Cùng trời với thú

Chương 157: Từ biệt

===Đại lục Nghiễm Nguyên===
Editor: ChieuNinh

Cuối thông đạo không gian là đáy hồ Cổ Đầm.

Bởi vì thông đạo bí cảnh mở ra, nước dưới đáy hồ Cổ Đầm lại phân chia thành hai, lộ ra bùn đất cát sỏi đáy hồ.

Khoảng không trên mặt hồ, treo một lệnh bài màu đen như một mặt tấm chắn cực đại, tách hồ nước ra, mở ra một cái thông đạo cho người bước ra.

Hai vị trưởng lão Linh Tiên đảo đứng ở bên hồ, khống chế lệnh bài giữa không trung, không chút để ý nhìn chằm chằm nhóm người thí nghiệm bước ra từ thông đạo không gian.

Lần này bí cảnh thử luyện thuận lợi chấm dứt, không xuất hiện dị thường gì, hai vị trưởng lão Linh Tiên đảo nhìn, thì biết truyền thừa bí cảnh như cũ không bị người lấy đi.

Bên hồ Cổ Đầm lúc này trừ bỏ đám người tu luyện Linh Tiên đảo kia chờ đợi ra, còn có vô số người tu luyện.

Những người tu luyện đó đều là từ địa phương khác của đại lục Nghiễm Nguyên tới rồi, đặc biệt chờ ở nơi đây.

Bọn họ đại đa số là người thân bạn tốt của người tham gia thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ lần này, biết bí cảnh thử luyện sắp chấm dứt, sớm đến đây chờ. Cũng có một vài là quản sự các cửa hàng tiểu thương cùng một ít người tu luyện lòng mang tâm tư.

Mỗi một lần thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ chấm dứt, người có thể bình an trở về, từ trong bí cảnh có được không ít thứ tốt, nhóm tiểu thương này có thể nhân cơ hội thấp giá thu mua vào không ít thứ tốt. Mà người tu luyện lòng mang tâm tư, tự nhiên cũng là vì bảo vật trong bí cảnh mà đến.

Bắt đầu từ lúc bí cảnh Cổ Đầm Hồ được ra đời, thời gian cũng không ngắn, bởi vì nội tình phong phú, tất cả người đi vào đều biết trong bí cảnh không ít thứ tốt, thậm chí rất nhiều thứ là hiện nay không có. Đáng tiếc bí cảnh Cổ Đầm Hồ đã có quy định không thành văn, mỗi người chỉ có thể vào đi một lần, nhưng lại hạn chế tu vi, cái này liền hạn chế rất nhiều người.

Cho nên mỗi khi bí cảnh Cổ Đầm Hồ đóng cửa, người đặc biệt tới đây cũng nhiều.

Người bên hồ nhìn người bước ra từ trong bí cảnh, những người này đại đa số hình dáng chật vật, thần sắc tiều tụy, có thể thấy được ở trong bí cảnh trải qua cũng không thoải mái, còn bọn họ có thể có được cái gì ở trong bí cảnh, trừ bỏ chính bọn họ ra, những người khác tự nhiên là không rõ ràng lắm.

Những người tu luyện lòng mang tâm tư nhìn chằm chằm nhóm người này, trong mắt lộ ra thần sắc tham lam, nhưng mà vì hai vị trưởng lão Nhân Hoàng cảnh Linh Tiên đảo còn tại, thật ra cũng không ai dám động thủ tại loại thời điểm này.

Người tu luyện Linh Tiên đảo ở đây, đó là một loại kinh sợ.

Rốt cục, nửa canh giờ đi qua, thông đạo không gian đáy hồ chậm rãi đóng cửa ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, hồ nước bắt đầu chảy ngược.

Thẳng đến Cổ Đầm Hồ lại khôi phục một mảnh bình tĩnh, lần này bí cảnh thử luyện rốt cục cũng chấm dứt.

Người bước ra từ bí cảnh vẫn chưa vội vã rời khỏi, nhìn hai vị trưởng lão Linh Tiên đảo.

