Cùng trời với thú

Chương 162: Đời trước vì sao không chào mà đi?



Editor: ChieuNinh

Nghe được lời Kim Hoán nói, Sở Chước khẽ động tâm niệm, trên mặt như cũ là dáng vẻ ngại ngùng, thanh âm ôn nhu tinh tế.

"Kim đại ca, chẳng lẽ đại lục Tinh Triệu có rất nhiều Yến gia sao?"

"Đây là tự nhiên!" Kim Hoán cười nói: "Nói đến Yến gia, cực kỳ nghe được nhiều nhất đó là Nam Bắc hai Yến. Bắc Hoang Yến thị và Nam Khê Yến thị cực kì nổi danh, mà Bắc Hoang Yến thị chính là thế gia cao nhất, Nam Khê Yến thị là thế gia cấp một, trừ bỏ Nam Bắc hai Yến này ra, còn có vài cái gia tộc họ Yến, nhưng mà những Yến thị gia tộc đó đều là tiểu gia tộc bất nhập lưu thôi, danh hiệu kém hơn Nam Bắc hai Yến."

"Nghe nói vài cái Yến thị này, ở trăm ngàn năm trước, từng là một nhà, sau đó nhóm lão tổ tông không biết vì sao nháo loạn tan rã, liền có vài vị chính hệ bỏ đi, thành lập Yến thị ở bên ngoài, lúc ấy cũng từng huy hoàng qua. Chỉ là qua nhiều năm như vậy, vài cái Yến thị khác cũng chưa suy sụp, chỉ có nam bắc hai Yến là phát triển được tốt nhất..."

Sở Chước nghe được mà rối mù, thì ra đại lục Tinh Triệu còn có nhiều Yến gia như vậy, xem ra muốn tìm được gia tộc của Yến Nhã Chính, còn phải phí chút công phu.

Hơn nữa, những Yến gia này tuy rằng hiện tại không có quan hệ gì, nhưng rốt cuộc từng là cùng một tổ tông, không nói đồng khí liên chi, ít nhất cũng không chấp nhận được người ngoài bắt nạt nhục nhã.

Xem ra còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

Phổ cập xong lịch sử Yến thị, Kim Hoán tò mò hỏi: "Các ngươi có bạn của Yến thị?"

Sở Chước vội nói: "Cũng không tính là vậy, vài năm trước ta từng gặp được một công tử họ Yến, hắn kết thành bạn cùng tu với một vị sư tỷ tông môn của chúng ta ở chỗ đại lục chúng ta, sau đó Yến công tử mang vị sư tỷ kia cùng nhau về đại lục Tinh Triệu. Ta và sư đệ lần này đến đại lục Tinh Triệu, cũng là muốn đi thăm vị sư tỷ kia, lúc ấy Yến công tử chỉ nói hắn đến từ Yến gia đại lục Tinh Triệu, chúng ta cũng không nghĩ tới thì ra đại lục Tinh Triệu còn có nhiều Yến gia như vậy."

Nghe xong, Kim Hoán hiểu rõ trong lòng.

Nếu công tử Yến thị kia cưới cô nương đại lục người ta làm bạn cùng tu, cũng không tự giới thiệu, nếu không có gì ẩn tình, đó là lừa gạt, mặc kệ là loại gì, có thể thấy được nhân phẩm người này cũng không ra sao.

Hiểu biết được không kém lắm rồi, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đa tạ Kim Hoán, tiếp theo giao nộp hết một khoản phí sử dụng thông đạo không gian, rồi rời đi, dự tính đi trước thành trấn gần đó nghỉ tạm.

Bình thường chung quanh một cửa ra vào thông đạo không gian đều sẽ có xây dựng thành trì khổng lồ, dựa theo Kim Hoán chỉ dẫn, không đến thời gian nửa ngày, thì bọn họ đi đến một tòa thành trì khổng lồ tên là "Thạch Quan Thành".

Thành Thạch Quan này đứng ở bên trong một mảnh núi đá, núi đá màu xám trắng vờn quanh, phóng mắt nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy trong màu xám trắng có màu xanh biếc.

Thạch Quan thành cũng là lấy tài liệu ngay tại chỗ, tường thành chỉ dùng cự thạch màu xám khối lớn để xây thành, thêm vài phần hơi thở mộc mạc.

