Cực phẩm thảo căn Thái tử

Chương 160: Lại kết thâm cừu

Diệp Hoan là người có lòng hiếu kì, trước kia khi không có năng lực, rất nhiều lần muốn tìm hiểu một điều gì đó nhưng luôn luôn không cách nào hiểu được, khi đó hắn cùng với bọn Hầu Tử Trương Tam ngồi xổm ở đầu đường nhìn đủ mọi loại xe cộ nổi tiếng chạy băng băng trên đường thì thường tức giận mắng chửi vài câu mẹ nó, nhưng sau đó lại vô cùng hâm mộ suy đoán cuộc sống trôi qua hàng ngày của những kẻ có tiền.

Người nghèo khó mà đòi ăn toàn bánh bao nhân thịt tất nhiên là trò cười, vậy nên Diệp Hoan luôn cảm thấy những người có tiền ít nhất trên người cũng phải mặc trang phục của hãng Baleno.

Hiện tại hắn cũng dần dần hiểu được

Thì ra cuộc sống của kẻ có tiền là như thế này, uống rượu nguyên chất, hút xì gà, ôm mỹ nhân, còn có những tấm chi phiếu bay múa đầy trời, tôn thêm cái vẻ khí khái phóng khoáng coi tiền như rác của bọn họ.

Đây chính là kẻ có tiền sao?

Ngồi trong phòng, Diệp Hoan nhìn Lý Quốc Đống ôm mỹ nhân trong ngực, vừa hôn vừa gặm, mang theo vẻ mặt thỏa mãn cười đắc ý, không hiểu sao Diệp Hoan thầm thấy phản cảm.

Lý Quốc Đống ôm lấy người đẹp tùy ý vuốt ve một lúc, dường như chợt nhớ tới gì đó, cao giọng kêu lên: “Tinh Tinh đâu? Tại sao lại không thấy nàng?”

Người đẹp trong ngực dường như ghen tỵ, vòng tay quanh cổ hắn, sẵng giọng: “Lý thiếu gia, người ta ở cùng với ngài còn không tốt sao? Sao ngài còn muốn cái người đầu gỗ lạnh lùng không hề thú vị kia làm gì nữa?”

Lý Quốc Đống vẻ mặt tươi cười, tay lại sờ loạn trên ngực cô, nói: “Đầu gỗ lạnh lùng có tình thú của đầu gỗ lạnh lùng, ta càng muốn khiến cho nàng từ lạnh lùng biến thành nóng bỏng, sau đó nhìn nàng nằm rên rỉ dưới người ta”

Người đẹp chu môi nói thầm: “Cũng lâu như vậy rồi, cô ta vẫn cứ lạnh lẽo, có thấy ngài làm nóng được cô ta đâu…”

Lời này dường như chọc trúng chỗ đau của Lý Quốc Đống, sắc mặt y lập tức trầm xuống, cũng không để ý hai người Tần Dật, Diệp Hoan đang ngồi bên cạnh, đùng một cái đứng lên, hung hăng giáng cho mỹ nữ một bạt tai.

“Chuyện của ông nội ngươi là để cho ngươi lắm miệng hả? Ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Có chút nhan sắc thì tưởng rằng ta phải cho ngươi thể diện hay sao? Cút đi cho ông! Gọi Tinh Tinh đến đây!”

Mỹ nữ bụm mặt kinh ngạc nhìn hắn cả nửa ngày, sau đó quay đầu khóc lóc chạy ra khỏi phòng.

Tần Dật cùng Diệp Hoan đồng thời nhăn mày lại, Lưu Tử Thành vẫn điềm nhiên như không, trêu chọc mỹ nữ ôm trong ngực, một màn kia hắn dường như không nhìn thấy.

Tần Dật nhẹ nhàng gõ bàn trà, trầm giọng nói: “Quốc Đống, thôi bỏ qua đi, chỉ là vui đùa, có nhất thiết phải gây khó dễ cho bọn họ như vậy không?”

Lý Quốc Đống vừa rồi khuôn mặt vẫn còn dữ tợn, trong chớp mắt đã đổi lại thành nụ cười sáng lạn:

“Ha ha, Tần ca, Diệp huynh đệ, thông cảm cho tôi, vừa rồi tôi uống hơi nhiều một chút, rượu vừa xông lên não đã không khống chế được chân tay. Đến đến đến, không để cho loại chuyện nhỏ nhặt này làm mất hứng, uống rượu thôi!!”