Nhậm trưởng lão thu hồi lệnh bài từ mặt hồ bay tới, cất cao giọng nói: "Chư vị, bí cảnh Cổ Đầm Hồ đã đóng của, chư vị có thể rời khỏi."

Người ở đây mới bước ra từ trong bí cảnh đều hướng hai vị trưởng lão chắp tay cảm tạ, cảm tạ Linh Tiên đảo hào phóng.

Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được mà mặt đầy cổ quái, nếu không thử luyện ở trong bí cảnh Cổ Đầm Hồ lần này, có lẽ bọn họ cũng hiểu được Linh Tiên đảo đã là người thứ nhất phát hiện thế lực bí cảnh, cũng có được lệnh bài mở ra bí cảnh, bí cảnh này coi như là của bọn họ, bọn họ nguyện ý mở ra bí cảnh đối với người toàn bộ đại lục, đúng là linh Tiên đảo đại nghĩa.

Nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải là như thế.

Bí cảnh xuất thế là lúc, quả thật Linh Tiên đảo người đầu tiên phát hiện, nhưng cách mỗi mười năm mở ra một lần, còn lại là quy củ do chủ nhân bí cảnh —— Kính Trạch Quân định ra, do Kính Trạch Quân lưu lại một tia thần niệm chủ trì nội dung mỗi một lần thử luyện, chính là vì tìm được người có thể kế thừa truyền thừa bí cảnh. Linh Tiên đảo mỗi lần chủ trì mở ra bí cảnh nắm lệnh bài, cũng là có được từ trong bí cảnh, là Kính đặc biệt cấp cho.

Trải qua nhiều năm như vậy, Linh Tiên đảo dĩ nhiên xem bí cảnh trở thành là đồ của bọn họ, thản nhiên nhận mọi người cảm tạ.

Kỳ thực chính bọn họ cũng không thể thăm dò tình huống của bí cảnh, càng không thể thông qua thử luyện lấy được truyền thừa, cuối cùng quả thật không có biện pháp nào mới có thể lựa chọn hướng mở ra toàn bộ đại lục.

Nay truyền thừa bí cảnh đã bị người lấy được, tuy rằng bí cảnh còn đó, về sau cũng sẽ không có thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ nữa.

Đương nhiên, cái chuyện truyền thừa bí cảnh đã bị người lấy đi, trừ bỏ đương sự ra, những người khác là không biết được.

Hai vị trưởng lão Linh Tiên đảo thu hồi lệnh bài, còn nói hai câu trường hợp, rồi mang theo đám hộ vệ Linh Tiên đảo rầm rộ rời đi.

Sau khi người Linh Tiên đảo rời khỏi, hiện trường liền có vài phần xao động, không khí cũng càng thêm căng thẳng vài phần.

Sở Chước sâu sắc phát hiện ánh mắt không có hảo ý của người tu luyện chung quanh, ánh mắt bọn họ làm càn tìm tòi ở trong đám người, tìm kiếm người có thể xuống tay. Sở Chước tự nhiên biết những người này đánh chủ ý, mỗi lần có bí cảnh xuất thế, loại việc giết người đoạt bảo này nhìn mãi quen mắt.

Đương nhiên, bình thường bị giết đều là những tán tu không có thế lực gia tộc môn phái che chở.

Rất nhanh, hiện trường đã có một vài người rời khỏi.

Người rời khỏi đều là thành đàn kết đội, nhân số phần đông, thực lực cường đại, cũng không e ngại người tu luyện chung quanh không có hảo ý.

Những người khác thấy thế, cũng nhân cơ hội mời người quen biết bên cạnh cùng nhau kết bạn rời khỏi, có gia tộc hoặc môn phái thì đặc biệt phái người tới đây tiếp đón hoàn hảo, giống như Đan Phong loại gạt tông môn này, chỉ mang vài tùy tùng đã chạy tới, thì có chút nguy hiểm.