Phí vào thành là một người năm mươi khối linh thạch hạ cấp.

Sở Chước giao một trăm khối hạ linh thạch cấp, nhận hai khối lệnh bài Thạch Quan thành, lệnh bài này chờ lúc bọn họ rời đi là phải trả trở về.

Sau đó lại tốn mười khối linh thạch, thỉnh một tiểu đồng chần chừ chung quanh ở tại cửa thành dẫn bọn họ đi tìm một khách điếm an toàn thoải mái nghỉ trọ.

Tiểu đồng đó là đứa mồm miệng lanh lợi, lập tức hỏi: "Hai vị tiền bối là muốn ở Thạch Quan thành trong bao lâu? Nếu như thời gian ngắn mà nói, có địa phương tiện nghi thoải mái, nếu là thời gian dài, cũng có sân viện có vẻ an tĩnh thanh nhã."

"Chúng ta dự tính ở năm ngày." Sở Chước cười nói.

Thạch Quan thành là một tòa thành thị phồn hoa, ngụ ở nơi này đều là người tu luyện chiếm đa số, tin tức cũng linh thông, Sở Chước dự tính tạm thời liền ở nơi này, trước thăm dò rõ ràng tình huống đại lục Tinh Triệu rồi lại nói sau.

Tiếp theo tiểu đồng đó liền dẫn bọn họ đến một nhà khách điếm trong thành, giá cả nghỉ chân quả thật không đắt, Sở Chước liền muốn hai gian thượng phòng.

Tiểu nhị khách điếm lập tức liền đưa thức ăn tới cho bọn họ.

Hai người ba yêu tụ ở trong phòng Sở Chước, vừa ăn vừa thảo luận chuyện kế tiếp. 

"Sở tỷ, chúng ta phải làm thế nào tìm người đại lục Tấn Thiên? Trước xuống tay từ Yến gia sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút buồn rầu cắn chiếc đũa: "Lúc trước nghe lời Kim Hoán đó nói, đại lục Tinh Triệu này cũng thật nhiều gia tộc Yến thị."

Sở Chước cũng có chút sầu, nói: "Ta nghĩ trước tìm ra Yến Nhã Chính đó là người Yến gia nào, tiếp theo mới dễ làm việc. Đương nhiên, chúng ta mới đến, tìm người cũng không thể gióng trống khua chiêng mà tìm, phải bàn bạc kỹ hơn."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, hiểu rõ nói: "Sở tỷ, có phải cô lo lắng họ Yến đó tác quái hay không?"

Sở Chước ừ một tiếng, thù địch ân oán giữa nàng và Yến Nhã Chính, cũng không phải nói hai ba câu là có thể nói rõ ràng, thậm chí bởi vì nàng phá hỏng kế hoạch Yến Nhã Chính giành địa mạch, dẫn tới sau đó hắn bại lộ thân phận không nói, ở đại lục Tấn Thiên làm việc chịu giới hạn khắp nơi, lại có một chuyện Từ Nô Song trúng độc, cho dù Yến Nhã Chính tra không được việc này có liên quan cùng nàng, chỉ sợ cũng sẽ giận chó đánh mèo lên nàng...

Hơn nữa Từ Nô Song trúng độc, thật đúng là không có quan hệ gì với nàng, đến bây giờ Sở Chước cũng không biết là ai làm.

Tóm lại, việc nàng đến đại lục Tinh Triệu, tốt nhất điệu thấp một chút, trước điều tra rõ tình huống Yến Nhã Chính rồi lại ra tay.

Cho nên giai đoạn hiện tại, không phải thời điểm cao điệu, hơn nữa nàng cũng không có thực lực cao điệu (phô trương) đó.

Có bao nhiêu thực lực để làm cái dạng việc gì, Sở Chước luôn luôn kiên định điểm ấy.

Bích Tầm Châu ra chủ ý: "Có lẽ trước tiên có thể bí mật đi xem có địa phương chuyên môn buôn bán tin tức hay không, mua tin tức ở loại địa phương này, bình thường sẽ không dẫn người chú ý."

"Đúng, tựa như chợ đen." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.

