Cực phẩm thiên vương

Chương 300: Nhất định phải đối mặt


- Tiểu Phàm ah, không phải ta khoác lác, dì của con nấu cơm rất ngon, so với những bữa tiệc lớn kia còn ngon lành hơn nhiều. Ta đã dặn dò trong điện thoại, kêu bà ấy làm nhiều thêm một ít. Lát nữa con phải ăn nhiều nhé, ngàn vạn lần đừng nên khách khí.

- Oánh Oánh năm nay mười một tuổi, lần trước quay về, nó vẫn chỉ cao chút xíu. Nhưng nghe mẹ của nó nói, hiện giờ đã cao hơn rất nhiều và cũng béo hơn một chút rồi. Chẳng biết mẹ nó gạt để ta vui, hay là nói thật đây nữa...

Bên tai quanh quẩn vang lên lời nói năm năm trước của sư phụ Lưu Mãnh, trong đầu dần dần hiện ra cảnh tượng năm năm trước, chính mình đã theo sư phụ Lưu Mãnh đến căn nhà này. Đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm thoáng phiếm hồng, nước mắt giống như hạt trân châu bình thường, không ngừng theo trong vành mắt trào ra.

Hắn thân mình run rẩy, nhẹ nhàng bước tới phía một căn nhà nằm ở cuối thôn. Nhịp bước chân thong thả trầm ổn, dường như mỗi bước chân tiến lên đều mười phần gian nan.

Giờ khắc này, người thanh niên từng đối mặt với hiểm nguy chưa từng cúi đầu. Từng đối mặt với tử vong chưa hề hoảng sợ, từng bị đạn bắn trúng qua mà không hề nhíu mày...đang khóc...Hơn nữa biểu tình trên mặt còn toát ra vẻ sợ hãi...

Đúng thế, chính là sợ hãi!

Nỗi sợ hãi vô pháp hình dung trong trái tim hắn đang không ngừng tràn lan ra bốn phương tám hướng trong cơ thể. Đối với hắn mà nói, cuối thôn, căn nhà ngói bỏ hoang kia, dường như so với Diêm Vương Điện còn muốn làm cho hắn kiêng kị hơn. Bởi vì...nơi đó có mẹ già, có vợ và con của sư phụ Lưu Mãnh.

Nơi đó chất chứa bao nhiêu vướng bận của người đàn ông thật thà phúc hậu kia.

Trần Phàm sợ phải nhìn thấy họ, bởi vì bản thân hắn không biết nên đối mặt với họ như thế nào.

Nhưng ba năm trước hắn đã phát thề, trừ bỏ tiêu diệt Huyết Sắc Luyện Ngục báo thù cho sư phụ của mình ra. Thì còn phải quay về căn nhà này, cúi đầu nhận lỗi!

Bởi vì...hắn biết, đã tới thời điểm cần phải đối mặt rồi, trốn tránh nhiều hơn nữa cũng không phải biện pháp. Hắn không thể trốn tránh, bằng không, sẽ thực có lỗi với người sư phụ ba năm trước kia, đã từng đỡ đạn thay cho hắn mà phải chết đi!

Trong bóng đêm, một thân ảnh run rẩy đi về phía cuối thôn.

Theo sau, diễn cảm hoảng hốt nháy mắt biến mất, đôi chân mày gắt gao nhăn tít vào nhau. Trong con ngươi tàn mát ra thần sắc nghi hoặc...

Bởi vì cùng những căn nhà trong thôn khác bất đồng, ngôi nhà ngói cũ nát không có thắp đèn, hơn nữa cửa ngoài đã khóa trái, dường như bên trong không có người ở!

Không dám chần chừ, Trần Phàm khoác balo lên vai. Trong balo có rất nhiều quà tặng, trước lúc bước lên máy bay, Hoàng Phủ Hồng Trúc đã mua sắm rất nhiều. Bất quá đối với Trần Phàm mà nói, chiếc balo này tựa như không có sức nặng bình thường.

Khoác balo trên vai, Trần Phàm dứt khoát bước tới, thử gõ vào chiếc cánh cửa gỗ cũ nát.

Ke...ke...kettt...

Nương theo tiếng vang nhỏ, cánh cửa nhà được mở ra. Thanh âm rờn rợn ở trong bóng đêm yên lặng, có vẻ phá lệ rõ ràng.

- Oánh Oánh...là con hả?

Sau khi đẩy cửa ra, trong phòng lập tức truyền ra một cái thanh âm, thanh âm không lớn, ngữ khí nghe có vẻ phi thường yếu nhược.

Đây là thanh âm của một bà lão.

Nghe được thanh âm này, trong lòng Trần Phàm khẽ nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng có chút tò mò. Dù sao, hôm nay là ngày mùng 1, vì sao trong nhà chỉ có một mình Lý bà bà ở nhà?

Mang theo tâm tình tò mò, Trần Phàm hít sâu một hơi, nhanh chân bước vào trong căn nhà ngói. Cùng lúc này, phía bên tay phải trong căn nhà ngói có ánh đèn chiếu lên.