Tiểu thiếu gia cũng không phải người ngốc, cho nên hắn rất rõ ràng đi tới mời Sở Chước.

Đan Phong mang theo Thái Kiệt tới, nói: "Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, không biết các ngươi muốn đi nơi đâu, không bằng cùng nhau kết bạn đồng hành?"

Sở Chước còn chưa hồi đáp, thì thấy Hoắc Tinh Hà, đám người Đào Tố Vân cũng hướng bên này đi tới.

Không chỉ có bọn họ, còn có Lôi Luân Âm đại tiểu thư Lôi gia.

Lôi Luân Âm là cngười tính khí hỏa bạo, làm việc hấp tấp, thích trực lai trực vãng.

Ấn tượng của nàng đối với Sở Chước không tệ, ở trong bí cảnh được bọn họ giúp, trong lòng cũng cảm kích, thấy bọn họ chỉ có hai người, liền đi tới nói: "Sở cô nương, nếu như không ngại, không bằng cùng chúng ta đi cùng nhau?"

Sở Chước cười nói: "Tất nhiên là không ngại, đa tạ Lôi cô nương."

Lôi Luân Âm thấy nàng sảng khoái, thì vô cùng cao hứng, tính khí của nàng chính như vậy, thích kết giao cùng người sảng khoái, tuy rằng bộ dạng Sở Chước ôn nhu yếu ớt bạch liên hoa, nhưng tính cách lại thần kỳ hợp tính khí của nàng.

Đan Phong nhịn không được hừ một tiếng, đối với loại hành vi cắt đứt của Lôi Luân Âm thì rất mất hứng.

Hắn nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Mặc Sĩ công tử, địa phương các ngươi muốn đi cũng gần với Lôi Trì bảo? Nếu quá xa mà nói, không bằng chúng ta đồng hành cùng nhau, đỡ phải đi đường vòng."

"Cũng không xa, ngay tại Thánh Đan phường." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cởi mở nói.

Hoắc Tinh Hà và Đào Tố Vân nghe xong, cũng cười theo nói: "Vậy có chút xa, khoảng cách Thánh Đan phường cùng Kiền Nguyên tông, Lôi Trì bảo không gần, ngược lại so khoảng cách thì Đông Đình phủ bên kia gần hơn."

Lôi Luân Âm chính là thích sẵng giọng cùng Đan Phong, lúc này nhân tiện nói: "Vẫn có thể cùng nhau đi một đoạn đường."

Đan Phong tức giận đến căng mặt, cảm thấy nữ nhân này nhìn thế nào cũng chán ghét.

Thảo luận qua đi, đều quyết định trước đi trấn Cổ Đầm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại cùng nhau rời khỏi, mọi người đi cùng nhau, đợi sau khi đến thành trấn, thì có thể vào thành dùng truyền tống trận rời khỏi, như thế an toàn cũng có bảo đảm.

Lập tức một đám người chậm rãi đi hướng trấn Cổ Đầm.

Giống như bọn họ không ít người lựa chọn nghỉ ngơi một đêm ở trấn Cổ Đầm, thứ nhất là vừa bước ra từ thử luyện bí cảnh, quả thật thể xác và tinh thần mỏi mệt, cần hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng đủ tinh thần. Thứ hai cũng là kiêng kị những đồ đệ lòng mang tâm tư bỏ mạng, mỗi một lần bí cảnh Cổ Đầm Hồ đóng cửa, không biết có bao nhiêu người tham gia thử luyện bị giết người đoạt bảo ở trên đường, bọn họ tự nhiên phải cẩn thận một ít.

Vừa đến trấn Cổ Đầm, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền gặp được thuộc hạ Dịch Chấn phái tới đây.

"Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, mọi người đã về rồi, chúc mừng." Người nọ vô cùng cao hứng: "Nếu như thiếu gia biết mọi người bình an trở về, nhất định sẽ rất cao hứng. Thiếu gia vừa truyền âm cho ta, nói ngày mai sẽ tự mình tới đây đón mọi người, ủy khuất mọi người lúc này lại đợi một đêm."

