Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 107: Dọn vào nhà mới , mừng năm mới


Edit: Thiên Âm

Hơn một tháng sau, nhà mới của Triệu gia mới xây xong.

“Mẹ, lửa quá lớn, nấu canh gà phải nấu lúc lửa nhỏ mới ăn ngon.” Triệu Nguyệt Cầm vừa dùng dao cắt nhanh rau dưa trên thớt, vừa quay đầu lại nói với Phương thị.

Phương thị cũng nghiêng đầu nhìn con gái: “Ái chà, bây giờ biết làm món ngon rồi nên mới đi nhắc nhở mẹ, con nên nhớ con nấu ngon như vậy cũng là do mẹ trách mắng con đó, cẩn thận đừng để cắt trúng tay.”

“Nguyệt Cầm, Nguyệt Cầm, Mẫn Mẫn đói bụng, muội mau cho nó uống sữa đi.” Triệu Tín Lương ôm Triệu Mẫn Mẫn trong lòng vì khóc mà mặt đỏ bừng lên, vừa chạy đến cửa phòng bếp liền gọi Triệu Nguyệt Cầm.

“Đến đây” Triệu Nguyệt Cầm vội bỏ dao xuống, lau tay lên tạp dề, sau đó mới đi ra khỏi phòng bếp, vừa đi vừa nói, “Mẫn Mẫn rất ngoan, có đói thì chờ đến giờ mới khóc, sao lúc này lại khóc đòi ăn nhỉ.”

“Đại ca, con bé không có đói bụng, là tiểu đấy.” Triệu Nguyệt Cầm vuốt ve khuôn mặt của con gái, bế con vào phòng cho uống sữa, nhưng làm đủ mọi cách con bé vẫn không uống, ngược lại còn uốn éo cả người dưới giống như là khó chịu, nàng vừa nhìn là biết con gái lại tiểu.

Triệu Tín Lương sờ trán nói “A? Ta sờ thấy tã của nó ướt, còn tưởng nó đói bụng.”

“Ái chà” Phương thị vừa nhóm lửa vừa cảm thán, “Tín Lương, con hẳn là không biết hài tử vừa mới sinh rất hay tiểu, trước đây Hoằng Lâm và Tương Nghi đều do mẹ, Nguyệt Cầm còn có vợ lão nhị chăm, lúc tụi nó tiểu thì toàn do bọn mẹ giúp không, nên con phải biết hài tử mỗi ngày trừ khóc vì đói ra còn khóc vì tiểu ướt tã đấy con.”

Lúc này, Triệu Nguyệt Cầm từ trong phòng đi ra, đem con gái nhét vào trong lòng Triệu Tín Lương lại một lần nữa: “Đại ca, huynh giúp muội trông con bé nhé, tiểu cũng đã tiểu xong rồi, nó không có đói bụng đâu, chắc sẽ không khóc nữa.”

Một lát sau, Triệu Tín Lương rất đau đầu ôm hài tử chạy vào: “Nguyệt Cầm, Nguyệt Cầm, lần này con bé đi ngoài [thải bớt ấy mà], dính cả người huynh rồi.”

Phương thị, Triệu Nguyệt Cầm: “...”

Cuối cùng vẫn là Phương thị đi ra, ôm lấy tiểu bất điểm Triệu Mẫn Mẫn, không có chê bẩn, lại trừng Triệu Tín Lương nói: “Con đấy, đã làm cha của hai đứa nhỏ rồi, mau đi nhìn xem lão nhị vào lão tam đã tới chưa, ở đây không cần con nhúng tay đâu.”

Ở trong phòng bếp, Triệu Nguyệt Cầm nở nụ cười: “Nhất định là lúc sáng đại ca cho Mẫn Mẫn uống sữa bò, thảo nào con bé lại nhanh đi ngoài như thế.”

Vừa lúc, Triệu Tương Nghi từ trên lầu hai đi xuống, lúc đi ngang qua phòng bếp chỉ biết che miệng nhìn cha mình mà cười, Triệu Tín Lương xấu hổ gãi đầu.

