Cục cưng vô địch: Cha, người bị fire rồi!

Chương 204: Gần đây nhà họ Úy xảy ra chuyện lớn


Editor: Puck

Khúc Lại khoác ba lô du lịch đi từng bước từng bước một trên đường đất nhỏ hẹp, buổi sáng ngày hôm qua anh lên đường, mấy phen trằn trọc mới đến được nơi này, tàu, xe buýt, chuyển qua hơn ba lần, cuối cùng còn ngồi máy kéo một đoạn đi gần hai giờ đường núi, đi tới một chuyến thật sự không dễ dàng!

Bây giờ vừa mệt vừa đói, hơn nữa ba lô du lịch trên lưng lại nặng, ép anh sắp hạ đường huyết rồi.

Xa xa đã nhìn thấy Lam Tạp mặc bộ đồ nhung màu xanh dương ngồi trên tảng đá lớn ở cửa thôn, nâng quai hàm giống như đang nghĩ cái gì.

“Sống ở đây đã quen chưa?” Khúc Lại để ba lô du lịch trên lưng xuống, hỏi rất tự nhiên.

“Tạm được.” Lam Tạp vỗ vỗ vạt áo, đứng dậy.

“Vậy thì tốt rồi, tôi mang chút thuốc tới cho mọi người, ít ngày trước đội trưởng Lăng của em gọi điện thoại tới trường học, vừa lúc do tôi nhận, năm hết tết đến rồi, tất cả mọi người không ở đây, cho nên... Tôi liền tự mình đưa đến.” Khúc Lại cười cười.

Vui sướng mới vừa rồi của Lam Tạp biến mất trong nháy mắt, thì ra là tự mình đa tình, còn tưởng rằng anh vì mình mà tới đây, thì ra vốn không phải!

“A, vậy em đưa thầy đến tìm đội trưởng Lăng thôi.” Trả lời lại rất công thức hóa.

“Em, sống có tốt không?” Khúc Lại muốn nói lại thôi.

Nghe được anh hỏi mình ân cần như vậy, Lam Tạp thật sự muốn xông lên cho anh một cái bạt tai, nhưng nghĩ lại, tại sao mình phải làm như vậy? Đúng, là cô thầm mến anh không sai, hình như người ta chưa từng nói thích cô đấy, đây tất cả là do tự mình đa tình mà thôi.

Có thể trách ai? Ai cũng không trách được.

“Thầy Khúc, em rất khỏe, cám ơn thầy quan tâm.” Lam Tạp mạnh mẽ nặn ra nụ cười, hít vào khí lạnh, lạnh lẽo thấu xương.

Khóe miệng Khúc Lại miễn cưỡng treo một nụ cười, thầy Khúc, anh vĩnh viễn là thầy Khúc của cô, điểm này sẽ vĩnh viễn không thay đổi, cũng không cách nào thay đổi.

Gần sang năm mới tại sao tới đây, một mặt là vì đưa thuốc tới đây, mặt khác cũng là vì tâm ma của mình. Anh rốt cuộc không yên lòng, hai tháng qua, anh nghĩ rõ ràng rất nhiều việc, cũng biết lòng của mình, đó không phải là tình yêu.

Bởi vì từ vừa mới bắt đầu anh đã thương yêu Lam Tạp như em gái, quan tâm cô, yêu thương cô như vậy cũng không liên quan đến gió trăng, thật lòng hy vọng cô sống tốt.

Cũng hy vọng cô có thể để chấp niệm với mình xuống, cô là một cô gái tốt, đáng giá được người đàn ông tốt hơn, mà anh, không phải là người đó.

Buổi tối đêm ba mươi, hai người ngồi trước căn phòng gạch nhỏ cũ nát, thẳng thắn nói lời trong lòng.

Ở nơi này ban đêm yên tĩnh và rét lạnh, Khúc Lại nói ra nút thắt ở trong đáy lòng mình nhiều năm –– chuyện xưa giữa anh và Liễu Tang.

Nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên anh ôn hòa nhã nhặn nói ra chuyện cũ này. Có lẽ, anh đã thật sự nhìn ra, buông xuống.

Trong lòng Lam Tạp có một tia kinh ngạc, thì ra nhân vật chính của đoạn câu chuyện tình khổ sở thầy trò yêu nhau khi mới vào trường học nghe được chính là anh, không trách được trên mặt anh luôn mang một tầng đau thương nhàn nhạt, thì ra đều bởi vì học tỷ Liễu Tang đó.

(*) học tỷ: cách xưng hô của sinh viên (học sinh) năm dưới gọi nữ sinh năm trên

Đột nhiên hơi hâm mộ chị ấy, ít nhất chị ấy cũng hạnh phúc.

“Nhớ lần đầu tiên gặp em, cởi mở, thẳng thắn, hoạt bát, nhiệt tình và sáng sỡ đều viết ở trên mặt em, khắc sâu ấn tượng, về sau nữa dần dần cũng phát hiện thật ra em rất đơn thuần, rất hiền lành, rất cố chấp, việc đã quyết định luôn gồng hết sức mình đi làm, có rất ít người có khả năng thao túng suy nghĩ của em.”