Sở Chước nhịn không được cười nói: "Ta cũng có dự tính này, nhưng chúng ta không phải người đại lục Tinh Triệu, muốn tìm chợ đen của đại lục Tinh Triệu cũng không dễ dàng, còn phải có biện pháp mới được."

Lúc này, A Chiếu đang ăn chân gà nướng ngẩng đầu nói:【Việc này đơn giản, giao cho ta đi.】

Bích Tầm Châu nói với Sở Chước: "Lão đại nói, việc này giao cho nó."

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn nó, đặc biệt là Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hoài nghi nói: "A Chiếu lão đại, ngươi có thể được sao?"

A Chiếu hồi đáp là, một móng vuốt cào hướng mặt hắn, cào đến Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngao một tiếng, vội vàng che mặt.

A Chiếu hừ một tiếng, giống đực làm thế nào có thể nói không được đây?

Sở Chước ôm tiểu yêu thú lại, vuốt nhúm lông trắng trên trán nó cười nói: "A Chiếu, mi muốn làm như thế nào?"

Ánh mắt A Chiếu chuyển chuyển chuyển, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ, vươn ra một cái móng vuốt lông xù, chỉ một địa phương nào đó ngoài cửa sổ.

Đám người Sở Chước ngẩng đầu nhìn đi, lúc này bên ngoài sắc trời đã tối xuống rồi, có thể nhìn đến kiến trúc cao to xa xa, nơi đó có một ngọn hải đăng cao tới mấy trăm trượng, phía trên treo một cái linh đèn thắp sáng, giống như minh châu trong đêm đen, ánh sáng nở rộ sáng ngời, thậm chí che lấp ngân hà trêntrời cao.

"Lúc trước tiểu đồng dẫn đường nói, hải đăng này hình như là phủ thành chủ Thạch Quan thành bên kia." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.

Bích Tầm Châu và Sở Chước ngó ngó con tiểu yêu thú đó, lúc này làm sao không rõ ý tứ của nó.

Đây là con đường nghĩ muốn đi phủ thành chủ Thạch Quan thành, còn làm như thế nào để cho phủ thành chủ Thạch Quan thành giúp bọn họ, đương nhiên phải đi đường bất thường, cũng không phải là cái loại chính thức chuyển thiếp mời bái phỏng này.

Sở Chước thở sâu, nói: "Không được, ta phản đối."

Bích Tầm Châu nhìn nàng, không nói chuyện.

A Chiếu bám víu hai móng trên tay nàng, ngưỡng đầu nhìn nàng, một đôi dị đồng tử sáng ngời lại thần bí, lóe ra mắt sắc không ai có thể hiểu, khi chuyên chú nhìn người, giống như người nọ bị nó thu vào bên trong con ngươi.

Sở Chước bị nó nhìn xem có chút không được tự nhiên, sờ sờ lông cái đuôi của nó, nói: "Chúng ta mới đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, ai biết phủ thành chủ này có cái gì dựa vào? Vẫn là đừng mạo muội tới cửa quấy rầy thì tốt hơn."

A Chiếu dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng, đại gia nó không sợ.

Sở Chước cười cười, thu cái đuôi của nó vào, quả quyết cự tuyệt cái đề nghị này, quyết định trước tiên ở Thạch Quan thành nhìn xem tình huống.

"Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta đi dạo ở Thạch Quan thành, hỏi thăm một phen lại nói sau." Sở Chước nói với Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Một người một yêu đồng thời đáp ứng một tiếng, sau khi ăn xong, bọn họ liền đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Sở Chước để A Chiếu cùng Huyền Uyên ở lại bên người, để cho Bích Tầm Châu đi theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ, khi mấu chốt cũng có thể bảo hộ hắn.

Khi Sở Chước đi rửa mặt, một con Ngọc Bích Băng Nhện từ cửa sổ bò vào.

Bé rùa đang ngâm Linh thủy thấy thế, vội kêu lên:【Lão đại, Tầm Châu ca đến đây.】

A Chiếu từ trên giường nhảy xuống dưới, nhảy đến trên bàn, sau đó ba con yêu thú liền sắp sắp xếp xếp ngồi xổm ở trên bàn, tiến đến cùng nhau thương lượng gây sự như thế nào. 

