Cuộc đấu tình yêu tàn khốc

Chương 2



Bước vào căn phòng được bao phủ bởi sắc hồng và được trang trí bởi những món đồ tinh xảo, trong lòng Linh Lung không khỏi cười lạnh, song cô vẫn tươi cười nói với người giúp việc: “Cám ơn”. Đợi cho người giúp việc rời khỏi, Linh Lung mới có thể trút bỏ được bộ mặt giả dối khi nãy

Trong cuộc sống không phải lúc nào mọi việc cũng có thể như ý nên đôi lúc cô phải khoác lên một bộ mặt giả dối. Để tránh khỏi những rắc rối không đáng có cô đã tập cho mình thói quen đeo 1 bộ mặt tươi cười ngây ngô với người khác để che dấu tính cách bản thân

“Haiz……” cô thở dài. Thượng Quan Tấn thoạt nhìn cũng không có ý không hoan nghênh cô, mà Thượng Quan Ngự Quân cũng vậy, trong lòng có lẽ cũng xem nhẹ mẹ con cô nhưng với cô dù sao đây cũng chỉ là 1 ngôi nhà tạm thời. Chỉ còn 3 năm, sau 3 năm cô có thể tự lập không cần sống mà phải nương theo sắc mặt người khác nữa. Chỉ cần nghĩ vậy cô liền cảm thấy hoàn cảnh hiện tại vẫn không đến nỗi quá tệ

Vất vả cả ngày, Linh Lung rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi. Lấy tay che miệng ngáp dài cô quyết định đi tắm rồi đi ngủ. Sau vài lần mẹ cô tái giá, cô đã học được cách thích ứng với hoàn cảnh mới

Trong khi đó, Thượng Quan Tấn ở thư phòng, Thượng Quan Ngự Quân ngồi trên sô pha đan hai tay vào nhau nhìn cha đứng cạnh cửa sổ. Ánh trăng mờ nhạt soi rọi vào cử sổ, khuôn mặt Ngự Quân trông rất bình tĩnh nhưng trong mắt lại ánh lên 1 tia nhìn nghi hoặc

Hắn rốt cuộc mất kiên nhẫn hỏi: “Cha trễ như vậy kêu con đến không phải chỉ là để ngắm cảnh với cha chứ?”

Thượng Quan Tấn quay lại nhìn ngọn đèn nói: “Con không tán thành cha lấy Khúc nghiên sao?

Thượng Quan Ngự Quân không trả lời lại nói: “Đây là việc riêng của cha con không có quyền can thiệp”

“Haha” hắn bật cười, đôi mắt lóe lên một ánh sáng: “Cha là một thương nhân, sẽ không tự dưng làm điều không có lợi

“Sao?” Thượng Quan Ngự Quân mỉa mai hỏi: “Vậy lần kết hôn này có lợi ích gì?” Trong mắt hắn, Khúc Nghiên Không hề có giá trị lợi dụng gì, lấy cha hắn chẳng qua chỉ vì tiền, mà cha hắn cũng vì mê luyến sắc đẹp của người phụ nữ đó

“Chuyện của Triển Phát là do bà ta làm”

Ông chủ trước của Triển Phát có quan hệ với Khúc Nghiên, gần đây công ty do bị lộ bí mật nên mới dẫn tới phá sản, sau đó tập đoàn Thượng Quan mua lại công ty Triển Phát gây ra lủng đoạn thị trường

“Người đã có thể phản bội 1 chủ tử cũng có thể phản bội lại cha” thanh âm Thượng Quan Ngự Quân trầm thấp không chút cảm xúc nói

“Cha sẽ không để cho bà ta có cơ hội tiếp xúc đến việc cơ mật của công ty” Thượng Quan Tấn đi đến bàn làm việc ngồi xuống và xem tài liệu, dường như muốn kết thúc cuộc trò chuyện. “Cha chỉ cần 1 người phụ nữ thôi, Khúc nghiên sẽ không uy hiếp đến con, cha sẽ không để cho bà ấy mang thai” Ông muốn con trai hiểu được mục đích của lần nói chuyện này. “Nhưng trái lại con cũng đừng động vào bà ấy và con gái của bà ta, cha không muốn trong nhà có những lời dèm pha”

Thượng Quan Ngự Quân đứng lên, không hề tức giận lại thản nhiên nói: “Họ không đủ bản lĩnh làm cho con hứng thú”

