Cưng chiều thê tử bảo bối

Chương 70



Editor: Biuti

Lục Lưu vỗ vỗ đầu con hươu, hắn hơi ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt tròn trĩnh của tiểu cô nương cách đó không xa. Đôi mắt của nàng hiện lên vài tia kinh ngạc, một đôi to lấp lánh trong suốt, nhìn hắn vài lần, sau đó lập tức cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Giang Diệu quỳ gối hành lễ, mở miệng nói: "Tiểu nữ thỉnh an Vương gia."

Theo lẽ thường tình, Lục Lưu có quan hệ rất tốt với trưởng công chúa, đến thôn trang của nàng cũng không phải chuyện gì lạ lắm, nhưng hôm nay Vệ Bảo Linh lại mượn Minh Tú Sơn Trang của nàng, trong sân đều là tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu đã đến tuổi cập kê, Lục Lưu lại là một nam nhân như thế, xuất hiện ở chỗ này có chút không thích hợp. Cặp lông mày lá liễu của Giang Diệu cau lại, nghĩ đến vừa rồi mình không nên tiến vào, chỉ nhìn một cái, lần này còn bị người ta tóm gọn, thực sự là mất mặt.

Bảo Cân cùng Bảo Lục không quen biết vị Tuyên Vương Lục Lưu này, nhưng hiện tại nghe tiểu thư nhà mình xưng hô như thế, lại thấy khí chất bên ngoài của vị nam nhân trước mặt, tất nhiên cũng không khó đoán ra là vị Vương gia nào. Hơn nữa hắn lại có thể tùy ý ra vào thôn trang của trưởng công chúa, ngoại trừ Tuyên Vương, thì còn người nào khác?

Bảo Lục tự trách không ngớt, nếu vừa rồi không phải nàng quá mức hiếu kỳ, làm sao đụng tới vị đại thần này?

"Không cần đa lễ." Môi mỏng của Lục Lưu khẽ mở, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ oai nghiêm mang theo vẻ lạnh nhạt. Hắn vươn tay vuốt nhẹ đầu con hươu, nói với Giang Diệu, "... Thích con hươu này?"

Hả?

Giang Diệu ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào tay nam nhân đang ở trên thân hươu, thành thật gật đầu: "Con hươu này rất đáng yêu, không ai không thích nó." Giống như nghe hiểu nàng đang ca ngợi, con hươu kia hài lòng vẩy vẩy đuôi. Ban đầu Giang Diệu có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hươu con dễ thương như vậy, khóe miệng không nhịn được cong lên. Nụ cười nàng rất ngọt, lúc cười rộ lên, gương mặt có hai lúm đồng tiền, khắp khuôn mặt tiểu cô nương tràn đầy tinh thần phấn chấn. Có điều bắt gặp con ngươi đen kịt thâm thúy của nam nhân, nụ cười mới hơi ngưng lại, yên lặng đứng.

Lục Lưu bước tới, dừng ở trước mặt nàng. Hắn phát hiện tuy tiểu cô nương này lớn rồi, nhưng vóc dáng vẫn nho nhỏ xinh xắn như trước, đứng ở trước mặt hắn, miễn cưỡng lắm cũng chỉ mới tới ngực. Hắn cúi đầu nhìn nàng, lông mi của tiểu cô nương thật dài, làm hắn không nhìn thấy đôi mắt to xinh đẹp kia.

Lục Lưu nói: "Lộc viên này không chỉ có một mình hươu, còn nuôi những động vật khác, nếu như muốn nhìn, lần tới sẽ có thị vệ của thôn trang tiếp đón ngươi."

Tuy là lòng tốt nhắc nhở, nhưng Giang Diệu nghe vào tai, trên mặt có chút quẫn bách (1), giống như là đang nói nàng không biết lễ nghi tùy ý xông vào nơi này vậy. Nhưng nếu suy nghĩ lại, chuyện cũng thật là như thế.

(1) Quẫn bách: ở vào tình trạng khốn đốn ngặt nghèo đến mức không biết làm thế nào, không có cách nào để tháo gỡ

Trong lòng Giang Diệu có chút không thoải mái, nhưng đến cùng không dám đắc tội người trước mặt này, chỉ ngoan ngoãn gật đầu "Vâng" một tiếng, sau đó ngẩng đầu vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Nếu Vương gia không có chuyện gì, thần nữ xin cáo lui trước." Nàng nói đến mức cực nhanh, không đợi Lục Lưu mở miệng, liền hơi quỳ gối, sau đó đi ra khỏi Lộc viên.