Nghe nói như thế, Sở Chước liền biết Dịch Chấn cũng cố kỵ bọn họ chỉ có hai người, sinh sợ bọn họ bị để mắt tới, cho nên đặc biệt mang người lại đây đón bọn họ.

Hiện tại bọn họ vàDịch Chấn là đối tác, Dịch Chấn hành động này cũng không kỳ quái.

Sở Chước đặc biệt cảm tạ hắn an bài, không chỉ có bọn họ, đám người Lôi Luân Âm cũng có cấp dưới trước đó đặt xong phòng ở trấn Cổ Đầm, bọn họ vừa đến thì có thể vào ở nghỉ ngơi.

Đám người Lôi Luân Âm vốn tưởng Sở Chước bọn họ sau khi đến trấn Cổ Đầm có khả năng sẽ không đặt được phòng, đã chuẩn bị tốt mời bọn họ cùng nhau đến khách điếm nghỉ tạm, nào biết đâu đã có người an bài xong.

Tiếp theo mọi người chia tay, quyết định trước đi khách điếm an bài tốt nghỉ tạm, ngày mai có rảnh lại tụ họp.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều cười nói lời từ biệt cùng bọn họ.

Trước khi rời đi, Hoắc Tinh Hà nhịn không được liếc mắt nhìn người cung kính nghênh đón Sở Chước bọn họ một cái, cứ cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, giống như hắn đã từng gặp qua bên cạnh một người đệ tử bàng chi Dịch gia cực nổi bật gần đây ở Dịch thị Tây Đình phủ.

Đúng rồi, đệ tử bàng chi Dịch gia đó giống như kêu là Dịch Chấn.

Xem ra Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tuy rằng là tán tu, quan hệ cũng cực lớn, đây cũng là một loại bản lĩnh.

Không chỉ có Hoắc Tinh Hà nhận ra được, thủ hạ Dịch Chấn cũng nhận ra vị thiên tài luyện đan sư nổi danh trong chính hệ Hoắc thị Đông Đình phủ này.

Thủ hạ của Dịch Chấn có chút giật mình trong lòng, đồng thời hắn cũng nhận ra hai người Lôi Luân Âm và Đan Phong, bởi vì gia tộc Đào Tố Vân không nổi danh, cho nên tuy rằng thấy rằng nàng lạ mắt, nhưng có thể ở cuối cùng bình an bước ra từ trong bí cảnh, nhất định không phải là người thường.

Không nghĩ tới hai người này tiến vào bí cảnh một chuyến, khi bước ra thế nhưng có thể kết giao nhiều đệ tử danh môn đại phái đại lục Nghiễm Nguyên như vậy, vận khí này quả thực là.

Trên đường đi tới khách sạn, thuộc hạ Dịch Chấn nhịn không được hỏi: "Sở cô nương quen biết cùng vài vị đó bao lâu rồi?"

"Quen biết ở trong bí cảnh."

Nghe xong, thuộc hạ Dịch Chấn liền hiểu rõ.

Xem ra lữ hành bí cảnh lần này, hai người này thu hoạch quả thật không ít.

Mọi người thoải mái nghỉ ngơi một đêm ở trấn Cổ Đầm, hôm sau tỉnh lại, tinh thần đều rất không tệ.

Khi Sở Chước bọn họ tỉnh lại, Dịch Chấn đã đi đến trấn Cổ Đầm.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang ăn đồ ăn sáng, thấy hắn tới đây, mời hắn ngồi chung với nhau.

Dịch Chấn đánh giá bọn họ, phát hiện tu vi của Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại có đột phá, thậm chí ngắn ngủn trong một tháng, Sở Chước thế nhưng đột phá ba cái tiểu cảnh giới, lại bị đả kích nữa.

Hắn giống như đã bị nữ nhân này đả kích đến ngay cả ghen tị cũng không thể sinh ra.

So sánh ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột phá hai cái tiểu cảnh giới cũng không có gì, hơn nữa cho dù hắn đột phá, tu vi như cũ vẫn là Linh Quang cảnh, cũng không thấy được.

