Cục cưng vô địch: Cha, người bị fire rồi!

Chương 234: Hành hạ ra nội thương


Editor: Puck

Sau khi trải qua chuyện này, Thiên Ca Tuệ hơi sợ, quyết định vẫn tiếp tục đi theo con đường vợ hiền mẹ lành, hiểu lầm lần này quá đủ rồi, trong lòng cô cũng không có khả năng lại chịu đựng thêm một lần nữa.

Thật ra suy nghĩ một chút, tất cả cô làm đều là cam tâm tình nguyện, bởi vì đối tượng phục vụ là ông xã và con trai, là người thân thiết nhất của cô người cô yêu nhất, cho dù bị áp bức, cũng chỉ ngẫu nhiên oán trách vài câu, thuộc phạm trù bình thường, trong cuộc sống ai mà không thể bộc phát chút nóng giận chứ?

Sau khi bộc phát nóng giận, trừng phạt vẫn không thể miễn, sau khi Úy Nam Thừa mang theo hai con trai tìm kiếm đến người ngã ngựa đổ, mặc dù khi trở về đêm đó bị nước mắt của Thiên Ca Tuệ che khuất, nhưng sau đó vẫn tính sổ rất rõ ràng chi tiết.

Cô lập tức luân lạc từ tầng thấp nhất trong nhà xuống giai cấp tầng dưới chót nhất, thời gian sau giờ học trên căn bản đều bị ông xã và con trai cướp đoạt, tất cả hoạt động có người khác phái tham gia đều không được phép tham dự, mỗi đêm còn bị người nào đó nghiền ép, trong miệng dụ dỗ là cưng chiều cô, thật ra thì chính là hành hạ cô, làm hại cô mỗi sáng sớm đều không bò dậy nổi, ~~~~(>0<)~~~~

Mỗi đêm Úy Nam Thừa đều thay đổi đa dạng hành hạ cô, nội dung sâu sắc, từ dây dưa, dây dưa một chút, đến khiến Thiên Ca Tuệ ỏn ẻn cầu xin anh nhanh lên chút.

Bản chất phúc hắc phát huy vô cùng tinh tế, trong ngày thường giả bộ như người không có chuyện gì, thật ra thì phát tiết toàn bộ suy nghĩ không cam lòng trong lòng ở trên giường.

Thiên Ca Tuệ hoàn toàn có khổ mà không nói ra được, cô tất cả đều là nội thương! Hu hu…

--- ------Puck---- -----

Trải qua khoảng thời gian hết lòng điều dưỡng này, bệnh bao tử của Úy Nam Thừa cũng không phát tác trong thời gian dài, ăn được quá tốt đến trọng lượng tăng lên, cho tới khiến cho thường bị người phụ nữ nào đó nhạo báng bụng lớn.

Học Học và Tập Tập cũng mập lên không ít, mặt cũng tròn, nhưng vẫn không ngừng ăn, bởi vì mẹ nói thích dáng vẻ tròn vo của hai đứa, cho nên hai đứa không ghét lên cân.

Buổi chiều chủ nhật, Úy Nam Thừa đang chơi game với con trai đến giai đoạn quan trọng nhất, đột nhiên nhận được điện thoại của Cốc Châu Dần.

【Nam Nam, nghỉ ngơi không sai biệt lắm, nên trở về làm việc rồi. 】

“Nghỉ phép nào có nghỉ ngơi đủ, có lời nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng cho tôi.” Úy Nam Thừa để điều khiển xuống đi ra ngoài ban công.

【Ông cụ lên tiếng, muốn tôi mang theo bà xã và thằng bé về nhà báo cáo, đoán chừng phải ngây ngô chừng mấy ngày. 】 Cốc Châu Dần nói.

Úy Nam Thừa cũng hiểu chuyện của a Dần và Cảnh Tô Tô sớm muộn gì cũng phải làm, đứa bé lớn như vậy rồi, cứ kéo dài tiếp cũng không tiện.