Tần Dật bưng chén rượu lên, nhàn nhạt cười, Diệp Hoan quét mắt nhìn hắn một cái, vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Cũng không lâu sau, một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ váy liền áo màu trắng xuất hiện ở cửa phòng, trong tay cô gái nắm một cây sáo, nắm rất chặt, ánh mắt lạnh như băng trộn lẫn vài phần bất đắc dĩ.

Cô gái rất đẹp, khuôn mặt thiên nga, làn môi anh đào, đôi lông mày tinh tế xinh đẹp như tranh vẽ, chỉ là trong cặp mắt kia tỏa ra ánh mắt lạnh lùng tựa băng giá vạn năm, váy trắng của nàng hơi bay bay tạo ra một cảm giác đối lập mãnh liệt với những cô gái ăn mặc hở hang trong phòng. Cô giống như một đóa Tuyết Liên sinh trưởng trong địa ngục nham thạch nóng chảy.

Lý Quốc Đống vừa nhìn thấy nàng liền cao hứng vẫy tay nói: “Tinh Tinh, mau tới đây!”

Tinh Tinh mấp máy miệng, cô đứng tại cửa do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi đi vào.

“Tinh Tinh, uống cùng chúng ta một chén...” Lý Quốc Đống đưa rượu tới trước mặt Tinh Tinh, vẻ mặt say đắm chân thành, cũng không biết là thật hay giả.

Tinh Tinh nắm chặt cây sáo trong tay, hơi lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, tôi là người diễn tấu sáo, không phải là người phục vụ rượu của các vị, Lý thiếu gia thứ lỗi”.

Hai gã con ông cháu cha khác đang chơi mạt chược cùng một chỗ lập tức cười rộ lên ha hả, ngả ngớn huýt sáo.

Lý Quốc Đống bị Tinh Tinh nói lời cự tuyệt, sắc mặt hơi đỏ lên, đám cậu ấm đều là loại coi trọng mặt mũi, Tinh Tinh làm cho hắn tiến thoái lưỡng nan ở trước mặt nhiều người như vậy, Lý thiếu gia không nhịn được mà thẹn quá hóa giận.

Mạnh mẽ nặn ra một khuôn mặt tươi cười, Lý Quốc Đống cố chấp đem rượu tới trước mặt Tinh Tinh, nói: “Tinh Tinh, chúng ta đều là người có hiểu biết ít nhiều về cuộc sống, hôm nay em cho ta chút mặt mũi, vẫn là nên uống một chén đi, đang ở trước mặt nhiều người như thế, chén rượu này ta giữ lại không hay lắm”

Tinh Tinh không đếm xỉa tới chén rượu được đưa tới ở trước mặt cô và cả ánh mắt của Lý Quốc Đống đang dần dần chìm xuống, chỉ lạnh lùng nói: “Lý thiếu gia, nếu như ngài muốn nghe tôi thổi sáo, hai nghìn đồng mười phút, xin hỏi ngài có muốn nghe không? Nếu ngài không nghe, tôi còn có việc phải ra ngoài trước...”

“Nghe, tất nhiên là nghe rồi, chẳng phải chỉ có hai nghìn đồng thôi sao, ta chi ra một trăm vạn, em thổi cả ngày cho ta có được không?”

Diệp Hoan nghe câu được câu chăng, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Tần Dật: “Chuyện gì xảy ra vậy? Karaoke sao lại có cả người thổi sáo ở đây?”

Tần Dật nói: “Với các câu lạc bộ loại này mà nói, cơ bản là có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của khách hàng, bọn họ có riêng đội người mẫu, đội diễn tấu, đội múa hát vân vân, chỉ cần là yêu cầu của khách hàng, cho dù cậu muốn nghe tướng thanh, bọn họ cũng có thể đi Đức Vân Xã mời bà Quách Đức Cương đến ngay lập tức cho cậu, miễn là cậu có đủ tiền.”

Diệp Hoan giật mình, cô gái tên Tinh Tinh này chỉ sợ là một thành viên trong đội diễn tấu nhạc, bất hạnh bị Lý thiếu gia nhìn trúng nhan sắc, từ nay về sau e là cơn ác mộng bắt đầu rồi...

