Cực phẩm thảo căn Thái tử

Chương 60: Vẫn là một cuộc đời

Chiếc Merc-Benz từ từ chạy về phía Bệnh viện Nhân dân số một của thành phố Ninh HarB.

Trong chiếc xe rộng rãi, Diệp Hoan móc từ túi quần ra một điếu Cát Trắng mềm, thoáng do dự rồi lại đút trở lại, vẻ mặt có chút ngại ngùng.

Chu Mị thấy bộ dạng của Diệp Hoan liền khẽ cười, rút từ dưới bệ ngồi ra một cái hộp gỗ tinh xảo, mở nắp hộp ra, một loạt xì gà vàng xám đập vào mắt.

""Muốn hút thì hút, có điều tốt nhất là mở cửa sổ xe ra. Thử loại này xem, nghe nói là nhập khẩu từ Cuba. Tôi không biết đàn ông các anh thích gì, cái này có lẽ không tồi đâu."

Liễu Mi ngồi phía bên kia trừng mắt dữ tợn với Diệp Hoan một cái, nói: "Chu Mị, đừng cho hắn hút trong xe, ngạt hơi mà chết mất!"

Hai mắt Diệp Hoan tỏa sáng, không khách khí gì chụp luôn một bó xì gà to nhét vào trong túi áo, lại ném cho Hầu Tử ngồi ở ghế phụ lái một bó to nữa. Anh chàng nhà ta tất bật vét sạch xì gà có trong hộp.

"Hắc hắc, tôi xuống xe hút là được chớ gì? Xài không hết thì tôi lấy về vậy..." Diệp Hoan mang vẻ mặt tham lam, điển hình sự khôn khéo của tiểu thị dân.

Chu Mị hé miệng khẽ cười rồi chợt nói: "Diệp Hoan, thứ cho tôi mạo muội, nếu như... Tôi nói là nếu như anh có cha thì trong ấn tượng của anh, cha anh là dạng như thế nào?"

Diệp Hoan vội vàng nhét xì gà vào trong túi áo, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thế mà còn phải hỏi? Nhất định là cả mặt cả người đầy phát ban, toàn thân lên mụn nước mà còn máu mủ tèm lem, vẻ mặt bất lực nằm trong đống rác chờ chết..."

Chu Mị ngạc nhiên: "Sao anh lại nghĩ như thế?"

"Không phải bị AIDS đều thế cả ư?"

Liễu Mi thở dài nói: "Súc sinh này sao không bị sét đánh chết chứ?"

Chu Mi thoáng ảm đảm, có lẽ chỉ có nàng hiểu rõ tâm tư Diệp Hoan nhất.

Sự đau khổ bị cha mẹ vứa bỏ từ trong tã ẩn sâu trong xương cốt anh ta, thời gian qua đi, sự đau khổ biến thành sự hận thù vô cùng với cha mẹ. Mai này...

Mai này gặp mặt nhau sơ rằng không dễ dàng.

Xe đến bệnh viện rồi, vệ sĩ cung kính mở cửa xe. Bốn người Diệp Hoan xuống xe đi vào tòa nhà bệnh viện.

. . .

. . .

Một giờ sau, Chu Mị và Liễu Mi mắt đỏ hoe, lau nước mắt đi ra.

"Diệp Hoan, tôi hiểu được nỗi khổ của anh rồi, anh rất khó khăn..." Chu Mị nức nở nói.

Diệp Hoan nhếch miệng cười, ý chua xót trong nét cười làm sao cũng không che dấu được: "Lá gan tôi thực ra rất bé, nếu như không phải bị dồn vào đường cùng, tôi thực sẽ không làm chuyện rơi đầu đó. Đều là em trai, em gái của tôi cả, đói rét, bệnh tật đều như dao cứa vào lòng tôi, đau đến nhỏ máu."