Không hề để ý đến chuyện liên quan đến Khúc Nghiên, hắn chỉ không muốn chuyện đời tư của cha hắn làm ảnh hưởng tới công việc và đời tư của hắn, mà cô gái Linh Lung đó, tên còn đẹp hơn người nửa phần, bằng tư sắc của cô muốn hấp dẫn hắn e rằng quá sớm

Bỗng truyền đến tiếng gõ cửa

“Vào đi” Thượng Quan Tân tiếp tục xem tài liệu không buồn ngẩng đầu lên nói

“Tấn, em hầm canh anh nếm thử đi” Khúc Nghiên tiến vào, mặc bộ sườn xám tôn lên được dáng người xinh đẹp, thấy Ngự Quân liền nhiệt tình nói với hắn: “Ngự Quân cũng đến nếm thử đi”

Thượng Quan Ngự Quân sớm đã thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt và ánh mắt không có ý tốt, không lạnh không nóng khước từ: “không cần, ba, con về phòng”

Thượng Quan Tấn gật đầu ngẩng lên nhìn con trai ra khỏi phòng mới nói với Khúc Nghiên: “bày đặt làm gì, em cũng trở về phòng đi”

Thượng Quan Tấn không phải là người ham mê sắc đẹp, khi kết hôn cùng hắn tuy rằng có giao dịch nhưng bà vẫn nghĩ Thượng Quan Tấn đam mê sắc đẹp của bà là chủ yếu

Nét mặt bà hiện lên tia trao phúng và chua xót, đàn ông cuối cùng vẫn giống nhau, một khi phụ nữ đã thuộc về họ thì bọn họ sẽ rời khỏi. Giống như 16 năm trước, người ấy làm cho bà mang thai rồi liền rời đi

Khi bà tiến tới cửa chuẩn bị rời đi, Thượng Quan Tấn đột nhiên lên tiếng: “Về sau việc này cứ để cho người giúp việc làm, hôn lễ tiến hành cả ngày em cũng mệt rồi nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ về phòng sau”

Khúc Nghiên ngạc nhiên trong nháy mắt, tựa hồ khó mà tin được câu nói kia của ông là quan tâm bà.

“Đã biết, Tấn” bà đóng cửa lại rời khỏi thư phòng

Đi ngang qua phong của con gái, bà nhẹ nhàng đặt tay trên nắm cửa

Bà muốn xem con gái đã thích ứng chưa, nhưng cô lại do dự vì không biết nên nói như thế nào

Ngay khi bà muốn rời đi, cánh cử đột nhiên mở, Linh Lung 1 tay cầm khăn tắm, 1 tay cầm nắm cửa, tựa như hiểu được sự bối rối trong mắt mẹ cô

Ngay lập tức Linh Lung tươi cười để đánh tan bối rối

“Mẹ, con vừa thấy bóng của người sau cánh cửa, có phải mẹ sợ sẽ đánh thức con hay không, con chưa có ngủ”. Linh Lung vội né sang: “Mẹ, vào trong đi”

Khúc Nghiên bước vào nhìn phòng của con gái hỏi: “con có thích không, là mẹ nói trang trí phòng màu hồng đó”

"Tốt lắm a!" Linh Lung vừa đứng ở trước gương chải tóc, vừa nhìn mẹ bên trong gương nói tiếp: "Phòng thực tinh xảo, con đoán bạn học của con đều phải ghen tỵ nổi điên!"

"Chuyện chuyển trường, Tấn...... Ba con...... Đều giúp con chuẩn bị tốt, ngày kia là có thể bắt đầu đi học. Nghe nói là trường học quý tộc rất có danh tiếng." Bởi vì không biết nên xưng hô Thượng Quan Tấn như thế nào ở trước mặt con gái mà không xấu hổ, Khúc Nghiên gục đầu xuống, không có nhìn con gái tươi cười ngọt ngào trong gương.

“Thật không? Không nghĩ ba nhanh như vậy đã lo xong thật tốt” Linh Lung biết rất rõ mẹ xấu hổ. Cô miễn cưỡng tươi cười, cô cẩn thận để không đụng chạm vào vấn đề làm cho mẹ cô xấu hổ. nếu không phải đã hiểu rõ mọi thứ, có thể cô cũng cười vui vẻ và thoải mái khi kêu Thượng Quang Tấn tiếng “ba”, và mẹ cô cũng không khó xử

“Linh Lung......” Khúc Nghiên muốn nói lại thôi, cẩn thận đánh giá con gái, “Con.....”