Dịch Chấn thần sắc phức tạp nhìn Sở Chước, nhịn không được nói: "Xem ra lần này hai người thu hoạch ở bí cảnh hẳn là rất không tệ. Nghe nói lần này hai người còn nhận thức rất nhiều đệ tử danh môn đại phái, ngay cả vị đại tiểu thư tính khí hỏa bạo kia của Lôi Trì bảo, với Sở cô nương cũng có phần coi trọng..."

Sở Chước rót một ly trà linh quả cho A Chiếu, liếc nhìn hắn một cái không nói chuyện.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ không cảm giác được tâm tình hắn phức tạp, cười chọc đao: "Đúng vậy, lần này thu hoạch quả thật rất không tệ, huynh không đi thật sự là rất đáng tiếc."

Dịch Chấn: "... Mười năm trước ta đã tiến vào."

"Cho nên mới nói đáng tiếc chứ sao."

Dịch Chấn nhất thời không muốn để ý đến hắn.

Nhưng mà, chờ khi hắn biết Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã trở thành luyện đan sư cấp tám, lập tức phấn chấn lên, cao hứng hỏi: "Mặc Sĩ công tử, hiện tại có phải huynh đã có thể luyện cực phẩm linh đan cấp tám hay không?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngạo nghễ nói: "Đây là tự nhiên, tuy rằng xác xuất thành công cũng không cao, nhưng luyện chế cực phẩm không thành vấn đề."

Dịch Chấn lập tức bỏ qua không được tự nhiên lúc trước, cao hứng thảo luận cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ kế tiếp muốn luyện linh đan, thuận tiện đưa tài liệu luyện chế Trú Nhan Đan hắn thu thập được cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Ngay tại khi hai người tán gẫu đến lửa nóng, Lôi Luân Âm, Đan Phong, Hoắc Tinh Hà và mọi người lại đây tìm bọn họ.

Đám người Đan Phong cũng vừa tỉnh lại không lâu, ăn qua bữa sáng rồi, vốn là muốn chờ Sở Chước bọn họ đến đại sảnh khách điếm đi tụ hội, nào biết đợi trái đợi phải cũng đợi không được người, đành phải tự mình tới đây.

Luyện đan sư đều là một đám trạch, ở trên việc tiếp nhận người và vật có vẻ trực tiếp, nhìn thấy Sở Chước bên này có khách nhân, cũng không biết là quấy rầy.

Lôi Luân Âm cùng Đan Phong là vẻ mặt vênh váo tự đắc đi vào, Hoắc Tinh Hà và Đào Tố Vân ngược lại khiêm tốn hơn rất nhiều.

Ở trong mắt hai người Lôi Luân Âm và Đan Phong, Dịch Chấn này chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật đệ tử bàng chi Dịch thị Tây Đình phủ, cho dù hiện tại hắn cực được Dịch gia chính hệ nể trọng, vẫn không được hai người để vào mắt.

Hoắc Tinh Hà nhìn thấy Dịch Chấn ở trong này, đổi lại cũng không kỳ quái, ngược lại vô cùng tự nhiên chào hỏi cùng Dịch Chấn.

"Ồ, các người quen biết?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc hỏi.

Hoắc Tinh Hà cười nói: "Từng có vài lần duyên phận cùng Dịch công tử."

Hai đình họ mặc dù ở một đông một tây, cũng là quan hệ nhiều đời, thường có lui tới làm ăn, càng không cần phải nói bí mật đệ tử hai nhà thường thường vì một ít chuyện miêu mị khác lẫn nhau.

Dịch Chấn cũng nói: "Đúng vậy, Hoắc công tử chính là thiên tài luyện đan sư Hoắc gia, ai mà không biết."

Hoắc Tinh Hà chỉ cười cười, nhìn xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lại nhìn xem Dịch Chấn, trên mặt lộ ra thần sắc ý vị thâm trường.