“Lại nói, ở một vài phương diện hai người rất giống nhau, giống nhau ở thắng thắn hoạt bát, giống nhau ở lương thiện nhiệt tình; khác biệt chính là một người là cô gái phương bác hào phóng, một người là cô gái phương nam uyển chuyển hàm xúc.”

Khi Khúc Lại nói đến bạn gái mối tình đầu Liễu Tang thì trong mắt tràn đầy dịu dàng, trút xuống quá nhiều yêu say đắm, nói đến cô ấy luôn khiến cho anh nhớ đến quãng thời gian tươi đẹp hạnh phúc kia.

Lòng Lam Tạp hơi đau, thì ra là như vậy.

Khúc Lại lại nói tiếp: “Vừa mới bắt đầu đúng là vì nguyên nhân như vậy nên tôi mới chú ý nhiều đến em, nhưng từ từ tôi cũng hiểu, em không phải là cô ấy, trên thế giới này không thể nào có hai người hoàn toàn giống nhau như đúc, là tôi khờ dại. Sau đó tôi thật lòng coi em như em gái ruột mà đối đãi, quan tâm em ít nhiều, nhưng không biết vì vậy đã tạo thành ảo giác cho em, là tôi sơ sót.”

Trong câu nói sau cùng có thở dài thật sâu, sự tình đã xảy ra rồi, nói xin lỗi còn có công dụng gì đâu, tóm lại là mình sai lầm rồi.

“Thầy... Vẫn chỉ coi em là... Em gái nhỏ mà đối đãi?” Giọng Lam Tạp khẽ run.

“Đúng, tôi cũng đã từng mê hoặc như vậy, nhưng mà hiện tại tôi rất xác định.” Khúc Lại không hề do dự chút nào.

Cũng đã từng mê hoặc? Lam Tạp hít một hơi thật sâu khí lạnh, nhếch miệng lên nở nụ cười khổ sở, nỗi khổ thầm mến bốn năm đại học giống như đã có một cái kết rồi, cô nên nhìn về phía trước, cô còn trẻ, còn có thể gặp được rất nhiều người.

“Lam Tạp, trong lòng của tôi vĩnh viễn chỉ biết một cô gái, cho dù cô ấy đã không còn ở đây, nhưng tôi vẫn nhớ cô ấy cả đời. Tôi đã nộp đơn từ chức lên ban giám hiệu trường rồi, đai khái năm sau sẽ phê duyệt, tôi chuẩn bị đi Tây Tạng du lịch, đi chỗ gần bầu trời nhất, tẩy rửa tâm linh của mình.” Giọng Khúc Lại trầm thấp hòa hoãn, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt nhòa, mắt nhìn chăm chú vào bóng đêm phía trước, như đang nhìn cái gì, lại như không nhìn cái gì.

Lam Tạp không thể tin nhìn anh, anh đây là tới làm chuyện này với mình sao? Giao thừa vất vả bôn ba như vậy tới nơi này nói lời chào từ biệt mình, là muốn khiến cho mình vĩnh viễn nhớ anh sao?

“Tôi không muốn để cho em vẫn luôn nhớ tôi, chẳng qua tôi cảm thấy trước khi đi không đến nói rõ với em, cả đời tôi sẽ không yên lòng, tôi vẫn luôn rõ ràng tâm ý của em, nhưng mà tôi không nhận nổi. Cho nên, tôi lựa chọn trốn tránh, cho rằng như vậy sẽ khiến cho em không hy vọng, lại không biết rằng tình cảm không phải cứ một mặt tránh né sẽ có thể giải quyết được.”

“Tạp Tạp, em là một cô gái tốt, một cô gái tốt chân chính, cuộc đời của em vẫn còn rất dài, còn có thể gặp được nhiều người hơn, thay đổi thị giác đi nhìn thế giới, sẽ phát hiện còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp đang chờ em.” Đây là lần đầu tiên Khúc Lại gọi nickname Tạp Tạp này, mắt nhìn thẳng vào nữ sinh đối diện, nghiêm túc trong suốt.

Lam Tạp mím mím môi, ngước mắt nhìn sang, lại phát hiện nhìn thẳng anh cũng không phải chuyện khó khăn như vậy, “Thầy Khúc, cám ơn thầy, em hiểu rồi.”

Giữa trưa hôm sau, Khúc Lại liền một thân một mình rời khỏi thôn nhỏ trong núi này, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tâm tình cũng vui vẻ, sau khi về đến nhà thì toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho chuyến đi Tây Tạng sau này.

Lần nói chuyện thẳng thắn này quả thật làm ra tác dụng, Lam Tạp rất nghiêm túc suy nghĩ cả một ngày, sáng sớm mùng ba Tết liền chạy lên đỉnh núi, chụm hai tay lại, lớn tiếng kêu to ba lần về ngọn núi phía đối diện: Khúc Lại, em nhất định sẽ quên anh!