Linh Lung xoay người, “Có gì không?”

Khúc Nghiên nhìn trong mắt con gái ánh lên 1 tia do dự nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Trường hợp nào bà cũng đã từng trải qua, nhưng trước mặt con gái và lại không thể nói chuyện lưu loát được dù con gái chỉ mới 15 tuổi

“Mẹ có việc gì? Có việc gì muốn nói với con thì nói đi?” Linh Lung khó hiểu nhìn mẹ cô

“Con cảm thấy Thượng Quan Ngự Quân thế nào?”

Linh Lung lập tức hiểu được mục đích của mẹ cô, cho dù mẹ cô không nói cô cũng biết hắn không thể là đối tượng của cô. Che dấu dưới bộ mặt tươi cười của hắn là diện mạo gì cô cũng không muốn biết. Lại mỉm cười lần nữa, cô không suy nghĩ bình luận: “Thực nhã nhặn, điềm đạm, là người tốt, nhưng sao mẹ lại hỏi vậy?”

“Con thích nó sao? Ý mẹ là con có muốn nó làm anh của con không?” Khúc Nghiên cẩn thận hỏi

“Đúng vậy. Con có nói sẽ làm 1 người em gái tốt, chỉ hy vọng anh ấy cũng thích con làm em gái mình.”

“Tốt lắm!” Khúc Nghiên yên tâm, đứng lên, “Con cũng ngủ đi, mẹ về phòng đây.”

“Dạ! Mẹ ngủ ngon” Linh Lung nhu thuận đưa bà tới cửa

Vào thời gian trước, Linh Lung đã phát hiện mẹ cô rất mẫn cảm với chuyện của bà, không thể đối mặt với cô, nguyên nhân là ở cô, úc trước khi cô vừa sinh ra cha của cô đã bỏ rơi mẹ con cô, để lại cho mẹ cô cuộc sống nghèo khó và nhục nhã, không chồng mà lại có con. Mẹ cô rất muốn yêu thương cô nhưng lại không thể đối mặt với khuôn mặt tương tự cha cô mà không có chút oán hận

Linh Lung thở dài, vén rèm cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ trải bóng về phía xa……

Cô gái kia……

Thượng Quan Ngự Quân thấy “cô em gái mới” đứng trước cửa sổ hình bán nguyệt dài sát sàn trong phòng, cô gái đó mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, thân đứng lặng dưới ánh trăng, mái tóc đen xõa dài trải theo đường cong trên cơ thể (đoạn này ta chỉ hiểu sơ sơ nên có chém đó nha ^^)

Linh Lung…… thực là một cô gái bình thường, cũng không có kế thừa dung mạo xinh đẹp của mẹ, tầm thường đến độ người khác khó có thể nhớ được. Cho dù hôm nay đã thấy cô, cũng đã nói nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn không thể nhớ được bộ dáng của cô

Đột nhiên, xa xa cô quay đầu đi, biểu tình có chút giật mình. Phòng hắn và cô đều có 1 cửa sổ hình bán nguyệt gần như trong suốt (nguyên bản là hình tròn lớn gần như trong suốt, mà diễn tả ở trên lại nói là hình bán nguyệt potay.com), chỗ hắn có thể nhìn thấy cô và cô cũng có thể nhìn thấy hắn. Sau đó rất nhanh cô mỉm cười với hắn, gật nhẹ đầu, nụ cười đó thật lạ lẫm

Không biết điếu thuốc đã cháy gần hết lúc nào, làm phỏng tay hắn. Thượng Quan Ngự Quân dập tắt thuốc, sau đó xoay người vào trong phòng nhấn vào cái nút trên tường, chiếc rèm cửa sổ hoa lệ chậm rãi khép lại. Vào thời điểm cô mỉm cười với hắn, hắn không có biểu tình gì và cũng không có động tác nào đáp lại. Một cô gái mảnh khảnh, bình thường làm cho hắn ngay cả diện mạo của cô cũng không nhớ được (miệng nói không nhớ mà sao cứ đề cập tới wài dzị ta?)