“Ừ, cậu đi đi, nói chuyện tử tế với ông nội cậu, nói không thông thì cứ giao thẳng Châu Châu cho ông cụ, bảo đảm sự chú ý của ông cụ lập tức chuyển dời lên con trai của cậu rồi.” Úy Nam Thừa rất có kinh nghiệm nói.

【Cậu đó còn rất có kinh nghiệm nhỉ! 】 Cốc Châu Dần chế nhạo nói.

“Đó là đương nhiên, về phương diện chung đụng với con trai, về sau cậu có thể thỉnh giáo tôi nhiều hơn, tôi bảo đảm không biết thì thôi chứ biết gì nói nấy, dạy cho cậu thực dụng nhất.”

【Cậu đi luôn đi! 】

“Được rồi, nhanh đi về đi, ngày mai tôi sẽ về công ty.”



Hai người lại tùy tiện hàn huyên mấy câu, mười câu có tới chín câu không thể rời khỏi con trai, đây là chủ đề vĩnh viễn không thể rời bỏ của người làm cha.

Khi Thiên Ca Tuệ biết được ngày mai ông xã phải rời đi, trong lòng vẫn hơi không nỡ, ý vị dặn dò anh phải chú ý ăn uống, chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mệt nhọc, tiền kiếm quá nhiều cũng không tốt, dùng không hết!

Úy Nam Thừa dịu dàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của bà xã, “Không phải em nói anh lên cân sao? Anh vừa đúng bớt mập một chút.”

“Cái gì đó! Nếu anh lại té xỉu xem em xử anh như thế nào, dáng người yếu ớt *!” Thiên Ca Tuệ cong môi không thuận theo lầm bầm.

(*) nguyên gốc: 塑料体格 (dáng vẻ plastic), plastic chỉ đồ dễ vỡ, dáng vẻ plastic chỉ dáng người yếu ớt.

⊙﹏⊙ Đầu Úy Nam Thừa đầy vạch đen, anh dáng người yếu ớt?

“Ngoan, lần trước là ngoài ý muốn, sau này sẽ không có nữa. Về phần anh có phải dáng người yếu ớt không, em còn không rõ ràng sao?” Úy Nam Thừa xấu xa dùng lòng ngón tay trỏ vuốt cánh môi mềm mại của bà xã.

囧…”Người ta nói phải cũng không phải về phương diện này, anh nghĩ lệch ra á.” Thiên Ca Tuệ gạt ngón tay có điện của anh ra.

“Anh nghĩ sai lệch chỗ nào? Hửm?” Giọng Úy Nam Thừa hơi câu người.

“Nghĩ sai lệch chỗ nào chính anh biết.”

“Ừ… Anh biết rõ?” Bàn tay Úy Nam Thừa luồn vào trong áo ngủ của bà xã, “Biết kém xa tự mình trải nghiệm.”

“Hu hu… Người xấu, mỗi lần đều dùng tay có điện kia tới sờ người ta, cả người tê tê.” Thiên Ca Tuệ mím miệng oán trách.

“Sai lầm rồi, là em dùng ánh mắt ướt nhẹp phóng điện về phía anh trước, ý chí của anh luôn luôn không kiên định, rất dễ dàng bị dụ dỗ.” Úy Nam Thừa còn nói y như thật.

Thiên Ca Tuệ oán hận trừng mắt nhìn anh một cái, trong tròng mắt đen thật vẫn mang theo chút sóng điện, thân thể sớm đã bị người nào đó xoa mềm thành một vũng nước xuân rồi, phiếm ánh sáng lộng lẫy.

Hầu kết của Úy Nam Thừa nặng nề bỗng nhúc nhích một cái, trực tiếp đụng ngã người phụ nữ nào đó, gặm từ đầu đến chân…

“Bà xã, em thật chặt…”

Thiên Ca Tuệ vừa thẹn vừa cáu nhéo một cái ở trên eo anh, cố ý co rút thân thể dùng sức kẹp chặt anh lại, trứng thúi! Mỗi lần đều đùa bỡn lưu manh! Nói chuyện nổi da gà!

