Cưng chiều thê tử bảo bối

Chương 203



nói chuyện chính là Tạ Nhân.

Vừa rồi ở xa, Tạ Nhân đã nhìn thấy một nhà ba người Lục Lưu và Giang Diệu.

Xưa nay ả ta thấy Lục Lưu lúc nào cũng là một bộ dáng lãnh đạm. Nhưng một Vương gia quyền cao chức trọng lại che chở thê nhi như vậy, ngay cả Lục Hành Chu tính tình ôn hòa kia, cũng nghe Mạnh thị, ôm cháu không ôm con,cũng rất ít khi lén lút ôm Tề nhi của ả, chưa từng giống như Lục Lưu,ở bên dưới đại đình rộng rãi ôm nhi tử trắng mập trong lồng ngực tử, trên khuôn mặt đều là sủng ái.

Liếc mắt nhìn bộ dáng tiểu nam hài trong ngực Lục Lưu,trong lòng Tạ Nhân lại trầm mấy phần. Đứa nhỏnày giống Lục Lưu như vậy, với công trạng của Lục Lưu, đứa nhỏ này chỉ cần hưởng phúc là được, còn Giang Diệu, cũng được mẫu bằng tử quý. Còn Tề nhi của ả? Cha đẻ là người phong lưu không có năng lực, Lục Hành Chu cũng không biết lúc nào có thể làm quan to, tuy nói Lục Hành Chu vào Hàn Lâm Hiên được thể diện phong quang, nhưng làm sao so được với Lục Lưu? Sao giống hài tử của Giang Diệu, vừa sinh ra đã là tiểu Thế tử cao quý, ngày sau được kế thừa tước vị của phụ thân, chính là một Vương gia.

Đến cùng là không thể so sánh...

Tạ Nhân hành lễ với hai người, liền nói với Giang Diệu: "Lần trước chất tức muốn hẹn tam thẩm thẩm cùng đi, không ngờ tam thẩm thẩm quý nhân nhiều việc bận rộn..."

Giang Diệu cũng trực tiếp, nói: "Lúc trước ta muốn cùng Vương gia đi đến Pháp Hoa Tự bái Bồ Tát." Đó là nàng hẹn trước với Lục Lưu, Tạ Nhân này hẹn nàng đến Pháp Hoa Tự, liền không đi .

Tạ Nhân biết nàng bày ra giá của trưởng bối, ả không tiện nói gì, nói: "Tất nhiên, Vương gia và tiểu Thế tử là quan trọng..." Tạ Nhân thấy ngôn từ của hai người đối với mình lạnh nhạt, cũng không tự chuốc lấy nhục nhã,nói, "Vậy chất tức liền không quấy rầy tam thúc thím ba." nói xong, liền thức thời trở về phòng khách.

Tiểu tử bắt đầu a a a a ồn ào.

Giang Diệu tiện tay bẻ đi một cành hoa quế nhét vào tay tiểu tử, liền thấy hắn nhếch miệng làm bộ dáng muốn liếm, chỉ tiếc mài sắt không thành thép véo véo khuôn mặt của tiểu tử, trách cứ: "Cái gì cũng muốn ăn, thói xấu này không biết được là giống ai." nói lời này, Giang Diệu cười tủm tỉm nhìn Lục Lưu một chút. Tiểu tử cái gì cũng muốn ăn, Giang Diệu đơn giản không đem hoa quế cho hắn.

Mới vừa cầm được ở trong tay lại lập tức bị mẫu thân lấy đi , tiểu tử "A" một tiếng, vô tội nhìn mẫu thân một chút.

Giang Diệu không để ý tới hắn, lén lút nhìn quanh không có ai, thuận lợi kéo cánh tay Lục Lưu, nói: "Tạ Nhân đúng là đã hẹn ta, nhưng ta không thích nàng..."

Lục Lưu thấy tính tình thê tử như tiểu hài tử, cảm thấy đáng yêu thẳng thắn, bênh vực nàng nói: "khôngthích thì không gặp. Ánh mắt người kia lấp loé, không phải là người tốt để sống chung, nàng là trưởng bối, không muốn gặp thì không cần giao thiệp." Cũng không hỏi vì sao thê tử không thích.

