Cùng trời với thú

Chương 107: Song Đầu Điêu và Xích Diễm lộc


Editor: ChieuNinh

Giữa khối băng to bằng đầu nắm tay, bao vây lấy một giọt nước màu xanh lơ, đặt ở trong lòng bàn tay, giống như một viên hổ phách xinh đẹp.

Băng bao bọc lấy giọt nước là một loại huyền băng màu lam nhạt, huyền băng vô cùng cứng rắn, cần linh hỏa hun nóng đốt nhiều lần mới có thể hòa tan, vào tay vô cùng băng lãnh. Giọt nước màu xanh lơ được huyền băng bao vây, đó là băng tinh.

Cách tầng huyền băng bên ngoài, Sở Chước có thể cảm giác được giọt băng tinh dày đặc đó.

Nhìn một lát, Sở Chước quăng khối băng tinh này cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng có chút tò mò với thứ băng tinh này, hơn nữa khối băng tinh này lại là hắn phát hiện, nên vô cùng thích. Lấy băng tinh lăn qua lộn lại chơi một lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa băng tinh tới trước mặt A Chiếu.

"A Chiếu lão đại, tặng cho ngươi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy lòng nói.

A Chiếu liếc hắn một cái, móng vuốt vung lên, băng tinh bị nó thu hồi lại.

Bởi vì tìm được một giọt băng tinh, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhiệt tình tăng vọt đối với nhiệm vụ lần này, vung linh khí chuyên môn đào bới, ì ạch ì ạch đào băng, giống như sẽ không biết mệt.

Kế tiếp, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng nhau hợp tác, đào ra vài khối huyền băng chất lượng không tệ.

Huyền băng có màu sắc muốn mỏng nhạt hơn băng tinh một ít, là một loại xanh biển nhàn nhạt, rất dễ phân biệt. Huyền băng hình dạng không đồng nhất, mỗi lần đào được huyền băng có chứa màu lam nhạt, cần gõ rơi tầng băng chung quanh đó, để lại huyền băng.

Lúc này trên băng nguyên, tầng hắc băng thật dày bị đào mở, đào ra một cái hố to đi sâu xuống chừng trăm trượng.

Ở trong hố to, một đám người tu luyện tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ đào huyền băng, người đào mệt thì lên trên mặt đất nghỉ ngơi, thuận tiện cảnh giới, để phòng ngừa yêu thú ma hóa xuất hiện.

Chuyện đám người Sở Chước đào được băng tinh được truyền ra rất nhanh, người tu luyện đội Thiên Thôn hâm mộ cực kỳ, đều đã chạy tới vỗ bả vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nói: "Mặc Sĩ huynh đệ, vận khí của huynh thật tốt."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ khiêm tốn nói: "Một chút vận khí nhỏ thôi."

Đợi nhìn đến số lượng huyền băng bọn họ đào, người tu luyện đội Thiên Thôn nhất thời bi phẫn, cái này làm sao là một chút vận khí nhỏ? Rõ ràng chính là vận cứt chó có được không? Tuy rằng huyền băng không quá thưa thớt giống như băng tinh, nhưng cũng không nhiều lắm, cũng không phải một khi đào đi xuống, là có thể đào ra được huyền băng.

Một người tu luyện đội Thiên Thôn không tin tà, thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước đang đào một cái động băng, trong động băng có một dãy màu lam nhạt vô cùng đáng chú ý, nói: "Để cho ta tới thử xem xem nơi này có bao nhiêu huyền băng."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ và người đội Thiên Thôn đã quá quen thuộc, đối với bọn họ yêu cầu cũng không phiền, nghe xong thì cười lùi lại.

Hai người tu luyện liền đào ra băng động của bọn họ, ì ạch đào xuống, lập tức thì đào ra huyền băng bên trong. Nào biết đợi đào ra một khối băng hoàn chỉnh, phát hiện huyền băng đó chỉ có một tầng xanh lam mỏng manh, nhất thời há hốc mồm.

Rõ ràng vừa rồi thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước cùng nhau đào, một cái băng động có thể đào ra vài khối, không có khả năng có một tầng mỏng manh như vậy.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở dưới sự chú mục của bọn họ, lại chọn chỗ để đào, một xẻng đi xuống, lập tức thì nhìn thấy băng tầng màu lam nhạt phía dưới.

