Cực phẩm thiên vương

Chương 569: Tiêu diệt Phong Diệp, máu nhuộm Đông Nam Á!


Là một trong những hội quán cao cấp nhất Hong Kong, hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc thuộc lĩnh vực kinh doanh chính quy, trong đó có quán bar xa hoa, thẩm mỹ viện cùng phòng tập thể hình, ở phía sau hội quán là cây rụng tiền chân chính của Thiên Vũ Ngu Nhạc, ở nơi này có trung tâm cao cấp nhất Hong Kong cùng một sòng bạc quy mô không nhỏ dưới nước.

Sở dĩ nói dưới nước, là bởi vì phía sau hội quán hoàn toàn được xây dựng trên biển, mà phía trước hội quán được xây trên bờ biển, hai tòa lầu có một cây cầu tiếp nối, nếu muốn đi vào phía sau, bắt buộc phải đi từ phía trước vào, sau đó đi qua cầu mới vào được tòa lầu xây dựng trên biển.

Khi Trần Phàm đi theo Tưởng Văn cùng cô gái có tên là Thập Tam Di dùng thang máy đi tới tầng cao nhất trên cây cầu bắt ngang, bên ngoài thang máy đã có hai chiếc xe dành riêng để tiếp đãi khách nhân đang chờ đã lâu.

Rất nhanh. Trần Phàm cùng Lâm Đông ngồi trong xe đi xuyên qua cầu, đi tới tòa lầu xây dựng trên biển.

Trên mặt biển được dựng một nền bê tông cực lớn, phần lầu sau của hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc được xây dựng trên nền bê tông này, mà căn cứ lời giới thiệu của Thập Tam Di, dùng thang máy có thể đi xuống dưới đáy, tiến vào đáy biển, sòng bạc của hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc nằm bên trong nước.

- Bên ngoài có truyền thuyết, từ sau khi hội quán Thiên Vũ xây dựng, sinh ý của sòng bạc Macao giảm xuống mấy thành, hiện giờ xem ra thật không phải là tin đồn vô căn cứ a?

Biết được điểm này, Trần Phàm không thể không thừa nhận, nói riêng về phong cách thiết kế cùng sự trang hoàng xa hoa, hội quán Thiên Vũ quả thật không hề thua kém bất cứ một hội quán đỉnh cấp nào, nhất là sòng bạc xây dưới nước quả thật rất có ý tưởng mới mẻ.

Nghe được lời khen của Trần Phàm. Tưởng Văn khiêm tốn cười nói:

- Tiểu xiếc mà thôi, vào không được pháp nhãn của Trần tiên sinh.

- Tưởng tiên sinh khiêm tốn.

Trần Phàm cười cười nói:

- Thế giới tứ đại Las Veaas, tôi đều đi qua, theo tôi thấy, sòng bạc hội quán Thiên Vũ của Tưởng tiên sinh hoàn toàn không giống Hải Thượng Hoàng Cung của Macao.

Lần này Tưởng Văn cũng không tiếp tục khiêm tốn, mà nhàn nhạt cười, lại làm ra tư thế thỉnh mời.

Mấy phút sau, dưới sự dẫn dắt của Tưởng Văn, Trần Phàm mang theo Lâm Đông đi tới một văn phòng được trang hoàng cực kỳ khí phái.

Sau khi tiến vào văn phòng, Thập Tam Di không đợi Tưởng Văn phân phó, liền lấy ra một chai rượu giá trị xa xỉ, mở ra, rót cho Trần Phàm, Lâm Đông cùng Tưởng Văn mỗi người một ly.

- Cảm ơn, tôi không uống.

Lâm Đông đứng phía sau Trần Phàm thấy Thập Tam Đi bưng ly rượu đưa tới trước người, lắc đầu cự tuyệt.

Trần Phàm cười cười, nói:

- Tưởng tiên sinh, hôm nay tôi mang a Đông tới nơi này, nhiều ít có chút ý tứ muốn cho hắn học kinh nghiệm từ chỗ của ông, nói vậy Tưởng tiên sinh sẽ không cự tuyệt chứ?

- Trần tiên sinh nói đùa, nơi này có chỗ nào đáng giá học tập.

Trong lòng Tưởng Văn vừa động, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười:

- Nhưng nếu Trần tiên sinh đã có hứng thú, như vậy Tưởng mỗ tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chờ bàn xong chuyện, Trần tiên sinh muốn nhìn cái gì tôi sẽ tự mình hướng dẫn.

- A Đông, anh đi cùng Thập Tam Di tiểu thư đến sòng bạc nhìn xem.