3 năm sau (chớp mắt cái nhanh ghê chưa)

Một cô gái tóc dài lẳng lặng ngồi dựa vào cửa sổ cửa hàng Mc Donald’s. Cô thực sự là một cô gái bình thường, ngoại trừ đôi mắt bình tĩnh và hàng lông mi dài thì không còn gì hấp dẫn hơn trên người cô ấy, nhưng cô trông rất thản nhiên – tự đắc làm người khác không thể không chú ý đến. Không khí yên lặng nơi cô có chút không thích hợp với không khí náo nhiệt xung quanh, nhưng hai hình ảnh này vẫn cứ hòa hợp một cách thần kỳ

Hút 1 ngụm nước, cô vừa nâng tay sửa cái kính trên mặt vừa nhíu mày nghĩ

Bọn họ lại trễ sao? Cô nhìn ra ngã tư đường ngoài cửa sổ

“Linh Lung!” có vài nam nữ vọt vào Mc Donald’s lớn tiếng kêu cô

Linh Lung nhìn về phía họ, rồi mỉm cười: “các bạn trễ nha”

Đứng mũi chịu sào là Trân Châu bạn tốt nhất của Linh Lung, theo sau Trân Châu là bạn trai của cô, còn có Lâm Kiến Vũ

“Nói Trân Châu là đúng lắm, đều là cô lề mề đó, ra ngoài một xíu mà làm như đi thi hoa hậu, sửa soạn phiền phức lắm” Kiến Vũ cười nói

Trân Châu liếc hắn 1 cái thầm nghĩ sau này không bao giờ giúp hắn cua Linh Lung nữa xem hắn còn dám hãm hại cô nữa không

Sau khi 3 người gọi cơm xong, liền ngồi xuống bên cạnh Linh Lung. Trân Châu liền nói: “Sao nhìn cậu đột nhiên rất nghiêm túc? Đã đến lúc?”

“Đã đến lúc?” Linh Lung ko nói gì nhưng Kiến Vũ lại lên tiếng: “Lại nữa…… nghe nói cái lão Thượng Quan kia lại muốn tìm cho Linh Lung 1 đối tượng tốt”

“Linh Lung, sao cậu không nói gì?” 3 người nghiêm túc nhìn Linh Lung “nếu cậu quyết định 3 chúng tôi nhất định dốc hết sức tương trợ. Liền theo đúng ý cậu”

Linh Lung đùa giỡn với ống hút, khuôn mặt bình tĩnh nở ra nụ cười: “Cám ơn”

“Vậy là cậu quyết định chuyển ra ngoài?”

“Uh” Linh Lung nhẹ nhàng gật đầu: “Đại thể cứ như vậy mà tiến hành, bọn họ còn chưa biết mình đã gửi thư lên trường đại học, học bổng của trường đại học cũng đủ cho tiền học của mình, còn chút tiền thừa lại thuê 1 nhà trọ cũng không thành vấn đề. Trường hợp xấu nhất, mình còn một ít tiền để dành, cũng có thể làm thêm”

“Thực ra 4 người chúng ta thuê 1 nhà trọ có 3 phòng là lợi nhất. Vừa vặn chúng ta thi cùng 1 trường đại học, có thể cùng nhau ở chung 1 chỗ. Mình và a Tân 1 phòng, Linh lung và Kiến Vũ mỗi người ở một phòng” Trân Châu đề nghị: “tiền thuê nhà trọ chia làm 4, mỗi người đều có lợi hơn 1 chút”

“Đó không phải là một chủ ý tồi” Kiến Vũ gật đầu đồng ý: “4 người ở cùng 1 chỗ sẽ tiện chiếu cố lẫn nhau. Không biết là…… người mẹ quý tộc của Linh Lung có thể đồng ý hay không?”

“Đúng vậy, 1 cô gái… đúng là không tiện ở chung với quỷ phong lưu như cậu?”

“Này, cậu cũng không cần quá kiêu ngạo nha, cậu và Ngô Tân không phải cũng ở chung sao?"