Thời gian trôi qua thật là nhanh, nháy mắt cái đã qua hai tháng, hôm nay đã là 30 Tết.

Nhà mới Triệu gia xây xong là vào ngày mồng tám tháng chạp, khi đó Phương thị hưng phấn dẫn già trẻ lớn bé trong nhà đến nhà mới quét tước lại từ trong ra ngoài, từng góc sân đều quét sạch sẽ.

Sau đó chọn ngày mồng mười tháng chạp để dọn vào nhà mới, gia cụ đều mua mới, Triệu Tương Nghi chỉ nhìn thôi cũng không dám tin vào mắt mình.

Do là buổi tối nằm ngủ ở trên giường trong nhà mới, vì quá vui mừng mà không ngủ được.

Sau khi dọn vào nhà mới, đại phòng triệu gia liền mời những thôn dân đã giúp xây nhà và những người giao hảo đến ăn tiệc, đây là tập tục của địa phương, xây nhà mới rồi thì bày tiệc, đốt pháo hoa để mừng tân gia, với mong ước sẽ có một cơ hội mới, tiền tài đổ vào.

Triệu Nguyệt Cầm cũng theo vào ở, hai tháng qua, tinh thần của nàng cũng bắt đầu tốt, do vừa hết ở cữ, thường xuyên ôm Triệu Mẫn Mẫn đi tới đi lui, còn đem toàn bộ việc trong nhà thu xếp hợp lí, thấy tiểu cô cô như vậy, Triệu Tương Nghi mới là thật sự tin tưởng rằng, tiểu cô cô đã mạnh mẽ đứng lên, tìm hướng đi khác cho cuộc sống của mình.

Có điều lần trước Phương thị nói về một nhà mà bà xem trúng kia, nhưng Triệu Nguyệt Cầm vẫn là không có đồng ý, lý do là không có suy nghĩ sẽ đi thêm bước nữa. Phương thị thấy thế cũng không tiện ép buộc con gái thêm. Vì vậy rất uyển chuyển mà cự tuyệt ý tốt của nhà kia, bà cũng thấy rất đáng tiếc.

Về sau, phương thị cũng không ở trước mặt Triệu Nguyệt Cầm nói về chuyện xem mắt nữa, chỉ còn cách chờ con gái mở miệng nói, nhưng cũng sợ con gái kéo dài, tuổi càng lúc càng lớn…Tuy nói nhà mẹ đẻ sẽ nuôi nàng, không bạc đãi nàng, nhưng một đứa con gái chỉ biết ở nhà mẹ đẻ mà không đi lấy chồng, chỉ sợ bị người ngoài nhạo báng, xỉa xói, Phương thị không muốn Triệu Nguyệt Cầm gặp chuyện như vậy.

Ngay lúc Triệu Tương Nghi vui tươi nhìn mọi người trong nhà ai cũng có dáng vẻ vui mừng, thì người bên nhị phòng và tam phòng đến đại phòng bên này chúc mừng năm mới, mặc dù phân gia, nhưng Phương thị không cho phép các huynh đệ vào lễ mừng năm mới đều tự mình làm tự mình hưởng, bây giờ ăn mừng ở bên đại phòng, bởi vì đại phòng không chỉ phụng dưỡng hai lão nhân gia mà còn có nội tình bên trong, hơn nữa trước khi chuyển vào nhà mới, mọi người đều tán thành sẽ mừng năm mới ở bên chỗ đại phòng.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ >.<)

Không lâu sau, nhị phòng và tam phòng đã có mặt đầy đủ.

Tiểu Hoằng Tuấn bây giờ đã một tuổi lẻ ba tháng, có thể mở miệng nói chuyện được rồi, mặc dù chỉ biết y y a a vài từ, nhưng như thế đã thấy thằng bé rất thông minh rồi, mọi người đều nói là do ở chung với Triệu Tương Nghi lâu nên mới thế, Triệu Tương Nghi nghe vậy rất là xấu hổ, Bây giờ Triệu Hoằng Lâm thường xuyên đến học đường đọc sách, nên trong nhà nàng trở thành hài tử lớn nhất.

