Cực phẩm thiên vương

Chương 281: Rúng động!


Vừa đến mùa đông, ban đêm Yên Kinh vô cùng rét lạnh, gió lạnh thổi vào trên mặt, giống như dao cắt, lạnh giá tận xương.

So sánh với thời tiết rét lạnh bên ngoài xe, bên trong xe, trong lòng Bạch Tuyết Sơn càng lạnh hơn.

Người lái xe cho hắn cũng không phải lão đại Tuyết Sơn Tứ Hổ mà là Long lão tứ.

Hắn ngồi ở băng sau, dựa vào lưng ghế, đôi mày cau chặt lại, diễn cảm ngưng trọng trước nay chưa từng có, thậm chí còn mang theo vẻ sợ hãi.

Loại cảm giác này giống như phạm nhân sắp bị ra pháp trường.

Theo ý nào đó mà nói, thật sự hắn đang có loại cảm giác này - câu hăm dọa của Trần Phàm trước khi rời đi, giống như được sử dụng ma pháp, đâm chồi này rễ trong lòng hắn, thế cho nên làm cho hắn không còn dũng khí cùng quyết đoán một mình đi đối phó Trần Phàm, mà quyết định đến tìm Phạm Nhàn, chuẩn bị lợi dụng năng lượng của Phạm Nhàn tại Yên Kinh, xử lý Trần Phàm, tiêu trừ sự sợ hãi trong nội tâm của hắn.

Bởi vì hắn biết, đối với Phạm Nhàn vốn tâm cao khí ngạo mà nói, nghe được lời nói hung hăng càn quấy của Trần Phàm, tuyệt đối sẽ phát điên.

Nửa giờ sau, Bạch Tuyết Sơn gặp được Phạm Nhàn trong một hội quán tư nhân vô cùng cao cấp nằm ở ngoại thành.

- Bạch Tuyết Sơn, ta bảo ngươi bất người đâu? Mẹ nó, lão tử chờ cả buổi tối, mạo hiểm bị lão gia tử giáo huấn phiêu lưu từ trong nhà chạy ra ngoài, kết quả ngươi không mang người đến cho ta?

Trong ghế lô, Phạm Nhàn nhìn thấy Bạch Tuyết Sơn mang theo Long lão tứ đi vào phòng, lại đẩy hai nữ nhân bên cạnh ra, híp mắt nhìn Bạch Tuyết Sơn quát.

Đối mặt lời mắng tức giận của Phạm Nhàn, Bạch Tuyết Sơn cũng không dám nói gì, thứ nhất trong lòng hắn có quỷ, dù trong lòng hắn không có, hắn cũng không dám có chút bất mãn.

Hắn cũng tự mình hiểu lấy, có lẽ hắn ở trước mặt rất nhiều người có thể thẳng lưng làm đại gia, nhưng ở trước mặt loại công tử ăn chơi đứng đầu như Phạm Nhàn, hắn phải mang theo cái đuôi làm chó săn, còn là một con chó biết nghe lời cùng hiểu biết.

- Phạm thiếu, sự tình ra chút biến cố.

sắc mặt Bạch Tuyết Sơn khó coi nói một câu, sau đó nhìn thoáng qua hai nữ nhân bên cạnh Phạm Nhàn.

Nhận thấy được ánh mắt Bạch Tuyết Sơn, hai nữ nhân thờ ơ - khách nhân của hai nàng là Phạm Nhàn, chỉ cần Phạm Nhàn không mở miệng, hai nàng cũng không thèm thay đổi vị trí.

Dù sao, hai nàng nhìn ra được thân phận cùng địa vị của Phạm Nhàn cao hơn Bạch Tuyết Sơn.

Nếu thân phận hai người thay đổi ngược lại, như vậy hai nàng sẽ lập tức đứng dậy rời đi - có thể tiến vào hội quán đứng đầu như vậy, chỉ nhờ vào thân hình cùng gương mặt cũng không đủ, còn phải có năng lực quan sát.

- Hai người các cô ra ngoài trước.

Phạm Nhàn nheo mắt nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Sơn hai giây, chậm rãi mở miệng, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra ý tứ ẩn chứa trong mắt Bạch Tuyết Sơn.

- Dạ. Phạm thiếu.

Phạm Nhàn vừa thốt lên xong, hai nữ nhân đứng dậy cúi đầu nâng váy, chậm rãi rời đi, tư thế thướt tha, hơn nữa vòng eo thon nhỏ đung đưa đủ làm cho nam nhân nghĩ tới cảnh tượng phun máu mũi.