Lúc này một cậu ấm khác cất giọng trêu đùa: “Lý thiếu gia đúng là sảng khoái, vung tay một trăm vạn chỉ để nghe người ta thổi sáo. Anh muốn người ta thổi sáo của người ta hay thổi cây sáo của anh thế? Ha ha ha!”

Mọi người cười ha ha, Tần Dật, Diệp Hoan mặt không biểu tình, Lưu Tử Thành ôm mỹ nữ trong ngực, trên mặt lại mang theo nét cười có vài phần mỉa mai.

Tinh Tinh nghe thấy mọi người nói lời nói hạ lưu như thế, hốc mắt lập tức đỏ lên, không nói một lời xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng Lý Quốc Đống lại đóng cửa phòng lại, điềm nhiên vui vẻ nói: “Tinh Tinh, Lý Quốc Đống này bình thường lúc nào cũng chỉ dám nói lời dịu dàng với em, lại đối tốt với em như vậy. Lúc nào ta cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười, hàng ngày ở đây tán tụng em thế mà em một chút cũng không nể mặt ta?”

Diệp Hoan tiến đến gần bên tai Tần Dật, nhỏ giọng nói: “Anh Tần, anh muốn giới thiệu để em có thêm hiểu biết, chính là những thứ như này sao?”

Mắt Tần Dật ánh lên một chút tức giận, xem ra gã cũng bất mãn với những việc Lý Quốc Đống đang làm, gã chỉ quay đầu liếc nhìn Diệp Hoan một cái, không trả lời.

Tinh Tinh không hề sợ hãi nhìn chằm chằm vào Lý Quốc Đống, giọng nói càng lạnh lùng: “Lý thiếu gia, tôi là người diễn tấu, tôi bán nghệ không phải bán thân, xin Lý thiếu gia thả cho tôi một con đường sống.”

Lý Quốc Đống trầm giọng cười, nói: “Đã bán thì là bán, còn chia rõ ràng như vậy làm gì? Hôm nay em bán nghệ, ngày mai không biết chừng cũng sẽ bán thân, sớm muộn gì cũng bán, không bằng dứt khoát bán cho ta...”

Tần Dật cũng không nhìn được nữa, không nặng không nhẹ gõ lên bàn, lạnh lùng nói: “Quốc Đống, đủ rồi, đêm nay cậu uống nhiều quá, quay về ngủ đi”

Lý Quốc Đống quay mạnh đầu lại, mắt đỏ ngầu, nói: “Anh Tần, hôm nay đừng trách tôi không nể mặt anh. Con đàn bà này không biết điều, ngày thường tôi nâng niu cô ta, thưởng rất nhiều tiền, còn tặng hoa, tặng quà cho cô ta. Lần nào tặng cô ta cũng đều nhận lấy mà không từ chối nhưng bây giờ lại bày ra dáng vẻ trinh tiết liệt nữ, coi tôi là thằng ngu hay sao? Đêm nay không theo ý tôi, tôi không nuốt trôi được cơn tức này!”

Tinh Tinh cả giận nói: “Chính anh tự nguyện đưa đến, có liên quan đến tôi hay sao? Tôi không lấy, anh còn mặt dày mày dạn nhét vào, những vật anh đưa đến, tôi đều ném vào thùng rác.”

Lý Quốc Đống cười lạnh: “Tiền thì sao? Tiền tôi đưa cô cũng ném sao?”

Sắc mặt Tinh Tinh lập tức trắng bệch, chần chờ nói: “Tiền... Tôi cần tiền...”

“Lý Quốc Đống này không phải người coi tiền như rác, vứt một lượng tiền lớn xuống sông tốt xấu gì cũng nghe thấy một tiếng vang. Dù sao cũng còn hơn bỏ tiền ra xem cái khuôn mặt lạnh băng cứng đờ như người chết của cô. Hôm nay bạn bè của tôi đều ở đây, đừng để cho người ta nói tôi bắt nạt cô, uống chén rượu này, từ nay về sau tôi vẫn ưu ái cô, không uống, hừ, cô tự lo liệu cho tốt.” Lý Quốc Đống nghiến răng nói, giọng điệu ngoan độc hung ác.

Tinh Tinh ngây ngốc nửa ngày, trong mắt đã đầy nước, chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt liền chảy đầy xuống mặt.

