Cực phẩm tài tuấn

Chương 151: Thẩm vấn trong hầm



Hai người này hông đeo cương đao, khuôn mặt vài phần tương tự chắc là hai huynh đệ, Đường Kính Chi khoát tay:

- Đứng dậy đi, dẫn ta vào trong xem nào.

Trần Hổ và Trần Báo đứng dậy, khom lưng tránh sang hai bên nhường đường, đại hán vạm vỡ kia thì sải bước đi trước dẫn đường.

Đi theo con đường hầm vài bước, Đường Kính Chi đã cảm thấy hơi váng vất, chắc là vì biện pháp thông gió quá kém, mùi vị khó ngửi. Ngọc Nhi thì tụt lại sau y nửa bước, mặt che khăn không có chút biểu cảm nào, vì lần đầu tiên tới đây cho nên nàng tỏ ra khá thận trọng, đôi mắt cảnh giác đảo bốn xung quanh, đi sát bên người Đường Kính Chi đề phòng bất trắc.

Cuối đường hầm còn có một cánh cửa lớn, dùng gỗ bản dầy chắc làm thành, đã mở sẵn, hai hộ vệ Lam gia không đợi Đường Kính Chi tới gần đã quỳ xuống hai bên cửa.

Không đáp lời, Đường Kính Chi xua tay, đi thẳng vào trong.

Qua cái cửa lới, không gian mở rộng hẳn, gian hầm này rất lớn, giống như sảnh chính của căn nhà, dài tới hơn 40 mét, rộng 20 mét, ở giữa mấy cái cột đất cao chừng hai mét, chắc là khi đào hầm cố ý giữ lại để chống trần khỏi sập.

Ở hai bên đào rất nhiều gian đơn, dùng để giam dữ nô tài hạ nhân phạm lỗi, kẻ được giam vào đó đều có tội lỗi lớn, nếu không thường chỉ giam trong phòng chứa củi.

Ánh sáng bên trong hầm không tệ, trừ mấy ngọn đèn dầu thì bên trên còn đục liền mấy cái lỗ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua đó, tạo thành những cột sáng tròn, trừ để chiếu sáng còn có tác dụng giúp không khí lưu thông đảm bảo người ở phía dưới không bị chết ngạt.

- Nhị gia, nô tài đã mang những kẻ phạm tội ra ngay.

Trần Hổ nhìn thấy đại quản sự đưa mắt ra hiệu vội đi tới báo một tiếng, sau đó vẫy tay với mấy người khác, đi vào sâu bên trong tầng hầm.

- Nhị gia, lão nô tổng cộng bắt được sáu tên, có bốn tên nhận bạc của Nguyệt di nương phán tán tin tức, người xem lát nữa hỏi xong phải xử lý ra sao?

Bàng Lộc đi tới hỏi:

Những người này là hạ nhân của Đường phủ, đừng nói là dùng hình, cho dù là giết đi thì quan phủ cũng chẳng tìm y gây khó dễ, nhưng là người sống trong xã hội văn minh hiện đại, Đường Kính Chi không làm nổi chuyện tàn nhẫn như thế:

- Đợi ta hỏi xong rồi hẵng tính.

Bàng Lộc vâng lời lùi sang bên, ông ta hỏi thế chỉ vì Đường Kính Chi đã tới đây thì phải tôn trọng hỏi một chút, còn xử lý ra sao thì ông ta đã quyết rồi.

Trần Hổ Trần Báo rời đi không lâu liền cùng mấy đồng bạn kéo hai người tới, Đường Kính Chi nhìn một cái giật mình, co ngươi có lại, mặt hơi tái đi.

Chỉ thấy hai người bị kéo tới chân tay đều mang xích sắt, tóc tai bù xù, người chẳng chịt vết roi vết máu, y phục sớm rách bươm, toàn thân trên đưới bẩn thỉu hôi thối không chịu nổi.

Nén khó chịu trong lòng xuống, Đường Kính Chi bước sang trái nửa bước, che đi tầm nhìn của Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi từ lúc võ nghệ có chút thành tựu đã ra giang hồ lăn lộn, đừng nói là hai người này chỉ bị ít thương tích ngoài da, cho dù là chân tay bị cắt lìa, ruột gan lòi ra ngoài, máu me be bét nàng cũng chẳng nhíu mày lấy một cái, song hành động chu đáo của Đường Kính Chi vẫn làm nàng hơi cảm động.

Tướng công thư sinh cũng không thiếu khí khái nam nhi nha, bao lâu rồi mới có người quan tâm tới mình như vậy?

Vẻ mặt Ngọc Nhi có chút ngẩn ngơ, cho dù là hai vị sư huynh, vì tính cách nàng kiên nghị quật cường, cho nên không coi nàng như nữ tử yếu đuối, hơi do dự một chút, nàng không nói, cũng không di chuyển, cứ như thế đứng sau bóng lưng không cao lớn lắm của Đường Kính Chi, nhưng làm nàng có cảm giác thật vững chãi.

Hai hạ nhân kia hiển nhiên hôm qua được nếm không ít đau khổ, bị hộ vệ quăng mạnh xuống đất, chạm vào vết thương, kêu đau cũng lạc hết cả giọng, nhìn thấy gia chủ đứng trước mặt, người bên trái vội khấu đầu cầu xin:

- Nhị gia, nô tài biết sai rồi, xin người ta cho nô tài một mạng đi.