Hươu kêu "Ô ô u" vài tiếng, giống như có chút không nỡ xa tiểu cô nương xinh đẹp kia.

Lục Lưu vỗ nhẹ đầu của nó, ánh mắt ôn hòa, ngữ khí mang theo ý cười nhẹ nhàng: "... Vật nhỏ bướng bỉnh."



Ra khỏi Lộc viên, nha hoàn tên là Phù Dung, mới dùng vẻ mặt căng thẳng hướng về Giang Diệu xin lỗi: "Giang cô nương, là nô tỳ không đúng, kính xin Giang cô nương đừng nóng giận."

Giang Diệu dễ tính, xưa nay sẽ không trách cứ hạ nhân, hơn nữa Phù Dung rất nhiệt tình có ý tốt dẫn nàng đi, làm sao nàng có thể trách nàng ấy? Giang Diệu mở miệng nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng mà... Tuyên Vương thường xuyên đến Minh Tú Sơn Trang sao?"

Phù Dung nhìn Giang cô nương trước mặt này, không chỉ vóc người đẹp, tính tình cũng rất tốt, trong lòng lại tăng thêm mấy phần hảo cảm, tự nhiên biết gì nói nấy, nàng ấy nói: "Đúng là không có. Trưởng công chúa cùng Tuyên Vương quan hệ không tệ, nhưng tính tình Tuyên Vương rất cổ quái, rất ít khi đến thôn trang, đa số là Trưởng công chúa tự mình đi tìm ngài ấy. Hôm nay chắc là trùng hợp." Nói xong, lại nhìn về phía Giang Diệu, ngữ khí vui vẻ nói, "Có điều Vương gia mới vừa rồi rất khách khí với Giang cô nương..."

Không thường đến, nhưng bây giờ lại ngẫu nhiên chạm phải nàng, xác thực là quá khéo.

Có điều, thái độ vừa rồi của hắn đối với nàng, xác thực xem như khách khí. Giang Diệu nắm chặt bàn tay trong gấu áo, nghĩ tới khuôn mặt mới vừa rồi của Lục Lưu, mấy năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy. Tuy nói nàng không thường xuất môn, nhưng Vọng Thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lúc nàng ra cửa, cũng từng gặp được vài lần, có điều do thân phận hạn chế, cũng không có cơ hội nói chuyện. Khi còn bé nàng cùng Lục Lưu quan hệ cũng không tốt bao nhiêu, hơn nữa lão Vương phi chết rồi, Trấn Quốc Công phủ cùng Tuyên Vương phủ lại càng không có qua lại, nàng cùng Lục Lưu không thân không thích, sau khi không còn tiếp xúc, tự nhiên không khác gì người xa lạ.

Sợ bóng sợ gió một hồi, cũng làm cho hai nha hoàn phía sau Giang Diệu thở phào nhẹ nhõm.

Bảo Lục mím mím môi, lôi kéo ống tay áo của tiểu thư nhà mình, vội nói: "Là nô tỳ không phải, sau này nô tỳ không dám hiếu kỳ nữa." Nàng thấy tiểu thư không trách mình, lúc này mới cười hi hi nói, "Có điều nha... Tuyên Vương này lớn lên thật là tuấn mỹ, giọng nói cũng dễ nghe nữa."

Phù Dung cũng mím môi cười, nói: "Đó là tất nhiên, chỉ là tính tình lạnh lẽo một chút."

Chủ tớ mấy người cười cười nói nói, trở về sân.

Vừa đến sân, Tiết Kim Nguyệt liền lôi kéo Giang Diệu, vội vã cuống cuồng nói: "Diệu Diệu, sao đi lâu như vậy? Làm ta nóng lòng đi tìm ngươi khắp nơi."

Giang Diệu không nói cho nàng ấy biết chuyện gặp phải Lục Lưu ở Lộc viên, chỉ áy náy nói: "Ta thấy phong cảnh bên trong thôn trang rất đẹp, nên nhìn thêm một chút."