Cô im lặng khuất nhục, run rẩy tiếp nhận chén rượu trong tay Lý Quốc Đống.

Diệp Hoan ngồi trên ghế sa lon dài, lạnh lùng chăm chú nhìn Tinh Tinh.

Đất nước Trung Hoa rộng lớn tất nhiên không thiếu những thanh niên nhà giàu hư hỏng giống như Lý Quốc Đống, có thiếu cũng là thiếu những kẻ dũng cảm không chịu khom lưng trước quyền quý. Sự việc phát sinh đêm nay, thiện hay ác với Diệp Hoan mà nói đã không còn quan trọng, chính bản thân hắn cũng đã gặp được không ít lần. Hắn đang nhìn Tinh Tinh, nhìn chén rượu trong tay Tinh Tinh, nếu như cô khuất phục, uống xong chén rượu kia, vậy thì đêm nay hắn cũng nhắm mắt lại, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Nếu như chính cô cũng là người chịu thua vận mệnh, cúi đầu trước người quyền quý, vậy thì có tư cách gì trông cậy vào người khác cứu cô?

Đây chính là triết lý sống của Diệp Hoan, rất tàn khốc nhưng hắn cũng chẳng thấy có gì là sai trái, đã qua nhiều năm như vậy, mỗi khi hắn đối mặt với rủi ro nghịch cảnh, đã khi nào có người ra tay cứu hắn? Đều là hắn tự lực cánh sinh, cắn răng chịu đựng, tự liếm vết thương mà sống tiếp.

Bây giờ, hắn đang lẳng lặng nhìn Tinh Tinh thế nhưng ánh mắt lại hoảng hốt, dường như nhìn thấy được trên người cô hình bóng chính mình mấy năm về trước.

Hắn vì sao vượt qua được tất cả, đó chẳng phải là vì sau lưng hắn có các thế lực to lớn hậu thuẫn hay sao, nhưng loại thân thế ly kỳ như vậy dù sao trên đời này cũng chỉ có thể phát sinh ở trên người hắn, còn những người khác cũng chỉ là người thường, bọn họ làm sao tự cứu lấy mình được

Tinh Tinh cắn môi, nhìn chằm chằm vào Lý Quốc Đống không nói một lời, trong căn phòng, thời gian dường như đông cứng lại.

Không biết qua bao lâu, rốt cục Tinh Tinh cũng có động tác, mà động tác của nàng khiến cho Diệp Hoan vui mừng tự đáy lòng.

Chỉ thấy cánh tay của Tinh Tinh giơ lên, hất cả chén rượu vào mặt Lý Quốc Đống, Lý Quốc Đống đột nhiên gặp biến cố như vậy không kịp phản ứng, hai mắt nhắm tịt lại, kêu váng lên

Sắc mặt Tinh Tinh càng thêm tái nhợt, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ không giấu được, lặng yên thối lui tới cửa phòng.

Diệp Hoan nở nụ cười, Tinh Tinh đã đưa ra lựa chọn chính xác cho vận mệnh của mình, thế gian này có lẽ còn có rất nhiều người sợ hãi quyền quý, vận mệnh của bọn họ còn không bằng con kiến, nhận hết đau khổ về mình, nhưng tuyệt đối không bao gồm cô gái tên Tinh Tinh kia.

Tôn nghiêm, chỉ có thể do chính mình giữ lấy, người có tôn nghiêm, đi đến đâu cũng sẽ có người đưa tay đến với bọn họ, cũng giống như hiện tại, Diệp Hoan cười thở dài, xem ra đêm nay mình lại phải làm chuyện vô bổ rồi, mặc kệ chuyện này thế nào hắn cũng phải quản.

“Con điếm thối tha, tao nhân nhượng với mày mày lại không biết xấu hổ” Lý Quốc Đống nổi giận.

Hung hăng lau đi rượu chảy trên mặt, Lý Quốc Đống liền giơ tay vung một cái tát vào mặt Tinh Tinh.

Thế nhưng tay hắn còn chưa chạm được khuôn mặt của cô thì cổ tay đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ bắt được.

Khuôn mặt cười tủm tỉm có vẻ không đứng đắn chút nào của Diệp Hoan lọt vào trong mắt Lý Quốc Đống.