Tuy rằng lúc trước Sở Chước bác bỏ đề nghị của A Chiếu, nhưng muốn cứ đơn giản như vậy mà đánh mất chủ ý, vậy không phải là A Chiếu rồi. Cho nên lúc trước Bích Tầm Châu rời đi, A Chiếu phân phó hắn trong chốc lát lại đây.

Ba con yêu thú tiến đến cùng nhau thương lượng một lát, hoàn thiện kế hoạch.

Trên thực tế, thương lượng là A Chiếu và Bích Tầm Châu, con rùa nhỏ Huyền Uyên này chỉ đơn thuần là góp mặt, trừ bỏ dự thính ra, thì không có chỗ trọng dụng khác.

【Lão nhị, nhớ kỹ chưa?】A Chiếu hỏi hắn.

Ngọc Bích Băng Nhện gật gật cái chân, tỏ vẻ hiểu rõ:【Vậy tối nay chúng ta hãy đi qua trước xem tình huống một chút.】

A Chiếu ừ một tiếng, nói:【Trong phủ thành chủ này chắc chắn có cấm chế, đến lúc đó chúng ta cùng đi.】Có nó ở, cấm chế gì cũng ngăn không được chúng nó.

Bé rùa hỏi:【Lão đại, Tầm Châu ca, đệ thì sao? Đệ không đi sao?】

【Mi không đi, mi ở trong này bồi sáng quắc, nếu như chúng ta cũng không có ai ở đây, nàng nhất định sẽ nghi ngờ.】

Nhưng mà lão đại không ở, nàng cũng sẽ nghi ngờ nha.

Bé rùa thầm nghĩ, thấy lão đại và Tầm Châu ca lại tiến đến nói chuyện cùng nhau cũng không để ý nó, làm cho nó vô cùng mất mát, quả nhiên ấu tể lúc nào cũng không có thú quyền, cái gì cũng không để cho nó tham gia.

Thương lượng được tạm ổn rồi, lúc này một thú một nhện từ cửa sổ rời khỏi.

Sở Chước rửa mặt bước ra, vừa dùng lược chải tóc tản mát, vừa thăm dò nhìn xem giường trong, phát hiện không thấy A Chiếu. Sở Chước đi tới đi lui ở trong phòng, ánh mắt rơi xuống bé rùa bình tĩnh ngâm mình ở trong thạch bồn.

Bé rùa nâng lên đầu, một đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn nàng.

Sở Chước lưu loát ghim lại tóc đen, hỏi: "Huyền Uyên, A Chiếu đâu?"

Bé rùa như cũ dùng mắt đậu đen ngơ ngác nhìn nàng, không nhúc nhích.

"Có phải đi ra ngoài gây sự hay không?"

Bé rùa vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn càng ngây người, dáng vẻ nghe không hiểu nàng nói cái gì.

Sở Chước nhất thời bị tức cười, đứa nhỏ chính mình dưỡng còn không biết sao? Khi giả ngu chính là bộ dạng ngơ ngác này, phản ứng tựa như con rùa bình thường, chậm rì rì.

Vì thế Sở Chước đi gõ cửa cách vách.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang nghiên cứu cổ đan phương, thấy nàng lại đây có chút nghi hoặc:"Sở tỷ, sao vậy?"

Sở Chước thăm dò nhìn vào gian phòng, hỏi: "Tầm Châu đâu?"

"Tầm Châu ca ở trên xà nhà mà." Mặc Sĩ Thiên Kỳ tùy tay chỉ, sau đó dừng lại, ngưỡng đầu nhìn xà nhà, mê mang nói: "Vừa rồi Tầm Châu ca còn ở đây mà, hắn biến thành nhện con rồi ngồi xổm trên đó, nói buổi tối ở nơi này là được."

Sở Chước nghe xong, làm sao không biết hai tên đó khẳng định là đi phủ thành chủ Thạch Quan thành.

Nàng nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, nói: "Tầm Châu và A Chiếu hẳn là đi phủ thành chủ."