Sau khi kêu xong, cả người cô mệt lử ngồi chồm hổm xuống, ôm đầu gối khóc hu hu, âm thanh từ lớn biến thành nhỏ, sau khi khóc xong, cô lau nước mắt, nhìn về phía núi xa lộ ra nụ cười đẹp mắt nhất.

Sau đó, quay người đi. Một năm mới phải có bầu không khí mới, cũng có thể bắt đầu một câu chuyện mới, Lam Tạp hoàn toàn buông chấp niệm xuống, chỉ cảm thấy cả người cũng buông lỏng, ngay cả các chú các dì trong thôn cũng trêu ghẹo năm nay cô cười nhiều hơn năm trước nhiều.

Mắt thấy sẽ phải lập tức rời khỏi nơi này, trong lòng Lam Tạp hơi không nỡ, nhưng cũng biết mình không thể sống cả đời ở đây, không cần người thân của mình, không cần bạn bè của mình.

Nói đến bạn bè, cô sẽ nhớ tới Tuệ Tuệ và Già Đại, thoáng một cái đã ba tháng không có liên lạc, cũng không biết tình hình bây giờ của các cô ấy như thế nào?

--- ------Puck---- -----

Ống kính chuyển sang thành phố W, gần đây nhà họ Úy xảy ra chuyện lớn, lớn đến hơi kinh người! Nổ khiến người lớn cả hai nhà đều nổi giận lôi đình, tức giận khó yên.

Thiên Ca Tuệ càng thêm tức giận náo loạn muốn ly hôn! Mang theo hai con trai ở lâu dài bên nhà mẹ đẻ.

Gần đây bóng dáng của Úy Nam Thừa liên tục xuất hiện trên trang đầu các tạp chí giải trí, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc, kể từ sau khi tin tức kim cương Vương lão ngũ truyền ra tin đồn kết hôn, yên tĩnh hơn nửa năm, mới vừa một năm mới lại nổ ra tin tức lớn như vậy, quả thật chấn động mọi người.

Úy Nam Thừa trong truyền thuyết rất thương vợ con, sao lại bao nuôi tiểu minh tinh ở bên ngoài chứ? Thấy vậy xem ra người đàn ông, nhất là đàn ông có tiền, rất thích trêu ghẹo chút trò gian trá.

Thật ra thì chuyện là như vậy, vả lại nghe tôi rủ rỉ nói bên tai.

Một ngày nào đó tháng tư, Thiên Ca Tuệ vừa hết ca chuẩn bị trở về, đột nhiên nghe được đồng nghiệp Vạn Chân Chân nói cho cô biết ở ngoài cửa có một người phụ nữ dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp tìm cô.

Thiên Ca Tuệ vừa đi vừa buồn bực trong lòng, sẽ là ai chứ?

Già Đại và Yên nhi, Chân Chân biết, chẳng lẽ Cầu Cầu trở lại? Không thể nào, cậu ấy đang tu nghiệp ở đại học Pennsylvania đấy, chẳng lẽ là Tạp Tạp? Cũng không có thể, cuối tháng năm cậu ấy mới về.

Đi tới cửa, phát hiện là một người phụ nữ xa lạ, dáng dấp quả thật rất đẹp, có một vẻ đẹp tươi đẹp, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu, không khỏi cau mày.

“Cô là Thiên Ca Tuệ tiểu thư?” Người đẹp mở miệng hỏi.

“Cô là?” Thiên Ca Tuệ hơi không hiểu.

“Tôi tên là Phương Ngọc Dao, muốn nói chuyện với cô một chút, nếu không chúng ta tìm tiệm cà phê ngồi một lát?” Người đẹp vẫn mỉm cười.

“Xin lỗi, tôi không biết cô.” Thiên Ca Tuệ luôn luôn không có thói quen ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm với người xa lạ.

“Không sao, trước kia có thể không biết, nhưng bây giờ biết là được rồi.” Người đẹp vẫn mỉm cười.

Thiên Ca Tuệ nhìn lên nhìn xuống đánh giá người đẹp trước mặt một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ: Phương Ngọc Dao? Phương Ngọc Dao là ai? Cô ta tìm mình có chuyện gì?

Cuối cùng, hai người chọn một tiệm cà phê gần đó, tiếng nhạc du dương nho nhỏ phiêu đãng trong tai mỗi vị khách, Thiên Ca Tuệ và Phương Ngọc Dao ngồi đối diện nhau, ai cũng không bắt đầu nói chuyện trước.

“Cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Bây giờ có thể nói rồi.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy người phụ nữ đối diện hơi cổ quái.

“Tôi mang thai, đứa bé là của Úy Nam Thừa.” Phương Ngọc Dao rất tao nhã uống một ngụm cà phê, lúc nói chuyện vẫn nhìn Thiên Ca Tuệ ở đối diện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status