Trần Phàm mở miệng nói.

- Dạ. Trần tiên sinh.

Lâm Đông cúi đầu lĩnh mệnh.

Thập Tam Di nhìn Tưởng Văn, chờ đợi Tưởng Văn chỉ thị.

Tưởng Văn đưa cho Thập Tam Di một ánh mắt thật thâm ý, xua tay cười nói:

- Thập Tam Di, em mang Lâm tiên sinh đi dạo, nếu như Lâm tiên sinh có hứng thú chơi vài bàn, có thua tính cho sòng bạc.

- Dạ.

Thập Tam Di ngầm hiểu gật đầu, nhìn Lâm. Đông làm ra tư thế như mời:

- Lâm tiên sinh, mời.

- Như vậy hôm nay Trần tiên sinh tới nơi này, không riêng gì muốn nhìn xem bãi của Tường mỗ đơn giản như vậy đi?

Tưởng Văn thấy Thập Tam Di dẫn Lâm Đông rời khỏi, chủ động mở miệng dẫn đề tài.

Trần Phàm vẫn không giấu diếm, gật đầu nói:

- Đúng vậy. Để a Đông đến tham quan thật ra chỉ là nhân tiện thôi, chủ yếu là một việc khác.

- Không phải có liên quan tới Vương thị huynh đệ hoặc là chuyện của Thanh bang chứ?

Tưởng Văn cười nói:

- Trần tiên sinh, tục ngữ nói, người có bao nhiêu tài năng thì làm bấy nhiêu đại sự. Nói thật, Tưởng mỗ tự mình hiểu lấy, trò chơi của các vị, Tưởng mỗ ngay cả tư cách gia nhập cũng không có.

- Tưởng tiên sinh quá khiêm nhường rồi.

Trần Phàm nhẹ nhàng loạng choạng ly rượu:

- Bản thân tôi không cảm thấy là Tưởng tiên sinh không có tư cách tham dự trò chơi này. Dù sao có một câu nói rất hay, phiêu lưu cùng ích lợi luôn song song tồn tại.

Ích lợi.

Hai từ này vừa ra khỏi miệng, trong con ngươi Tưởng Văn nháy mắt hiện lên đạo quang mang quỷ dị, theo sau hắn lấy lại bình tĩnh nói:

- Hay là Trần tiên sinh thật vì chuyện này mà đến?

- Chẳng lẽ Tưởng tiên sinh đối với chuyện Thanh bang cướp đoạt địa bàn tuyệt không để ý? Hoặc là nói Tưởng tiên sinh không muốn cướp lại địa bàn này?

Trần Phàm cũng không tiếp tục vòng vo với Tưởng Văn, nhưng cũng không trực tiếp trả lời, mà dùng phương thức hỏi ngược lại.

Tưởng Văn cười khổ, nói:

- Muốn dĩ nhiên là muốn, nhưng chỉ là nghĩ mà thôi, Thanh bang không phải người như Tưởng mỗ có thể trêu chọc tới.

- Hồng Tinh thành lập đã vài chục năm tại Hong Kong, có thể nói thâm căn cố đế tại Hong Kong, tôi rất hiếu kỳ Tưởng tiên sinh sợ điều gì?

Trần Phàm thản nhiên hỏi.

Dáng tươi cười trên mặt Tưởng Văn chậm rãi giãn ra, nghiêm mặt nói:

- Trần tiên sinh cũng biết nhân mạch của Vương Hồng ở Hong Kong rộng rãi, nhất là bên phía cảnh sát. Mặt khác danh đầu của Phong Diệp hẳn Trần tiên sinh cũng đã được nghe nói, bên người Trần tiên sinh có Ám Đường của Hồng Trúc bang, tự nhiên không cần kiêng kỵ Phong Diệp, Tưởng mỗ lại không có khả năng như Trần tiên sinh.

Lần này Trần Phàm cũng không nóng lòng mở miệng, mà chậm rãi uống một ngụm rượu, sau đó cười híp mắt nhìn Tưởng Văn, gằn từng chữ:

- Tưởng tiên sinh, nếu tôi để Phòng Mạnh Đạt xoay đầu lại ủng hộ ông, đồng thời làm cho Phong Diệp biến mất khỏi nhân gian, không biết ông có hứng thú tham dự trò chơi này hay không?

Tưởng Văn nhất thời ngẩn ngơ!

Dưới ánh đèn, hắn dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn Trần Phàm, vẻ hoài nghi trong con ngươi không hề che giấu.