Úy Nam Thừa bị cô kẹp chặt càng thêm hưng phấn, miệng gặm ra từng vòng màu đỏ tím, sức lực đụng nhau cũng rất lớn, hai người cứ kịch liệt run lên như vậy ——



Sáng ngày hôm sau, Thiên Ca Tuệ bị đói tỉnh, mềm nhũn mở mắt, phát hiện ông xã đã đi rồi, lật người ngủ tiếp, thật đáng ghét! Thừa tên trứng thúi này tối hôm qua lại trồng đầy dâu tây ở trên dưới toàn thân cô! Nhất là chỗ bắp đùi, thật là mắc cỡ người đâu!

Quả thật là… Hư quá đi!

--- ------Puck---- -----

Đảo mắt, lại đến cuối năm, sẽ lập tức nhảy qua một năm mới, mỗi người đều thêm một tuổi, từ từ tạm biệt quá khứ của mình, có một đoạn khởi đầu mới.

Gần đây thành phố W náo nhiệt nhất chính là hôm nay —— luật sư Quế Bá Lăng hơi nổi danh kết hôn với bạn gái Tang Mộc Già Đại, nghe nói xa hoa đến làm người ta không ngờ, trong giáo đường bày khắp hoa tươi được vận chuyển bằng đường hàng không từ các nơi trên toàn thế giới tới, ghép thành hình trái tim, xinh đẹp nhiều màu, đẹp mắt đoạt người, mấy ngày này báo chí đều đang đưa tin trên diện rộng về chuyện này, có thể nói chấn động một thời, làm cho người ta chú ý.

Cô dâu đúng chuẩn của hôm nay Già Đại đang ngồi ở trong phòng thay đồ mặc áo cưới xa hoa mà Lăng đặc biệt đặt may theo yêu cầu từ Paris cho cô, bên cạnh nhiều người giúp một tay, chỉ vì kiểu dáng áo cưới quá phức tạp, một người vốn không có cách nào mặc vào.

“Dì Già Đại, hôm nay dì xinh đẹp ghê ~” Học Học mặc bộ âu phục nhỏ màu đen đẹp trai bức người, trong nháy mắt giết một mảng lớn trái tim cô bé và người lớn ngay tai chỗ.

Già Đại má phấn đỏ thắm cười nói: “Hôm nay Học Học cũng rất đẹp trai.”

“Mẹ cũng nói như vậy.” Học Học tự hào ưỡn ngực nhỏ lên.

Những người bên cạnh lập tức bị dáng vẻ đáng yêu của cậu bé chọc cười, nghĩ thầm: đây là con nhà ai vậy, dáng dấp thật sự khiến người ta yêu thích.

Hiện trường hôn lễ, các khách mời rối rít chúc mừng chú rể và cô dâu đúng chuẩn hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long.

“Thật sự không nghĩ tới cậu nhóc cậu còn giành kết hôn trước tôi.” Thiên Chỉ Dương bưng ly rượu cười đến mặt nhộn nhạo.

”Ừ! Tôi nghĩ chỉ cần cậu cầu hôn, Anh Nại nhất định sẽ đồng ý cậu.” Quế Bá Lăng bĩu bĩu môi về phía Itou Anh Nại đang trò chuyện vui vẻ với Thiên Ca Tuệ, ý tứ rất rõ ràng, người ta đủ say mê điên cuồng với cậu đấy, đang đợi cậu ở đó đấy.

“Anh Nại còn chưa tốt nghiệp.” Thiên Chỉ Dương trừng mắt liếc cậu ta một cái.

“Chưa tốt nghiệp có liên quan gì, Thừa và Tuệ Tuệ không phải là ví dụ điển hình ư, sau khi tôi kết hôn, chỉ sợ bác trai bác gái cả ngày thì thầm ở bên tai cậu.”