Giang Diệu "Ân" một tiếng, lúc sau hồi thần, mặt mày mỉm cười nhìn phía Lục Lưu nói: "Trước kia ta cảm thấy chàng xem thường những nữ tử khác, làm sao hôm nay lại để ý quan sát?" Giang Diệu cũng không phát hiện, giọng điệu này có mấy phần mùi vị ghen tuông.

Lục Lưu dừng một chút, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, bản năng chỉ cảm thấy thê tử đối với cái kia Tạ Nhân có chút đối địch, liền lưu ý mấy phần.

Nhìn ánh mắt này của Lục Lưu, Giang Diệu cũng không thật sự ghen tuông. Nếu nàng ở bên cạnh hắn, hắn muốn để ý những cô nương đúng là không có khả năng. Hơn nữa trong lòng trong mắt Lục Lưu chỉ có nàng, tự tin như thế, ở trước mặt Tạ Nhân, nàng vẫn có. Giang Diệu biết rõ, Lục Lưu xem Tạ Nhân, khẳng định là vì duyên cớ của chính nàng.

Giang Diệu nói: "Được rồi, ta sẽ không suy nghĩ nhiều. Chúng ta đi nghỉ ngơi đi."

Thấy thê tử cố ý trêu đùa, Lục Lưu lập tức liền mỉm cười.

Bên này Tạ Nhân trở về phòng khách, liền thấy Lục Hành Chu cùng Mạnh Miểu ăn bánh hoa quế ở trong viện, hai người nói chuyện, đúng là tình chàng ý thiếp, rất ấm áp.

Lúc trước Tạ Nhân oán hận Mạnh Miểu, nhưng từ khi biết Mạnh Miểu chỉ là thế thân mà Lục Hành Chu an ủi tương tư, cũng có chút đồng tình với nàng ta. Tạ Nhân đi qua, Mạnh Miểu liền đứng lên hành lễ. Tạ Nhân khách khí để Mạnh Miểu ngồi xuống, lúc này mới giơ tay giúp Lục Hành Chu rót trà, nói: "Vừa rồi thiếp thân đi ra ngoài gặp phải người phương nào,phu quân biết không?"

Lục Hành Chu không lên tiếng, suy nghĩ một chút cũng nể tình nói: "Là tỷ tỷ của ngươi?"

Tạ Nhân lắc đầu, tiếp tục nói: "Vừa rồi ở trong vườn hoa quế thiếp thân gặp được ba người nhà tam thúc thím ba, đúng là khiến người hâm mộ."

nói tới Tuyên Vương và Tuyên Vương phi, Mạnh Miểu cũng cong môi kính trọng hâm mộ, nói: " Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi đúng là phu thê tình thâm."

Môi mỏng Lục Hành Chu mím thành một đường, một câu cũng không nói.

Tạ Nhân mỉm cười.

Mạnh miểu nhất thời cũng không biết mình nói sai cái gì, chỉ ngoan ngoãn im lặng, đôi mắt to chăm chú nhìn mặt Lục Hành Chu, đã thấy mắt hắn cũng không nhìn nàng ta chính mìn. Vốn là người được nuông chiều nhất thời bị lạnh nhạt, trong lòng Mạnh Miểu cảm giác khó chịu, thấy được Lục Hành Chu cũng lạnh nhạt đối với Tạ Nhân, nhất thời tâm trạng liền dễ chịu hơn nhiều.

Ba người ngồi một lúc, thấy đằng trước bỗng nhiên có tiếng ồn ào, Tạ Nhân liền sai nha hoàn Tử Phiến đi xem.

Tử Phiến đi xem, vội vàng trở về nói: "Phòng khách bên kia bị cháy, hình như Tuyên Vương phi còn ở bên trong."

Vừa dứt lời, tay Lục Hành Chu run lên, chén trà cầm trên tay nhất thời "Choang" một tiếng rơi xuống mặt đất, nhìn Tử phiến muốn rách cả mí mắt: "Ngươi nói cái gì!"

