cơm ở đây, lập tức đi tới chào hỏi, thấy hai phụ nữ xa lạ và hai đứa bé, không tránh được hơi sững sờ, nhìn tình hình Dương tận tâm gắp thức ăn cho hai đứa bé sinh đôi, thiếu chút nữa cho rằng đây là con riêng của cậu ấy.

Sau khi giới thiệu qua, mới biết là em gái và cháu ngoại của cậu ấy, không khỏi nhớ tới tin tức huyên náo xôn xao vài ngày trước, Úy Nam Thừa đã bí mật kết hôn, con trai cũng đã lớn như vậy rồi.

Đổng Yên, là bạn rất tốt của em gái, thật sự là một người phụ nữ dịu dàng, giữa hai chân mày giống như phủ lên một tầng sầu khổ nhàn nhạt, thật sự không tương xứng với tuổi tác của cô.

Đợi sau khi anh đi, Thiên Ca Tuệ mới nhớ tới một vấn đề rất quan trọng.

“Anh, Lục Kiều Thâm có phải có một em trai tên Lục Kiều An không?”

Ánh mắt Thiên Chỉ Dương nhìn cô giống như nhìn quái vật, giống như đang nói: Người địa cầu ai cũng biết, chỉ em kẻ mơ hồ này không biết!

“Này! Em chỉ xác định lại thêm một lần thôi mà!” Thiên Ca Tuệ làm nũng nói.

“Em hỏi cậu ta làm gì? Không phải có ý niệm khỉ gió gì với Lục Kiều An chứ, cẩn thận Úy Nam Thừa nhà em biết, cũng sẽ không tha cho em.” Thiên Chỉ Dương hả hê cười nói, rốt cuộc đổi thành anh nhướn mày khí phách!

“Anh đừng có vu oan cho em! Lục Kiều An học cùng trường với em, anh ấy đang theo đuổi Già Đại, Già Đại là chị em tốt của em, em đương nhiên phải giúp cô ấy dò nghe rồi!” Thiên Ca Tuệ liếc xéo anh trai một cái.

Quế Bá Lăng đang ăn cá sống thiếu chút nữa bị mắc nghẹn trong cổ họng, vội vàng bưng đồ uống lên ực mạnh một ngụm.

Thiên Ca Tuệ bị phản ứng của anh ấy cắt đứt, không khỏi nhìn anh một cái, “Anh Lăng, anh ăn từ từ, không có ai giành với anh, Học Học và Tập Tập nhà em không thích ăn cá sống.”

Học Học và Tập Tập nghe được mẹ điểm danh, vội phụ họa gật gật đầu, “Chú Quế, chúng con thật sự không thích ăn cá sống.”

—00—│││

Một chữ 囧 chứ còn gì nữa? O(╯□╰)o

Quế Bá Lăng thật sự có khổ mà không nói được!

Bên này, hai anh em Thiên Chỉ Dương lại bắt đầu.

“Già Đại? Chính là cô bé con lai đó? Ánh mắt Lục Kiều An không tệ lắm! Đuổi tới tay rồi sao?” Trong đầu Thiên Chỉ Dương lập tức thoáng qua gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Già Đại.

“Phụt!” Quế Bá Lăng thành công phun nước trái cây trong miệng ra ngoài, Thiên Chỉ Dương ở chính diện trúng chiêu, khuôn mặt đầy bọt nước màu vàng.

Học Học ngồi bên trái Thiên Chỉ Dương cũng bị liên lụy, trên quần áo dính một chút.

“Quế Bá Lăng! Cậu điên khùng rồi hả! Không có việc gì chỉ thích phun tung tóe! Đây là hành động gì!” Thiên Chỉ Dương hoàn toàn nổi giận, nếu không phải cố kỵ Tuệ Tuệ và Yên nhi cùng hai cháu ngoại nhỏ, anh khẳng định trực tiếp vỗ bàn tìm tiểu Quế tử tính sổ!

“Chú Quế, mẹ nói đây là biểu hiện không vệ sinh, ăn bất kỳ thứ gì cũng không thể phun tung tóe, chú nhìn trên quần áo con đi, đi ra ngoài sẽ thành chuyện cười cho các bạn nhỏ khác.” Học Học méo cái miệng nhỏ nhắn, u oán liếc mắt nhìn chú Quế ở đối diện.

O(╯□╰)o Quế Bá Lăng một lần 囧 nữa rồi, đứa nhỏ này thật sự thừa kế gen tốt của cha mẹ nó, đành cười nói, “Là chú không tốt, chú mua vài bộ quần áo mới cho con được không?”

“Quần áo của con đều do mẹ mua, những người khác không biết thưởng thức của con, cho nên mua quần áo đều không hợp với khí chất của con!” Học Học cắn môi nghiêm trang nói.

