Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương

Quyển 2 - Chương 102: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Trong bồn tắm lớn, phía trên nổi tầng tầng bọt biển lơ lửng, che đi gợn sóng dưới nước.

“Họ Mặc kia, đem móng chó của anh ra!”

Cô là mệt mỏi mới có thể mặc anh làm xằng làm bậy như vậy!

Mặc Dận không rút tay về, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn ai đó thẹn quá thành giận.

“Cục cưng, anh giúp em mát xa mát xa.”

Nghiến răng nghiến lợi, đẩy ra.

“Em tắm xong rồi, ra ngoài trước đây.”

Nếu còn tiếp tục ở lại với anh, bảo đảm chuyện xảy ra lúc chiều sẽ lại xảy ra tiếp.

Muốn ra ngoài?

Khó mà làm được!

Bàn tay tô giữ lưng lại.

“Cục cưng, có phải em không thích tắm cùng với anh không?”

Phía sau lưng dính sát vào trong ngực, có chút đau, lại vô cùng nóng bỏng.

“Đoán mò cái gì!”

Cúi đầu, mang theo tửu khí chính là khí thế cuốn sạch vành tai, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đỏ lên của vành tai.

“Cục cưng, em đang thẹn thùng sao?”

“Không, không có.”

Mặc Dận cười nhẹ, nếu không có nhìn thấy một khuôn mặt đỏ như hoa đào kia, anh thật sẽ tin lời kia của cô rồi.

“Cục cưng, anh nghĩ muốn...”

Muốn? Muốn cái gì?

Nói không hỏi ra miệng, phản ứng dưới nước kia cực kì rõ ràng đã truyền đạt cho cô.

“Mặc Dận, anh cái đồ sắc phôi!”

Đã say rượu còn không thành thật!

“Cục cưng, này không trách anh được.”

“Không trách anh thì trách ai?” Không lẽ trách cô?

Mặc Dận gật gật đầu, một bộ “Chính là tại em”, “Cục cưng, em đối với anh hấp dẫn quá lớn.”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp tức giận nở nụ cười, tay nhỏ di động dọc theo thấy lưng, dừng ở sườn thắt lưng, nháy mắt xoay chuyển.

“Ưm...”

Một giây sau, Mặc Dận liền cảm thấy đau đớn, tay bên hông không tuje chủ được nắm chặt, cui đầu xuống, tựa vào cổ cô, hô hấp vừa lúc phun vào làn da vừa được nước rửa sạch.

?!

Theo bản năng nghĩ muốn lui về phía sau, nhưng anh lại chặt chẽ vây lấy cô, chỗ làn da nổi lên từng tầng da gà, trong lòng dâng lên chút kì quái.

“Cục cưng...” Vô cùng thân thiến lại mang theo áp lực.

Mặc Khuynh Thành rất rõ ràng, anh đây là động tình rồi.

“Cục cưng, có thể chứ?” Có lẽ là trước từ chối, khiến cho hiện tại anh cẩn thận như vậy.

Không nói gì, cúi đầu nhìn bọt trắng trên nước, xuất hiện, lại biến mất.

Vô thanh đại biểu cho im lặng, Mặc Dận tự nói với bản thân.

Môi mỏng khẽ mở, Mặc Khuynh Thành chấn kinh.

“Cục cưng...” Cẩn thận lại trịnh trọng.

“Ừm.”

Nhắm mắt, ngẩng đầu lên, nhìn ngọn đèn sáng ngời không chói mắt, thừa nhận trận cá nước thân mật này.

Ngày hôm sau, lúc Mặc Khuynh Thành tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không có chút nhiệt độ nào nữa.

“Lại đi rồi...”

Làm như ảo não, nhưng càng mất mác nhiều hơn.

Nhưng một lúc sau, rất nhanh cô liền tỉnh táo lại.

Mặc kệ thế nào, cuộc sống của bọn họ, cũng không chỉ có nữ nhi tình trường.

Thay đổi bộ quần áo, đau nhức trên người đã đỡ đi ít nhiều.

Nói thầm một câu, coi như anh thức thời, vẫn biết trước lúc đi giúp cô giảm bớt đau đi.