Lần này người tu luyện đội Thiên Thôn không còn đề xuất để cho mình đến nữa, bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ đào, phát hiện hắn đào được đầy người là mồ hôi, băng động càng đào càng sâu, nhưng huyền băng bên trong giống như đào không xong, chất thành đống trên mặt đất.

Rốt cục bọn họ nhịn không được, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ bước ra, bọn họ giúp hắn đào.

Nào biết mới đào mấy xẻng, lại không có.

Mọi người: "......" Đây là chơi bọn họ à!

Sau vài lần thí nghiệm như thế, người đội Thiên Thôn phát hiện, phàm là khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự mình động thủ đào, dù sao có thể thấy được huyền băng rất nhanh. Hơn nữa số lượng huyền băng rất nhiều, chờ bọn hắn một khi tiếp nhận, thì huyền băng một chút cũng không còn. Nếu Mặc Sĩ Thiên Kỳ để cho bọn hắn chọn địa phương đào, vẫn luôn đào sâu xuống vài chục trượng, cũng không gặp bóng dáng một khối huyền băng, nhưng để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự mình đào, đào được mồ hôi chảy đầy mặt cũng đào không xong.

Thực tà môn!

Sau khi phát hiện vận khí Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất tà môn, người đội Thiên Thôn quyết định cách hắn xa một chút, không chơi với hắn.

Bọn họ thấy rằng, thân cận cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ quá, huyền băng chung quanh đều bị hắn cướp đi, cách xa một chút, bọn họ mới có thể đào được thuộc về mình.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không thèm để ý, cùng Sở Chước cùng nhau tiếp tục đào huyền băng.

Lại đào vài ngày như thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại đào được băng tinh, hơn nữa vận khí vô cùng tốt liên tục đào được mấy khối băng tinh.

Trừ bỏ hắn ra, người đội Thiên Thôn cũng không có ai đào được băng tinh, Sở Chước cũng không có, bởi vậy có thể thấy được, số lượng băng tinh có bao nhiêu thưa thớt, nhưng toàn để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ đào ra.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa một khối băng tinh cho A Chiếu, lại đưa một khối cho Sở Chước và Huyền Uyên, để lại hai khối cho Bích Tầm Châu, thừa lại một khối quyết định cầm bán.

"Một khối băng tinh có thể bán năm mươi vạn linh thạch, rất tốt." Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang hưng trí bừng bừng tính toán, linh thạch bán được băng tinh này phải mua linh thảo gì.

Sở Chước nghĩ nghĩ, nói: "Tầm Châu ca là thuộc tính băng, băng tinh này mới có lợi đối với hắn, không bằng đều để dành cho hắn đi. Huynh muốn linh thảo, ta đi thu thập giúp huynh." Nói xong, nàng hơi hơi nheo lại ánh mắt: "Về sau huynh phụ trách luyện đan, chúng ta phụ trách giúp huynh thu thập linh thảo huynh cần."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong vô cùng cảm động: "Sở tỷ, cảm ơn cô, cô đối với ta thật tốt."

Sở Chước cười đến giống như một thánh mẫu, dịu dàng nói: "A Chiếu bọn họ ăn nhiều linh đan của huynh như vậy, ta cũng phải trả chút tiền phí dụng, dù sao cũng không thể toàn bộ đều để huynh ra, không phải sao?"

"Chúng ta là đồng bạn, ta có cái gì thì cho bọn hắn, cái này không phải là đương nhiên sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng là bộ dạng thánh phụ.

Sở Chước làm ngụy thánh mẫu thiếu chút nữa bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ thực sự thánh phụ làm nghẹn họng, cuối cùng gật đầu cười nói: "Quả thật là như thế."

Hoạt động ở băng nguyên gần một tháng, mọi người mới rời khỏi băng nguyên.

Nhưng mà đường về ngày hôm nay, một đám người vừa tập hợp, chợt nghe được xa xa truyền đến tiếng kêu kéo dài, giữa bầu trời sáng lên một tín hiệu linh lực, đây là tín hiệu yêu thú ma hóa đột kích.

