Cực phẩm tài tuấn

Chương 342: Kỵ binh



Đại hán đen xì đó đắc ý cười ha ha:

- Võ công có chừng đó mà dám hại Nhị gia của ta.

- Con Thiết Ngưu ngu xuẩn, hắn không làm được nhưng ngươi thì suýt nữa thành công rồi đấy.

Ngọc Nhi tức tối quát, vừa rồi nàng không kịp kéo Đường Kính Chi lại thì cái gậy to lớn kia lấy luôn mạng tướng công thư sinh rồi.

Đại hán vạm vỡ này tên Thiết Ngưu, vì hắn cao lớn lại đen trùi trũi nên mới có cái biệt danh này, người ám vệ quen gọi hắn như thế, tên thật thì mọi người quên rồi, hắn là một trong số những kẻ không phục Ngọc Nhi lúc nàng mới nắm quyền ám vệ, là tên to mồm nhất nên bị Ngọc Nhi đánh cho nằm một tháng, mấy ngày trước mới bình phục hoàn toàn.

Thiết Ngưu võ công đứng khoảng 10 hạng đầu trong ám vệ, nhưng sức lực vô cùng, vật tay thì ngay cả Đường Uy cũng chịu thua, quen sử dụng một cái gậy to bọc sắt hai đầu.

Hồ Định băng một con mắt bị thương, chém chết tên công sai gần đó, nhảy lùi lại hét lớn:

- Ngọc di nương, sao chưa đưa Nhị gia lui đi.

Lúc này Cao Mộc máu me be bét cùng hai người con trai đoạn hậu cùng những nạn dân cuối cùng cũng đã lui tới chỗ Đường Kính Chi, thấy y chưa chịu đi liền lên tiếng hỏi, sau khi biết nguồn cơn cười lớn nói:

- Đường nhị gia trọng tình trọng nghĩa, Cao mỗ bội phục, ngài mau cho hạ nhân thông báo cho người của quý phủ rút lui, Cao mỗ sẽ ở lại cùng ngài ngăn địch.

Biết tướng công thư sinh rất cố chấp ở những chuyện thế này, có khuyên cũng vô ích, Ngọc Nhi liền gọi Mã Vĩnh, bảo hắn mau chóng phá vây đi thông báo cho người trong Đường phủ rút lui.

Toàn bộ hộ vệ Đường gia đã lui về hộ chủ, bên phía đám người Vương Mông thấy có chuyện bất thường, hơn nữa Đường Kính Chi không có ý định bỏ chạy thì cũng dừng tay lui cả lại.

Hồng Phong, Ngọc Nhi, Hồ Định, Thiết Ngưu, Cao Mộc đứng trên hàng đầu, đối diện với Trương Thiếu Kiệt, Âm Lôi, Khai Bi Thủ Đồng Việt, Quỷ Ảnh Phương Duệ …

Mấy chục cặp mặt gườm gườm nhìn nhau.

Chiến trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, một sự yên tĩnh chết chóc.

Ở mái nhà gần đó, có khoảng chừng hơn hai mươi người áo đen bịt mặt ẩn nấp, một người trong đó nhìn chằm chằm Đường Kính Chi, ánh mắt phức tạp:

- Tên ngu xuẩn phiền phức, sao không chết quách cho rồi.

Đồng thời đưa tay ra hiệu cho những người còn lại chuẩn bị sẵn sàng.

Vương Mông, Trương Tú dẫn gần năm trăm hạ nhân chạy đến, không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy Đường Kính Chi chưa đi thì mừng lắm, hét lớn:

- Giết y, mau giết y, nếu không chúng ta sẽ chết hết.

Thời khắc một cuộc chiến đẫm máu nữa sắp nổ ra thì cách cổng thành bắc không xa loáng thoáng có tiếng vó ngựa, bụi bốc mù, từ tiếng vó ngựa ầm ầm đó mà xét, chỉ sợ có khoảng mấy trăm kỵ binh đang kéo đến.

Đường Kính Chi biến sắc, kỵ binh, chẳng lẽ là kỵ binh của quân đội từ Kiên Thành tới? Trịnh Thắng cuối cùng đã hạ quyết tâm rồi sao?

Nạn dân đã thoát ra ngoài cổng thành khiếp hãi, hai chân run lên cầm cập, người dân bọn họ dám liều với mấy tên binh sĩ thủ thành, nhưng đối diện kỵ binh của quân đội chính quy, người ta chỉ cần một đợt xung phong đã đủ giết quá nửa, hoảng hồn bỏ chạy tứ tán.

Như vậy chỉ e hôm nay khó thoát thân.

Vương Mông cũng hơi ngạc nhiên, nhưng thoáng cái mừng như điên, ân sư phái người tới tiếp viện rồi, hắn muốn dành khoảng trống cho kỵ binh xung kích nên hô lớn :

- Tất cả lùi lại, giữ đội hình chỉ không cho bọn chúng chạy thoát là được.

Không đợi kỵ binh vào thành Ngọc Nhi đột nhiên lao về phía nhà dân bên cạnh, chân đạp tường mấy cái đã lên được nóc nhà, hô lớn:

- Nhị gia mau tới đây, thiếp kéo người lên trên.

- Mọi người trèo lên mái nhà, không thì tránh sang hai bên đừng để kỵ binh xô phải.

Dù chỉ xem qua phim ảnh Đường Kính Chi cũng biết sự lợi hại của kỵ binh, nắm lấy dây thừng Ngọc Nhi ném xuống, trèo lên trên.

Nạn dân tán loạn người trốn sang hai bên cổng thành, người thì leo vội lên nhà, không còn chút trật tự nào nữa, không thể trách bọn họ dù hộ vệ Đường gia cũng không thể chống lại kỵ binh chính quy.