Tử phiến nói: "Nô tỳ cũng là nghe người ta nói, hình như Tuyên Vương phi vẫn ở bên trong..."

Lục Hành Chu ngẩng đầu, nhìn khói đen bốc cao ở cách đó không xa, cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng chạy ra sân.

Mạnh Miểu cũng bị phản ứng của Lục Hành Chu dọa sợ hết hồn, thấy Lục Hành Chu chạy ra ngoài, cũng đuổi theo.

Tạ Nhân mỉm cười,chậm rãi theo sau.

Vốn cái phòng khách phía đông nam kia,hiện nay đang được các hòa thượng Pháp Hoa Tự mang theo vại nước chữa cháy. Chỉ là phòng khách này hôm nay không có ai ở,đúng là may mắn trong bất hạnh,mà mùa thu khô hanh,bị hỏa hoạn cũng không phải là việc lạ.Nhưng mọi người đang cố gắng chữa cháy,liền thấy một nam tử tuấn tú mặc áo gấm một đường đi vào trong phòng.

một tiểu hòa thượng vội vàng kéo hắn lại: "Thí chủ chớ đi vào..."

Lục Hành Chu thấy lửa cháy hung hãn, trong lòng chỉ nghĩ tới Giang Diệu đang ở bên trong, làm sao để ý đến tiểu hòa thượng, liều mạng giãy dụa, vội vàng lao vào...

Giang Diệu ở bên trong...

Chỗ này cháy, tất nhiên cũng đã kinh động đến viện tử của Giang Diệu ở cách đó không xa. Giang Diệu để Bảo Cân tới xem. Còn tiểu tử trong lồng ngực Lục Lưu, đang cầm báng hoa quế, tay mũm mĩm chưa linh hoạt, thoáng run lên, khiến bánh hoa quế rơi xuống áo bào của Lục Lưu. Lục Lưu cầm bánh hoa quế lên, nhìn trên áo choàng dính bánh hoa quế có nước miếng của nhi tử mập, sắc mặt vô cùng khó coi.

Áo choàng này là Giang Diệu tự mình làm.

Tiểu tử hoàn toàn không biết chính mình làm sai chuyện, vươn tay nhỏ muốn lấy bánh hoa quế trong tay Lục Lưu, thấy cha không cho, liền mỉm cười với hắn. Nhưng Lục Lưu mới không mềm lòng với bộ dáng ngốc này của nhi tử, ném bánh hoa quế lên trên bàn đá, liền muốn đánh mông nhỏ của nhi tử.

Lúc này tiểu tử đúng là biết sợ, cổ nhỏ co rụt lại, nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân bên cạnh.

Giang Diệu nhíu mày nói: "Triệt nhi còn nhỏ, chàng không nên so đo với con..." Lại nhìn áo bào của Lục Lưu bị làm bẩn, Giang Diệu thuận thế tự bênh đạo, "Nước miếng Triệt nhi cũng không dơ, chàng lau một chút là được rồi..."

Đúng nha, lau một chút là được. Tiểu tử không biết nói chuyện, nhưng giống như hiểu mẫu thân nói, tán thành khẽ mỉm cười với mẫu thân.

Nhưng Giang Diệu lại rất thích bộ dạng này của hắn,ôm lấy nhi tử bảo bối,hôn mấy lần lên gương mặt nhỏ của hắn.

Lục Lưu trầm mặt, nghiêng đầu nhìn thê tử cười tủm tỉm, trong mắt chỉ có nhi tử. Mà nhi tử mập kia, được thê tử liên tục hôn mấy lần, đôi mắt to đen như mã não nhìn hắn mỉm cười.

Lục Lưu thấy đúng là ánh mắt chiếm được tiện nghi còn ra vẻ khiêu khích.

... Con vật nhỏ này, trong ngày thường là ai dọn phân,lau nước tiểu chăm sóc hắn!