“Mình và Ngô Tân đã đính hôn, đợi cho học xong đại học sẽ kết hôn”

Ngô Tân và Linh Lung nhìn nhau, hai người đều bất đắc dĩ cười khổ, 2 người kia cứ ở cùng 1 chỗ liền sẽ ầm ỹ

“Được rồi, Linh Lung cậu cho rằng như vậy được không?” Ngô Tân hỏi

“Mình có cái gì lo lắng” Linh Lung cười nói, những người bạn này cô đã quen từ trước khi vào Thượng Quan gia rồi: “Nhưng bây giờ mình còn chưa chuyển ra được, mình chưa nói với họ nói chuyện này. Mặc dù… nhất định chuyển ra ngoài về sau không liên quan với nhau, nhưng dù sao mẹ mình ở Thượng Quan gia, mình không muốn làm cho bà khó xử”

Kỳ thực Linh Lung nghĩ không ra cô muốn chuyển ra khỏi Thượng Quan gia sẽ có gì cản trở, dù sao cô cũng chỉ là con riêng, Thượng Quan Tấn kỳ thực không có lý do gì muốn giữ cô. Nhưng mà, sau 3 năm bố thí, hắn có thể muốn cô lấy hôn nhân trả lại hay không? Mẹ cô sẽ không phản đối ý đó, mẹ cô rất mong gả được cô vào gia đình giàu có - quyền thế để củng cố địa vị chính mình. Hiện tại rời khỏi Thượng Quan gia 1 chỗ dựa vững chắc như vậy, về sau tất cả đều dựa vào chính mình, mẹ cô có thể nghĩ cô quá ngu dốt hay ko?

“Về sau, Linh Lung, nếu cậu thật sự độc lập như lời cậu nói, chỉ sợ rằng sẽ chịu rất nhiều khổ sở” Ngô Tân nhẹ nhàng nhắc nhở

“Cậu đang nói cái gì! Nếu Linh Lung ko chuyển ra như lời nói, tương lai mới là chịu khổ. Cậu muốn cô ấy gả cho 1 ông lão có tiền, bị lợi dụng sao?” Trân Châu liếc mắt nhìn Ngô Tân trừng trừng

“Đúng” Linh Lung đồng ý: “Thượng Quan Tấn là 1 thương nhân, sẽ không làm chuyện lỗ vốn. Ông ấy nuôi mình 3 năm, tốt bụng cho mình 1 cái họ, mình không biết trả ông ấy thế nào. Nếu ông ấy thật sự yêu cầu mình lấy hôn nhân báo đáp ông ấy, mình không có lý do gì để cự tuyệt. đó là lý do mình muốn chuyển đi khi vừa đủ 18t, cho dù sau này sẽ chịu khổ, cũng hơn là sau này mất đi sự tự do, cả ngày bị nhốt trong biệt thự xa hoa ko tự đứng lên được”

“Vậy cậu tính nói như thế nào với Thượng Quan Tấn?” Kiến Vũ do dự 1 lúc lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi

Linh Lung ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ nói: “Mình cũng không biết”

Mercedes Benz vốn chạy trên đường với tốc độ khá nhanh, nhưng giờ khắc này lại kẹt trong dòng xe cộ đông đúc trong thành thị. Tài xế ngồi đối diện với chủ nhân phía sau càng thêm lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể chuyển động chậm chạp như ốc sên. Ai! Thời điểm tan tầm.

Thượng Quan Ngự Quân buông xấp tài liệu công ty xuống, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh trong suốt nhìn dòng người qua lại thật náo nhiệt phía ngoài xe dường như khác với không gian tồn tại của hắn

Một năm trước, cha hắn giao lại quyền hành ở công ty cho hắn, còn ông thối lui về phía sau hậu trường. Nếu không phải vì bệnh tim tái phát, cha hắn làm sao chịu để lại quyền hành trong công ty sớm vậy. Trên hội đồng quản trị cũng không ai dám phản đối, có thể thấy được ngày thường cha hắn bá đạo cỡ nào.

Ngay từ lúc tiếp quản công ty, hắn đã có thể hiểu được vì sao cha hắn lãnh khốc, cũng mới hiểu được nhờ như vậy cha hắn mới có thể trở thành bá chủ trong ngành thương mại. Hắn biết cha hắn để hắn tùy ý thay đổi, trở nên giống như ông ấy lãnh khốc tàn nhẫn, đối với ngươi thân cận nhất cũng phải đề phòng. Hắn là con của ông, dòng máu chảy trong người cũng là của ông, ở trong ánh mắt phức tạp của cha hắn, hắn cảm giác được khí phách bị kiềm nén càng ngày càng thoát khỏi chiếc mặt nạ ôn hòa của mình.

