Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 104: Trương Sâm đến Triệu gia


Edit: Thiên Âm

Từ lúc Triệu Nguyệt Cầm đưa ra quyết định, người Triệu gia lập tức đến trương gia thông báo, khiến đám người Trương gia bị chọc tức, Ngô thị còn nói thẳng, nào có chuyện mới kết hôn một năm, vừa mới sinh con xong là đã muốn hòa ly rồi, đây đúng là chuyện cực kỳ vô lý, còn có cho nhà họ mặt mũi nữa không.

Người Triệu gia càng tức giận hơn, nói như thế chẳng khác nào nhà họ vì để ý Trương gia mà gả con gái sang. Vì vậy Triệu gia không ai nhịn được đều động thủ đánh nhau, đương nhiên trương gia không phải là đối thủ của Triệu gia, dần rơi vào thế hạ phong, cuối cùng đám người đó xin tha thứ nên Triệu gia mới ngừng tay.

Có điều, Ngô thị và Trương đồ tể vẫn không có đáp ứng cho hai người hòa ly, thứ nhất Ngô thị coi trọng tiền tài của nhà Triệu Tín Lương, thứ hai Ngô thị là một người rất ưa sĩ diện, lại sợ chuyện Nguyệt Cầm tự mình sinh con truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến mặt mũi Trương gia, hơn nữa Trương gia là một hộ từ bên ngoài chuyển đến, sợ rằng về sau khó đặt chân tại Triệu gia thôn này.

Người Triệu gia mặc dù đã quậy một trận, nhưng Trương gia bên kia vẫn không đồng ý, làm bọn họ không khỏi nóng nảy à, thầm nghĩ bây giờ Triệu Nguyệt Cầm đang ở nhà mẹ đẻ điều dưỡng, cũng không sợ sẽ về lại Trương gia bên kia để chịu khổ, cho dù Trương gia bên kia có đến đây nhận lại con dâu thì người nhà mẹ đẻ quyết không cho dẫn đi dễ dàng thế được.

Dù sao việc này lỗi sai chính là lỗi của nhà chồng, Triệu Nguyệt Cầm một lỗi cũng không có, dù có truyền ra ngoài thì mọi người vẫn rất đồng tình với cách làm này, cũng không có ai chỉ trích được Triệu Nguyệt Cầm.

Mấy ngày qua, sức khỏe của Triệu Nguyệt Cầm dần hồi phục lại, chẳng qua ở Trương gia quá lâu lại ăn không ít khổ, cho nên tinh thần vẫn chưa được tốt lắm, cũng không dám nói chuyện.

Hơn nữa đối đáp với người ngoài rất có lễ phép, đối với đứa con mới sinh của mình chăm sóc cực kỳ cẩn thận, Phương thị thấy Triệu Nguyệt Cầm thương con, trong lòng ngày càng mâu thuẫn, theo lý thuyết đây là con cháu Trương gia, đợi lúc Triệu Nguyệt Cầm và Trương Sâm hòa ly, đứa bé này phải trả lại cho Trương gia, sợ rằng đến lúc đó, Nguyệt Cầm sẽ không nỡ rời xa con mình đi? Nhìn bộ dáng Nguyệt Cầm vui vẻ ngồi chơi với con gái, khi rời xa rồi không biết sẽ đau lòng đến mức nào đây.

Nghĩ đến điều này, Phương thị chỉ muốn thay vì đau dài không bằng đau ngắn, nên cùng Triệu Nguyệt Cầm nói chuyện thẳng thắn với nhau: “Con gái à, mẹ biết đứa bé này là con dùng cả nửa sinh mạng của mình để đổi lấy, hơn nữa chẳng có người mẹ nào mà không yêu con mình cả, con cũng là báu vật quý nhất của mẹ…Chỉ là, tình hình bây giờ rất cam go, chuyện của con với Trương gia kia đã vỡ lở ra, mẹ và mọi người nhất định sẽ chiến đấu vì con, cho đến khi con và tiểu tử kia hòa ly thành công mới thôi, mẹ sẽ không để cho con quay lại cái nơi quỷ quái không thấy ánh mặt trời đó đâu. Cho nên…đứa bé này, phải đưa trả nó cho nhà người ta, Nguyệt Cầm à, mẹ nói câu này, con không thích thì đứng nghe, ‘đau dài không bằng đau ngắn’, chờ sau khi làm đầy tháng cho nó rồi thì cũng nên đưa nó về bên nhà kia, đỡ cho con và nó ở với nhau một thời gian dài, sẽ sinh ra luyến tiếc…”