Lục Lưu hít một hơi thật sâu, liền tự cầm lấy ấm trà rót một chén trà. Hoa trà này trong ngày thường Giang Diệu thích uống, Lục Lưu không thích mùi vị ngọt ngào thơm ngát này, nhưng uống theo thê tử, cũng thấy quen. một chén nước chè xanh vào bụng, tức giận cũng tiêu đi một chút.

hắn cúi đầu nhìn nước miếng dính trên áo choàng của mình một chút, thấy thê tử chỉ lo đùa nhi tử, căn bản không có ý lau giúp hắn, chỉ có thể tự mình móc khăn tay ra đem áo choàng quý giá này lau đến sạch sành sanh.

Sau Bảo Cân đi vào bẩm báo, nói: "Phòng khách phía đông nam kia bị hỏa hoạn, đại công tử khôngbiết vì sao chạy vào trong,may là được hòa thượng trong chùa đi vào cứu đại công tử ra."

Lục Hành Chu...

Giang Diệu cũng không thích Lục Hành Chu, vẫn hỏi một câu: "Bị thương có nghiêm trọng không?"

Bảo Cân lắc đầu: "Chỉ bị sặc khói, đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường."

Vậy là không sao rồi.

Tâm trạng Giang Diệu bình tĩnh, nhìn Lục Lưu nói: "Chúng ta có tới nhìn xem?" Dù sao cũng là thúc cháu, Lục Hành Chu cũng là nhi tử của Lục đại gia.

Lục Lưu nhìn vào đôi mắt của thê tử, thấy trên mặt nàng không có tâm tình gì khác, nhân tiện nói: "Ừm."

Giang Diệu liền đúng dậy, cùng Lục Lưu đi tới phòng khách của Lục Hành Chu nhìn một chút. Cùng ở tại Pháp Hoa Tự,xảy ra chuyện như vậy, bọn họ làm thúc thúc thẩm thẩm mà không quan tâm, thì khôngcòn gì để nói .

Hai phu thê đến sân của Lục Hành Chu, liền nghe được âm thanh Mạnh thị khóc sướt mướt trong phòng. Mạnh thị vừa nghe Lục Lưu cùng Giang Diệu đến, vội vàng dùng khăn lau mắt, tự mình đón hai người vào.

Mạnh thị biết có lẽ thái độ ân cần vài lần của mình có tác dụng, nếu là ngày thường, với tình tình lãnh huyết của Lục Lưu, sao có thể tới nơi này nhìn Chu nhi của bà ta?

Mạnh thị nhìn Lục Hành Chu mê man trên giường nhỏ, thương tâm nói: "May mà đại sư kia cứu Chu nhi ra,vừa mời đại phu đến xem qua,chỉ bị sặc,trên người cũng không bị bỏng,cũng coi như Bồ Tát phù hộ."nói xong, xưa nay Mạnh thị keo kiệt, cũng hào phóng sai ma ma bên cạnh đưa cho Pháp Hoa Tự thêm năm mươi lượng tiền dầu mè, cũng coi như thay nhi tử cầu phúc.

Giang Diệu nói: "Người không có chuyện gì là tốt rồi."

Mạnh thị gật đầu, nói: "Cũng không phải sao, ta thật bị dọa sợ..."

đang nói, liền thấy Lục Hành Chu trên giường nhỏ chuyển động đôi mắt, mơ màng tỉnh lại, trong miệng lẩm bẩm gọi tên.

Mạnh thị vừa nghe, biết nhi tử là gọi Mạnh Miểu.

Sau khi Mạnh Miểu vào cửa,ở cùng nhi tử cũng tốt, nếu không phải Mạnh Miểu chỉ là con thứ, Mạnh thị thật lòng dự định, chỉ cần Mạnh Miểu có thể sinh ra nam hài, liền để nhi tử hưu Tạ Nhân. Thấy nhi tử vừa tỉnh lại, gọi đến không phải mẫu thân là bà ta,mà gọi Mạnh Miểu,trong lòng Mạnh thị có chút chua, nhưng vẫn xem như rộng lượng.