Dịch Chấn thấy thế, hơi hơi rũ mắt, làm sao không biết Hoắc Tinh Hà hoài nghi nguồn gốc cực phẩm linh đan gần đây Dịch gia bán trong Dịch Đan các, tuy nói hắn ngay từ đầu cũng không biết là có thể giấu diếm bao lâu, nhưng thật ra không nghĩ tới lại bị người Hoắc gia phát hiện ở chỗ này.

Vị thiên tài luyện đan sư Hoắc gia này quả nhiên là một người sâu sắc.

Mọi người hàn huyên một lát, thấy tinh thần mọi người cũng không sai, liền chuẩn bị rời khỏi trấn Cổ Đầm.

Trên đường, một đám luyện đan sư tự nhiên lại nhịn không được tiến đến cùng nhau thảo luận thuật luyện đan, cho dù Lôi Luân Âm và Đan Phong nhìn đối phương không vừa mắt lẫn nhau, ngẫu nhiên cũng sẽ bởi vì đối phương giải thích nào đó mà buông bỏ vài phần thành kiến.

Đương nhiên, bí mật vẫn là nhìn đối phương không vừa mắt.

Ba ngày sau, bọn họ đến một tòa thành thị gần nhất, chuẩn bị ngồi truyền tống trận ở trong này trở về tông môn cùng gia tộc từng người.

Lôi Luân Âm vỗ vỗ bả vai Sở Chước, cười nói: "Sở cô nương, ngày khác có rảnh đi Lôi Trì bảo chơi, ta đưa cho cô một ít đạn lôi bạo, nhìn ai không vừa mắt thì đập người đó."

Ở đây các nam nhân nghe nói như thế, không khỏi xấu hổ.

Hai nữ nhân này đã rất lợi hại, lại có đạn lôi bạo Lôi gia, chẳng phải là muốn lên trời sao?

Sở Chước đang có ý đồ mua đạn lôi bạo Lôi gia, hiện tại có sẵn nhân mạch, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Lập tức nàng vô cùng tự nhiên ứng một tiếng: "Có rảnh chắc chắn đi quấy rầy Lôi tỷ tỷ."

"Được, cái người muội muội này ta nhận lấy." Lôi Luân Âm lại cao hứng dùng sức chụp bả vai nàng, cao hứng rất nhiều, khí lực không khỏi lớn vài phần, nếu không phải Sở Chước từng luyện thể, chỉ sợ cũng bị nàng ấy chụp đến đau đớn không thôi.

Người Lôi gia khí lực lớn vô cùng, cho dù Lôi Luân Âm chỉ là luyện đan sư, khí lực cũng muốn lớn hơn người tu luyện khác.

Lôi Luân Âm thấy Sở Chước thế nhưng có thể lù lù bất động thừa nhận khí lực của mình, cũng có chút giật mình, giật mình qua đi lại càng cao hứng, cảm thấy Sở Chước làm sao cũng làm cho nàng thấy thuận mắt, kết giao bằng hữu cũng không sai.

Lôi Luân Âm nói lời từ biệt cùng Sở Chước bọn họ rồi, mang theo đám tùy tùng của nàng bước thẳng đi, tiến vào truyền tống trận đi Lôi gia bảo trước.

Tiếp theo là Đan Phong, Hoắc Tinh Hà, Đào Tố Vân cũng nói lời từ biệt cùng bọn họ.

"Có rảnh lại cùng nhau thảo luận thuật luyện đan cùng Mặc Sĩ huynh đệ." Hoắc Tinh Hà cười nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ sảng khoái nói: "Đoạn thời gian gần ta hẳn là đều ở Thánh Đan phường, nếu như mọi người có đi mà nói, có thể tìm ta ở nơi này."

Hoắc Tinh Hà và Đào Tố Vân đều tỏ vẻ chắc chắn, Đan Phong vụng trộm liếc mắt ngắm Sở Chước một cái, cũng uốn éo biểu đạt, có rảnh cũng sẽ đi qua.

Hết chương 157.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status