“Tiên sinh” tài xế phía trước xoay đầu lại, “cô gái ngồi dựa vào cửa sổ Mc Donald’s kia… hình như là tiểu thư”

Thượng Quan Ngự Quân hờ hững nhìn theo hướng tài xế chỉ. Trong lúc nhất thời hắn không dám khẳng định đó có phải là Thượng Quan Linh Lung không. Ba năm qua cô cơ hồ không lưu lại ấn tượng gì trong tâm trí hắn, hắn cho rằng cô là 1 cô gái mảnh khảnh có mái tóc dài đen nhánh, nhưng khi thấy cô mỉm cười hắn mới xác định đúng là cô

Đột nhiên, Thượng Quan Ngự Quân phá lệ lên tiếng: “Anh cảm thấy tiểu thư là người như thế nào?”

Tài xế ngạc nhiên trong chốc lát, rồi trả lời: “Cô chủ… thực là 1 cô gái ngọt ngào, đối đãi với người hầu thực tốt, rất dễ gần”

“Ngọt ngào?”

“Vâng, đặc biệt khi tiểu thư cười thật ngọt ngào làm người khác không thể không thương yêu” tài xế cười nói

Thượng Quan Ngự Quân lạnh lùng nhếch nhẹ môi, cô không phải ngọt ngào như vậy. Dưới nụ cười dịu dàng của cô là cơ trí mà không thể dùng từ ngọt hình dung được.

Kéo trí nhớ về ba năm trước, khi Khúc Nghiên vừa vào Thượng Quan gia, người hầu đối với mẹ con cô mặc dù không phải là khi dễ nhưng cũng không hề thân thiện, nói chung là xem nhẹ họ không có chỗ dựa vững chắc. Hắn cùng ba biết rõ tình cảnh họ nhưng cũng không có để ý tới, chỉ thờ ơ đối đãi. Nhưng thấm thoát, tất cả người hầu đều qua lại tốt với Thượng Quan Linh Lung.

Lúc ấy hắn không có để ý, hiện tại đột nhiên nhớ tới mới thấy Thượng Quan Linh Lung không phải ngây ngô chân chất như vậy.

Đột nhiên hắn nhớ tới đêm đầu tiên nhìn cô ở cửa sổ trong suốt hình bán nguyệt, thân hình gầy gò của cô đứng lặng dưới ánh trăng trông thật cứng cỏi, trong mắt tràn ngập sự chính chắn, lành lạnh nói không nên lời. Khi quay lại, trong mắt có chút kinh ngạc, khuôn mặt mang nét tươi cười nhợt nhạt không hề phòng bị, nụ cười đó không hề ngọt ngào, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự khác biệt trong ánh mắt

Vốn nghĩ cô bình thường làm cho hắn xem nhẹ, nhưng ko có nghĩ trong lần đối mặt tích tắc đó cô đã lưu lại trong trí nhớ nhợt nhạt của hắn

Dù là cái nhìn chăm chú rất ngắn ngủim nhưng biểu tình than mật giữa cô và bạn cũng khiến hắn thấy chính mình thật lạnh lung.

“Tiên sinh” tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của Thượng Quan Ngự Quân: “Phía trước là đèn xanh chúng ta có cần chờ tiểu thư cùng về”

Hắn hoàn hồn lại, liếc mắt nhìn cô bên cạnh bạn, cuối đầu cầm lấy tài liệu tiếp tục coi

“Không cần, lái xe đi” thanh âm bình thản, che giấu tất cả cảm xúc nãy giờ trong đó

Tài xế do dự nhìn Thượng Quan Ngự Quân qua kính chiếu hậu, liền tăng tốc, nhấn ga đi tiếp.

Linh Lung nghĩ, nên nói trước cho mẹ cô quyết định muốn chuyển đi ra ngoài của cô, rồi sau đó lại cảm thấy với tính cách của mẹ cô chắc chắn sẽ lại hô to gọi nhỏ và mắng cô bị điên. Như thế chi bằng nói trước mặt Thượng Quan Tấn, cho dù mẹ có muốn mắng cô, cũng sẽ nể mặt hắn mà kiềm chế bớt một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định nói trong bữa tối.

“Cái gì?” đúng như cô dự đoán ngạc nhiên nhất là mẹ cô.

Khúc Nghiên kinh ngạc trừng mắt nhìn con gái của mình, “Con muốn chuyển đi ra ngoài? Chuyển đi nơi nào?”