Triệu Nguyệt Cầm mím chặc đôi môi không nói chuyện, chỉ nhìn con mình, vuốt mặt nó.

Phương thị thấy bộ dáng này của con gái, cũng rất sốt ruột, liên tục trấn an nói: “Con năm nay mới mười sáu, tuổi cũng không lớn, chờ sau khi con khỏe lại rồi, mẹ nhất định sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt, lần này cha mẹ sẽ chọn một cách kỹ càng, sẽ chọn một người thật tốt xứng đáng làm chồng con, cho nên hãy buông đứa bé này ra, có nó con sẽ khó mà đi thêm bước nữa, còn có một mình con sẽ không thể nào nuôi nó tốt đâu vả lại chuyện này cũng không dễ dàng gì, nếu con yêu thích hài tử thì chờ sau khi sức khỏe tốt rồi, sau đó lại sinh thêm một đứa khác, con còn trẻ mà…”

“Mẹ...” Triệu Nguyệt Cầm hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn bà, “Con không bỏ được con bé…Con bé còn nhỏ như vậy, vừa mới mở mắt chỉ thấy được quang cảnh mới này, con thương nó…Mẹ, con tân tân khổ khổ sinh ra con bé, nó là đứa con mà con thà để mình đau chết để sinh ra, con thương nó, mẹ đừng đem con bé đi được không, đừng đem con của con về Trương gia mà, nó sẽ chịu khổ giống con mất.”

“Con bé chỉ là một đứa bé gái... Không phải là một đứa con trai, mẹ chồng nhất định sẽ không thương…Mẹ, con không nỡ.” Triệu Nguyệt Cầm ghé vào đầu vai của Phương thị khóc, đứa trẻ trong lòng dường như cảm nhận được sự bi ai của mẫu thân, oa oa khóc rống lên.

Phương thị rơi nước mắt, mắt đỏ hoe, mấy ngày nay bà khóc rất nhiều nên mắt sưng lên rất lớn.

Triệu Nguyệt Cầm vội vàng lau nước mắt, sau đó ôm con gái vào lòng dỗ nín, Phương thị thấy thế rất đau lòng, tâm như bị ai đó nhéo một cái.

Tạm thời bà không nhắc đến chuyện trả hài tử với Triệu Nguyệt Cầm nữa, thứ nhất thân thể của con gái bà hiện tại rất yếu, tâm tình không tốt để tiếp nhận sự thật khốc liệt này, thứ hai đứa bé này mặc dù chảy trong mình huyết thống của Trương gia, nhưng nó cũng là cháu ngoại của bà, là đứa con do con gái bà sinh, nếu bà kiên quyết đưa nó về Trương gia, nói không chừng cũng sẽ phải chịu khổ, không bởi vì mẹ của nó đã hòa ly với cha nó, mà bà nội nếu thấy nó, không chừng sẽ nhớ đến con gái của bà mà nghiến răng nghiến lợi, khẳng định vị bà nội kia sẽ hành hạ cháu gái mình cho hả giận.

Còn nữa...

Nếu Trương Sâm tái giá, mẹ kế vô lương, số phận của đứa bé sẽ kham ưu đến mức nào, còn nếu nhà bà đem đứa bé về bên đó đồng thời cắt đứt quan hệ với bên đó, không phải là đẩy nó vào trong óố lửa sao, đây cũng là nghiệp chướng à.