"Bắt cóc hai cô thực sựu là do bị ép không thể lui được nữa rồi. Thực sự xin lỗi. Lúc ấy nghe nói không đủ tiền chữa bệnh, bé Ái bị đuổi ra khỏi bệnh viện đến nơi, tôi suýt phát khùng. Cho nên..."

Chu Mị lau nước mắt, lắc đầu nói: "Anh đừng nói nữa. Diệp Hoan, bệnh của bé Ái sẽ được điều trị tốt, tôi cam đoan với anh đấy."

Lúc này Diệp Hoan mới thực sự lộ ra vẻ tươi cười cảm kích: "Cảm ơn, thực sự tôi không biết biểu đạt lòng biết ơn của mình thế nào. Chỉ cần bé Ái có thể sống sót, bảo tôi quỳ lạy cô cũng được."

Chu Mị nghiêm mặt nói: "Diệp Hoan, đừng dễ dàng quỳ xuống, đừng dễ dàng vứt bỏ danh dự, khốn cùng không nên trở thành lý do để quỳ xuống, danh dự quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhất là danh dự của anh."

Thở ra một hơi, Chu Mị chậm rãi nói: "Diệp Hoan, bệnh của bé Ái cũng không chỉ đơn thuần liên quan đến tiền, dù sao kỹ thuật chữa bệnh trong nước cũng rất kém, nhiều tiền hơn nữa cũng không thể tăng cao tỷ lệ trị khỏi bệnh cho em Ái. Bệnh máu trắng rất khó điều trị, tôi đề nghị đưa em Ái tới nước Mỹ tiếp nhận trị liệu, anh nghĩ sao?"

Diệp Hoan lắp bắp kinh hãi: "Mỹ á? Cái này... đắt lắm không? Tôi xem chừng một triệu có thể không đủ."

"Vấn đề tiền anh không cần lo, tôi đã quyết định dùng danh nghĩa Tập đoàn Đằng Long thành lập một quỹ từ thiện, chi một khoản tiền từ thiện hai mươi triệu đô la, em Ái sẽ trở thành người đầu tiên được nhận sự trợ giúp của tổ chức này. Tôi sẽ thông qua con đường đặc thù chuẩn bị xong thị thực cho em Ái trong thời gian nhanh nhất. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì xế chiều ngày mai, em Ái đã có thể ngồi lên máy bay đi Mỹ, toàn bộ hành trình sẽ có bác sĩ cùng hộ lý chuyên môn cùng chăm sóc. Toàn bộ chi phí của em Ái ở Mỹ đều do Tập đoàn Đằng Long bọn tôi chịu trách nhiệm. Nếu như tình hình trị liệu tốt thì nửa năm sau em Ái sẽ về."

Diệp Hoan và Hầu Tử sửng sốt nhìn nhau.

Người ta đã giúp đến mức này rồi bọn hắn còn có thể nói cái gì chứ.

Hầu Tử lặng lẽ đụng vào người Diệp Hoan nói: "hay là bọn mình quỳ xuống nói tạ ơn chúa thượng đi"

Diệp Hoan tức quá đạp hắn một phát: "Mày thằng chó hoang này có thể ngậm miệng không hả? Mày mới mở mồm là ông đây liền cảm giác đẳng cấp của mình rơi vùn vụt xuống dưới."

Diệp Hoan há to miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thẹn thùng không nói ra.

Chu Mị rất hiểu hắn nên lườm qua hắn nói: "Mặc dù là tổ chức từ thiện nhưng bọn tôi không tiếp nhận dạng chuyện như gúp nam giới trưởng thành cắt bao quy đầu miễn phí đâu."

Diệp Hoan vô cùng tiêu điều, thở dài ảm đạm nói: "Quả nhiên thế..."

Chuyện trị bệnh cho bé Ái đã được an bài thỏa đáng, Diệp Hoan và Hầu tử mang vẻ mặt cảm kích chào từ biệt Chu Mị và Liễu Mi.