"Ai, thật sự?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt ngoài ý muốn, nhưng mà trong lòng lại không lo lắng thế nào, thấy Sở Chước nhíu mi lại, nhịn không được an ủi nói: "Sở tỷ, cô không cần lo lắng, Tầm Châu ca và A Chiếu lão đại rất lợi hại, bọn họ nhất định sẽ không có việc gì."

Sở Chước liếc hắn một cái, nhịn không được thở dài, nói: "Ta biết, ta chỉ sợ ngộ nhỡ."

Sở Chước chưa bao giờ dám coi khinh bất luận kẻ nào, đại lục Tinh Triệu chính là một trong những đại lục cao nhất của Linh thế giới, gia tộc trên đại lục này không biết kinh doanh bao nhiêu năm, những thế lực lâu đời có rất nhiều con bài chưa lật, làm cho người ta khó lòng phòng bị, A Chiếu cho dù có lợi hại đi nữa, cũng sẽ chịu thiệt.

Nếu nó thật sự lợi hại như vậy, lúc trước cũng sẽ không bị trọng thương như thế, bị nàng lượm về nhà dưỡng.

Thẳng đến quá nửa đêm, Sở Chước mới đợi được hai con yêu thú trở về.

Khi một thú một nhện từ cửa sổ bò tiến vào, thì nhìn thấy Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở bên cửa sổ cách đó không xa, hai con yêu thú nhất thời trầm mặc.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy chúng nó trở về, ngáp một cái, hỏi: "Hai người không có việc gì chứ? Có bị thương không?"

Bích Tầm Châu nhảy đến trên đất, lập tức hóa thành hình người, mặc áo bông băng tuyết, ở dưới ánh đèn đẹp đến tựa như ảo mộng, tiên khí bức người.

A Chiếu nhảy đến trên vai Sở Chước, dùng lông mặt của mình cọ cọ gương mặt của nàng, nhìn không ra có phải lấy lòng hay không.

Sở Chước ôm nó xuống dưới, đánh giá một phen, thấy nó không bị thương, mới mới thở dài nhẹ nhõm, hỏi: "Hai người vừa rồi đi thành chủ phủ? Không gặp phải phiền toái gì đi?"

"Không có." Bích Tầm Châu hồi đáp: "Đầu tiên chúng ta trước chính là đi trong phủ thành chủ một vòng, không làm cái gì."

Phát hiện hai tên này thế nhưng không phải đi gây sự, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều vô cùng kinh ngạc, chẳng trách trở về nhanh như vậy, đã không gây sự, lấy thực lực của bọn họ, toàn râu toàn đuôi trở về cũng là bình thường.

Bích Tầm Châu không nhìn thần sắc bọn họ, tiếp tục nói: "Ba ngày sau, thành chủ Thạch Quan thành muốn nghênh thú phòng tiểu thiếp thứ tám, hội yếu mời một ít người tu luyện có uy tín danh dự đại lục Tinh Triệu, đến lúc đó chúng ta có thể đi uống ly rượu mừng."

Sau đó thuận tiện gây sự sao?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ phỉ nhổ ở trong lòng.

Sở Chước nghe xong, hơi hơi suy tư, gật đầu nói: "Như thế có thể làm, đêm nay vất vả các ngươi, đều đi nghỉ ngơi đi."

Bích Tầm Châu ừ một tiếng, liền đứng lên, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Đi thôi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn có chút mộng, cứ như vậy mà đã xong rồi? Thấy Bích Tầm Châu đi rồi, vội vàng cùng đi qua, cùng với hắn trở phòng cách vách nghỉ ngơi. 

Sở Chước múc nước, tẩy rửa móng vuốt cho tiểu yêu thú ép buộc hơn nửa buổi tối.

"Không tẩy sạch không cho phép lên giường." Sở Chước nói.

Vì thế A Chiếu ngoan ngoãn để cho nàng ôm đi qua rửa móng vuốt, móng vuốt của nó cũng sạch sẽ, loại tro bụi cấp thấp này làm sao có thể sẽ lưu lại ở trên người nó?

Nhưng thấy bộ dạng Sở Chước ôn nhu như vậy, trong lúc nhất thời cự tuyệt không được, liền ngoan ngoãn tùy nàng bận rộn.

Sở Chước không chỉ có tẩy móng vuốt cho nó, ngay cả thân thể cùng bộ lông đều rửa sạch.