“Con và mấy người bạn học dự định chuyển đến nhà trọ, cách trường học không xa lắm.” Linh Lung điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.

“Trong nhà có tài xế, mỗi ngày có thể đưa con đến trường. Một mình con đi ra ngoài, ăn ở đều phải tự mình lo liệu, trong nhà có người hầu hầu hạ con.”

Linh Lung buông chén không xuống, bên cạnh lập tức có người hầu tiến lên lấy thêm cơm cho cô, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Chờ người hầu đem bát đũa trước mặt đi, cô mới ngẩng đầu lên, như ko để ý tới thái độ của mẹ, lại nhìn thẳng Thượng Quan Tấn nói:

“Con đã đủ mười tám tuổi, đã đến lúc cần tự lập, cho nên con muốn chuyển ra ngoài, ở chung với bạn cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Thượng Quan Tấn cũng buông bát đũa, kinh ngạc phát hiện cô gái trước mắt lại có ánh mắt sắc bén như vậy. Ông hiểu rõ đối tượng cô muối nói là ông, chứ không phải mẹ của cô.

“Xem ra non đã quyết định.” Thượng Quan Tấn cũng không hề chậm trễ nhìn thẳng cô, vừa xem đã hiểu cách nắm Linh Lung trong lòng bàn tay mình. Gừng càng già càng cay, ông đã biết nguyên nhân vì sao cô vội vã muốn chuyển ra ngoài.

“Ở chung với bạn trai sao?”

Ông vừa nói dứt lời, Khúc Nghiên liền hít một hơi hỏi: “Ai? Chàng trai đó là ai?”

“Chúng con phân phòng ra ở, hơn nữa ở cùng còn có 1 cô gái.”

Linh Lung ảo não khi bị ông hỏi trực tiếp, ông hiển nhiên biết nhắc tới vấn đề này, mẹ cô càng ngăn cản nghiêm trọng hơn.

“Oh? Cho nên, không phải bởi vì chuyện bạn trai?” Thượng Quan Tấn không có biểu tình, nhưng lại chờ đợi cô rơi vào bẫy của ông vì những lời nói của chính mình.

“Con còn chưa có bạn trai, con chỉ muốn chuyển ra ngoài, đi học thuận tiện hơn, cũng có thể rèn luyện chính mình, không phải bởi vì chuyện bạn trai.” Linh Lung có dự cảm ko tốt, cảm thấy đề tài này là Thượng Quan Tấn cố ý dẫn cô thảo luận.

“Linh Lung cũng vừa đủ tuổi, nên có bạn trai.” Thượng Quan Tấn mỉm cười: “Trước nên tìm bạn trai, rồi hãy bàn lại chuyện chuyển ra ngoài sau, lúc đó chuyển đi ra ngoài cũng có người gần gũi thường xuyên chăm sóc, chúng ta mới có thể yên tâm.”

Trái tim Linh Lung “đông” chìm xuống, “Con còn chưa muốn......”

“Ba con nói không sai, một mình con chuyển ra ngoài, chúng ta cũng không yên tâm.” Khúc Nghiên hung hăng trừng mắt liếc con gái một cái, làm cho Linh Lung nuốt xuống những lời muốn nói.

“Ngự Quân, con cũng biết nhiều người trong giới làm ăn, hãy giới thiệu cho Linh Lung 1 người thích hợp!” Khúc Nghiên sợ còn có biến cố, lập tức đưa ra quyết định.

Linh Lung nhìn thấy chính mình bị sắp đặt, không khỏi hối hận mình thật khờ khạo, tưởng rằng mình kiên trì, Thượng Quan Tấn muốn giữ cũng không có biện pháp. Nhưng cô rốt cuộc vẫn không ngờ được thủ đoạn của Thượng Quan Tấn, hơn nữa lại có mẹ cô đồng tình, chính mình dù một trăm năm cũng đừng mong rời khỏi Thượng Quan gia! Nghe mẹ mình vội vàng tìm cho mình một người bạn trai, cô đột nhiên chuyển tầm mắt qua người Thượng Quan Ngự Quân.

Mọi người đều dừng tầm mắt trên người Thượng Quan Ngự Quân, hắn chỉ rất bình tĩnh ngẩng đầu liếc Linh Lung nói: “Con sẽ lưu ý.”

Linh Lung sửng sốt, khi hắn nói chuyện với cô, ánh mắt tựa hồ buồn bã, hình như ám chỉ cho cô điều gì đó.