Lúc này Liễu Mi lạnh lùng nói: "Ngày mai đi làm nhớ đừng tới muộn."

Diệp Hoan ngơ ngác: "Đi làm? Cô không đuổi tôi hả?"

"Không có việc gì tôi đuổi việc anh làm chi?"

"Cô không sợ tôi lại thiếu tiền lại bắt cóc cô nữa à?"

Liễu Mi khinh thường cười: "Với dạng người như nhóc hả, một mình chị có thể chấp mười. Anh cứ nên chú ý đừng làm gì sai trong công ty, nếu không tôi đánh anh răng rơi đầy đất!"

"Tôi ngày mai từ chức!"

"Không phê chuẩn!"

Hầu Tử giận dữ nói: "Anh Hoan, em đã sớm nói rồi, lên thuyền giặc xuống đâu có dễ."

"Còn có, lúc anh bắt cóc bọn tôi phát rồ vạch sơn xe Merc, bồi thường sáu ngàn đồng, sẽ khấu trừ trong tiền lương của anh!"

Diệp Hoan không nói lời nào. Hai cô gái đứng chung một chỗ, Chu Mị thì như thiên sứ trên thiên đàng xuống cứu vớt mình, mà Liễu Mi lại như ác ma từ trong địa ngục nhảy ra kéo hắn xuống vạc dầu, cùng là phụ nữ mà sao khác nhau nhiều quá vậy?

Sau khi bốn người tách ra, Chu Mị một mình lên xe trong sự tháp tùng của vệ sĩ. Trên đường đi tới thị ủy Ninh Hải, Chu Mị lấy di động ra bấm một dãy số.

"Phu nhân, Diệp Hoan đã đi về hoàn hảo không sứt mẻ gì, hết thảy đều an toàn, người không cần lo lắng."

Đầu bên kia điện thoại, giọng Chu Dung có phần kích động:"Nó có khỏe không? Không khổ sở gì chứ?"

Chu Mị thở dài nhè nhẹ: "Phu nhân, anh ấy sống cũng không tốt, rất là nghèo, mà anh ấy nghèo túng bởi vì anh ấy gánh vác trách nhiệm quá nặng..."

Nói xong, Chu Mị cẩn thận kể lại nguyên nhân hậu quả của chuyện bắt cóc một lần.

Nói xong lời cuối, hai người phụ nữ hai đầu điện thoại đều bật khóc.

"Chúng ta để cho nó mang thân thế cực khổ, cuộc sống gian nan nhưng nó nhờ cực khổ mà tôi luyện được đảm đương, trách nhiệm, tâm huyết như một người đàn ông chân chính, trời thương con tôi ôi!"

Chu Mị nức nở nói: "Phu nhân, anh ấy không hổ là con của người và chủ nhà, mai này người và chủ nhà nhất định sẽ tự hào vì anh ấy."

"Vừa nghĩ tới nó phải ở bên ngoài lưu lạc chịu khổ, lòng ta như bị khoét rỗng rồi. Ta... ta mặc kệ rồi, ta sẽ đích thân đi Ninh Hải. Ta muốn tận mắt nhìn thấy nó, ở bên cạnh chăm lo cho nó..." Chu Dung càng nói càng kích động.

"Phu nhân...Tốt nhất tạm thời đừng đến, vũng nước trong nhà kia không phải người không rõ, mà trọng yếu hơn là... Diệp Hoan rất thù hận cha mẹ đã bỏ rơi mình, sợ rằng..."

Chu Dung không biết nói sao, loại thù hận khắc cốt này không phải nói và câu là có thể xóa bỏ, lúc này mà tùy tiện gặp mặt nó sẽ chỉ làm đôi bên sinh ra xung đột kịch liệt, quả thực không phải là thời cơ tốt để gặp mặt nhau.

Trầm mặc hồi lâu, Chu Dung chầm chậm nói: "Mị con, con giúp ta chăm sóc nó cho tốt nhé."