Không có chuyện gì là tốt rồi. Tiết Kim Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Giang Diệu nhìn xung quanh, không nhìn thấy người mình muốn gặp, lúc này mới nhìn Tiết Kim Nguyệt, hỏi: "Tuyền tỷ tỷ còn chưa tới sao?"

Tiết Kim Nguyệt gật đầu "Ừ" một tiếng, nói: "Cũng không biết là chuyện gì xảy ra."

Mày liễu Giang Diệu cau lại, cũng có chút phát sầu.

Không ngờ vừa dứt lời, Hoắc Tuyền liền đi vào, mà cùng nhau đi vào với Hoắc Tuyền, không ngờ là Minh Hà trưởng công chúa. Trưởng công chúa không mặc váy áo rườm rà, mà là một bộ trang phục màu đỏ, anh tư hiên ngang, giữa hai lông mày là uy dũng mà rất ít tiểu cô nương có. Trang phục như vậy, càng lúc càng hợp với váy áo tỉ mỉ xinh đẹp hơn người của Hoắc Tuyền. Mà hai người vừa nói vừa cười, xem bộ quan hệ không tệ.

Các tiểu cô nương ở đây, vừa nhìn thấy Trưởng công chúa, lập tức tiến lên quỳ gối hành lễ.

Có điều Vệ Bảo Linh, nhìn thấy Trưởng công chúa cùng Hoắc Tuyền quan hệ thân thiết như vậy, trong đầu có chút cảm giác khó chịu. Khuôn mặt nhỏ của nàng ta cứng đờ, sau đó lại giãn ra tiến lên nghênh đón, thân thiết kêu một tiếng: "Biểu tỷ."

Trưởng công chúa gật đầu, nói với Vệ Bảo Linh: "Vừa mới ở trên đường, nhìn thấy xe ngựa A Tuyền bị hỏng, Bổn cung liền tiện đường dẫn nàng đến đây." Nàng ngẩng đầu nhìn nhóm tiểu cô nương trước mặt, nụ cười tự nhiên hào phóng, "Tất cả mọi người đều là bằng hữu Vệ Bảo Linh mời đến, không cần giữ lễ tiết."

Trưởng công chúa có tính tình thẳng thắn đối xử với ai cũng như người thân thiết, đúng là danh bất hư truyền.

Tiết Kim Nguyệt đối với vị tẩu tẩu trưởng công chúa đã định sẵn này, thật ra trong lòng không thích lắm, nàng ấy lặng lẽ nghiêng đầu nói với Giang Diệu: "Lần trước ca ca ta không trở về kịp, nên sau đó ta bắt hắn theo ta đi Pháp Hoa Tự, không ngờ gặp phải Trưởng công chúa. Sau khi ca ca cùng Trưởng công chúa gặp nhau, khóe miệng với cằm đều bị đánh bầm dập đọng máu. Ta nhìn đau lòng đến hỏng luôn, ra tay cũng không biết nặng nhẹ..." Tiết Kim Nguyệt cùng ca ca Tiết Đằng huynh muội tình thâm, Tiết Đằng là võ tướng cao lớn thô kệch, vốn nên kết hôn với cô nương ôn nhu như nước, để áp chế tính khí nóng nảy của hắn, ai ngờ lại định thân với Trưởng công chúa tập võ từ nhỏ.

Giang Diệu nghe xong, mím môi cười cười.

Đời trước, nàng cũng không ít lần nghe Tiết Kim Nguyệt oán giận nàng ấy. Có điều Tiết Đằng là một hán tử, võ nghệ xuất chúng, tất nhiên sẽ không động tay với cô nương, hắn bị Trưởng công chúa đả thương, nhưng mà cũng do hắn nhường nàng. Hai người bọn họ, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, giống như một đôi oan gia làm người khác rất yêu thích.

Trưởng công chúa tự nhiên cũng nhìn thấy hai tiểu cô nương ở phía sau đang xì xào bàn tán kia, bèn đi tới, nhìn Tiết Kim Nguyệt nói: "Nguyệt cũng ở đây à."

Tiết Kim Nguyệt gật đầu, mỉm cười nói: "Trưởng công chúa."