Phương thị bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, cuối cùng nắm chặt tay Triệu Nguyệt Cầm an ủi: “Hảo, hảo, hảo, chúng ta tạm thời không đề cập đến vấn đề này, bây giờ con nên điều dưỡng thân thể lại cho tốt, con của con cũng chính là người nhà của chúng ta, là bảo bối trong nhà, mọi người đều rất thương nó, con đừng có buồn.”

Triệu Nguyệt Cầm cốn nén không cho nước mắt rơi, nặng nề mà gật đầu, sau đó vui mừng nhìn con gái đang ngủ trong lòng.

Hôm nay đã là ngày mười bảy tháng mười, Triệu Nguyệt Cầm trở lại nhà mẹ đẻ đã là ngày thứ tư, trong Triệu gia bảo trì một sự yên tĩnh lạ thường, nhưng hôm nay Trương Sâm đăng môn đến Triệu gia còn mang theo một phần lễ thật lớn.

Triệu Tương Nghi đứng ở trong sân nhìn thấy Trương Sâm, lập tức nhớ lại ngày mười ba hôm đó, liền khom lưng nhặt một hòn đá ném hắn, Trương Sâm thấy Triệu Tương Nghi là sợ, vội né tránh.

Thấy mình ném không trúng, Triệu Tương Nghi không khỏi tức giận, nhặt một cục đá khác, không suy nghĩ mà ném vào Trương Sâm tiếp.

Miệng còn mắng: “Đi ra ngoài, cửa nhà ta rất quý đó.”

Trong nhà mọi người đều nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không biết có chuyện gì nên đi ra ngoài xem, vụ thu năm nay thu hoạch cũng rất tốt, cho nên cả nhà bắt đầu sống một cuộc sống nông nhàn [thời gian rãnh rỗi sau vụ mùa], sản phẩm thu hoạch đều cất trữ lại, cho nên người ở nhà cũng rất nhiều.

Triệu Tín Lương và Triệu lão nhị thấy người đến là Trương Sâm, nên rất tức giận quát hắn: “Ngươi còn mặt mũi mà đến đây nữa ư, không sợ bọn ta lột da ngươi sao.”

Trương Sâm nghe thế, sợ hãi đứng ở một bên, sau đó mới bình tĩnh lại, run sợ đem lễ vật trong tay giơ ra phía trước, ý bảo mọi người vui lòng nhận cho.

Triệu lão gia tử cầm đòn gánh trong tay vọt tới, nhắm ngay Trương Sâm đánh tới, Trương Sâm giống như một con chuột chạy trốn khắp một vòng sân, mọi người nhìn thấy cảnh ấy đều cười đầy khoái ý.

Phương thị bảo mọi người dừng tay: “Đánh loại người như vậy không sợ làm bẩn tay sao, không đáng đâu, ông dừng tay đi, còn ngươi cũng đừng có đến đây, mặc kệ các ngươi có cố gắng đến thế nào đi nữa, thì nhà ta và nhà ngươi cũng chẳng còn quan hệ gì đâu, mau cút.”

“Cha, mẹ…cầu hai người cho con gặp Nguyệt Cầm đi, để con nói với Nguyệt Cầm vài đôi câu, có thể đây cũng không phải là ý muốn của nàng mà là ý muốn của gia đình cũng nên…Cha, mẹ, xin hai người hãy thương xót, để con thăm Nguyệt Cầm đi, con lo lắng cho nàng…” Trương Sâm bất mãn nói.

Phương thị cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất trong năm mà bà đã nghe.

“Mọi người nói xem, lời này nếu như thốt ra lúc nhà chúng ta không rõ chuyện gì đang diễn ra, không chừng chúng ta còn cảm kích hắn yêu thương Nguyệt Cầm à.’ Phương thị giễu cợt nói, “Ta phi ngươi bớt ở trước mặt bọn ta mà giả mù sa mưa [vờ vĩnh] đi, nhà các ngươi còn muốn biết bộ dáng Nguyệt Cầm bây giờ có thê thảm không à, cả nhà bọn ta đều rất hối hận, sao lại có thể gả Nguyệt Cầm đến nhà ngươi chứ, cho các ngươi chà đạp, đánh mắng miễn phí, mau cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Cha mẹ, xin đừng kích động a...” Trương Sâm đáng thương cầu xin.