Ở khi Sở Chước muốn tẩy rửa địa phương hai giữa hai chân của nó, tiểu yêu thú ướt sũng vội vàng kẹp hai chân, đạp tay nàng, không cho nàng chạm vào nơi đó.

Sở Chước nhìn nó sau một lúc lâu, dường như không có việc gì nói: "Lúc trước thời gian mi bị thương nửa năm, đều là ta giúp mi tẩy rửa."

Sở Chước nhắc nhở nó, nàng vì nó làm nhiều như vậy, thậm chí ngay cả chuyện giúp nó tắm rửa tẩy bộ mông cũng làm, nàng đối với nó tốt như vậy, về sau nó nhất định không thể giống như đời trước, bỏ đi.

A Chiếu nhất thời xù lông, nếu không có lông che, nhất định cả thú đều hồng toàn bộ.

Lúc trước chính là vì nó bị thương quá nặng, không thể động đậy, nàng đều lần mò toàn thân nó, làm hại nó khi đó cứ thấy rằng là lạ, làm cái gì cũng không dễ chịu. Hiện tại mới hiểu được, đều là vì nàng chọc nó trước, chọc đến nó xuân tâm nhộn nhạo, mới quyết định sẽ phụ trách với nàng.

Đương nhiên, hiện tại cho dù chỉ là một con tiểu yêu thú, cũng không thể cho nàng mò nơi đó, phải bảo vệ tôn nghiêm giống đực.

Bé rùa ghé vào thạch bồn trông mong ngóng nhìn, nhìn thấy một màn này, đột nhiên nói:【Chủ nhân, đệ cũng muốn tắm rửa, tắm cho đệ.】

A Chiếu lập tức bất chấp thẹn thùng:【Không được, đây là nàng dâu của ta, chỉ có thể tắm cho ta. Về sau mi tìm một nàng dâu tắm cho mi.】

【Nhưng hiện tại đệ không có nàng dâu.】Bé rùa rất ủy khuất nói:【Đệ chỉ có chủ nhân, đệ muốn để cho chủ nhân tắm giúp đệ.】

【Kêu lão nhị tắm giúp ngươi, hắn làm việc cẩn thận, làm cái này thích hợp nhất. A Chiếu lập tức đá họa.

Huyền Uyên nghĩ nghĩ, cảm thấy lão đại nói đúng, Tầm Châu ca tuy rằng không phải nàng dâu, nhưng hắn làm việc cẩn thận, lại biết chăm sóc người khác, tắm rửa cho ấu tể cũng là có thể.

Vì thế bé rùa quyết định, ngày mai có rảnh tìm Tầm Châu ca, để cho hắn giúp nó tắm rửa.

Mai rùa của nó cũng nên gột rửa.

Rốt cục mất hơn nửa đêm tiểu yêu thú tẩy được thơm ngào ngạt, Sở Chước ôm nó đến trên giường.

Lông A Chiếu còn có chút ẩm ướt, nó lắc lắc lông trên người, chạy linh lực trong cơ thể một lần, rất nhanh lông trên người liền khô, lại biến thành một con tiểu yêu thú lông xù manh manh.

Sở Chước nằm lên trên giường, thoải mái mà lăn một vòng, ôm cục tiểu yêu thú ở gối đầu lại, điểm điểm nhúm lông trắng trên trán nó nói: "Đêm nay các ngươi tìm hiểu thành chủ phủ được không kém lắm đi?"

A Chiếu nằm úp sấp ở đó, hai móng bám víu cánh tay nàng đặt ở trên giường, nghiêng đầu, một đôi dị đồng tử vô tội nhìn nàng.

Sở Chước lại bị bộ dạng nó manh đến, nhất thời không đành lòng ép hỏi nó nữa.

Nàng biết A Chiếu tuy rằng gấu một chút, nhưng tất cả mọi chuyện làm ra đều là vì tốt cho nàng, trong lòng cũng là nhận cái tình này. Nó đối với nàng càng tốt, nàng càng là không thể tiêu tan chuyện đời trước nó rời đi không từ biệt.

Rốt cuộc lúc ấy phát sinh chuyện gì, vì sao A Chiếu phải rời khỏi đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status