Cục cưng vô địch: Cha, người bị fire rồi!

Chương 222: Ngoan, ăn thêm một miếng nữa đi...


Editor: Puck

Úy Nam Thừa ngoan ngoãn há mồm, một ngụm nuốt vào, đôi môi còn cố ý mút ngón tay cô, chậm rãi ngọ nguậy, tròng mắt đen vững vàng khóa chặt người nào đó, hiện lên ánh sáng u ám, hơi âm trầm.

Nhìn thấy mà Thiên Ca Tuệ thấp thỏm trong lòng, “Người ta cũng không phải cố ý chọc giận anh, trong trường học nhiều nam sinh như vậy, em cũng không thể cứ gặp bọn họ lại giống như câm điếc.”

“Anh có nói không để cho em nói chuyện với bọn họ sao? Chỉ có điều không thể quen thân.” Úy Nam Thừa liếc nhìn cô.

“Em nào có quen thân!”

“Trong lòng em tự biết rõ.” Cô nhóc này, lại còn không thừa nhận!

“A, anh nói Khoa Nhĩ à, anh ta chính là mời em ăn vài bữa cơm mà thôi, chúng em chỉ là bạn bè bình thường.”

“Bạn bè bình thường? Bạn bè bình thường mà phải ân cần với em như vậy? Anh thấy cũng sắp vượt qua thằng nhóc Trâu Thịnh kia!” Cả người Úy Nam Thừa bốc lên vị chua, chua chát đến Thiên Ca Tuệ cũng cảm nhận được.

Tâm tình của cô trở nên cực tốt, thì ra là ông xã ghen, vậy càng phải trêu chọc anh thêm mới được.

“Ông xã, em thật sự chỉ coi Khoa Nhĩ là bạn bình thường, em lại không ngăn cản được suy nghĩ và hành động của anh ta. Chỉ có điều anh yên tâm đi, người ta đối với anh đó là tuyệt đối trung thành không hai lòng, trời đất chứng giám, mặt trời và mặt trăng đều có thể nói rõ.” Thiên Ca Tuệ cười đến rất vui vẻ.

“Tới đây.” Úy Nam Thừa vỗ bên cạnh giường.

Tay Thiên Ca Tuệ đang bóc nho dừng một chút, giương mắt, “Làm gì?”

Nhìn dáng vẻ, giống như định đánh cô, cô mới không cần đưa lên để bị đánh đấy.

Úy Nam Thừa thấy cô vẫn ngồi đó không nhúc nhích, tức giận trong mắt lập tức lên tới, trầm mặt nhìn chằm chằm vào cô.

Ặc... Động tác nhét trái nho vào trong miệng của Thiên Ca Tuệ lập tức dừng lại, mới vừa rồi vẫn bóc cho người nào đó nằm trên giường ăn, chính cô còn chưa ăn một miếng nào đâu, lúc này thấy ánh mắt anh tăm tối nhìn mình chằn chằm, nuốt một ngụm nước miếng, nhét trái nho đã bỏ vào trong miệng mình một lần nữa vào trong miệng Úy Nam Thừa.

“Được rồi, cho anh ăn.”

Mặt Úy Nam Thừa đều đen rồi, rất dùng sức cắn nát thịt trái nho, nhìn thấy mà Thiên Ca Tuệ run lên, vấn đề mấu chốt là người nào đó ăn hết trái nho xong còn cắn ngón tay của cô không buông ra, hàm răng còn gặm từng chút từng chút một, hai mắt sâu thẳm mà nhìn chằm chằm vào cô.

Hình ảnh rất quỷ dị!

Cô tự dưng rùng mình một cái, ngón tay cái bị ông xã ngậm trong miệng cắn đau quá, mỗi một lần gặm lại có một dòng điện liền “Vèo vèo” đánh qua toàn thân, tiếp theo đó từng tế bào trên người cũng bắt đầu nổ tung.

Vội lấy lòng đi sờ mặt yêu nghiệt của anh, dùng sức chiếm tiện nghi, “Ngoan, người ngã bệnh không thể nổi giận, em đi tới là được.”

“Còn phải ôm.” Lúc này Úy Nam Thừa mới buông ngón trỏ của cô ra, giọng rất uất ức.

Thiên Ca Tuệ vừa nghe giọng nói tội nghiệp của ông xã, trái tim nhỏ liền rung động không ngừng, cực kỳ đau lòng tiến tới nằm cạnh anh, mấy ngày không thấy đã tiều tụy đi rất nhiều, nhất định do quá liều mạng làm việc, cho nên quên ăn cơm, dẫn tới bệnh bao tử phát tác.

“Về sau không được liều mạng làm việc như vậy.”

“Không dốc sức liều mạng làm việc sao kiếm tiền nuôi gia đình.” Úy Nam Thừa cố ý trích dẫn lời bà xã nói ngày đó.

