Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương

Quyển 2 - Chương 105: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Sáng sớm ngày hôm sau, cô đang mơ mơ màng ngủ say, nháy mắt có cảm giác cả người bị cuốn sạch.

“Bảo bảo, mau dậy!”

“Mẹ, làm sao vậy?”

Lan Tuyết Mai cái gì cũng không nói, mà đưa đồ chuẩn bị xong nhét vào trong ngực cô, “Mau thay đi, đừng để người ta chờ sốt ruột!”

A?

Vẻ mặt lơ mơ.

Thay đồ xong Mặc Khuynh Thành mở cửa, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lan Tuyết Mai vội vã kéo đi.

“Không kịp rồi, không kịp rồi!”

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn đưa con đi chỗ nào, cái gì mà không kịp rồi?”

Đáng tiếc vấn đề của cô chỉ nhận được một câu, “Đến đó con liền biết.”

Đã nói đến mức này rồi, cô còn có thể hỏi cái gì, bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo thôi.

Ngồi trên xe, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng quen thuộc, kinh hô một tiếng, “Mẹ, không phải là đại học Đế Đô sao?”

Lan Tuyết Mai ngồi ở bên cạnh mí mắt cũng không nâng lên, “Đúng vậy.”

Vậy đưa cô tới làm gì?!

Nghĩ muốn không cho biết liền không muốn biết, trải qua một ngày hôm qua, cô thật sự chẳng muốn lãng phí tế bào não nữa.

Xe chạy dần dần tiến vào bên trong, khiêm tốn dừng ở trước lễ đường lớn.

“Nhanh, đừng để thầy Cốc chờ lâu.”

Thầy Cốc?

Cốc Khai?

Lan Tuyết Mai nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của cô, liền biết nha đầu này không hề nhớ rõ mình còn có một người thầy như vậy, “Bảo bảo, có phải con lâu rồi không đến chỗ thầy Cốc luyện đàn rồi không hả?”

“...” Vô thanh gật đầu.

“Mẹ thấy con là triệt để quên mất rồi?”

“...” Sờ sờ mũi, có chút chột dạ,

Lan Tuyết Mai thở dài, nói: “Lời này chúng ta nói một chút liền thôi, đến chỗ thầy Cốc đừng để lộ ra.”

Gật gật đầu, “Mẹ, con biết rồi, huống hồ con gái của mẹ ngốc như vậy sao?”

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng còn có chút không yên, lão già kia cũng không biết nhìn cô có nổi giận hay không?

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, một giây sau, liền nghe thấy Cốc Khai hắng giọng hô: “Xú nha đầu kia, sao người còn chưa tới!”

“Ông nội, người đi chậm một chút, Khuynh Thành khẳng định đang trên đường tới.”

“Ta có thể không gấp sao? Rất không dễ dàng gì có một thiên phú như vậy, ngay từ đầu không tồi, kết quả hiện tại là biến mất liền không thấy bóng dáng, hừ, đợi lát nữa nhìn thấy nó, ta nhất định phải!”

“Nhất định phải cái gì?”

Dát!

Hai người xuất hiện ngay trước mắt, cũng không biết phải nói gì.

Cốc Kỳ Nhiên phản ứng kịp trước, cười nói: “Khuynh Thành, cô cuối cùng cũng tới, ông nội đã đến lâu rồi.”

Mắt nhìn ông, chân mày nhíu lên, “A...? Vậy sao, tôi còn tưởng rằng người nào đó không muốn người học trò này nữa rồi.”

“Vô liêm sỉ! Vốn tưởng rằng cô gái này sẽ không có tật xấu của mấy cô gái bình thường, ngày hôm nay ngược lại phát hiện cô cũng có tật xấu này!”

Cốc Khai khó thở, có thế nào ông cũng sẽ không cần người học trò rất không dễ tìm này, tuy trong khoảng thời gian này bản thân biến thành một oán phụ, không đúng, phải nói gần đây bản thân nhớ nhung thành bệnh, nhưng tốt xấu gì vẫn là trông mong rồi đến đây không phải sao?

Khinh thường xùy một tiếng, đừng tưởng rằng cô không biết ông già này nghĩ cái gì, không phải là nghĩ tới mình sao? Quả thực là không được tự nhiên.

“Lão đầu nhi, sáng sớm gọi con tới đây là gì, sẽ không phải là tới đây nói chuyện vớ cẩn chứ?”

Sắc mặt Cốc Khai tái đi một chút, lúc này mới nhớ lý do tìm cô tới đây.

“Tiểu Khuynh Thành, nhanh vào đi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi!”

“Thầy Cốc, thầy đừng có gấp, thời gian còn kịp, huống hồ thầy không tin tôi cũng phải tin bảo bảo!” Lan Tuyết Mai vỗ về, hoàn toàn quên phản ứng của mình còn khoa trương hơn với ông.

Cốc Khai đánh giá trên dưới một phen, cực kỳ rõ ràng nhìn tới quần áo ăn mặc tỉ mỉ, chẳng qua....

“Mẹ Mặc, lên đài không thể không trang điểm đúng không?” Thời gian trang điểm cần phải thật lâu, nhưng mà hiện trong chớp mắt liền phải lên...

Lan Tuyết Mai nghe được lời này, cũng ảo não bản thân quên nghĩ tới, vừa rồi lúc ngồi trên xe nên trang điểm rồi, “Vậy làm sao bây giờ?”

Bộ dáng lo lắng một chút cũng không có bình tĩnh như vừa rồi.

Mặc Khuynh Thành nhìn một cái, “Không cần trang điểm, bản công tử trời xinh lệ chất, tùy tiện đánh phấn là được rồi.”

“Không được!”

Ba người cùng lúc nòi ra, khiến cô sợ tới mức lùi lại một bước.

Không được lại không được, có cần dọa người giữa ban ngày như vậy không!

“Có cái gì không được, huống hồ hiện tại thời gian cũng không kịp nữa, tùy tiện đánh một chút cũng tốt hơn so với bây giờ.”

Ba người hiểu rõ đây là cách xử lý duy nhất, nhưng mà học trò đầu tiên của Cốc Khai lên đài, nếu cứ trang điểm đơn giản như vậy, chẳng phải là để cho người khác tưởng rằng ông không muốn nói người này là học trò của mình rồi hả?

Nhìn bộ dáng do dự của mấy người, Mặc Khuynh Thành dứt khoát nói: “Đúng nói nữa, còn nghĩ nữa thì trời đã tối rồi.”

Nói xong, cũng không quan tâm phản ứng của bọn họ, đi thẳng vào.

Bởi vì chưa bao giờ tới hậu trường, cho nên cô sửng sốt một phen, sau đó tìm một bạn học hỏi phòng hóa trang, rồi mới thong thả đi tới.

Cửa phòng hóa trang hơi đóng, mới đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng từ bên trong truyền ra.

“Này, mọi người nói, thầy Cốc sao lại chọn trường học chúng ta làm nơi diễn đàn tranh vậy?”

“Vậy cậu không biết rồi, Đại học Đế Đô là trường học nổi nhất Hoa Hạ, thầy không mở ở đây, chẳng lẽ tới nơi không biết ở đâu để mở?”

“Đúng vậy, nhưng tôi lại tò mò bì sao trên danh sách biểu diễn lại có một chỗ trống?”

“Có thể là mời khách mời thần bí tới?” Người nọ tùy ý trả lời, huống hồ buổi biểu diễn kiểu này thường mời một ít người.

Một người khác lại vẫn nghi ngờ, “Cậu nói thật có đạo lý, nhưng mà tôi nghe nói

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status