"Vâng, phu nhân, đây là trách nhiệm của con mà."

Diệp Hoan và Hầu tử trở về khu phố cổ. Nhìn cửa ngõ loang lổ quen thuộc, bậc thềm đá xanh kéo dài phủ đầy rêu, hai người thoáng chốc ngẩn ngơ.

Có một truyền thuyết kể về người học trò mê rượu, một ngày say mèm, người học trò có một giấc mộng. Trong mơ, người học trò đã trúng cử, ra làm quan nắm quyền nhưng do chiến sự thất bại lại bị cách chức trở về quê. Một giấc chiêm bao ba mươi năm, từ điểm khởi đầu mà đi, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát, cái gì cũng không đạt được, vẫn là một cuộc đời con người.

Diệp Hoan và Hầu tử đứng ở trước cửa ngõ quen thuộc, lúc này cũng sinh ra cảm giác như mơ giấc mộng Nam Kha.

Một ngày một đêm đi qua, bọn hắn đã trở về, không có gì khác trước, mà phảng phất như đã trải qua một đời người, mọi cảnh tượng như thường nhưng dường như rất nhiều việc không còn giống trước, rốt cuộc là khác ở chỗ nào, bọn hắn cũng không nói rõ được.

Hai người nhìn mặt nhau, Hầu tử chậm rãi nói: "Em không biết là chỗ nào khác, đã cảm giác như trải qua nhiều việc như vậy mà quay đầu lại móc túi mình vẫn là âm thanh lẻng xoẻng đó."

Diệp Hoan gật đầu: "Đúng thế, chúng ta dường như trời sinh số bần cùng rồi. Ra ngoài làm mưa làm gió mà quay đít về... mẹ kiếp, vẫn là một con quỷ nghèo."

"Tiểu thư Chu người ta đối với anh không bình thường đâu nhá, chủ động đưa các anh đây từ nhà lao ra, đưa em Ái đi Mỹ chữa bệnh, thành lập quỹ từ thiện gì gì đấy, tốt như mẹ đẻ mình, sao vừa rồi anh không thuận mồm xin nàng mấy chục triệu xài chơi? Em cảm thấy anh mà nói nhất định cô ấy sẽ cho."

Diệp Hoan khẽ nói: "Tao cũng nghĩ là cô ấy sẽ cho nhưng vấn đề là nếu mày là tao, mày có dám mở miệng xin không? Người ta đã giúp đỡ nhiều như thế, bọn mình phải nên biết đủ, còn mở mồm sẽ ném mặt mũi xuống đất luôn."

Hầu Tử bực bội nói: "Ông đây phát hiện cái đồ cốt khí này thực mẹ nó hại người rất ghê! Rõ ràng trong suy nghĩ còn quan trọng hơn mạng, lần lữa mãi không dám mở mồm, chết vì sĩ chỉ khổ mình."

Diệp Hoan chán nản nói: "Đây chính là lý do vì sao tao dù có nghèo đến mức này cũng không chịu làm trai bao. Bị đàn bà ngủ xong còn dám xấu hổ mở miệng đòi tiền ư, gặp con em ngon còn nhịn không được nhét hai trăm dưới gối, bán mình cũng con mẹ nói lỗ vốn luôn."

"Được rồi, đừng nói nữa, nói cái là rơi lệ nhạt nhòa. Anh Hoan, tối nay ăn gì đây? Để ăn mừng bọn mình sống sót sau tai họa, đêm nay thế nào cũng phải làm bữa chứ nhể?"

""Ờ nhể, buổi tối ăn cái gì đây..."

Diệp Hoan ngửa đầu suy tư vấn đề rất bình dân này, suy tư thật lâu mà không có kết quả.

Quay đầu nhìn thấy gương mặt đó của Hầu Tử, rốt cuộc Diệp Hoan nảy ra linh cảm, vì thế vỗ đùi.

"Ăn thịt thủ lợn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status