Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 120: Bà chủ Như Ý tú phường


Edit: tiểu Âm

Lúc hai huynh muội Triệu Tương Nghi đi dạo xong trên đường về nhà, đều không thấy đám người Mạc Nhã Như đâu hết, trong lòng Triệu Tương Nghi có chút chột dạ, hơi nghi ngờ hỏi ca ca: “Huynh nói xem, chẳng lẽ tính tình tiểu thư đó tệ đến nỗi đem việc này cáo trạng với Mạc lão bản? Nếu người lớn trong nhà hiềm khích với nhau, chúng ta…”

“Không có khả năng.” Triệu Hoằng Lâm rất là rất chắn chắn cắt đứt lời Triệu Tương Nghi, “Dù mọi người biết rồi thì sao chứ, thì cũng chỉ cho rằng hài tử cáu kỉnh giận nhau mà thôi, chẳng lẽ vì…một chút chuyện nhỏ này mà đem giao tình mấy năm nay hủy hết sao.”

“Cũng đúng.” Triệu Tương Nghi ngẫm lại cũng thấy đúng

Hai huynh muội tiếp tục đi về, về đến Thiên Hi Lâu thì đã qua giờ dùng cơm, người đến cũng dần bớt đi, chỉ thấy Triệu Tín Lương lúc này đang đứng ở trước quầy tính sổ sách, hắn vì muốn đảm nhiệm vị trí chưởng quỹ cho tốt, cũng hướng Mạc lão bản xin chút kinh nghiệm.

“Cha, mấy người Bùi gia và Mạc gia đâu?” Triệu Tương Nghi cười hỏi một câu.

Triệu Tín Lương lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn hai huynh muội: “Hai người các con đi đâu vậy? Ba đứa nhóc kia sau khi trở về đều nói không thấy hai đứa đâu, mà bên huyện Giang Ninh kia đang bận rộn nên họ vội vàng về nhà hết rồi.”

Nghe khẩu khí của phụ thân, xác nhận được rằng Mạc Nhã Như không có đem chuyện hôm nay nói cho người hai bên nhà biết, Triệu Tương Nghi thầm trút gánh nặng trong lòng xuống, sau đó nhìn Triệu Tín Lương làm cái mặt quỷ:” Con và ca ca đi dạo ở chợ đông, giờ không có việc gì nữa, vậy tụi con về nhà trước nha.”

Triệu Tín Lương yên tâm mà gật đầu.

Cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm còn không quên hỏi Triệu Tín Lương tiền lời hôm nay thu được.

Triệu Tín Lương cũng không muốn giấu con trai, liền nói hết, sau đó chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm đang thầm tính toán một chút, rồi ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Triệu Tín Lương nói:”Sao lại nhiều hơn so với dự định như vậy? Con trước đó cũng tính nhẩm rồi, không ngờ lại nhiều thêm một thành. Sao hôm nay sinh ý tốt quá vậy chứ?”

Nghe lời con trai nói, Triệu Tín Lương cười vui vẻ, gật đầu, rất là hài lòng nói: “Ít nhiều cũng là Bùi lão bản và Mạc lão bản, hai người đó cho cha chút mặt mũi, còn có Hữu Căn thúc thúc của con nữa đó, cả Lý Chính nữa, không người nào là không có danh tiếng, hôm nay đều đến chúc mừng Thiên Hi Lâu nhà chúng ta khai trương, cũng làm cho mấy khách nhân kia kinh ngạc vô cùng, cho nên họ mới chạy đến đây, vì những nhân vật nổi tiếng này lại đang ở Thiên Hi Lâu của chúng ta.”

Triệu Hoằng Lâm ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, đang muốn cùng tiểu muội đi về nhà, nhưng Triệu Tín Lương nghĩ đến một chuyện rồi nói với hai con: “Còn nữa, Như Ý phường bên kia vừa đến đây để nói chuyện làm ăn với cha, Hoằng Lâm à, dù sao bây giờ con cũng không có việc gì làm, giúp cha một chuyện được không.”

“Cha nói đi.”

“Là như thế này, bà chủ Như Ý phường lúc nãy mới đến Thiên Hi Lâu, nói là mấy món ăn của Thiên Hi Lâu nhà chúng ta ăn rất ngon. Nên muốn chúng ta mỗi buổi trưa đem đồ ăn đến bên tú phường của họ, mà cũng là vì lúc trước Vạn Phúc Lâu còn mở, họ có đến nhờ người Vạn Phúc Lâu đem đồ ăn đến cho họ mỗi buổi trưa, bây giờ Thiên Hi Lâu thay Vạn Phúc Lâu tiếp tục kinh doanh, bà chủ kia đến thử, thấy đồ ăn cũng ngon, cho nên muốn giao dịch với chúng ta, buổi trưa của Như Ý phường đều do Thiên Hi Lâu chúng ta cung cấp.” Triệu Tín Lương trước đem chuyện đã xảy ra giải thích một lần, sau đó cười tươi lấy ra một tờ giấy trắng.