Đi xuống lầu, trên bàn cơm mọi người đã ngồi đầy đủ.

“Chào buổi sáng công tử.”

“Chào buổi sáng công tử, hôm nay cô tới tổ kịch sao?”

“Đi tổ kịch cái gì, để cho công tử nghỉ ngơi một ngày đi, công tử mau ngồi, bữa sáng hôm nay có cháo thịt nạc trứng bắc thảo người thích nhất nha... Rất ngon!”

Không có ai hỏi Mặc Dận đâu, đều có hiểu ngầm tránh vấn đề này đi.

Kéo ghế ra ngồi xuống, dì Trương rất nhanh liền múc thêm một chén cháo đặt ở trước mặt cô.

Lông mày nhíu lại, nhìn cháo có chút khác bình thường, lại ngẩng đầu, sửng sốt.

“Sao mọi người nhìn tôi như vậy?”

Vội cúi đầu xuống, miệng vẫn nhắc nhở: “Cháo này thật không tồi, dì Trương, một chén nữa!”

Có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ cũng không thấy không đúng chỗ nào, chỉ có thể yên lặng ăn cháo.

Mọi người lại dưới lúc cô cúi đầu, lại vô thanh ngẩng đầu.

Cầm lấy thìa rồi! Bỏ vào trong miệng rồi!

Mặc Khuynh Thành cảm nhận được tầm mắt của mọi người, không có ngẩng đầu, đem miếng cháo thịt nạc trứng bắc thảo vào trong miệng.

Nuốt xuống!

Oa?

Mặc Khuynh Thành càng thêm nghi ngờ, hương vị này tuy giống với vị của dì Trương làm, nhưng vẫn có chút khác khác.

“Mọi người muốn ăn?”

Đồng loạt gật gật đầu, lại lắc đầu.

“Trong bát mọi người không phải?”

Hiện tại cô cực kỳ khẳng định, cháo trong chén mình khác với bọn họ, mà làm có phần khác với dì Trương, cũng chỉ có một người.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô càng thêm ấm áp.

Nghe được lời của cô, mọi người thấy xem trong bát của mình, lại nhìn nhìn bát của cô, đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng.

Cho dù cho bọn họ vạn lá gan cũng không dám cướp, ài, cẩu độc thân vẫn nên ngoan ngoãn ăn đồ của dì Trương làm đi.

Mỉm cười, tiện cũng không nói thêm gì, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng khó có được.

Sau khi ăn xong, cùng nhau tới tổ kịch, liền nhìn thấy bọn người Tôn Đức đã căng vải bắt đầu nhiệm vụ một ngày rồi.

Sân bay Đế Đô.

Một người vặn eo bẻ cổ, hét lớn: “Cuối cùng đã trở lại, bay lâu như vậy thật sự là mệt chết tôi rồi!”

“Đúng vậy, dù có tổ kim tổ vàng cũng không bằng ổ chó của mình, mặc dù nước ngoài vẫn tốt, nhưng vẫn kém hơn so với Hoa Hạ của chúng ta!”

“Anh Giác, anh có muốn về nhà trước không?”

Mặc Giác không trả lời, mà là nhìn Hồng Thủy một cái, mới nói: “Không được, tôi không muốn gặp ông già kia đâu, nhưng mà tôi vẫn còn chút việc riêng, các cậu về trước đi.”

Mấy người cũng không hỏi nhiều, trực tiếp tạm biệt, “Vậy chúng tôi về trước đây, anh Giác, tạm biệt.”

“Ừ.”

Mấy người đều đã rời đi, Mặc Giác có chút xấu hổ hỏi: “Cái kia...”

“Hồng Thủy.”

“A?”

“Tôi gọi là Hồng Thủy.” Lại lặp lại một lần nữa.

“A...” Vậy anh ta nên nói thế nào.

Chỉ a?

Hồng Thủy lạ hạ thấp hình tượng quân nhân, cũng không biết quốc gia sao lại thế này, bồi dưỡng ra quân nhân đần độn, một chút cũng không đáng

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status