Trưởng công chúa gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Giang Diệu đang đứng bên cạnh Tiết Kim Nguyệt. Nàng vốn là tiểu cô nương có được vẻ đẹp long lanh uy dũng, cười lên càng là vui vẻ thẳng thắn, làm người ta rất yêu thích. Ánh mắt của nàng ấy quét tới quét lui trên người Giang Diệu một phen, sau đó giơ tay vỗ vỗ bả vai nhỏ của Giang Diệu nói: "Diệu Diệu, đã lớn như vậy sao? Bình thường đều không thấy ngươi đi ra ngoài chơi đùa nha."

Ở đây không tiểu cô nương nào không muốn quan hệ thân thiết với Trưởng công chúa? Nhưng trưởng công chúa lại cứ thẳng thắn bày ra một bộ dáng khách khách khí khí, cho nên nhì nàng ấy dễ thân cận như thế thôi, nhưng trước giờ không chấp nhận lòng quan tâm của người nào, dù là ai đi nữa, muốn làm thân quả thực khó càng thêm khó. Ngay cả chất nữ Tuyên Vương Lục Lưu Lục Linh Lung, cũng từng muốn thân cận với nàng ấy một chút, nhưng nửa phần mặt mũi trưởng công chúa cũng không cho. Còn bây giờ, trưởng công chúa lại chủ động nói chuyện với Giang Diệu, mà một bộ dáng có vẻ rất quen thuộc.

Lục Linh Lung nhăn khuôn mặt nhỏ, nghiêng đầu nhìn Vệ Bảo Linh, nhỏ giọng hỏi: "Trưởng công chúa quen biết Giang Diệu?"

Vệ Bảo Linh lắc đầu một cái, ý nói nàng ta cũng không rõ. Tuy nói khi còn bé trưởng công chúa cùng Giang Diệu đã gặp mặt mấy lần, nhưng đó cũng là nhờ mặt mũi của Tuyên Vương Lục Lưu, bây giờ Tuyên Vương phủ cùng Trấn Quốc Công phủ không có qua lại, theo lý thuyết trưởng công chúa cùng Giang Diệu cũng không có tình cảm gì đáng kể. Lông mày Vệ Bảo Linh nhíu lại càng chặt, đứng suy nghĩ mãi mà không ra.

Không riêng tiểu cô nương khác hiếu kỳ, ngay cả bản thân Giang Diệu, cũng có chút thụ sủng nhược kinh (2). Đều là những chuyện khi còn bé, không ngờ trưởng công chúa còn nhớ nàng. Có điều, mặc dù nhiều năm không có tiếp xúc, nhưng trước giờ Giang Diệu rất yêu thích cô nương tính tình thẳng thắn, liền mỉm cười một cái nói: "Ta cũng rất muốn đi ra ngoài chơi đùa, có điều, vào ngày thường mẫu thân không cho."

(2) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà kinh sợ.

Trưởng công chúa cười cười, nói: "Cũng đúng, cô nương gia xuất môn cũng không tiện." Vẻ mặt của nàng ấy rất nhiệt tình, so với vị tiểu cô tử (3) Tiết Kim Nguyệt này còn muốn nhiệt tình hơn, tiếp tục nói, "Hôm nay ta đến, là đến thôn trang vườn trái cây hái mấy quả cam. Chắc ngươi cũng không biết, quả cam ở đây thật ra rất ngọt, như thế nào, có muốn đi cùng với ta không?"

(3) Cô tử: Em chồng.

Thân là trưởng công chúa cao quý của Đại Lương, muốn ăn quả cam chỉ cần búng tay là có. Nhưng những người có quyền thế, lại thích tư vị làm lụng cực khổ một chút, Giang Diệu thân là đích nữ duy nhất của Trấn Quốc Công phủ, ngậm lấy thìa vàng lớn lên, tự nhiên cũng hiểu rõ cảm giác này. Nàng vốn cảm thấy hứng thú, hiện nay trưởng công chúa nhiệt tình muốn mời, đương nhiên sẽ không từ chối.

Vệ Bảo Linh ở bên cạnh nhìn, có chút trông thấy mà phát thèm, bèn lôi kéo ống tay áo trưởng công chúa, ngữ khí mềm mại nói: "Biểu tỷ, ta cũng muốn đi."