⊙﹏⊙ Đổ mồ hôi! Mồ hôi đổ như thác!

“Thật là bảo bối ngoan của mẹ, mẹ dẫn con đi toilet rửa một cái là được rồi, lần này tha thứ cho chú Quế nha!” Thiên Ca Tuệ vui mừng chụt một cái lên mặt con trai.

Hàm răng Học Học buông đôi môi ra, tròng mắt đảo lòng vòng, “Vậy cũng được, chú Quế con sẽ không giận chú nữa.”

Quế Bá Lăng nhìn tiểu tinh quái này, thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Nhỏ đã giải quyết, nhưng lớn rõ ràng còn nổi giận đùng đùng.

“Cậu không bị kích thích gì chứ? Làm gì mà vừa ho khan vừa phun nước miếng? Cậu nhóc cậu nghỉ hè đi Nhật Bản một chuyến xong, rõ ràng không được bình thường rất nhiều, vốn tôi lười phải nói, cậu hôm nay lại cố tình chỉnh ra nhiều yêu nga tử * như vậy, cố ý để cho tôi phải ép cậu có đúng không?” Thiên Chỉ Dương thật sự muốn cầm chiếc đũa đâm trán cậu ta, tức chết anh rồi.

(*) yêu nga tử (bươm bướm, thiêu thân): 幺蛾子 là câu nói địa phương của các cụ già ở Bắc Kinh, ý là: giở trò, giở mánh khóe, có ý xấu, có mưu mô, toan tính bẩn thỉu, chệch khỏi cách nghĩ thông thường.

Đổng Yên ngồi bên cạnh không nhịn được che miệng cười trộm, Tập Tập vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu mình phát giận lớn như vậy, hơi sững sờ nhìn cậu và chú Quế.

“Tôi chỉ nghĩ đến một chuyện buồn cười thôi, cảm xúc hơi không khống chế được.” Quế Bá Lăng vội vàng giải thích, bí mật giữa anh và cô gái nhỏ Tang Mộc Già Đại kia vẫn chưa cần nhanh truyền ra như vậy.

“Tôi ói! Cậu nhóc cậu thật sự sẽ lừa gạt người! Hôm nay nể mặt mũi nhiều người như vậy, anh đây cũng không so đo với cậu, về sau còn dám như vậy! Cẩn thận da của cậu!” Thiên Chỉ Dương rất rõ ràng cậu ấy cũng không muốn nói, cho nên cũng không ép buộc cậu ấy.

Quế Bá Lăng rất khó có được không cãi lại, buồn buồn uống một ngụm trà gương mặt con nít giống như búp bê sứ của Già Đại bỗng dưng hiện lên trong đầu anh.

Vẫn còn nhớ mấy tháng trước, anh và cô xảy ra quan hệ sau khi cô say rượu, sau khi tỉnh lại phát hiện dấu vết đỏ tươi ở trên giường, trong lòng hơi khác thường, cảm giác cô mang tới cho mình quá mức tốt đẹp, thân thể trắng như tuyết nhu nhược không xương, còn có mảnh đất ngọt ngào âm u, để cho anh tâm thần nhộn nhạo một trận, có lẽ người đàn ông đều thích kiểu như vậy.

Nhưng sau khi anh trải qua một đoạn tình cảm thất bại, trong lòng ít nhiều cũng có chút bóng ma, biết suy tính sự việc rất nhiều.

Vậy mà, khi Già Đại ném đồng bạc năm mươi đồng lên mặt anh, nói coi như mua anh cả đêm.

Anh hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ!

Thật hận không thể hung hăng đánh cô một trận, sau khi cô chạy đi, anh sửng sốt một phút, ngay sau đó đuổi theo, đáng tiếc đã không thấy bóng người, sau khi lòng vòng trên đường cái một lúc, lúc này anh không có dũng khí tới trường học tìm cô.

Anh dù sao cũng xuất thân từ gia đình cấp cao, trên người có bao nhiêu ngông nghênh.

Ai ngờ kể từ sau đó, anh vĩnh viễn không quên được cô, không quên được gương mặt như búp bê gốm sứ của cô; không quên được mỗi một chỗ đẹp đẽ trên người cô; không quên được tư vị mất hồn mất vía của mình ở dưới người cô.

Giống như bị trúng độc hoa anh túc, cả ngày quanh quẩn trong đầu, không xua đi được.

Một tháng sau, anh có một case phải đi Nhật Bản công tác, không ngờ lại vô tình gặp được cô ở một party trong giới nhân vật tiếng tăm ở Tokyo, lúc đó cô búi tóc cao, lễ phục tơ tằm màu đen rãnh chữ V sâu, sau lưng gần như lộ ra một mảng lớn, thiết kế mới lại lớn mật làm nổi bật vóc người có lồi có lõm của cô, sexy xinh đẹp.

Không hề giống cô lúc bình thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status