“Không phải anh nói là chúng ta không thiếu tiền sao?” Cho rằng em dễ bị gạt như vậy hả! Lần trước không phải anh cũng nói như vậy sao! Thiên Ca Tuệ thầm nghĩ trong lòng.

“Mặc dù không thiếu tiền, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi, mỗi một ngày qua đi, tiền lại ít đi một xấp, cho nên vẫn phải nỗ lực làm việc.”

“Vậy lần trước là anh lừa gạt em?” Thiên Ca Tuệ không vui cau mày.

“Không có lừa gạt em, bản chất không giống nhau mà thôi.”

“Cái gì là bản chất không giống nhau, rõ ràng chính là giống nhau. Có phải mấy ngày này anh không ăn cơm tử tế không?” Thiên Ca Tuệ quyết định không tra cứu thêm vấn đề kia nữa.

“Em và người đàn ông khác ra ngoài ăn cơm, anh ăn không biết ngon, nuốt không trôi.” Úy Nam Thừa rất buồn bã.

Phì! Thiên Ca Tuệ không nhịn được bật cười, Thừa phát huy bản chất oán phu đến vô cùng nhuần nhuyễn như thế.

Úy Nam Thừa rất không hài lòng với tiếng cười của cô, cánh tay dài giang ra, cố định cô ở trong lòng mình.

Thiên Ca Tuệ hơi giãy giụa, bị giọng nói nhẹ nhàng của anh ngừng lại, “Đừng động, để cho anh ôm em một lúc.”

Lúc này Thiên Ca Tuệ mới yên tĩnh lại, đầu dán lên cổ ông xã, trái tim tựa sát trái tim, cảm nhận tiếng tim đập “Thịch thịch thịch” của nhau, tốt đẹp bao nhiêu.

Bên trong phòng yên tĩnh, ấm áp yên bình.

--- ------Puck---- -----

Khi Cốc Châu Dần đi vào cửa bệnh viện, liền bị một y tá trẻ tuổi xinh đẹp chú ý đến, còn liên tiếp liếc mắt đưa tình với anh, anh thì chớp chớp mắt lưu ly, cười đến câu người.

Còn có y tá ân cần đưa anh đến trước phòng bệnh của Úy Nam Thừa, đứng ở cửa chỉ nghe thấy một đoạn đối thoại thú vị bên trong.

“Ngoan, ăn thêm một miếng nữa nào...” Giờ phút này cả người Thiên Ca Tuệ tản ra hào quang của người mẹ, hoàn toàn dùng thái độ dụ dỗ con trai tới dụ dỗ ông xã.

“Không ăn, quá nhạt, miệng đắng.”

“... Nhưng bác sỹ nói anh chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, không thể kích thích bao tử nữa, nó quá yếu ớt.”

“Vậy cũng không cần ăn, anh càng yếu ớt hơn nó.”

ORZ ~~~ Một tay Thiên Ca Tuệ bưng chén cháo, một tay nắm chặt muỗng, trong muỗng còn có hai phần ba cháo trắng, bị lời nói của anh làm nghẹn, Thừa quả thật rất yếu ớt, yếu đến té xỉu.

“Nào, há mồm, chỉ ăn một miếng này...”

Úy Nam Thừa bất đắc dĩ há miệng, anh cực kỳ ghét ăn cháo, nhạt phát đắng.

Cốc Châu Dần cười híp mắt đi vào, “Chà! Không nhìn ra Nam Nam còn rất biết làm nũng đó ~”

Mặc dù giờ phút này Úy Nam Thừa mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt không được tốt, nhìn có vẻ tiều tụy vì bệnh tật, nhưng lạnh lùng trong mắt không hề giảm chút nào, lạnh lẽo nhìn lướt qua Cốc Châu Dần, gió lạnh đến thấu xương.

“A Dần, anh đến rồi.” Thiên Ca Tuệ nhìn về phía Cốc Châu Dần cười cực kỳ xán lạn, điều này làm cho người nào đó khó chịu, nhẹ giọng “Khụ” một tiếng, buồn bực nói, “Anh muốn ăn cháo...”

Thiên Ca Tuệ quay đầu trừng mắt liếc nhìn anh, bĩu môi, “Lúc không ăn lúc lại muốn ăn, anh rốt cuộc muốn như thế nào đây?”

Cốc Châu Dần dứt khoát ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, hai chân vắt chéo thoải mái dựa vào nệm êm, nhìn hai người cười nham nhở.

“Bác sỹ nói anh không thể bị kích thích...” Tên yêu nghiệt phúc hắc nào đó lạnh lùng nói.

“Ừ, ông xã, ngoan, há mồm...” Thiên Ca Tuệ hít khí, không thể bị kích thích đó không phải rõ ràng cảnh cáo mình không thể quá hung dữ với anh sao? Hừ hừ... Chờ anh khỏi rồi xem cô trừng trị anh như thế nào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status