Úy Nam Thừa mỉm cười không nói lời nào, Dương là của anh rể của anh, hơn nữa anh ấy luôn luôn có chủ kiến, nên làm như thế nào chính anh ấy rất rõ ràng, người khác thì không cách nào chi phối.

“Du, cậu và Đông Nhi chuẩn bị khi nào kết hôn đây?” Thiên Chỉ Dương dứt khoát nói sang chuyện khác, sau khi biết người phụ nữ Hứa Du từng hôn lại là Phó Đông Nhi, chỉ cảm thấy nhân duyên của thế gian này quả nhiên định tốt lắm, mặc dù năm đó làm bữa tiệc vũ hội hóa trang kia có mục đích vì tìm một nửa kia cho mình, lại vì vậy mà thành toàn cho hai bạn tốt, cũng tính được làm một chuyện tốt.

Đối với chuyện Đông Nhi yêu Hứa Du, Hứa Du cũng yêu Đông Nhi, anh thật lòng cảm thấy vui mừng cho hai người bọn họ, Du quả thật quá khổ, bị chuyện của Hứa Nhiêu chỉnh lập tức già nua thêm vài tuổi, cả người uể oải không chịu nổi, có thể nói là đã trải qua một đoạn cực kỳ thấp kém trên sự nghiệp, may mà có Đông Nhi ở bên cạnh cậu ấy, loại tình cảm có nhau lúc hoạn nạn chỉ sợ đã sớm đúc khắc thật sâu vào trong lòng hai người bọn họ rồi.

Hứa Du cười nhạt, “Trước mắt còn chưa xác định.” Anh lúc này, giữa hai chân mày để lộ ra đều là hạnh phúc ấm áp, sắc mặt cũng khá rất nhiều, so sánh với đoạn thời gian trước, quả thực tưởng như hai người, hiệu quả làm dịu của tình yêu rõ ràng đấy.

Buông tay quá khứ đã qua, lần nữa theo đuổi một bắt đầu mới, đối với anh mà nói, là hạnh phúc.

“Đấy, cũng không phải là chỉ có một mình tôi kế cuối, Du và tôi tám lạng nửa cân. Hơn nữa, các cậu chưa từng nghe nói người đàn ông hơn ba mươi tuổi như một đóa hoa à! Sao có thể nằm vào trong phần mộ hôn nhân nhanh như vậy chứ? Vậy rất uất ức đó! Nhìn thấy hoa dại ven đường lại không thể thái, haizzz…” Thiên Chỉ Dương lắc đầu một cái.

“Anh cứ nhất thời nhanh miệng đi! Đừng cứ mãi đã ăn trong bát còn nghĩ trong nồi, em xem Anh Nại cũng không phải người dễ chọc, rất dũng mãnh.” Úy Nam Thừa chế nhạo nói.

“Cũng chỉ có Anh Nại này với tính tình hung hãn mới kềm chế được bản tính hoa hoa công tử của cậu ta.” Quế Bá Lăng nói tiếp.



Tiêu Nhụy Nhụy rất điệu thấp ẩn núp trong đám người, nhìn ảnh chú rể và cô dâu hạnh phúc lại ngọt ngào, chỉ cảm thấy trong lòng giống như ngũ vị tạp trần *, Quế Bá Lăng anh ấy thật sự muốn kết hôn? Sao anh lại đột nhiên muốn kết hôn đây?

(*) ngũ vị tạp trần: ngũ vị chỉ ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ngũ vị tạp trần ý chỉ trong lòng rối bời.

Nhớ ngày đó anh còn từng cầu hôn với mình, chỉ tiếc bị cha mẹ anh ngăn cản, bằng không, giờ phút này đứng bên cạnh khẳng định chính là mình, lúc ấy khi bỏ rơi anh chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái khác thường, rốt cuộc báo thù thay chị gái, nhóm con nhà giàu này cũng có ngày hôm nay? Vậy cũng do tự tìm!