“Anh Lý, anh nóng giận như vậy làm gì? Đến đây tìm niềm vui, tự nhiên lại nổi giận vô vị như vậy có đáng không?”

Mắt Lý Quốc Đống híp lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan, điềm nhiên nói: “Anh muốn ra mặt thay cô ta sao?”

Diệp Hoan nhe răng cười với Tinh Tinh ở bên kia đang luống cuống không biết phải làm gì, nói: “Anh hùng cứu mĩ nhân đó nha, cơ hội quý báu như vậy, bình thường tôi ra giữa đường cái khóc lóc hô hào muốn tìm một mĩ nữ gặp rủi ro để cứu, kết quả xui tận mạng đều mẹ nó toàn gặp mấy bác gái béo lú, mấy bà già mập, giúp họ xong làm tôi ngán đến mức ba ngày không muốn ăn thịt, hiện giờ cơ hội xuất hiện ngay trước măt, tôi không thể không nhận nha.”

Lý Quốc Đống cũng cười: “Cho nên, tôi chính là nhân vật phản diện trong câu chuyện anh hùng cứu mĩ nhân? Kết cục là để cho anh đạp lên mặt tôi?”

Diệp Hoan nghiêm túc nói: “Nội dung vở kịch cần phải có mà, cũng đều là nghệ thuật... Không có loại tinh thần hiến thân vì nghệ thuật như thế này, ai cũng đều mẹ nó diễn Dương Bạch Lao, vậy từ nay về sau trên sân khấu lấy ai diễn Hoàng Thế Nhân?”

Mặc dù biết rõ mình là người vẫn đang trong hiểm cảnh, nhưng Tinh Tinh lại bị lời nói của Diệp Hoan chọc cho cười khúc khích, khuôn mặt phủ kín nước mắt lập tức giống như bông mai vàng mới nở, tuyệt sắc khuynh thành.

Lý Quốc Đống sắc mặt âm trầm đáng sợ, Diệp Hoan đang giữ lấy tay của hắn, hắn lại quay đầu nhìn Tần Dật, điềm nhiên nói: “Anh Tần, đây là người anh mang đến, anh cũng không nói gì sao?”

Tần Dật bưng chén, nhàn nhạt nhấp một ngụm, nói: “Người tôi mang đến là bạn của tôi, cũng không phải là con ngựa chết, tôi không quản được hắn”

Mắt thấy Tần Dật đã nói rõ mình sẽ không xen vào chuyện này, ánh mắt Lý Quốc Đống càng thêm ngoan độc tàn nhẫn.

“Anh Tần không quản được hắn, vậy để tôi quản giúp anh” Lý Quốc Đống cười gằn nói.

Tần Dật mặt mày bất động, lạnh nhạt nhún vai, ra vẻ không sao cả.

Lý Quốc Đống lạnh lùng quay sang nói: “Tiểu tử, hiện giờ cậu buông tay vẫn còn kịp, nể mặt anh Tần, chuyện vừa rồi tôi coi như không phát sinh, Lý Quốc Đống tôi vẫn coi cậu là bằng hữu. Cậu ở Tứ Cửu Thành hỏi thăm xem Lý Quốc Đống này...”

Lời nói còn chưa dứt, bộp một tiếng giòn tan, cái tay nhàn rỗi kia của Diệp Hoan đã tiếp xúc thân mật với mặt Lý Quốc Đống.

“Đánh nhau thì đánh nhau, con mẹ nó mày nói nhảm quá nhiều rồi!” Diệp Hoan hung hăng mắng, vừa nói vừa đánh lên má kia của Lý Quốc Đống một quyền nữa, sau đó nâng đầu gối mạnh mẽ húc lên bụng của hắn.

Chịu xong ba cú đánh, Lý Quốc Đống trông như một con tôm khom người nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết

Hai tên công tử vừa cùng đánh bài một chỗ với y cũng xông lên chuẩn bị hỗ trợ. Diệp Hoan lăn lộn phố phường tuy nói không có bản lĩnh thật sự gì nhưng cũng là một người thường xuyên sinh sự đánh nhau, luận kinh nghiệm đánh nhau, tự nhiên hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những kẻ giàu có quen sống sung sướng an nhàn này. Thấy hai người vọt tới, Diệp Hoan cầm lấy một chai rượu trên bàn trà, dùng sức đập vào đầu một trong hai người.