Nếu...nếu không phải thanh danh của Trần Phàm ở trong quốc nội quá mức vang dội, hơn nữa liên tiếp làm ra những chuyện kinh thiên động địa, Tưởng Văn tuyệt đối sẽ cho rằng Trần Phàm phát điên!

Dù sao, Phòng Mạnh Đạt là do Vương Hồng tiêu phí thời gian rất lâu, phải đầu nhập tinh lực rất lớn mới thu mua được, Trần Phàm muốn làm cho Phòng Mạnh Đạt biến thành người của Tưởng Văn, khó khăn tuyệt đối không nhỏ.

Về phần làm cho Phong Diệp biến mất khỏi nhân gian...

Tưởng Văn thật sự không thể tưởng tượng, Trần Phàm rốt cục bằng vào con bài chưa lật gì có thể làm được điểm này.

Dù sao chỉ bằng vào Ám Đường trong tay Trần Phàm, căn bản không phải là đối thủ của Phong Diệp.

- Xem ra Tưởng tiên sinh vẫn không có hứng thú?

Trần Phàm thu hồi dáng tươi cười, nhẹ nhàng lay động ly rượu nói:

- Nếu Tưởng tiên sinh không có hứng thú, tôi uống xong ly rượu này sẽ đi tìm Thập Tứ đại ca bàn chuyện, nói vậy hẳn là hứng thú của hắn không nhỏ.

Nói xong Trần Phàm giả vờ giơ ly rượu lên.

- Trần tiên sinh!

Nghe được Trần Phàm muốn đi tìm Thập Tứ lão đại đối đầu của mình, Tưởng Văn biến sắc, lập tức đứng dậy, cảm giác như chỉ sợ Trần Phàm uống rượu xong sẽ liền rời đi.

Trần Phàm đặt ly rượu xuống, nhàn nhạt cười:

- Hay là Tưởng tiên sinh đã nghĩ thông suốt?

- Trần tiên sinh, việc này quan hệ trọng đại, làm không tốt, tôi cùng cả Hồng Tinh đều lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục, cho nên tôi phải cẩn thận.

Tưởng Văn thở dài giải thích một câu, sau đó ánh mắt tỏa sáng nhìn Trần Phàm nói:

- Không biết Trần tiên sinh muốn tôi làm gì? Còn nữa, tôi có thể được cái gì?

- Ông chỉ cần làm hai chuyện. Thứ nhất xử lý Vương Hạo cùng Vương Dũng. Thứ hai diệt trừ thế lực Thanh bang tại Hong Kong.

Trần Phàm nghiêm mặc nói:

- Sau khi chuyện thành công, toàn bộ địa bàn cùng vật sở hữu đều thuộc về ông, tôi không lấy bất cứ thứ gì.

- Lời này thật sự?

Tưởng Văn có chút động tâm.

Trần Phàm khinh thường cười cười nói:

- Lợi nhuận nửa năm của tập đoàn Cao Tường gần ba mươi triệu, ông cảm thấy tôi để ý chút tiền trinh ở đây sao?

- Tê...

Nghe được con số ba mươi triệu, Tưởng Văn hít vào một hơi, vẻ hâm mộ trong con ngươi không chút nào che giấu.

Hắn biết rõ, lợi nhuận ba mươi triệu, con số này đại biểu cho điều gì.

Huống chi, hiện giờ tập đoàn Cao Tường còn đang ở giai đoạn phát triển, địa phương cần đầu nhập thật sự là nhiều lắm, đợi thêm một thời gian, khi toàn bộ đầu tư của tập đoàn Cao Tường thành công, thu hoạch được hồi báo tuyệt đối là một con số thiên văn!

Trong lòng hâm mộ, Tường Vân trầm ngâm một phen nói:

- Chỉ cần Trần tiên sinh có thể làm được hai điều đã nói. Tưởng mỗ sẽ đáp ứng tham dự trò chơi này. Chỉ là thứ cho tôi mạo muội, Trần tiên sinh, anh làm sao làm được hai điều kia đây?

- Quá trình không trọng yếu, quan trọng là kết quả.

Trần Phàm không để lộ kế hoạch của chính mình, mà trầm giọng nói:

- Ông có thể đợi đến khi tôi làm xong hai điểm này thì hãy động thủ cũng không muộn.

- Được, tôi chờ tin tốt lành của Trần tiên sinh!

Nghe được Trần Phàm nói như thế, trong lòng Tưởng Văn an tâm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười hưng phấn, theo hắn xem ra đây quả thật là chuyện tốt, giống như có bánh nướng từ trên trời rơi xuống.