Nghĩ đến khi bọn họ vừa đến đại lục Hắc Xuyên gặp phải đám Bạo Nha Hùng ma hóa, Sở Chước cũng hiểu rõ tình huống, lập tức kéo Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến phía sau, nàng triệu Toái Tinh kiếm ra, vung kiếm ở phía trước, chuẩn bị chiến đấu.

Người tu luyện khác cũng như thế.

Bọn họ là người thí nghiệm tới đại lục Hắc Xuyên tham gia thử luyện, ở khi gặp được yêu thú ma hóa, bình thường đều là lựa chọn trực tiếp đối mặt, cực ít có ai nhân cơ hội đào tẩu. Đặc biệt hiện tại người đông thế mạnh, là rèn luyện hiếm có, nếu lựa chọn đào tẩu, bị người biết được, ắt sẽ bị nhạo báng, mặt mũi không còn.

Lập tức, theo mặt đất chấn động đến gần, mọi người cũng thấy rõ ràng yêu thú đạp băng nguyên mà đến.

Là một đám Xích Diễm lộc (hươu).

Hươu Xích Diễm là yêu thú cấp năm, cả người đỏ rực như lửa, khi chạy băng băng lông đỏ bay lên giống như hỏa diễm thiêu đốt, không một chút tạp chất, mới có tên Xích Diễm. Nó là yêu thú thuộc tính hỏa, máu thịt ẩn chứa hỏa linh lực, chất thịt ngon, là một loại yêu thú vô cùng bổ dưỡng, ở trong hoàn cảnh đại lục Hắc Xuyên như vậy, đặc biệt thích hợp dùng để bổ sung thân thể.

Khi đám người Sở Chước đi đến thành Hắc Xuyên, Bích Tầm Châu đầu tiên đi chỗ mua bán nguyên liệu nấu ăn, thì chỉ có loại nguyên liệu hươu Xích Diễm này nấu ăn. Mặc kệ là hầm canh hay là nướng lên, đều vô cùng mỹ vị, ăn vào cả người ấm dào dạt.

Nhưng mà lúc này, da lông màu đỏ của đám hươu Xích Diễm biến thành màu đen, hai mắt đỏ tươi, nhe răng rít gào chạy tới đây, giống hươu sừng phẫn nộ, cúi đầu dùng sừng nhọn trên đầu đánh tới hướng nhóm người tu luyện.

Số lượng hươu Xích Diễm có gần một vạn, ở đây nhóm người tu luyện đón hươu Xích Diễm ma hóa trên đường đến, vũ khí trong tay chém giết chúng nó không lưu tình chút nào. Lập tức trên không băng nguyên liền tràn ngập một cỗ mùi vị tanh hôi nồng đậm.

Hươu Xích Diễm còn chưa gần người, đã bị Sở Chước giải quyết.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa, trốn sau lưng Sở Chước, thường xuyên quan sát chiến đấu, phát hiện được người tu luyện đại lục Hắc Xuyên sẽ rất ít dùng chiêu số hoa mĩ, đại đa số là một chiêu bị mất mạng, đám hươu Xích Diễm đã bị tiêu diệt lập tức.

Nhưng mà những người tu luyện cũng không có thả lỏng.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm giác được cỗ hơi thở ngưng trọng, cũng bắt đầu cảnh giác theo.

Đột nhiên, giữa bầu trời vang lên một tiếng thét dài.

Theo thanh âm đó đến gần, mọi người ngẩng đầu nhìn qua, thì nhìn thấy xa xa một mảnh mây đen di động bay nhanh hướng bên này.

Thẳng đến khi mây đen đó dần dần tiếp cận, mới phát hiện đó căn bản không phải là mây đen gì, mà là một đám Song Đầu Điêu ma hóa, chúng nó ùn ùn kéo đến, thành đàn kết đội, thanh thế to lớn, che lấp cả bầu trời, giống như một mảnh mây đen.

Mỗi một con Song Đầu Điêu giang rộng hai cánh, thế nhưng dài có ba trượng, lao thẳng xuống, nổi lên một trận cuồng phong, hai cái đầu duỗi tới, cái mỏ bén nhọn có thể xuyên thủng băng cứng.

