Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân

Chương 54: Hội diễn văn nghệ 1 – 6 (3)


Chu Quốc Cường rất ít khi đến cửa hàng mậu dịch. Lần cuối cùng đến đây đã là mấy năm trước, cùng vợ đi mua quà đầy năm cho con trai chú Ba, hiếm khi có một lần, ông đi xem hết các nơi.

Dạo một vòng qua quầy bán ti vi, lúc đó chỉ có ba nhãn hiệu: “Gấu trúc”, “Cầu vồng” và “Khang giai”, trong đó ti vi “Gấu mèo” đen trắng chất lượng tốt nhất cũng đắt hơn.

Chu Quốc Cường nhìn giá niêm yết. Buôn bán mấy tháng, trong túi có nhiều tiền hơn, ông không cảm thấy giá tiền quá đắt như trước. Nhưng một cái ti vi 14 inch hơn hai trăm nguyên cũng khiến ông thấy líu lưỡi .

Sau khi sửa lại nhà phải mua một cái ti vi, Chu Quốc Cường nghĩ thầm.

Là chủ gia đình hay là một người cha, ông đều thấy xấu hổ vì con mình không được bằng bạn bằng bè. Mấy anh em trong nhà điều kiện khá hơn ông đã khiến trong lòng ông chua xót. Nhưng cảm xúc này ông rất ít khi để lộ, dù trước mặt vợ cũng chưa từng nhắc đến.

Thực ra, có ai không muốn con mình sống cuộc sống tốt đẹp hơn? Đại Bảo Tiểu Bảo cả ngày mè nheo đòi xem ti vi, trước mặt ông mắng các con nhưng sau lưng thì tự trách mình. Ông cũng muốn đáp ứng yêu cầu của con nhưng không có tiền không làm nên trò trống gì.

Ba tháng qua, tiền lãi từ bán thịt lợn dần đi vào quỹ đạo, càng ngày càng có nhiều khách quen, kiếm được nhiều tiền hơn khiến ông rất có lòng tin với tương lai. Cứ chờ xem, các con của ba, cùng lắm là sang năm, ba sẽ mua ti vi.

Chu Quốc Cường yên lặng hạ quyết tâm liếc nhìn lần cuối cùng rồi kéo Chu Tiểu Vân sang hàng khác.

Trước nhìn giá treo đồ cực lớn, Chu Quốc Cường liếc mắt chọn trúng một cái áo sơ mi, cổ cồn trắng dài tay nhìn rất đẹp, nhìn giá tiền. Trời ạ, bốn mươi nguyên!

Chu Quốc Cường lập tức bỏ đi ý định bảo nhân viên lấy cho mình xem, lại sang quầy bán đồ nữ.

Lúc này trang phục mùa hè đã có mặt trên thị trường, các loại váy áo màu sắc rực rỡ, áo cộc tay, quần dài, váy ngắn, quần soóc, Chu Quốc Cường vốn định mua tặng vợ một thứ gì đó, đáng tiếc nhìn thấy giá toàn quá cao. Tuy trong người riêng có tám mươi nguyên, nhưng Chu Quốc Cường chưa quên mục đích quan trọng nhất là mua cho con gái một bộ thật đẹp, đành chờ xem còn thừa bao nhiêu rồi tính.

Vì thế, hai cha con vừa đi vừa ngắm, bước vào quầy bán đồ trẻ con ở tầng hai.

Đằng sau quầy treo không ít váy áo trẻ con. Chu Quốc Cường nhìn trúng một cái váy màu đỏ tươi, viền ren trắng, bảo con nhìn xem có thích không.

Chu Tiểu Vân nhìn rồi lắc đầu: “Ba ba, bộ này loè loẹt quá, mặc mùa hè nhìn đã thấy nóng. Đi tìm một bộ màu trắng đẹp hơn! Con thấy bộ kia màu xanh nhạt, điểm hoa trắng rất đẹp.”