Đoang!

Đầu người kia toác ra, máu tươi theo trán chảy xuống, cái chai lại không bị vỡ.

Diệp Hoan lại chộp lấy cái chai đánh về tên còn lại.

Đoang!

Máu chảy ra, cái chai vẫn là không vỡ.

Nhìn ba người kêu rên lăn lộn trên mặt đất, Diệp Hoan ngồi lặng nửa ngày, ngơ ngác nhìn chằm chằm bình rượu trong tay, bình rượu hoàn hảo không sứt mẻ gì, trên vỏ chai là chữ nước ngoài hắn đọc không hiểu.

“Đây mẹ nó là cái rượu gì thế..” Diệp Hoan lẩm bẩm nói.

Lưu Tử Thành đi đến bên cạnh hắn cười nói: “Louie XIII, rượu này đắt tiền lắm”

“Cái chai này cũng quá là chất lượng rồi, từ nay về sau tôi phải uống nó... Mẹ, quả thực là hung khí a.”

Tần Dật nhìn Lý Quốc Đống kêu rên không ngừng trên mặt đất, cười khổ nói: “Tôi sớm nên nghĩ đến, cậu là kẻ đi đến đâu gây chuyện đến đó, aizz, thật không nên mang cậu tới đây ...”

Diệp Hoan cười nói: “Anh Tần, thật có lỗi, tính tình tôi đôi khi nóng giận không khống chế được, có điều sau này cũng tốt, khi còn bé có một thầy tướng số đã tính qua cho tôi, nói ta Ngũ hành mệnh hỏa, tính tình nóng nảy, tương lai lập gia đình nếu như có thể tìm cho tôi sáu người vợ, nói không chừng tính tình cũng có thể tốt lên...”

“Được rồi được rồi, tôi thấy cậu giống Ngũ hành mệnh muốn ăn đòn hơn, hiện giờ mỹ nhân cậu cũng cứu rồi, Diệp đại anh hùng, mau đi nhanh lên, tôi ở lại đây lau mông sạch sẽ cho cậu.” Tần Dật tức giận nói.

Vì vậy Lưu Tư Thành cùng với Diệp Hoan và Tinh Tinh rời đi.

Trước khi ra cửa, Diệp Hoan nhìn Lý Quốc Đống đang nằm trên mặt đất, sau đó nghiêm túc nói với Tần Dật: “Anh Tần, trên đường tới đây anh đã nói chúng ta cùng với bọn họ thực ra cùng là một loại người, tôi cảm thấy không đúng.”

Tần Dật kinh ngạc nhìn hắn.

Diệp Hoan thản nhiên nói: “Khẳng định không cùng một loại người, tôi không giống với bọn họ... Đều nói nước cạn nhiều rùa, Bắc Kinh này nước sâu như vậy, rùa cũng không ít, hôm nay tôi được mở mang kiến thức, cái đầm nước sâu này, thật là bẩn.”

Nói xong Diệp Hoan ha ha cười, mang Lưu Tử Thành cùng Tinh Tinh nghênh ngang rời đi.

Ra khỏi cửa câu lạc bộ, cho đến lúc đi vào ngõ nhỏ tối tăm lúc đầu, Diệp Hoan một mực than thở.

Sự tình chọc cũng đã chọc rồi, đánh cũng đánh rồi, lúc ấy cảm thấy thống khoái nhưng bây giờ làm sao để giải quyết tốt hậu quả chuyện này?

Nghe nói Lý gia năng lực không nhỏ, hôm nay đắc tội Lý Quốc Đống là đánh vào mặt mũi của đám con ông cháu cha này. Ngày mai khẳng định truyền khắp Tứ Cửu Thành, thù này cũng kết sâu rồi, sau này ở Bắc Kinh sẽ gặp phải loại trả thù như thế nào?

Còn có cái vị Tinh Tinh đang đi đằng sau kia, họ gì không biết, lai lịch gì cũng không biết, không hiểu làm sao tự nhiên lại giúp cô ta, thời bây giờ con gái đều rất khôn khéo, chắc chắn sẽ không hồ đồ lấy thân báo đáp, mình tự nhiên lại đi giúp cô ta thoát khốn làm gì chứ?

Diệp Hoan vừa đi vừa âm thầm cười khổ.