Mạnh miểu lo lắng đến hỏng rồi, thấy Lục Hành Chu rốt cục mở mắt, mới ôm cánh tay Lục Hành Chu, nước mắt như mưa nói: "Biểu ca, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi..."

Vốn ý Giang Diệu là cùng Lục Lưu đi qua thăm, hiện nay cũng đã thấy người,Lục Hành Chu cũng tỉnh rồi, liền không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, nói tạm biệt với Mạnh thị.

Mạnh thị muốn tự mình tiễn hai người nhưng, Giang Diệu khách khí khéo léo từ chối.

Lúc này Mạnh thị chỉ nghĩ tới nhi tử, cũng không kiên trì đưa tiễn, đi tới bên cạnh nhi tử, thân thiết hỏi thăm một phen.

Lục Hành Chu mở mắt ra, ngờ ngợ nghe được âm thanh của Giang Diệu, lại thấy Mạnh Miểu bên cạnh khóc sướt mướt nói không ra lời, mới nhìn về phía Mạnh thị nói: "Mẫu thân, vừa rồi đó là..."

Thấy nhi tử khỏe mạnh, Mạnh thị mừng đến phát khóc, nói: "Là tam thúc thím ba con, nghe nói con xảy ra chuyện, liền tới đây thăm con một chút. Đứa nhỏ này, trong phòng cháy, người ta đều chạy ra bên ngoài, làm sao con lại liều mạng chạy vào trong..."

"Tam thúc thím ba..."

Lục Hành Chu lẩm bẩm nói, biết nàng bình an vô sự, liền không nói thêm gì nữa. Nàng... Nàng không có chuyện gì là tốt rồi.

Xưa nay trong tim Lục Hành Chu là Mạnh Miểu, nhưng rõ ràng là...

Vừa rồi biểu ca liều lĩnh vọt vào, là bởi vì nghe được tên của Tuyên Vương phi. hắn cho rằng, Tuyên Vương phi ở bên trong...

Nghĩ tới điều gì,nước mắt Mạnh Miểu ở mi mắt chưa rơi xuống, "tách" một tiếng rơi xuống mu bàn tay.

Mạnh Miểu thấy Mạnh thị cầm tay Lục Hành Chu hỏi liên tục, lập tức sợ chính mình mất khống chế, liền tìm lý do đi ra ngoài.

Mạnh Miểu tuy là thứ nữ của Mạnh phủ, nhưng có thể được Mạnh thị yêu thích, cũng có bộ dáng của chính mình, tất nhiên cũng không phải người ngu si, lúc này trong lòng đoán được điều gì, tay nhỏ gắt gao chộp vào cây khô,thịt lòng bàn tay mềm mại liền bị cọ sát đến tổn thương, cũng không phát hiện.

Nghe phía sau có tiếng bước chân, Mạnh Miểu mới vội vàng lau nước mắt, quay người lại, thấy là Tạ Nhân, mới sững sờ nói: "Tỷ..."

Tạ Nhân thấy đôi mắt Mạnh Miểu đỏ hồng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, liền nhớ tới lúc nàng ta mới vừa vào cửa thì được Lục Hành Chu nuông chiều, trong bụng ả ta sinh ra đố kị, hận không thể xé nát khuôn mặt nhỏ nhắn này!

Tạ Nhân nói: "Ngươi vốn thông minh, chắc cũng đã hiểu."

Mạnh Miểu biết Tạ Nhân cũng không phải là người lương thiện, càng hận ả ta cố ý sai nha hoàn nóiTuyên Vương phi ở bên trong, làm hại Lục Hành Chu lâm vào hiểm cảnh, kích động nói: "Ngươi sao có thể làm như vậy... Nếu biểu ca xảy ra chuyện, ngươi... Biểu ca là phu quân của ngươi!"

Nhưng Tạ Nhân nghĩ, dù Lục Hành Chu xảy ra chuyện, cũng không quan trọng. Ả ta có nhi tử hộ thân, nếu không còn Lục Hành Chu, Mạnh thị chắc chắn sẽ coi Tề nhi là vàng là bạc, tuy bây giờ cũng rất yêuquý, nhưng nếu ngày sau Mạnh Miểu cũng sinh nhi tử, cũng không biết sẽ thế nào.