Sở Chước một kiếm cắm ở trên mặt băng, cũng không quản ma phong trên mặt băng ăn mòn Toái Tinh kiếm. Ở sau khi mặt băng vỡ ra một cái khe có thể nhét được người, thì nhét Mặc Sĩ Thiên Kỳ vào đó. Sau đó thu hồi Toái Tinh kiếm, triệu ra Toái Tinh dù, xoẹt một cái, mở Toái Tinh dù ra, cản trở một con Song Đầu Điêu lao xuống công kích.

So với hươu Xích Diễm ma hóa vừa rồi, sức chiến đấu của Song Đầu Điêu càng mạnh, chúng nó là yêu thú cấp bảy, bản thân chính là một loại hung cầm. Hiện tại sau khi ma hóa, tính tình đại biến, vô cùng hung ác, hung hãn không sợ chết, toàn tâm toàn ý công kích người tu luyện dưới mặt đất, chỉ cắn giết, cắn nuốt máu thịt, triển lộ hung ác của yêu thú ma hóa không bỏ sót chút gì.

Lập tức, trong nhóm người tu luyện đã xuất hiện thương vong.

Sở Chước nắm Toái Tinh dù, mũi kiếm quét qua, cắt qua bụng một Song Đầu Điêu, máu nóng phun xuống dưới. Sở Chước thoáng mở dù ra, cản trở máu tanh hôi đó, đồng thời, đỉnh Toái Tinh dù cũng đâm xuyên qua khoang bụng con Song Đầu Điêu đó.

Sở Chước rút Toái Tinh dù từ khoang bụng Song Đầu Điêu chết đi ra, Toái Tinh dù chưa thấm một tia vết máu, tiếp tục công kích sang một con Song Đầu Điêu khác. Đồng thời cũng chú ý thành viên đội Thiên Thôn, nếu như nhìn thấy người nào bị thương, thì quăng đến trong vết nứt băng tầng, cùng làm bạn với Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Số lượng Song Đầu Điêu dần dần giảm bớt.

Trong đàn Song Đầu Điêu, có một Song Đầu Điêu to lớn hơn con khác đến vài lần, hung mãnh vô cùng, thường hay phát ra tiếng kêu the thé, giống như đang chỉ huy đám Song Đầu Điêu này chiến đấu.

"Đó là Điêu vương!" Một người tu luyện Nhân Vương cảnh kinh hô một tiếng.

"Chư vị, Điêu vương đang chỉ huy chiến đấu, chúng ta diệt súc sinh này trước." Lại một người tu luyện Nhân Vương cảnh gào lên.

Ở đây, người tu luyện Nhân Vương cảnh nghe xong, bất chấp cái khác, đều công kích sang con Điêu vương đó.

Gần hai mươi người tu luyện Nhân Vương cảnh đồng loạt ra tay, rốt cục đánh chết Điêu vương Song Đầu Điêu.

Những con Song Đầu Điêu khác ở sau khi Điêu vương qua đời, không có Điêu vương chỉ huy, công kích trở nên không có kết cấu, lập tức đã bị người tu luyện bay đến không trung chém giết.

Rốt cục chém giết một con Song Đầu Điêu cuối cùng, tất cả mọi người thở nhẹ một hơi.

Lúc này trên băng nguyên màu đen máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi, đều là thi thể yêu thú ma hóa, thi thể nhân loại trộn ở trong đó.

Mọi người cũng không kịp nghỉ ngơi, trừ bỏ bị thương, những người khác đều vội vàng chặt bỏ đầu yêu thú ma hóa, đốt hủy thi thể, người bị thương nhẹ thì kiểm kê khắc phục hậu quả.

Khi thi thể yêu thú ma hóa chất đống đốt cháy, cũng kiểm kê xong nhân số tử vong.

Tổng cộng đã chết một trăm ba mươi người.

Đội Thiên Thôn cũng đã chết một người.

Không khí ở đây có chút áp lực, tuy rằng bọn họ biết tử vong ở nơi thử luyện là không thể tránh khỏi, nhưng vẫn cực kì áp lực.

Sở Chước không bị thương gì, nhưng mà linh lực khô cạn lợi hại.