Bất kể là Triệu Mẫn Mẫn hay là tiểu Hoằng Tuấn, đều nguyện ý bám dính nàng, nàng còn không biết rằng mình có duyên với con nít như thế đấy.

Lúc này, tiểu Hoằng Tuấn vừa thấy Triệu Tương Nghi vội nhướn người đòi nàng chơi cùng với nó, dãy giụa đòi Lý thị bỏ nó xuống.

Lý thị ôm tiểu Hoằng Tuấn cười đến hăng hái: “Nhìn này, chân còn chưa cứng mà đã muốn nhảy xuống đất mà chạy rồi.” Nói xong liền đem tiểu Hoằng Tuấn chuyển qua cho Triệu Tương Nghi ôm.

Triệu Tương Nghi vừa ôm được tiểu Hoằng Tuấn: “Tiểu tử kia, nhớ tỷ tỷ không? Nhớ Mẫn Mẫn không?”

“Dương...” Tiểu Hoằng Tuấn cười rất là vui mừng, Triệu Tương Nghi không hỏi tiếp nữa chỉ sờ đầu thằng bé,lòng nói, thằng nhóc này kỳ thực không phải nói “Nhột” mà là “Nhớ”*

* Nhột ( yang), Nhớ (xiang) ; hai từ này phát âm gần giống nhau

Triệu Tín Lương vừa nghe thế, vui vẻ cười ra tiếng: ” Hoằng Tuấn, hài tử này nói ‘nhớ’ kìa.”

Lúc này, Triệu Hoằng Lâm từ trên lầu hai đi xuống, vừa thấy mọi người liền chào hỏi cùng chúc tết, sau đó vười nhìn mọi người: “Cha cháu cứ vậy đấy, mấy ngày nay cứ như là con nít vậy.”

Mọi người nhìn Triệu Hoằng Lâm lộ ra vẻ ổn trọng như người lớn, lại nhìn Triệu Tín Lương vui vẻ ừười như con nít, nếu không phải hai người này nhìn bên ngoài khác nhau quá nhiều, mọi người còn tưởng rằng Triệu Hoằng Lâm chính là lão cha còn Triệu Tín Lương là con trai nữa là.

Bây giờ đã là buổi chiều, ánh sáng ấm áp chiếu lên từng người, Triệu Tương Nghi vui vẻ cảm thán.

“Tất cả mọi người vào trong đi, còn đứng ngây ngốc ngoài này làm gì, trời rất lạnh đấy.” Triệu Tín Lương vừa chào hỏi những người khác, vừa dẫn đầu đi vào nhà.

Nhị phòng rất thoải mái đi theo vì nhị phòng xưa nay giao hảo rất tốt với đại phòng, còn nừười bên tam phòng hơi khó chịu, Triệu Hoằng Lâm thấy thế cũng là khách khí nói:

“Tam thúc, mời vào.” Sau đó, cũng hơi mất tự nhiên nói mấy câu chân thành, “Đều là người một nhà, mọi chuyện đã qua rồi, nhà cháu không còn để ý nữa, nên mới mời thúc đến đây cùng mừng lễ.”

Triệu lão tam nghe xong vạn phần kinh ngạc, quả thực không thể tin được đây là lời nói của một đứa trẻ mới có mười tuổi, ánh mắt nhìn Triệu Hoằng Lâm mang theo vài phần kính phục.

Chỉ thấy Triệu lão tam xoa xoa tay gượng gạo nói: “Hoằng Lâm không hổ là đọc sách, lời nói ra đều hay như vậy không giống bọn ta.”

Triệu Tương Nghi không có để ý, chỉ đi theo ca ca vào trong nhà.

Phòng ăn rất lớn, bày ra hai cái bàn một lớn một nhỏ còn rất mới, bàn lớn kia là để người lớn trong nhà cùng nhau dùng cơm tất niên, còn bàn nhỏ là để mấy đứa nhỏ trong nhà dùng.