Trưởng công chúa liếc mắt nhìn Vệ Bảo Linh bên cạnh, nhìn ánh mắt nàng ta sáng ngời sạch sẽ, nụ cười trên mặt thoáng hơi ngưng lại, sau đó một lần nữa nở nụ cười, nói: "Hôm nay ngươi mời nhiều khách như vậy, làm sao có thể vắng chủ đây? Nếu như ngươi muốn ăn quả cam, chờ tý nữa hái xong, ta sai người đưa đi Quý phủ cho ngươi."

Vệ Bảo Linh có chút hối hận, nhưng về tình về lý xác thực không thể bỏ khách nhân đã mời tới, có điều bây giờ thấy trưởng công chúa yêu thích Giang Diệu như vậy, cực kỳ lo lắng. Trong lòng Vệ Bảo Linh suy nghĩ, những tiểu cô nương ở đây, ai ai đều muốn kết giao tình với trưởng công chúa, Giang Diệu cũng không ngoại lệ, lúc này Giang Diệu may mắn được trưởng công chúa để mắt, tất nhiên sẽ tóm chặt lấy cơ hội này. Khiến cho trưởng công chúa yêu thích là chuyện nhỏ, nhưng nếu như trưởng công chúa ở trước mặt biểu ca khen ngợi Giang Diệu, để biểu ca chú ý tới nàng ta, vậy coi như xong đời.

Vệ Bảo Linh bĩu môi, nói: "Chuyện đó, vậy cũng được."

Ngoại trừ Giang Diệu ra, trưởng công chúa còn gọi Hoắc Tuyền cùng Tiết Kim Nguyệt. Hoắc Tuyền sau này là Hoàng Hậu, chính là đệ muội của trưởng công chúa, mà Tiết Kim Nguyệt chính là tiểu cô tử của trưởng công chúa, kêu hai nàng cũng là về tình về lý.

Nhìn ba người cùng đi với trưởng công chúa, Lục Linh Lung tức giận đến nghẹn cả họng, đối diện với Vệ Bảo Linh nói: "Giang Diệu kia là cái thứ gì? Làm sao có phần của nàng?"

Người ngoài đều nói Vệ Bảo Linh cùng Lục Linh Lung là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, duy chỉ có trong lòng Vệ Bảo Linh hiểu rõ, nếu không vì Lục Linh Lung là chất nữ của Lục Lưu, làm sao nàng sẽ kết giao với nàng ta? Vệ Bảo Linh phẫn uất không ngớt, lại nghe Lục Linh Lung ở bên tai lải nhải oán giận, cũng chỉ có thể bó tay toàn tập, nhất thời ngay cả nửa chữ cũng không muốn nói.

Vệ Bảo Linh hít sâu một hơi, gò má tức giận đến có chút hồng, chậm rãi mở miệng, nói với lục Linh Lung: "Biểu tỷ yêu thích Diệu Diệu, thì cũng bởi vì Diệu Diệu lớn lên khiến người ta yêu thích thôi."

Vừa mới khách khách khí khí gọi "Giang cô nương", hiện nay thấy trưởng công chúa đối xử nhiệt tình với Giang Diệu như vật, Vệ Bảo Linh liền đổi giọng gọi theo "Diệu Diệu". Lục Linh Lung luôn cho rằng Vệ Bảo Linh đứng cùng một chiến tuyến với mình, vào lúc này nghe Vệ Bảo Linh gọi Giang Diệu như vậy, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn bộ dáng Lục Linh Lung buồn bực, đôi môi Vệ Bảo Linh giật giật. Thằng ngu này, để nàng ta cùng Giang Diệu đối nghịch đi thôi.



Minh Tú Sơn Trang chẳng những có nuôi động vật ở Lộc viên, còn có vườn trái cây. Ba tiểu cô nương theo trưởng công chúa cùng nhau tiến vào vườn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy quả cam đủ loại hình dáng, mấy quả cam kia vàng óng, như đèn lồng nhỏ treo ở trên cây, một đống quả lớn chồng chất như cảnh tượng tới mùa thu hoạch.

Trưởng công chúa giơ tay chỉ chỉ, nói: "Nơi này hơn phân nửa là quýt mật, quả không lớn, thế nhưng da mỏng vị ngọt, xơ trắng không dính vào múi, không cần bỏ bã, lượng nước cũng nhiều..." Nói xong, lại thuận lợi hái được một quả, lột vỏ, đưa cho Giang Diệu, nói, "Ngươi nếm thử, xem có ngọt không?"