Nhưng đối với Phạm Nhàn lúc này mà nói, hắn không có tâm tình đi thưởng thức dáng đi của hai nàng, ngược lại chờ hai nàng vừa rời đi, hắn liền lạnh giọng nói:

- Bạch Tuyết Sơn, ngươi tốt nhất cấp cho lão tử một lời giải thích hợp lý, nếu không lão tử cho Bạch Tuyết Sơn ngươi hóa thành một đống tuyết trắng.

Không một câu trả lời, Bạch Tuyết Sơn đầy vẻ hèn mọn, chậm rãi đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, trực tiếp quỳ xuống.

Vừa quỳ liền không chút do dự.

Vừa quỳ, liền thập phần quyết đoán.

- Phạm thiếu, xin thứ cho Tuyết Sơn vô năng, đã không hoàn thành nhiệm vụ ngài dặn dò.

Bạch Tuyết Sơn quỳ gối ngay trước người Phạm Nhàn, giống như một con chó săn, vâng vâng dạ dạ.

Tục ngữ nói, đưa tay không đánh vào mặt người đang cười, huống chỉ là người đang quỳ xuống?

Ngay cả Phạm Nhàn bởi vì Tuyết Sơn không mang Trần Phàm tới mà đang nổi trận lôi đình, nhưng nhìn thấy Bạch Tuyết Sơn vốn có năng lượng không nhỏ trong hắc đạo nhưng giờ phút này lại như một con chó quỳ trước mặt hắn, lửa giận trong lòng tiêu thất không ít, nhưng vẫn châm chọc nói:

- Bạch Tuyết Sơn a Bạch Tuyết Sơn, ta thường nghe người ta nói, xương cốt của ngươi còn mềm hơn cả nữ nhân, hôm nay vừa thấy quả nhiên như thế, thật làm cho lão từ thất vọng. Nói đi, vì sao không mang mặt trắng nhỏ kia đến?

- Phạm thiếu.

Bạch Tuyết Sơn ngẩng đầu, trầm giọng nói:

- Tình báo của chúng ta có sai, tên kia không phải mặt trắng nhỏ, mà là một mãnh long quá giang.

- Gì?

Phạm Nhàn ngẩn ra, theo sau trực tiếp ngồi thẳng dậy, thân hình nghiêng tới trước, nhìn thẳng vào Bạch Tuyết Sơn, thần tình kinh ngạc nói:

- Ngươi nói hắn là mãnh long quá giang?

- Phải, Phạm thiếu.

Bạch Tuyết Sơn trầm giọng đáp.

- Ha ha, ha ha ha.

Lại nghe được câu trả lời khẳng định của Bạch Tuyết Sơn, Phạm Nhàn lại ngẩn ra, sau đó ha ha phá lên cười, cười đến cực kỳ khinh thường.

Liên tục cười to, Phạm Nhàn châm một điếu thuốc lá, thích ý hút một hơi, dùng loại ánh mắt nhìn xuống nhìn Bạch Tuyết Sơn, châm chọc nói:

- Bạch Tuyết Sơn, lão tử nhìn ngươi cũng là một nhân vật, cho nên muốn cho ngươi cơ hội thăng chức thật nhanh, nhưng ngươi cũng làm cho lão tử quá thất vọng rồi. Bỏ đi, ngươi đã không khả năng, lão tử nể tình ngươi quỳ xuống như vậy, cũng không trừng phạt ngươi, ngươi cút đi, vòng luẩn quẩn thượng tầng Yên Kinh, đời này ngươi cũng đừng mong bước vào.

Đối mặt với lệnh đuổi khách của Phạm Nhàn. Bạch Tuyết Sơn vẫn không đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất.

Theo sau, ngay khi Phạm Nhàn có chút không kiên nhẫn, chuẩn bị thay đổi chủ ý, Bạch Tuyết Sơn lại nói:

- Phạm thiếu, Bạch Tuyết Sơn này từ một tên làm công, có thể hỗn cho tới tình trạng hôm nay, muốn nói ngay cả một người đàn bà cũng không bằng, dù là chính mình cũng không tin.

Ngạc nhiên nghe được những lời này của Bạch Tuyết Sơn, vẻ mặt Phạm Nhàn bỗng khựng lại một chút.

Trên thực tế, hắn cũng biết Bạch Tuyết Sơn là một nhân vật, nếu không chiều nay ở tiệm châu báu bị Tô San nhục nhã trắng trợn, hắn lại không tìm bất cứ công tử ăn chơi nào đang có mặt trong tiệm, lại đi tìm Bạch Tuyết Sơn, chính là vì cảm thấy năng lực của hắn không tệ.

Đương nhiên chính bởi vì xuất thân cao quý, lại có chỗ dựa lớn vững chắc, dù Bạch Tuyết Sơn có năng lực không tầm thường nhưng trong mắt hắn cũng chỉ là một con chó mà thôi.