- Nhị gia, nô tài cũng biết sai rồi, không nên tham chút tiền mà làm việc cho kẻ ác, trong nhà nô tài còn có mẹ già 60 tuổi và nữ nhi mới bảy tuổi cần chiếu cố, cầu xin người tha cho nô tài, kiếp sau nô tài có làm trâu làm ngựa cũng báo đáp đại ân đại đức của người.

Người bên phải cũng nỗ lực cựa mình, muốn quỳ xuống, nhưng không quỳ nổ, vừa cầu xin vừa khóc lóc thảm thiết.

Đường Kính Chi nhìn mà mủi lòng, nhưng nghiêng đầu sang nhìn Bàng Lộc thì thấy ông ta khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt lại.

Cho dù không nhắm mắt, đối mắt của ông ta cũng lãnh đạm chẳng có chút tình cảm nào.

- Điều các ngươi biết đã nói hết ra chưa?

Đường Kính Chi hỏi khẽ:

- Rồi ạ, rồi ạ, nô tài biết gì đã nói hết cả rồi.

Hai tên hạ nhân đó rối rít gật đầu:

Nhìn kỹ Đường Kính Chi mới phát hiện hai tên hạ nhân này chẳng những trên người khắp nơi là vết roi toét thịt, mà tên bên phải càng thê thảm hơn, mười ngón tay thì tám cái không còn móng tay, y nhìn thôi cũng rợn người, mười ngón tay nối liền tới tim, đau đớn thế này thà chết cho rồi.

Đường Kính Chi xoay người đi luôn, y thực sự không sao nhìn nổi nữa, hai tên hạ nhân thấy thế kinh hoàng lấy hết sức lực bật dậy, vừa khóc vừa gào thét van xin, có điều hộ vệ bên cạnh đạp lên lưng, ngã dúi dụi xuống.

Tới khi Đường Kính Chi đi tới đường hầm, Bàng Lộc mới mở mắt ra, lạnh lùng nói:

- Đời người có những lỗi lầm không thể phạm vào, nếu không chỉ còn một con đường chết thôi.

Chuyện này liên quan tới tính mạng bản thân Đường Kính Chi, còn chưa đủ to à? Cho dù mấy kẻ này chỉ tham tiền nhận bạc tuyền bá lời đồn, không hề biết nội tình, nhưng kết quả vẫn là làm hại gia chủ Đường gia oan uổng bệnh nặng bao năm, hậu quả nghiêm trọng.

Cho nên những kẻ này Bàng Lộc sẽ không buông tha:

- Đủ rồi, đừng khóc nữa, sau này Đường gia không bạc đãi người nhà các ngươi đâu.

Bỏ lại một câu, Bàng Lộc cất bước rời hầm ngầm.

Đằng sau những tiếng gào khóc bi thảm vang lên.

Đi nhanh ra ngoài, bị gió mát buổi sáng cùng không khí tươi mới ập vào mặt, Đường Kính Chi mới cảm thấy dễ chịu hơn, không tức ngực nữa, nói thực, những kẻ đó đáng chết vạn phần, bởi vì Đường Kính Chi Đường đại tử thực sự đã chết rồi.

Chẳng những chết rồi, bọn chúng vì tham chút bạc mà hại mình bệnh nặng mấy năm, bị bệnh tật dày vò thê thảm.

- Nhị gia, không phải người nói hôm nay còn chuyện lớn phải làm sao.

Ngọc Nhi theo sau lưng Đường Kính Chi, thấy y tâm tình nặng nề, muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng nàng không giỏi ăn nói, chẳng biết phải khuyên thế nào, nên nhắc y một câu, phân tán sự chủ ý của y.

Đường Kính Chi chẳng ngốc, tất nhiên đoán ra Ngọc Nhi muốn tốt cho mình, gượng cười nói:

- Ừ, hôm nay có chuyện phải làm.

Đợi Bàng Lộc ra, Đường Kính Chi dặn dò ông ta vài cầu rồi dẫn Ngọc Nhi cùng vài hộ vệ rời Đường phủ, tới thẳng bắc thành, nhà của Trương Gia, quan phụ trách truân điền trước kia.

Nạn châu chấu sẽ bùng phát trong ngày một ngày hai nữa thôi, y phải cùng Trương Gia thương lượng kỹ càng, rồi phải tới vùng đất hoang thăm dò một phen, tu sửa chỗ chưa hoàn thiện trong bản đồ của Trương Gia.

Lên tới phố, Đường Kính Chi tới tửu lâu mua ít rượu thịt ngon, theo ký ức vòng vèo rẽ trái quẹo phải, vừa đi vừa hỏi, tốn không ít thời gian, cuối cùng đến được cửa nhà Trương Gia.

- Lát nữa ta và Trương đại nhân có chuyện phải bàn, các ngươi cứ ở ngoài ăn sáng đã rồi hãy quay lại đợi.

Đường Kính chi nói với mấy hộ vệ rồi ném cho họ mấy mẩu bạc vụn để thưởng, trước kia chuyện bỏ tiền thanh toán này đều do Thị Mặc làm hết.

Mấy thị vệ dạ ran, rồi hớn hớ lùi ra, bằng vào số tiền này đủ cho bọn họ tới tửu quán tươm tất làm một bữa ngon lành rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 21 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status