Mặc kệ là Triệu lão tam, hay là nhị phòng nhưng khi thấy gia cảnh của đại phòng hôm nay, không khỏi tấm tắc khen ngợi, luôn cảm thấy có chút khó tin.

Một lúc sau, hai người Phương thị và Triệu Nguyệt Cầm bận rộn đem món ăn tất niên lên, dựa theo thông lệ niên quan cuối năm mà làm, Triệu lão gia tử dẫn đầu nam nhân trong nhà đem món ăn ngày Tết đến từ đường Triệu gia tế tổ

Còn phụ nữ và trẻ con thì ở trong nhà nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Lý thị nhắc đến vườn rau bên nhà cũ đã phát triển rất tốt.

Kỳ thực tình huống là như vầy, lúc đại phòng chuyển đến nhà mới bên này, tuy nói có đem một ít cây trồng bên vườn rau cũ kia đến đây, nhưng Triệu Tương Nghi không muốn lãng phí mấy miếng đất đó, liền đề nghị, mấy miếng đất đó cứ trồng rau dại tiếp.

Triệu Tín Lương thấy vậy, liền nhờ nhị phòng chăm sóc và thu hoạch rau dại bên đó giúp mình, đồng thời thu rau dại đó cho gia súc nhà họ ăn, tất nhiên nhị phòng đồng ý giúp. Sau khi tiếp nhận đất còn chăm sóc mấy rau dại bên đó, rồi thu hoạch chúng đem đến đại phòng bên này.

Lúc này, những hài tử khác trong phòng đều chơi đùa vui vẻ, chỉ có Triệu Tương Liên và Triệu Hoằng Nhân ngồi ở một bên trầm mặc ít nói.

Kì thực mấy ngày qua, hai người này hay dùng bộ mặt như thế để nhìn người khác, giống như thật sâu cảm nhận được, nhà bọn họ là bị đại gia đình này khinh bỉ, cho nên hai người họ cũng bị người ta ghét bỏ.

Nghĩ đến điểm ấy, trong lòng Triệu Tương Nghi có chút khó chịu, mặc dù Triệu tương Liên và Triệu Hoằng Nhân trước đây rất quá phận, nhưng bọn họ dù sao vẫn là hài tử, bởi vì quan hệ của cha mẹ mà bị liên lụy, cho nên mới bị tổn thương đáng như thế.

Vì vậy, nàng chủ động bước đến bắt chuyện rồi dẫn họ đi chơi, cũng cho cả hai nhiều đồ ăn vặt.

Phương thị và Lý thị đều thu hết vào trong mắt, trong lòng thầm khen ngợi Triệu Tương Nghi là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện….

Chờ các nam nhân trong nhà trở lại, Phương thị tiếp tục dẫn mọi người hoàn thành tục lệ, sau đó mới để cả nhà ngồi xuống dùng cơm tất niên.

Cho nên bất kể là người lớn hay là con nít đều vui vẻ ngồi xuống bàn, trên bàn bày đầy rượu thịt cùng rượu, so với niên quan năm ngoái còn tốt hơn biết bao nhiêu lần.

Cả nhà nâng chén, chúc mừng năm mới, cũng chúc nhau những lời chúc cát tường, trên mặt ai nấy đều hồng hồng, trông rất đẹp.

Triệu Nguyệt Cầm cũng uống rượu, trên mặt tràn đầy nước mắt, chỉ là hơn phân nữa là do vui mừng, nàng cảm ơn mọi người trong nhà đã chăm sóc mình, kể cả Triệu Tương Nghi nàng cũng cảm ơn, mọi người thấy thấy thế vừa đau lòng vừa mừng.

Toàn bộ Triệu gia trên dưới, hôm nay là đèn đuốc sáng trưng, xanh xanh, đỏ đỏ, Triệu Tương Nghi vạn phần thỏa mãn địa nhìn khuôn mặt vui vẻ của mọi người, cũng tin tưởng rằng, cuộc sống của mọi người sau này sẽ ngày càng tốt hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status