Đã từng như vậy, hiện tại cũng thế.

Nhưng hắn cũng biết. Bạch Tuyết Sơn cũng không phải không có một chút khí khái, phải biết rằng Bạch Tuyết Sơn năm xưa nổi danh chính là vì hắn từng làm việc trong một công trường tại Yên Kinh, kết quả bị thầu khoán lòng dạ hiểm độc không chịu trả tiền công cả năm cho hắn, hắn đòi tiền không có kết quả còn bị đánh thành trọng thương, ngay ngày thứ mười, hắn đã giết hết cả nhà thầu khoán kia.

Ngay cả vợ nhỏ cùng đứa con riêng của thầu khoán kia, tổng cộng mười hai mạng người, không lưu một ai.

Lúc ấy vụ án kia chấn động một thời, chỉ là không được điều tra, nhưng về sau có một gã lão đại hắc đạo nghe được tin này, coi trọng lòng dạ độc ác của Bạch Tuyết Sơn, liền thu nhận và giúp đỡ hắn, mở ra con đường hắc đạo cho hắn.

Một người như vậy, nếu nói xương cốt còn mềm hơn đàn bà, Phạm Nhàn tự nhiên cũng không tin.

Đương nhiên nếu so sánh với Xà Mỹ Nữ của Đông Hải, Phạm Nhàn cảm thấy được Bạch Tuyết Sơn còn kém xa.

Dù sao Xà Mỹ Nữ kia, là một người nếu bị bức tới nóng nảy liền dám cắn bất luận kẻ nào, chẳng những độc hơn Bạch Tuyết Sơn, cũng quyết đoán hơn hắn nhiều.

- Bạch Tuyết Sơn, ngươi nghĩ thông suốt, nếu lời kế tiếp của ngươi không làm lão tử hứng thú, lão tử sẽ thay đổi chủ ý.

Dù trong lòng hiểu được Bạch Tuyết Sơn cũng là nhân vật, nhưng Phạm Nhàn vẫn xem hắn như một con chó nên không chút nào khách khí, vẫn bộ dạng "lão tử ăn trên ngồi trước".

- Phạm thiếu, bốn gã bảo tiêu bên cạnh tôi, ở hắc đạo được xưng là Tuyết Sơn Tứ Hố. Bọn hắn xuất thân từ thiết quân ba mươi tám, từng ở chiến trường, sau khi rời khỏi bộ đội, ở biên cảnh từng cùng những tay buôn ma túy liều mạng, sau đó đi vào quốc nội, cũng trải qua chém giết, danh khí trong giang hồ không nhỏ.

Bạch Tuyết Sơn tỉnh bơ nói.

Phạm Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua Long lão tứ đang đứng thẳng tắp ngay cửa, gật đầu nói:

- Bốn người bên cạnh ngươi lão tử quả thật có nghe thấy, nhưng không nghĩ tới từng xuất thân trong thiết quân ba mươi tám. Nhưng...ngươi nói chuyện này làm gì?

- Hôm nay, tôi dựa theo yêu cầu của Phạm thiếu xuống tay với người tuổi trẻ kia, vì cam đoan không sơ hở, tôi phái ra bốn người bọn hắn. Kết quả người kia phát hiện bốn người bọn hắn, còn cố ý dẫn họ tới một góc tối, trong vòng năm giây đã làm ba người trong bốn người hoàn toàn nằm tê liệt.

Nói xong lời cuối cùng, Bạch Tuyết Sơn cố ý đề cao thanh âm.

- Bá.

Lúc này sắc mặt Phạm Nhàn rốt cục thay đổi.

Tuy rằng hắn luôn luôn tự cao, hung hăng càn quấy đã quen, nhưng Phạm gia cũng có không ít người đảm nhiệm chức vụ trong quân đội, hắn biết rõ tố chất của binh lính trong ba mươi tám quân cao tới cỡ nào, hắn biết binh lính trải qua chiến trường đại biểu cho điều gì - binh lính chưa từng ra chiến trường, vĩnh viễn chỉ là tân binh viên.

Những lời này tuy cực đoan một chút, nhưng đủ biểu đạt ra quân nhân ở chiến trường và không ra chiến trường khác nhau ra sao.

- Bạch Tuyết Sơn, ngươi không phải biên chuyện xưa lừa dối lão tử đi?

Dù trong nội tâm có một tia rung động, nhưng Phạm Nhàn không tin mặt trắng nhỏ trong ý nghĩ của hắn lại là nhân vật như vậy, có thể trong vòng năm giây làm gục quân nhân xuất thân từ thiết quân ba mươi tám, từng lăn lộn nơi chiến trường...


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status