Nàng nuốt vào một viên Hồi Linh đan, phục hồi một ít linh lực trong cơ thể, mới lôi ra người vừa rồi bị nàng quăng vào trong khe băng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa, răng có chút run lập cập, đặc biệt nhìn đến thi thể gần như xếp thành núi nhỏ trên mặt đất, sắc mặt có chút trắng bệch.

Tuy rằng biết đại lục Hắc Xuyên thường xuyên sẽ có yêu thú ma hóa công kích người, nhưng lần này gặp được yêu thú số lượng có vẻ nhiều, làm cho hắn tinh tường ý thức được đại lục Hắc Xuyên quả thật là một cái thử luyện nguy hiểm.

"Sở tỷ, cô không sao chứ?"

Bé rùa cũng hỏi theo:【Chủ nhân, người không sao chứ?】

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng, nhìn một người một yêu đó, lơ đễnh.

Có nó ở đây, sẽ để cho nàng gặp chuyện không may sao? Đây chẳng qua chỉ là một loại rèn luyện.

"Ta không sao, các người không cần lo lắng." Sở Chước ăn vào Hồi Linh đan rồi, sắc mặt từ tái nhợt trở nên hồng nhuận, tuy rằng trên người còn có sát ý khi chiến đấu lưu lại, nhưng thần sắc đã khôi phục ôn hòa.

Lúc này, Khích Thành Huân đi tới, hỏi: "Mọi người không có việc gì chứ?"

Một đám đội viên đội Thiên Thôn bị thương liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lắc đầu, khi bọn họ bị thương, được Sở Chước kịp lúc quăng vào trong khe băng che chở, thật ra lại không có trở ngại.

Khích Thành Huân cũng biết điểm ấy, cảm kích nói với Sở Chước: "Lúc trước đa tạ Sở cô nương ra tay."

Dưới tình huống như vậy, ngay cả Khích Thành Huân cũng không có biện pháp bảo vệ tốt cho tất cả đội viên, Sở Chước lại có thể thủ vững ở trước khe hở, vẫn luôn thủ cho đến khi chiến đấu chấm dứt. Phần nghị lực và sức chiến đấu này, lại làm cho Khích Thành Huân nhìn bằng ánh mắt khác, phát hiện thực lực của nàng xa không giống như mình tưởng.

Sở Chước cười nói: "Đây là ta phải làm, dù sao chúng ta là đội hữu." Thấy thần sắc Khích Thành Huân có chút áy náy, lại nói: "Khích đại ca cũng không cần quá mức khổ sở, lúc trước huynh cùng với tiền bối khác đi đối phó con Điêu vương đó, không cách nào bảo vệ toàn bộ chúng ta, huynh đã tận lực rồi."

Thành viên khác đội Thiên Thôn cũng đều an ủi hắn, chỉ sợ hắn nghĩ tới đội viên chết đi kia là trách nhiệm của chính mình, đây căn bản là không có quan hệ gì với hắn.

Đợi sau khi thi thể yêu thú ma hóa đều đốt cháy thành tro rồi, một đám người rốt cục ngồi xe trượt tuyết về thành Hắc Xuyên.

Ban đêm thời điểm nghỉ ngơi, Sở Chước mang theo A Chiếu đi dạo ở chung quanh, khi đi ngang qua nơi đội Tham Lang hạ trại, nhìn nhìn, phát hiện lần này đội Tham Lang đã chết mười người, Dịch Chấn đang giáo huấn.

Dịch Chấn đang giáo huấn đến giữa chừng, thì nhìn thấy Sở Chước, da mặt lại có chút run rẩy.

Sở Chước chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi thu hồi ánh mắt, lắc lư rời khỏi.

Trên đường trở về, may mắn không có gặp được yêu thú ma hóa.

Khi đám người tu luyện công tác một tháng, lại gặp phải yêu thú ma hóa khổng lồ tập kích rốt cục trở lại thành Hắc Xuyên, đều thấy rằng sắp mệt tê liệt rồi.

Sau khi giao xong nhiệm vụ, thu được thù lao, mọi người đều chạy trở về nghỉ ngơi.

Hết chương 107.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status