Chẳng bao lâu đội ngũ kỵ binh kia xông vào thành, có điều những người này hiển nhiên không ngờ có hai phái nhân mã đánh nhau trong thành, những kỵ binh đi đầu đều vội vàng ghìm cương lại.

Đường Kính Chi đã lên được nóc nhà, nhìn xuống thấy những kỵ binh này khoác áo choàng tím, khôi giáp sáng loáng, hông đeo cương đao, ngựa phía dưới con nào con nấy thần tuấn phi phàm, đang thở hồng hộc, hiển nhiên là đã đi một quãng đường dài.

- To gan, các ngươi là điêu dân phương nào, dám đối kháng với quan phủ, chẳng lẽ không sợ bị tru di cửu tộc hay sao?

Toàn bộ kỵ binh đã dừng lại, ước chừng có ba trăm người, tiếp đó một người mặc áo gấm xông lên phía trước, dùng roi ngựa chỉ vào nạn dân cất giọng eo éo quát:

Nghe âm thanh này Đường Kính Chi giật mình, chẳng lẽ đây là ...

Nạn dân bị vây ở giữa, trước không lối thoát, sau có truy binh, ai nấy mặt xám như tro tàn, cho rằng hôm nay chết là cái chắc rồi, đúng lúc này Cao Mộc hét lớn:

- Quan phủ bất nhân, muốn giết gia chủ Đường gia cho chúng tôi cái ăn, hôm nay chúng tôi không phản kháng cũng chỉ còn đường chết thôi.

Vương Hải cũng rẽ đám đông đi lên:

- Đúng thế, chúng tôi không tạo phản, chúng tôi chỉ giúp Đường gia chống lại đám quan phủ bất nhân.

Người áo gầm kia đột nhiên tức giận tiêu tan cả, nghi hoặc hỏi:

- Đường gia? Các ngươi nói Đường gia nào?

Đường Kính Chi trên mái nhà đứng dậy lớn tiếng đáp đầy kiêu ngạo:

- Lạc thành chỉ có duy nhất một Đường gia.

- Ồ, là Đường gia có một vị lão thái quân được hoàng thất phong làm cáo mệnh phu nhân phải không?

Người áo gấm nói tới hai chữ hoàng thất thì hướng về phía kinh thành chắp tay nói:

Đường Kính Chi không kiềm được vui mừng, vội đáp:

- Không sai, vị cáo mệnh phu nhân đó là nãi nãi của Đường mỗ.

- A, vậy hẳn công tử chính là Đường Kính Chi?

- Chính tại hạ.

Đường Kính Chi nhìn thấy, chỉ về phía đó nói lớn:

- Đại nhân, tên cẩu quan đó hãm hại Đường mỗ, ý đồ chiếm đoạt gia sản của Đường gia, xin đại nhân làm chủ.

- To gan lắm, ngay cả gia sản của cáo mệnh phu nhân cũng dám chiếm đoạt, trong mắt tên cẩu quan này còn hoàng thất nữa không? Người đâu, mau bắt hắn cho ta.

Người áo gấm hạ lệnh, một đội kỵ binh chừng 50 người xông tới, Vương Mông chưa hết bàng hoàng vì đội kỵ binh từ trên trời giáng xuống này, hắn ở xa không nghe thấy mẩu đối thoại vừa rồi, định sai quân sĩ xung quanh xếp đội tấn công thì thấy một người rút yêu bài vàng sáng loáng bên hông ra:

- Bọn ta là Vũ Lâm quân của kinh thành, lần này theo khâm sai đại nhân tuần thị địa phương, các ngươi còn không mau quỳ xuống.

Lời này chẳng khác nào sét đánh bên tai, Vương Mông mất luôn tri giác, Vũ Lâm quân, những kỵ binh này không ngờ lại là Vũ Lâm quân theo khâm sai nam hạ.

Vương Mông mặt mày nhợt nhạt, con người gặp chuyện thế này chỉ có hai phản ứng, một chống lại, hai là bỏ chạy, Vương Mông chọn cách thứ hai quay đầu chạy luôn.

Chủ soái đã chạy, đám người còn lại dù kẻ không biết Vũ Lâm quân là cái gì cũng chạy theo.

- To gan, dám bỏ chạy, bắt lấy tên mặt quan bào kia cho ta.

Đội kỵ binh như thủy triều tràn lên, Vũ Lâm quân là quân đội bảo vệ hoàng đế, trang bị tốt nhất, huấn luyện bài bản nhất, sức chiến đấu cực mạnh, chẳng khác gì sói xông vào bầy cừu, thoáng cái đám người xung quanh Vương Mông những kẻ nào không chịu quỳ xuống đều bị chém chết hết.

Chiếc quan bào của Vương Mông tạm thời giữ cho hắn được cái đầu trên cổ.

- Tại hạ Đường Kính Chi bái kiến đại nhân.

Trận chiến kết thúc đột ngột tới mức Đường Kính Chi cảm thấy khó tin, song vẫn nhanh nhẹn từ trên nóc nhà xuống, tới trước mặt người áo gấm kia thi lễ:

Người áo gấm nhảy xuống ngựa, loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã, may có người bên cạnh đỡ lấy:

- Ui cha, cưỡi ngựa đi đường đúng là chuyện khổ sai, còn chạy liền ba ngày ba đêm, xương khớp của cha gia rời hết cả ra rồi.

Nghe đối phương tự xưng cha gia, Đường Kính Chi có thể khẳng định đây chính là thái giám phục vụ hoàng thất, trước giờ mới nghe tới trong sách vở …
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 21 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status