“Ai là cha, mẹ của ngươi chứ.” Triệu lão gia tử tức giận vung đòn gánh trong tay lên, “Cha mẹ của ngươi ở phía đông thôn ấy, muốn gọi thì quay về đó gọi đi, đừng có ở trước mặt bọn ta làm trò chồn đến chúc tết gà.”

Ngay đang giằng co, đột nhiên lý thị vội vã chạy ra lớn tiếng nói: “Mọi người hãy yên lặng lại, Nguyệt Cầm nói muốn nói chuyện riêng với Trương muội phu.”

“Ai nói hắn là con rể nhà này chứ.” Triệu lão gia tử đang nổi nóng, liền rống một câu với Lý thị, Lý thị nhất thời giật mình, Triệu lão gia tử cũng phản ứng lại liền im miệng lại.

“Cha mẹ.” Trong mắt Trương Sâm lộ ra vẻ mong muốn, “Cầu hai người cho con vào trong, Nguyệt Cầm muốn gặp con.”

Phương thị không biết con gái nghĩ gì nữa, có chút không vui, người như thế có gì để nói chứ, chẳng qua con gái còn trong tháng, thân thể còn rất yếu, bà muốn nói là con gái còn chưa khỏe. Vì vậy không thể đồng ý cho Trương Sâm vào trong thăm được, nhưng không thể được vì con gái đã mở miệng nên Trương Sâm muốn vào thì phải cho cả nhà đi theo vào, miễn cho có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Cả nhà cùng vào trong phòng, Trương Sâm cũng không muốn nói chuyện này trước mặt mọi người liền nháy mắt với Triệu Nguyệt Cầm, mong nàng bảo mọi người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hắn, nàng và hài tử.

Có điều Triệu Nguyệt Cầm lúc này làm như không phát hiện cái nháy mắt của Trương Sâm, chỉ nhìn cả nhà nói: “Mọi người yên tâm, Nguyệt Cầm chính là có một số chuyện cuối cùng phải nói với hắn mà thôi.”

“Nguyệt, Nguyệt Cầm…ý nàng là gì?” Vốn tưởng Triệu Nguyệt Cầm muốn hòa ly với hắn là do gia đình nàng yêu cầu và tự chủ trương, nhưng bây giờ hắn lại nghe chính Triệu Nguyệt Cầm nói ra lời bạc tình như thế này, Trương Sâm cảm giác tim mình như bị dao đâm vào.

“Vật này ngươi đem về đi.” Triệu Nguyệt Cầm cầm một chiếc khăn lụa kín đáo đưa cho Trương Sâm, khăn lụa này là món quà mà sau khi thành thân không lâu Trương Sâm mua ở trấn trên mang về tặng cho nàng, lúc đó nàng mừng rỡ vô cùng,ngoài tình cảm mãnh liệt lúc tân hôn ra, còn lại trong cuộc sống ngày thường, Trương Sâm không có chăm sóc hay tặng bất kỳ một vật gì cho nàng nữa.

“Nguyệt Cầm” Trương Sâm đột nhiên kích động, vì vậy cũng không có bận tâm những người khác còn ở đây, “Nàng đừng nghe người nhà nàng nói lung tung, nàng có suy nghĩ riêng của nàng, ta biết trong lòng nàng còn có ta, cho nên nàng sẽ không nhẫn tâm hòa ly với ta phải không.”

Triệu Nguyệt Cầm thập phần tĩnh táo nghe Trương Sâm nói xong, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lạnh nhạt nói: ‘Không phải, là do ta muốn hòa ly với ngươi, Trương Sâm, từ nay về sau hai người chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status