Bởi vì đối với hắn mà nói, nếu không bị áp lực của cảnh sát cùng với lực uy hiếp của Phong Diệp, với căn cơ nhiều năm của Hồng Tinh tại Hong Kong, diệt trừ thế lực Thanh bang tại Hong Kong không khó, huống chi hiện giờ Vương Dũng còn nằm trong bệnh viện?

- Mặt khác. Tưởng tiên sinh, hiện tại tôi sẽ cho Lâm Đông ở lại Hong Kong, thẳng đến khi sự việc chấm dứt, nói vậy Tưởng tiên sinh sẽ không có ý kiến chứ?

Trần Phàm lại hỏi.

- Đương nhiên không có vấn đề.

Lúc này Tưởng Văn cơ hồ không chút suy nghĩ liền đáp ứng, dù sao lời đề nghị này của Trần Phàm cũng không làm tổn hại ích lợi căn bản của hắn, về phần lưu lại Lâm Đông giám thị hắn hay không, Tưởng Văn cũng không để ý - chỉ cần Trần Phàm làm được hai điểm kia, Tưởng Văn tự nhiên sẽ lập tức diệt trừ thế lực Thanh bang tại Hong Kong!

Nửa giờ sau, Trần Phàm cự tuyệt lời đề nghị của Tưởng Văn giới thiệu cho hắn hai nàng hoa khôi của hội quán Thiên Vũ, mang theo Lâm Đông rời khỏi hội quán.

- Cảm giác thế nào?

Trong xe, Trần Phàm hỏi Lâm Đông.

Lâm Đông đang lái xe, nghe được câu hỏi của Trần Phàm, nghiêm mặt nói:

- Quy mô sòng bạc rất lớn, các phương tiện đánh bạc đều đầy đủ, số lượng khách nhân không ít. Ngoài ra ghế lô còn có ván bài dành cho phú hào, căn cứ người đàn bà tên Thập Tam Di giới thiệu, lợi nhuận cả đêm của sòng bạc đạt từ hai mươi vạn tới ba mươi vạn, tôi đã âm thầm thử tính toán, chênh lệch không tính là quá lớn.

- Sở dĩ loại sòng bạc như vậy có thể quang minh chính đại tồn tại, thế lực liên lụy vào cũng không ít, Tưởng Văn có thể nắm được ba thành đã xem như là không tệ. Nhưng đây cũng là công cụ kiếm được tiền nhất trong tay hắn.

Trần Phàm nói.

Trong lòng Lâm Đông chợt động, âm thầm ghi nhớ, sau đó lại nói:

- Thu nhập sắc tình trong hội quán Thiên Vũ cũng kinh người, căn cứ theo lời Thập Tam Di, nữ nhân trong hội quán toàn bộ đều đến từ Nhật Bản cùng Thái Lan, từng nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, phí cơ bản không ít hơn mười vạn, đắt nhất đạt hơn trăm vạn, từng bị giới thượng lưu bàn tán xôn xao.

Lần này Trần Phàm cũng không tỏ thái độ, mà nghĩ nghĩ nói:

- Tôi cùng Tưởng Văn đã đạt tới hiệp thương, kế tiếp anh cứ ở lại Hong Kong đi theo bên cạnh hắn, học tập hình thức quản lý của xã đoàn Hồng Tinh, theo dõi việc hắn diệt trừ thế lực Thanh bang tại Hong Kong! về phần bên Chiết Giang, Tiết Hồ cũng không còn tinh lực đi chú ý, hẳn là sẽ sóng êm gió lặng.

- Dạ.

Nghe được câu nói của Trần Phàm, trong lòng Lâm Đông chợt giật mình, sau đó kiệt lực khống chế cảm xúc cấp ra câu trả lời.

- Mặt khác nên phái thêm người đáng tin cậy đi bảo hộ cho chị của anh.

Biết rõ Lâm Đông rất xem trọng Lâm Vận, Trần Phàm lại bổ sung:

- Không cần bao lâu, Tiết Hồ sẽ chó cùng rứt giậu, đến lúc đó khó tránh làm ra hành động điên cuồng!

- Đa tạ Trần tiên sinh nhắc nhở.

Trong lòng Lâm Đông cảm kích, hắn và Trần Phàm cũng không biết Vương Hồng từng có ý muốn xuống tay đối với Lâm Vận.

Nhưng...

Trong lòng cảm kích, Lâm Đông cũng rất tò mò, tò mò Trần Phàm làm sao ép được Tiết Hồ phải chó cùng rứt giậu?

Tiêu diệt Phong Diệp, máu nhuộm Đông Nam Á!

Đây là bước cờ tiếp theo của Trần Phàm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status