Tạ Nhân nói: "Trước mắt không phải không có chuyện gì sao? Ta làm tỷ tỷ, muốn cho ngươi xem mộtchút, vị biểu ca ôn nhu thâm tình này, trong lòng rốt cuộc là ai..."

Tạ Nhân biết, dù Giang Diệu không biết chính xác, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ có nghi ngờ, chỉ cần điều tra, sớm muộn sẽ bị nàng biết được. đã như vậy, ả ta chỉ có tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước mới chiếm lợi thế). Nhưng có Lục Lưu ở đây, ả ta không thể thương tổn được Giang Diệu, ngày ấy hẹn nàng (GD) đi ra ngoài, cũng thành thật không dám quang minh chính đại ra tay với nàng(GD). Lúc đó, ả ta chỉ có thể tìm một người trợ giúp.

Đôi tiểu phu thê trở về Tuyên Vương phủ, vừa vào phủ, liền nghe tin Cảnh Huệ đế đích thân tới. Nhất thời Giang Diệu vội vàng theo Lục Lưu đi tới phòng khách gặp Cảnh Huệ đế.

Cảnh Huệ đế mặc một thân liền bào, ngồi đàng hoàng ở bên trên chủ vị, thấy Lục Lưu đến, cũng khônggiống như trước nhiệt tình đứng lên đón tiếp, mà ngồi yên tĩnh ở đó, mỉm cười nói với Lục Lưu: "Đường ca đã về."

Giang Diệu ôm tiểu tử trong lồng ngực, đứng bên cạnh Lục Lưu, cùng hành lễ. Phụ nhân ít đi ra ngoài,sau khi trở lại Vọng Thành,lần đầu tiên Giang Diệu nhìn thấy Cảnh Huệ đế.

Thấy vị này ngày xưa là thiếu niên nụ cười đơn thuần, hiện nay trên người đúng là có một chút uy nghiêm của ngôi cửu ngũ, khí chất này có thể dọa người hơn nhiều so với lúc trước.

Cảnh Huệ đế cười tủm tỉm chào hỏi với Giang Diệu, lại liếc nhìn tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu, mới đi tới trước mặt tiểu tử, cầm trong tay một chuỗi phật châu,đưa cho tiểu tử, nói: "Xuyến phật châu này là vật thiếp thân của trẫm, có thể bảo đảm Triệt nhi bình an."

Là đồ vật thiếp thân của Cảnh Huệ đế, Giang Diệu làm sao muốn nhi tử mập của mình nhận lấy? Lập tức liền cầm phật châu, muốn trả lại Cảnh Huệ đế.

Cảnh Huệ đế nói: "Đường tẩu khách khí. Hôm nay Trẫm có tất cả,là do đường ca giúp đỡ rất nhiều, ở Dân Châu một năm, đường tẩu cũng chịu khổ,này phật châu này không phải là vật hiếm có,nhưng là một trong những đồ vật trẫm yêu thích nhất,đây là tấm lòng trưởng bối của Trẫm,mong rằng đường tẩu không từ chối."

Giang Diệu tự mình không cần chú ý, nghiêng đầu nhìn Lục Lưu một chút, nhìn thấy Lục Lưu khẽ gật đầu, liền tạ onw Cảnh Huệ đế, nhận lấy phật châu.

Giang Diệu biết hai người có chuyện muốn nói, liền ôm nhi tử trở về nhà.Trong đầu lại nghĩ tới việc của Lục Hành Chu, cả việc gặp phải Tạ Nhân... Tạ Nhân kia tất nhiên là biết được nàng nhìn ra gì đó, nếu nàng đoán không lầm, lấy tính tình gan to bằng trời của ả ta, nhất định sẽ nghĩ cách ngăn chặn miệng nàng(GD)...

Tạ Nhân bên này cũng không làm được điều gian trá gì, nàng lo lắng nhất, vẫn là Cảnh Huệ đế bên này.