Giang Diệu nếm thử một miếng, mỉm cười gật đầu nói: "Rất ngọt."

Trưởng công chúa cũng tự mình ăn một miếng, nói: "Ngọt là được rồi. Ta đi tới đằng trước hái, các ngươi ở chỗ này thích quả nào thì hái quả đó, có chuyện gì thì gọi hạ nhân là được." Nàng ấy chỉ chỉ bàn ghế đá đã được chuẩn bị cách đó không xa, "Ba người các ngươi trông mềm mại nhu nhược như vậy, nếu mệt mỏi thì đi chỗ đó nghỉ ngơi, chờ một lát ta đưa các ngươi trở lại."

Ba tiểu cô nương rất ngoan ngoãn gật đầu.

Hoắc Tuyền nghiêng người chớp chớp mắt nói với Giang Diệu: "Diệu Diệu, sao trưởng công chúa trông giống như rất yêu thích muội?" Hoắc Tuyền vuốt cằm, càng ngày càng đoán không ra, "Ta không nghe muội đề cập tới chuyện quen biết trưởng công chúa nha."

Tiết Kim Nguyệt cũng nói: "Đúng nha đúng nha, trưởng công chúa đối với ta cũng không nhiệt tình như thế đâu."

Giang Diệu cầm giỏ tre trong tay, hái quả cam vừa mới chín tới, lại nghe Hoắc Tuyền cùng Tiết Kim Nguyệt hỏi như vậy, thành thật nói: "Khi còn bé cùng trưởng công chúa gặp mặt vài lần."

Nàng đáp như thế, làm Hoắc Tuyền cũng nhớ tới. Nàng ấy nhíu mày nói: "Nhưng chuyện này đã trôi qua rất lâu, ngay cả ta cũng đã quên, trí nhớ của trưởng công chúa thật là tốt."

Giang Diệu mỉm cười đáp: "Ta không nói nữa, hái quả cam đi."

Hoắc Tuyền gật đầu: "Được, bên kia toàn mấy quả cam lớn, chúng ta đi tới chỗ đó nhìn thử đi."

Ba người vốn là tiểu cô nương lớn lên ở khuê phòng, hiện nay đến tuổi hoạt bát hiếu động nhất, ngột ngạt lâu như vậy, bây giờ tự mình đến vườn trái cây hái quả cam, ba người các nàng đều thích vô cùng, chạy tới chạy lui cực kỳ vui vẻ. Ngay cả Bảo Lục bên người Giang Diệu, cũng một bên hái vừa nói với nàng: "Tiểu thư, quả cam trong vườn thật là ngọt, chúng ta lần tới cũng có thể trồng một cây ở trong sân."

Giang Diệu là người thích nghe lời hay, hái được một quả cam vàng rực, để ở trước mặt hôn cái, hướng Bảo Lục chớp chớp mắt nói: "Chủ ý này cũng không tệ."

Hiện nay trong vườn không có người nào, cử chỉ Giang Diệu tự nhiên không gò bó giống như mới vừa rồi ở trước sân, trong tay nàng mang theo rổ, bên trong chứa bảy, tám quả cam mới hái từ trên cây xuống. Nhìn thấy ngọn cây có quả lớn, liền nhón chân lên hái xuống, có điều tay Giang Diệu cầm không chắc, cái quả cam kia liền như bánh xe bánh xe lăn qua một hướng khác.

Giang Diệu vội vàng đuổi theo.

Quả cam lăn mấy vòng, miễn cưỡng dừng trước một đôi giày màu đen thêu hoa văn Cẩm Ngoa.

Giang Diệu thấy người tới khom lưng nhặt quả cam lên, sau đó đưa tay ném nhẹ một cái, chuẩn xác ném tới bên trong rổ nàng.

Lại gặp nữa.