Tinh Tinh một mực trầm mặc đi theo sau Diệp Hoan, trong đầu suy nghĩ lung tung, vừa định mở miệng gọi hắn lại, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Dưới ánh sáng hắt ra từ cửa ra vào câu lạc bộ, Lý Quốc Đống ôm bụng lảo đảo chạy đến, mấy tên bảo vệ của câu lạc bộ chạy theo đằng sau, nhìn thấy ba người Diệp Hoan ở trong ngõ, Lý Quốc Đống lớn tiếng kêu to: “Ngăn hắn lại! Chính là hắn đánh ta, các ngươi bắt hắn đem đến đồn công an cho ta, lão tử có người quen ở đó, chỉnh chết hắn”

Ba tên bảo vệ không dám chần chờ, anh dũng xông pha theo lệnh của Lý Quốc Đống.

Diệp Hoan nheo mắt, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mặt, đang định kéo Lưu Tử Thành cùng Tinh Tinh chạy trốn, lại nghe ở sâu trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Lẽ nào người đời lại oán hận ta đến vậy? Tại sao hai đầu đều bị chặn?” Diệp Hoan ngửa mặt lên trời kêu than, lúc này hắn thật sự cuống lên rồi

Lưu Tử Thành xắn tay áo lên, khẽ nói: “Liều mạng thôi, nếu như xong trận này mà vẫn còn sống, trở về phải kiểm điểm lại nhân phẩm của cậu.”

Diệp Hoan cũng quyết tâm, bắt đầu vận sức chuẩn bị liều mạng cá chết lưới rách.”

Tiếng bước chân ở phía ngoài ngõ gào thét truyền tới, là một đám người vạm vỡ mặc tây trang, đám đại hán kia coi họ như không khí, nhanh chóng lướt qua ba người Diệp Hoan, trực tiếp vọt tới trước mặt Lý Quốc Đống cùng ba gã bảo vệ, ra tay không khách khí, Lý Quốc Đống không chút chuẩn bị nào lần thứ hai bị đẩy ngã

Động tĩnh lớn như thế đã kinh động đến câu lạc bộ, lại thêm một đám bảo vệ mang theo gậy gộc chạy đến. Bọn họ chạy đến nơi nhìn thấy một đám bảo tiêu mặc tây trang hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào bọn họ. Đám bảo vệ sợ hãi cả kinh, những người cầm gậy càng không một người nào dám bước lên trước.

Lưu Tử Thành giơ nắm tay lên, nghi hoặc không rõ: “Cái này... Đây là tình huống gì? Ân oán giang hồ sao?”

Diệp Hoan nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, cười nói: “Tiên sư nó, căng thẳng quá làm tôi quên mất, tôi dẫn theo bảo tiêu tới, vẫn để bọn họ đợi ở bên ngoài, vừa rồi thiếu chút nữa định quỳ luôn xuống dưới chân bọn hắn rồi chứ...”

Lưu Tử Thành: “...”

“Anh nói xem Lý Quốc Đống không trêu chọc ai, tự nhiên bị chúng ta đánh cho hai trận, có oan hay không?”

“Cậu chơi mạt chược còn thắng hắn mấy trăm vạn, hắn càng oan hơn." Lưu Tử Thành tức giận nói.

Nhắc tới tiền, Diệp Hoan liền hăng hái: “ Dù sao hắn đã thua lão tử nhiều tiền như vậy, bây giờ lại càng đắc tội chết với hắn rồi, không bằng bây giờ chúng ta lại đi cướp bóc hắn lần nữa, giờ hắn đã bất tỉnh, đúng là trời ban cơ hội tốt nha.”

Nghĩ là làm ngay, Diệp Hoan bước nhanh về phía trước, lật ngửa Lý Quốc Đống lên giống như rán trứng, tìm khắp trên người hắn có cái gì giá trị, vòng cổ, nhẫn, tiền mặt... đều vơ vét sạch sẽ.

Nhìn thu hoạch lớn đêm nay, Diệp Hoan mừng rỡ cười ha ha, trong lòng tràn ngập cảm giác thành công.

Một cước đem Lý Quốc Đống đang hôn mê bất tỉnh đạp lăn một vòng, Diệp Hoan cười mắng: “Thằng chó này, con mẹ nó mày tới đây để đánh nhau hay là đến giúp đỡ người nghèo?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status