Trong phòng, một bà lão đầu tóc bạc trắng, thân mình gầy yếu xanh xao, đang dựa vào đầu giường, khó nhọc gượng dậy, cố gắng bước xuống.

- Lý bà bà.

Thấy ánh đèn. Trần Phàm vừa nhanh chân bước vào trong nhà, vừa kinh hô lên.

- Không phải Oánh Oánh ư...Ai thế?

Trên khuôn mặt xanh xao vàng ố của bà lão, toát ra một tia nghi hoặc, cắn răng bước xuống giường. Thân hình kiềm chế không được, khẽ run rẩy lên, dường như tùy thời đều sẽ gục ngã sấp xuống.

Ngay sau đó, Trần Phàm đẩy cánh cửa gỗ ở gian phòng cách vách, thân hình phong phanh của bà lão kia, liền rơi vào trong mắt hắn.

- Hô...hô...

Ngắm nhìn bà lão ngày xưa thần tình tươi cười hiền lành, thân thể cường tráng. Lúc này gầy yếu còm nhom giống như một khúc củi khô, thì đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm đột nhiên phóng đại lên, cả người hung hăng run rẩy, chiếc balo trên vai nháy mắt đã rơi xuống đất.

- Anh là...?

Nhãn lực của bà lão dường như không còn tốt lắm. Dùng sức dụi mắt vài cái, mới nhìn rõ trước người là Trần Phàm, nghi hoặc dò hỏi.

ực!

Trần Phàm hung hăng nuốt khan một ngụm nước miếng, đôi mắt phiếm hồng, tiến đến nâng đỡ bà lão, dùng thanh âm run rẩy nói:

- Lý bà bà, cháu là Tiểu Phàm đây.

- Tiểu Phàm?

Lão bà trầm ngâm suy nghĩ một phen, nhưng không có chút ấn tượng nào. Tựa hồ không thể nhớ ra nổi Trần Phàm là ai.

Trần Phàm dùng sức gật đầu:

- Ưm, cháu là Tiểu Phàm, khoảng năm năm trước cháu đã cùng Lưu thúc thúc đến đây thăm bà, bà quên rồi sao?

Lưu thúc thúc...

Nghe được ba chữ này, cả người bà lão bỗng nhiên liền trở nên cứng nhắc. Theo sau, dường như bà lão nhớ ra cái gì đó, thần tình kích động, cả người run rẩy không dứt nói:

- Cháu...cháu...cháu là Tiểu Phàm! Là chiến hữu của Tiểu Mãnh. Tiểu Phàm, đúng không?

- Dạ...đúng...đúng là cháu đây!

Trần Phàm cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó chậm rãi đỡ bà lão ngồi xuống bên giường.

- Cháu thấy đấy, ta già quá nên đã hồ đồ mất rồi, lại có thể không nhận ra nổi Tiểu Phàm ah! Nhưng, Tiểu Phàm, cháu đã cao lớn hơn thời gian năm năm trước rất nhiều.

Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của bà lão, hiện ra một tia vui mừng. Nhưng khi nói xong, đột nhiên bà nhớ ra chuyện gì đó, cả người lại hung hăng chấn động, song chưởng túm lấy Trần Phàm, khẩn trương hỏi han:

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, làm sao cháu quay về một mình thế này? Tiểu Mãnh đâu? Sao nó không quay về cùng cháu?

Oanh!

Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Trần Phàm nháy mắt đã trở nên tang thương giống như tờ giấy trắng. Khóe mắt không kìm chế nổi, khẽ nhảy lên vài cái. Thậm chí, tựu ngay cả thân thể của hắn cũng đều đang khẽ run rẩy lên.

- Tiểu Phàm, đáp ứng ta một chuyện?

- Sư phụ...ngài nói đi.

- Sau khi ta chết, hãy hỏa táng thi thể của ta, không cần chôn ở phần mộ liệt sĩ, hãy để cho ta nằm ở Long Nha. Ngoài ra, đừng đem chuyện tình ta chết nói cho người nhà của ta. Chờ sau khi Lý bà nội vào trong quan tài, Oánh Oánh trưởng thành, thì con hãy kể cho nó nghe.

- Đáp...đáp...ứng...ta...

- Con đáp ứng ngài, sư phụ!

Ngay khi Trần Phàm muốn đem chuyện tình Lưu Mãnh chết đi, kể cho bà lão nghe, thì trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng trước khi Lưu Mãnh chết. Cũng đang hồi tưởng đến lời hứa năm xưa giữa hai người.

Trong lúc nhất thời, hắn há hốc miệng, cổ họng giống như bị hóc xương cá bình thường, một câu cũng không thể nói thành lời.

Thông thường, những người già đối với một vài sự tình, đều có lực cảm ứng mãnh liệt.

Giờ khắc này, bà lão nhìn thấy Trần Phàm ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Theo bản năng liền nghĩ tới chuyện chẳng lành, cả người hung hăng run rẩy vài cái, nhịp hô hấp cũng trở nên dồn dập, nói:

- Tiểu...Tiểu Mãnh, nó không xảy ra chuyện gì đó chứ?