Vào lúc này tâm tình Giang Diệu rất tốt, hơn nữa trước đây nàng có hảo cảm với Lục Lưu, nàng không quan tâm người bên ngoài nói như thế nào, trong lòng vẫn như cũ luôn yêu thích thiếu niên đã từng thắt châu chấu cho nàng, thiếu niên đưa đồ ăn vặt cho nàng. Bây giờ thân phận Lục Lưu không giống nhau, mới vừa rồi nàng có chút đột ngột không kịp chuẩn bị, nhưng hiện tại là lần thứ hai gặp, đúng là phản ứng so với vừa nãy đã tốt hơn rất nhiều.

Giang Diệu cười cười, nói: "Tạ ơn Vương gia." Nàng nhìn mặt Lục Lưu, hỏi, "... Vương gia cũng tới hái quả cam sao?"

Lục Lưu gật đầu, nói: "Minh Hà tìm bản vương có chuyện, không ngờ là hái quả cam."

Giọng nói hắn nhẹ nhàng, làm Giang Diệu cũng ung dung hơn nhiều. Nàng ngước đôi mắt dò xét mặt hắn, phát hiện nam nhân trước mặt có được vẻ đẹp tuấn mỹ vô song, đuôi lông mày hàm chứa ý cười nhợt nhạt, bộ dáng có chút thân thiết. Hắn so với nàng lớn hơn sáu tuổi, nhưng bối phận cao hơn nàng gấp đôi. Do là như thế, nên hắn mới chính là trưởng bối của nàng.

Trưởng bối. Trong lòng Giang Diệu đọc thầm.

Quả nhiên, đem nam nhân trước mắt xem là trưởng bối, trong lòng Giang Diệu dễ dàng tiếp nhận hơn.

Nàng có lòng tốt chỉ chỉ vị trí trưởng công chúa đang hái, nói: "Trưởng công chúa ở nơi đó."

Mắt thấp thoáng ý cười nhìn tiểu cô nương trước mặt, Lục Lưu "Ừ" một tiếng. Nhưng hắn vẫn không tính bước qua, sau đó đi tới bên người Giang Diệu, giơ tay thay nàng hái một quả cam ở đầu cành cây, ném vào bên trong cái rổ nàng mang theo trong tay.

Giang Diệu sững sờ. Cái quả cam đó, vừa nãy nàng nhìn hồi lâu, thế nhưng phát hiện cơ thể nàng quá thấp bé, nên không có vươn tay hái. Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không.

Giang Diệu đang hoảng hốt, lại nghe nam nhân bên cạnh hỏi: "Dạo này thân thể Lão thái thái có tốt không?"

Giang Diệu hồi phục tinh thần đáp: "Thân thể tổ mẫu rất cường tráng, tạ ơn Vương gia quan tâm." Nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, đang yên đang lành, hỏi cái này làm chi? Có điều, nhắc tới tổ mẫu của mình, Giang Diệu liền nghĩ tới lão Vương phi hòa ái thân thiện ngày xưa. Kỳ thực, sau khi lão Vương phi không còn, nàng đã từng đi Tuyên Vương phủ thăm Lục Lưu.

Lục Lưu nói: "Vậy thì tốt." Hắn cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt hàm chứa ý cười, chính là một bộ dáng ấm áp, một chút cũng không giống như lời đồn đại không có tình người. Theo nàng thấy hắn không đáng sợ chút nào. Lục Lưu nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương đỏ ửng, cằm tròn trĩnh còn có nét đáng yêu của trẻ con, nhìn giống như là một hài tử chưa lớn. Hắn chỉ là tùy ý đánh giá một chút, cũng không nói thêm nữa, "Bản vương qua đó."

"Vâng." Giang Diệu gật đầu.

Nàng nhìn theo bóng Lục Lưu rời đi.

Trưởng công chúa đang ngồi trên cây, nhìn thấy Lục Lưu đến đây, liền lắc lắc chân, ở trên cao nhìn xuống cùng Lục Lưu nói chuyện .

Sau đó Vệ Bảo Linh cũng tới, nàng ta chạy đến dưới cây trưởng công chúa đang ngồi, hướng về Lục Lưu được hành lễ, lại ngửa đầu ra sau nói: "Biểu tỷ, ta lấy rổ cho tỷ."

Trưởng công chúa nhìn Vệ Bảo Linh, nói: "Sao không chào hỏi khách khứa mà lại đến đây?"