Nhưng bây giờ mới hiểu được mình đã sớm yêu anh, ban đầu chỉ không muốn thừa nhận mà thôi.

Lặng yên không tiếng động tìm được phòng thay đồ, khi nhìn thấy Già Đai mặc áo cưới xa hoa thì trong lòng dâng lên hâm mộ và ghen tỵ, còn mơ hồ xen lẫn chút căm hận!

Chỉ cảm thấy những thứ này vốn thuộc về mình, trong lòng cực kỳ không cam lòng.

“Tôi muốn hàn huyên một chút với cô.” Tiêu Nhụy Nhụy rất đơn giản nói ra ý của mình.

Già Đại liếc nhìn cô ta, không ngờ hôm nay cô ta lại tới đây, nhưng chắc chắn sẽ không phải tới chúc phúc cho cô và Lăng, ngược lại có thể tới quấy rối.

“Xin lỗi, giữa tôi và cô không có gì hay để nói chuyện.” Lạnh lùng từ chối.

“Chỉ mười phút mà thôi, chẳng lẽ cô còn sợ tôi ăn cô sao?” Giọng Tiêu Nhụy Nhụy mang theo giễu cợt.

“Được.” Già Đại thật sự đoán không ra tâm tư của Tiêu Nhụy Nhụy.

Tiêu Nhụy Nhụy lấy từ trong túi ra giống như một chiếc máy ghi âm, mở ra.

“Nhụy Nhụy, anh yêu em, gả cho anh được không? Anh Quế Bá Lăng thề với vầng trăng sáng: Đời này chỉ yêu một mình em, chỉ thương một mình em, coi em là duy nhất của cuộc đời anh, tất cả của anh đều thuộc về em, có thể không?”

Đoạn văn này là từ ba năm trước khi Quế Bá Lăng cầu hôn Tiêu Nhụy Nhụy đã từng nói, Tiêu Nhụy Nhụy nhất thời vui mừng ghi âm lại, sau đó cũng quên đi, vẫn do vài ngày trước trong lúc vô tình tìm ra, lập tức mang theo nó tới đây, chỉ hy vọng có thể dựa vào đoạn thoại này khiến cho hai người sinh khoảng cách, không kết hôn được!

Không thể phủ nhận, sau khi nghe xong tâm tình Già Đại không được tốt, mặc dù biết giữa bọn họ đã là ba năm trước, nhưng dù sao người đàn ông này sẽ lập tức trở thành ông xã của mình rồi, loại lời ngon tiếng ngọt như vậy cũng đã từng nói với mình, trong nháy mắt chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn, chỉ có thể tự nhắc nhở mình đó cũng là quá khứ của Lăng, mình cần chính là anh của hiện tại và tương lai.

“Tiêu tiểu thư, cô đã sớm là quá khứ đối với Lăng rồi, cho dù năm đó anh ấy đã từng nói một đoạn cầu hôn như vậy với cô, nhưng bây giờ người gả cho anh ấy là tôi, chứ không phải là cô!”

“Chẳng lẽ cô không hề để ý sao, lời anh ấy nói với tôi bây giờ lặp lại một lần nữa với cô, cô không cảm thấy là đồ xài rồi sao? Chẳng lẽ Tang tiểu thư chính là thích đồ xài rồi?” Tiêu Nhụy Nhụy cười lạnh nói.

Già Đại lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Không biết dùng từ đừng nói ra ngoài kẻo mất mặt!”

Tiêu Nhụy Nhụy giận đến cắn răng nghiến lợi, người phụ nữ này rốt cuộc đầu óc không kịp phản ứng hay thật sự thờ ơ?

“Hừ! Tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật lớn vì lời mình nói ra!” Nói xong, cũng không quay đầu lại, quả đấm trong tay càng siết chặt, móng tay cũng sắp cắm vào trong thịt rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status