Hôm nay tự mình đến Tuyên Vương phủ, chắc chắn sẽ không là việc nhỏ.

Nhất thời Giang Diệu sờ sờ nhi tử mập mềm mại. Mông nhỏ mềm mại, mày liễu nhíu lại, trong lòng liền lo lắng.

Nhi tử mập trong lồng ngực ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, cũng học bộ dáng của mẫu thân, nhíu mày lại, nhất thời gương mặt thịt của tiểu bánh bao có nếp gấp.

Đợi gần nửa canh giờ, mới nghe được âm thanh của Lục Lưu, Giang Diệu đặt nhi tử mập đang ngủ vào trong nôi, vừa thấy Lục Lưu tiến vào, liền vội vàng tiến lên nghênh đón, lo lắng hỏi: "Hoàng thượng tìm chàng, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Nàng thấy lông mày Lục Lưu cau lại, càng thêm lo lắng đề phòng, gấp đến độ muốn khóc, nói: "Chàng mau mau nói a."

Tâm trạng Lục Lưu không tốt, cũng không phải đơn thuần là do Cảnh Huệ đế tìm hắn bàn bạc sự tình, còn có một phần, là lúc Lục Hành Chu hôn mê ở Pháp Hoa Tự,trong miệng gọi tên... Lục Lưu vội ôm thê tử muốn khóc vào trong lồng ngực, nâng gò má của nàng hôn một cái, nói: "Hoàng thượng tìm ta, là cùng ta thương lượng, muốn ta thay hắn ngự giá thân chinh..."

Cảnh Huệ đế từ Tuyên Vương phủ đi ra, liền trực tiếp trở về cung. Vừa vào cung, liền nghe trưởng công chúa đang chờ hắn, nhớ đến tỷ đệ hai người nhiều ngày không gặp, nhất thời lộ ra nụ cười, xoải bước đivào, đã thấy phụ nhân kia, ung dung hoa quý trưởng công chúa, tính trẻ con vui vẻ nói: "Hoàng tỷ sao lại đến đây?"

Vậy mà trưởng công chúa không cho hắn sắc mặt tốt, bỗng nhiên đứng lên nói: "Đệ đi Tuyên Vương phủ?"

Cảnh Huệ đế chỉ cười, không có phủ nhận.

Trưởng công chúa mới nói: "Đệ để đường ca thay đệ ngự giá thân chinh? Tử Hằng, đến tột cùng đệ nghĩ như thế nào? Đường ca thật vất vả trải qua ngày tháng bình an, vì sao đệ phải làm như vậy? Lần này đi, không biết có bao nhiêu hung hiểm, nếu có chuyện gì xấu, đệ—— "

Mặt mày Cảnh Huệ đế lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Hoàng tỷ, đường ca túc trí đa mưu, văn võ song toàn, có thể nâng đỡ trẫm leo lên ngôi vị hoàng đế, có thể trung thành tuyệt đối, vì trẫm mà san bằng tất cả cản trở. Lần này trẫm là tin hắn, mới lựa chọn để hắn thay thế trẫm đi. Hoàng tỷ nói chiến trường hung hiểm,nhưng không phải hoàng tỷ phu cũng tắm máu chiến đấu hăng hái ở Đại Lương bình định biên cương hay sao?"

Trưởng công chúa nói: "Hoàng tỷ phu của đệ là võ tướng, vốn thuộc về chiến trường, mặc dù là hung hiểm, dù chết trận sa trường, đó cũng là vinh quang của hắn. Nhưng đường ca không như thế, hắn sao có thể so với Tiết Đằng?"

Cảnh Huệ đế mỉm cười nói: "nói đến nói đi, hoàng tỷ vẫn lo lắng đường ca sẽ xảy ra chuyện. Nhưng hoàng tỷ ——" hắn nhìn vị bào tỷ từ nhỏ che chở đã hắn,chậm rãi nói từng câu từng chữ, "... Tính mạng của đường ca quý giá,mạng của trẫm, lẽ nào không quý giá sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status