Chu Tiểu Vân vừa nhìn đã thích cái váy này. Màu sắc nhã nhặn là màu cô thích, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng ưu điểm là đường may chắc chắn, mặc trong trường hợp nào cũng không đến mức thất lễ.

Chu Quốc Cường bảo nhân viên lấy xuống để Chu Tiểu Vân mặc thử. Chu Tiểu Vân đứng sau quầy bán cao hơn một thước thay đồ, may mà tuổi còn nhỏ nên không sao, nhưng trong lòng vẫn thấy không được tự nhiên.

Thay váy xong, Chu Tiểu Vân ngại ngùng đi ra đứng trước mặt cha, Chu Quốc Cường nhất thời thấy trước mắt sáng ngời.

Chu Tiểu Vân ít khi được mặc quần áo mới, mặc chiếc váy màu xanh này, xinh xắn đáng yêu như một bông hoa nhỏ khiến người ta yêu mến, ngay cả nhân viên bán hàng cũng khen rất đẹp.

Chu Quốc Cường hỏi giá, hai mươi tám! Hơi đắt, nhưng sờ vải mềm mại nhìn qua rất tốt, đường may tinh xảo, gấu váy còn thêu hoa trông lịch sự, tao nhã. Ông không có biết giá cả lắm cũng thấy nó đáng giá này.

Chu Quốc Cường trả tiền xong lại mua cho con gái một đôi giày. Chu Tiểu Vân biết ý chọn một đôi xăng-đan màu trắng, chỉ mấy nguyên, là đôi rẻ nhất trong tủ.

Được rồi, đại công cáo thành. Chu Quốc Cường sờ số tiền còn dư trong túi, dằn lòng mua cho Đại Bảo mua một bộ thể thao và quần đùi, co dãn tốt thích hợp cho Đại Bảo hiếu động mặc mùa hè. Nghĩ lại, còn mua thêm đồ cho Tiểu Bảo, Nhị Nha mỗi đứa một đôi xăng đan. Con cái là bảo bối trong lòng cha mẹ mà!

Cuối cùng xuống lầu một, mua cho vợ một cái áo sơ mi cộc tay bằng sợi tổng hợp, là loại mỏng mát mà Triệu Ngọc Trân thích từ lâu.

Mua xong đồ đã là giữa trưa, Chu Quốc Cường thấy con gái đói bụng, nên dẫn con đến một quán ăn nhỏ cạnh cửa hàng mậu dịch, gọi hai phần cơm rồi hỏi con muốn ăn gì.

Chu Tiểu Vân biết rõ hôm nay Chu Quốc Cường đã tiêu khá nhiều tiền, tiền tiêu hôm nay là cha mẹ vất vả một tháng trời. Cô nhìn đồ ăn, không dám chọn món đắt, vội nói: “Ba ba, cho con khoai tây xào đi, con thích nhất mon này.”

Chu Quốc Cường hơi chua xót, theo ý con gọi khoai tây xào, thấy con ăn rất ngon mới thoáng được an ủi một chút.

Về tới nhà, bọn trẻ đứa nào cũng có đồ mới nên vui lắm. Đại Bảo mặc ngay bộ thể thao lên người, xoay qua xoay lại trước gương mấy lần, không cần nói cũng biết cực kỳ thích. Tiểu Bảo và Nhị Nha cũng đi giày mới, nhìn rất xinh.

Chu Tiểu Vân cất giày và váy mới vào tủ, đợi đến ngày đi thi mới mặc. Cô ở trong phòng tiếp tục luyện thổi kèn ác-mô-ni-ca . Nếu cha mẹ đã biết thì cô không cần giấu giếm nữa, ở nhà luyện tập. Tiếng kèn du dương hấp dẫn mấy đứa trẻ, xúm vào ngồi nghe, dù hiểu hay không thì cũng thấy rất êm tai.

Triệu Ngọc Trân không ngờ chồng còn mua đồ cho mình, một bên càu nhàu chồng xài tiền hoang phí, một bên vui vẻ mặc thử áo mới. Soi gương thấy mình vẫn còn trẻ đẹp, bà không ngăn nổi nở nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status