Trông thấy bộ dáng này của bào lão, trong lòng của Trần Phàm nhảy dựng lên, theo sau không chút do dự giải thích:

- Không có, Lý bà bà. Lưu thúc thúc không xảy ra chuyện gì đâu. Nhưng...gần đây ông ấy công tác quá bận. Không thể xin nghỉ phép quay về, cho nên để cháu quay về thăm bà, dì và Oánh Oánh.

Trần Phàm không muốn nhắc tới chuyện tình của sư phụ Lưu Mãnh thêm nữa. Cũng không phải là do hắn không dám, mà hắn sợ bà lão nghe tin dữ mà xúc động, không chịu nổi đả kích thương tâm lớn đến mức này. Vì thế, vừa nói dứt lời, hắn liền vội vàng trấn an:

- Lý bà bà, cháu đi rót cho bà chén nước nhé.

Dứt lời. Trần Phàm không dám dừng bước, vội vàng đi tới trước chiếc bàn cũ nát nằm ở phía đối diện chiếc giường. Nhấc phích rót nước nóng ra.

- Bận công tác, lại bận công tác, haiizz...

Bà lão ngồi ở bên giường, hai mắt vô thần lẩm bẩm nói. Nhưng cảm xúc đã ổn định trở lại, nhịp thở cũng không còn gấp gáp thêm nữa.

- Lý bà bà, uống chút nước đi.

Trần Phàm rót nước xong, nhận thấy nhiệt độ không quá nóng, liền trực tiếp đưa tới trước người bà lão.

Bà lão không cử động, thậm chí ngay cả chân mày cũng không hề nhúc nhích.

- Haiizz, ta biết công tác rất quan trọng, nhưng...coi như công tác bận như thế nào, thì cũng phải đánh điện thoại về nhà đi chứ. Ban ngày ta mong, ban đêm ta mong, ba năm, năm năm...Một cú điện thoại nó cũng không thèm gọi về.

Bà lão nói xong, lão lệ tung hoành, trên mặt mang theo biểu tình ủy khuất vô hạn.

Chứng kiến một màn này, nhất thời đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm cũng phiếm hồng, nước mắt chảy ra trên vành mắt, khiến cho tầm nhìn của hắn liền trở nên mơ hồ. Trong cơn hoảng hốt, hắn nhìn ra, bà lão này đang tức giận đứa con trai của mình. Nhưng càng nhiều hơn đó chính là tưởng nhớ.

- Lý bà bà xin chớ nóng vội! Lưu thúc thúc nói trải qua đoạn thời gian này, hắn nhất định sẽ quay về thăm mọi ngườì.

Trần Phàm cắn môi, không cho nước mắt chảy xuống. Đồng thời cật lực khống chế tâm tình của chính mình, không cho thanh âm biến dạng nói:

- Đúng rồi, Lý bà bà, dì và Oánh Oánh đâu rồi?

Nguyên bản, bà lão đang nước mắt giàn giụa, vừa nghe thấy Trần Phàm hỏi như thế này. Cả người liền không kìm chế nổi, không ngừng run rẩy lên, than khóc so với lúc trước càng thêm lợi hại hơn.

Nước mắt hoàn toàn nhiễm ướt trên khuôn mặt già nua của bà. Bà không trả lời, chỉ im lặng khóc, cuối cùng nhịn không được nâng tay lên che miệng, diễn cảm thống khổ cực điểm.

Nhìn thấy biểu hiện khác thường của bà lão, Trần Phàm trong lòng không khỏi bộp chộp. Vừa nãy khi đến trước căn nhà ngói, thấy bên trong không phát ra ánh đèn, thì đã cảm thấy phi thường kì quái. Sau đó, phát hiện ra bà lão đang ở trong nhà, nên nghi ngờ mới dần dần biến mất. Tại hắn xem ra, vợ con sư phụ Lưu Mãnh không có ở trong nhà, hơn phân nửa là hai người đã quay trở về nhà bên ngoại. Dù sao, ngày mùng một đầu năm quay về bên nhà ngoại chúc tết mẹ đẻ, cũng đã trở thành tập quán của nhiều địa phương.

Vốn Trần Phàm nhắc đến hai người này, chính là muốn đánh lạc hướng, chuyển sang chủ đề khác. Không muốn bà lão chất vấn thêm chuyện tình về Lưu Mãnh, cố gắng để cho cảm xúc của bà lão bình ổn xuống.

Nhưng hiện giờ, nhìn thấy cảm xúc của bà lão chẳng những không ổn định xuống, tương phản diễn cảm so với lúc trước càng thêm bi thương hơn. Trực giác nói cho Trần Phàm biết, vợ con của sư phụ Lưu Mãnh nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi!

- Lý bà bà, dì và Oánh Oánh đi đâu rồi?

Trong lòng xuất hiện suy nghĩ này. Cho nên Trần Phàm không dám chần chừ, mà nhanh chóng lên tiếng dò hỏi.

Giờ khắc này, tựu ngay cả chính bản thân hắn đều không có phát hiện ra, trong ngữ khí của hắn đã tràn ngập lo lắng sâu nặng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status