Cô vốn đang muốn nói thêm, nhưng lại nuốt xuống lần nữa.

“Lão gia, tới giờ uống thuốc rồi.” Thím Trữ giúp việc nhắc nhở Thượng Quan Tấn.

“Uh, đưa thuốc và nước đến thư phòng cho tôi.” Nói xong, hắn liền chống gậy chậm rãi bước lên cầu thang.

Khúc Nghiên thấy thế, cũng đi đến giúp đỡ Thượng Quan Tấn đang dần khuất ở lối rẽ trên lầu, chỉ còn lại Linh Lung cùng Thượng Quan Ngự Quân lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

Linh Lung ngẩng đầu lên, phức tạp nhìn Thượng Quan Ngự Quân, không hề ngụy trang vẻ ngoài thân thiện, mà trực tiếp hỏi hắn: “Vừa rồi anh muốn nói gì với em, phải không?”

Thượng Quan Ngự Quân châm một điếu thuốc, đứng dậy đi đến trước cửa sổ.

Trái tim Linh Lung đột nhiên động, cổ họng có phần khô ráo. Yên tĩnh một cách bất thường lại ở trong phòng với hắn, làm cho cô có phần khó chịu. Ba năm qua, hắn lạnh nhạt với cô làm cho cô an tâm, bọn họ mặc dù ở trong cùng 1 mái nhà nhưng lại như hai đường thẳng song song, không cùng xuất hiện.

“Em quá ngây thơ rồi.” Thanh âm hắn trầm thấp lại có làm xúc, làm cho người ta không thể phân rõ tâm tình của hắn. Thanh âm vang vọng trong đại sảnh vắng lặng, bất ngờ làm cho bầu không khí quanh bọn họ lúc đó càng thêm thần bí, “Cha tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì không có ích.”

Cô cũng đứng lên, phẫn nộ làm cho cô xiết chặt nắm tay: “Em có thể dùng phương thức khác trả lại, nhưng không phải là hôn nhân của em!”

Thượng Quan Ngự Quân bất đắc dĩ nhìn cô, tựa hồ không hiểu sự kiên trì với “hôn nhân” của cô.

“Kỳ thật chuyện này đối với em cũng không có gì không tốt, dù sao tình yêu chỉ có thể duy trì trong 1 thời gian ngắn, cuộc sống sung túc mới là điều mà bao nhiêu người thèm muốn. Em có cơ hội này, cố gắng đừng mù quáng.”

Linh Lung không cam tâm khuất phục: “Em muốn không chỉ là hôn nhân, em muốn là tự do. Em muốn có quyền tự do lựa chọn.”

“Rõ ràng mẹ của em không nghĩ vậy.”

“Đây là châm chọc sao?” Chẳng lẽ từ ba năm trước khi mẹ con cô đến đây, hắn đã hận họ, che dấu suốt ba năm đến bây giời mới có cơ hội chế nhạo cô?

“Không phải.” Thanh âm thực cứng nhắc, âm điệu không hề chế nhạo cũng không có giả tạo. Hắn không cần làm cho tâm tình không tốt của cô thêm phiền chán.

Thượng Quan Ngự Quân quan sát Linh Lung, cô gái này có 1 nụ cười dịu dàng và vẫn còn quá trẻ tuổi, trong long không chịu được những lời nói công kích. Nhưng nhìn cô rất nhanh trấn tĩnh, đã thể hiện rõ sự thông minh. Chờ cô lại ngẩng đầu, trên khuôn mặt đã bình tĩnh lại.

“Anh sẽ giúp em chứ?” Linh Lung nhỏ giọng hỏi, toát ra một tia cầu xin.

Giúp cô? Thượng Quan Ngự Quân liếc qua cô với ánh mắt lành lạnh. Hắn không có lý do gì để giúp cô, dựa theo tính hắn ngày thường, sớm đã cự tuyệt. Vậy mà nụ cười nhạt của cô đối với hắn dưới ánh trăng lại làm hắn do dự một lúc lâu.

“Anh sẽ giúp em chứ?” Linh Lung hỏi lại, đến gần thêm 1 bước.

“Không biết.” Hắn lạnh lùng trả lời, không muốn nhìn nét mặt của cô, mặc cho hai chữ lạnh như băng quanh quẩn trong đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status