Vệ Bảo Linh nói: "Các nàng có chuyện đi trước, lần tới lại mượn thôn trang của biểu tỷ, có được hay không?" Vệ Bảo Linh luôn mang theo bộ dáng vui vẻ, cười lên ngây thơ đơn thuần, tướng mạo nhỏ nhắn này, dù là ai đi nữa cũng khó mà từ chối.

Trưởng công chúa hái một quả cam, vẻ mặt nhàn nhạt, nói: "Đương nhiên có thể."

Trong tay Vệ Bảo Linh mang theo cái rổ, vẻ mặt có chút oan ức, luôn cảm thấy mấy năm qua, thái độ của trưởng công chúa đối với nàng hơi lạnh nhạt một chút. Có điều nghĩ đến biểu ca Cảnh Huệ đế, đối với nàng vẫn thương yêu trước sau như một, tự nhiên Vệ Bảo Linh cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Ngược lại chỉ cần tóm chặt lấy tâm của biểu ca là xong.

Sau khi hái xong quả cam, sắc trời không còn sớm, tất nhiên các tiểu cô nương phải trở về.

Hoắc Nghiễn ở bên ngoài đang đợi muội muội, còn Hoắc Tuyền lôi kéo Giang Diệu cùng nhau đi tới phòng khách thấy Hoắc Nghiễn.

Minh Tú Sơn Trang thường được trưởng công chúa chuẩn bị bộ y phục sẵn, Giang Diệu và Hoắc Tuyền đổi xiêm y mới. Tiểu cô nương đi trước mặc váy màu hồng đào thêu hoa hải đường, so với màu sắc xiêm y của Giang Diệu có vẻ tươi đẹp hơn một chút, hơn nữa Giang Diệu vừa mới tắm xong, bộ dáng như hoa phù dung có thể vắt ra nước.

Hoắc Nghiễn miễn cưỡng nhìn tiểu cô nương mềm mại trước nhìn trước mặt, có chút không dời mắt nổi, cho đến khi ánh mắt bị nàng nhìn thấy, mới hoảng hốt quay đầu qua chỗ khác.

Giang Diệu thấy Hoắc Nghiễn đang nhìn mình, nhưng nàng vừa nhìn hắn, hắn liền không dám nhìn nàng nữa. Nàng thoáng nghiêng đầu, nhìn thấy lổ tai Hoắc Nghiễn có chút hồng, còn muốn lan sang tới tận cổ, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, bắt chước Hoắc Tuyền gọi một tiếng "Hoắc đại ca" .

Trước đây Giang Diệu cũng cân nhắc qua ý kiến của Hoắc Tuyền, tuy nàng vào lúc này đối với Hoắc Nghiễn không có tình yêu nam nữ, nhưng nếu đến thời điểm làm mai, nàng không yêu nam tử nào khác, mà Hoắc Nghiễn vẫn cứ yêu nàng như trước, vậy nàng sẽ đồng ý gả cho hắn. Dù sao khi còn bé nàng đã bắt đầu cân nhắc Hoắc Nghiễn. Hơn nữa, Giang Diệu cũng cân nhắc tình hình của Bình Tân Hầu phủ, Hầu gia cùng Hầu phu nhân đều là người hiền lành, đối xử với nàng cũng rất thân thiết.

Bởi vậy, Giang Diệu nhìn ánh mắt Hoắc Nghiễn, cũng sáng hơn một chút.

Trưởng công chúa đi cùng với Lục Lưu ra gặp khách, nhìn sảnh ngoài trơn bóng như ngọc, lỗ tai Hoắc Nghiễn ửng hồng, trưởng công chúa cười to mà nói: "Ta còn đang suy nghĩ, vì sao Hoắc đại công tử chậm chạp không chịu định thân, hóa ra là có người trong lòng..." Nàng nhìn biểu ca bên cạnh, cố ý nói, "Giang cô nương xác thực rất đáng yêu làm ai cũng thích nàng. Đúng không, biểu ca?"

Lục Lưu cũng không trả lời, chỉ thấy vẻ mặt hắn hờ hững, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Không phải lần trước ngươi bảo con hươu kia rất đáng ghét sao?"

Trưởng công chúa nhíu mày lại, chu môi đáp: "Biểu ca, ta nào có..."

"Chờ một lát ta sẽ để Lục Hà mang về." Lục Lưu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status