“Như vậy, con giúp cha viết toàn bộ tên các món ăn trong tửu lâu lên đây, một lát nữa con với Tương Nghi về nhà, đi ngang qua Như Ý phường chính là Bách Vị Lâu cũ đó, là một tú phường hai tầng mà lần trước các con đã thấy, lúc đó hai đứa vào trong đưa tờ giấy này cho bà chủ, cha là muốn bên chỗ họ sau này muốn ăn gì, chỉ cần nhìn theo tờ giấy này mà lấy, miễn cho không biết mấy món ăn ở đây lại suy nghĩ.”

Cái này không phải là thực đơn ở hiện đại sao?

Triệu Tương Nghi che miệng cười nhìn phụ thân, nàng tin tưởng, chỉ bằng cái ý nghĩ này của phụ thân, Thiên Hi Lâu sau này sẽ càng náo nhiệt.

Triệu Hoằng Lâm không nói hai lời liền cầm bút viết, sau khi ghi hết tất cả tên món ăn xong, mới cẩn thận cầm tờ giấy Tuyên Thành lên, cẩn thận thổi, chờ mực khô rồi mới xếp lại bỏ vào tay áo, rất thận trọng trả lời phụ thân: “Con sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này.”

“Ngoan.” Triệu Tín Lương rất là hài lòng gật đầu, sau đó lại nói thêm vài câu với hai huynh muội. Hai huynh muội từ biệt phụ thân, rời khỏi Thiên Hi Lâu đi ra ngoài.

Như Ý phường là tú phường mới mở, Bách Vị Lâu chuyển nơi kinh doanh khỏi trấn Thanh Hà được hai tháng thì tú phường này được mở, lần này cả nhà họ chuyển lên trấn, quả thật nghe không ít tin đồn về Như Ý phường này.

Đầu tiên, ở thời đại này là nam tôn nữ ti, một nữ tử lại dám đơn độc ra ngoài mở tú phường kinh doanh, chỉ có một mình không dựa vào ai cũng khiến cho người ta bội phục rồi.

Đương nhiên, người bội phục chỉ có Triệu Tương Nghi, đa số mọi người đối với bà chủ Như Ý phường này đều nói xấu sau lưng, hơn phân nửa là thuộc phương diện đức, ai cũng cho rằng nữ tử không có tài mới là có đức, nữ nhân phải ở nhà giúp chồng dạy con, phụng dưỡng cha mẹ chồng mới là vợ tốt, học mấy nam nhân đi buôn bán làm cái gì?

Cũng có người nói bà chủ này tính tình cương liệt, mọi chuyện phải được làm gọn gàng, chuyện gì cũng biết một chút, hạ bút thành văn.

Rất nhanh, cả hai đã đến trước cửa Như Ý phường.

Chỉ thấy nơi này vốn là một tửu lâu hai tầng nay đã trùng tu lại thành một tú phường, tấm biển đen viết mấy chữ xinh đẹp đầy hữu lực—— Như Ý phường

Nhìn chữ viết khí khái như vậy, giống như chữ của nữ nhân, nếu như theo lời kỳ nhân mà nói, từ trong những nét chữ này đã thể hiện được người viết chữ này là một nữ nhân tự cường.

Chắc không phải là do bà chủ tú phường này viết chứ?

Triệu Tương Nghi âm thầm nghĩ, theo ca ca đi vào trong Như Ý phường.

Nhưng thấy trong đó có một phụ nhân trung niên đang quét sàn, thấy có người vào liền khách khí hỏi hai người: “Xin hỏi quý khách muốn mua gì?”

Triệu Hoằng Lâm cũng là mỉm cười lễ phép đáp: “Bọn con không có đến mua đồ, bọn con là ở bên Thiên Hi Lâu đến đây tìm bà chủ, lúc nãy bà chủ có qua Thiên Hi Lâu nói chuyện làm ăn, cho nên bọn con đến đây hỏi rõ thêm vài vấn đề nữa.”

“Hảo, hảo, hảo, hai đứa đi theo ta.” Phụ nhân trung niên quan sát hai huynh muội một phen, thấy quần áo trên người cả hai không tính là cao quý gì nhưng cũng không kém, hơn nữa tuổi tác giống như hai huynh muội mà cả trấn đã đồn mấy ngày nay, hơn nữa tính cách cũng rất tốt.

Hai huynh muội đi theo phụ nhân trung niên, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một gian tú phòng tại lầu hai, phụ nhân trung niên đi vào thông ab1o một tiếng, sau đó cười hì hì mời hai huynh muội vào nói chuyện.

Hai người gật đầu rồi bước vào trong, thấy phía trong rất là yên tĩnh.

Cũng không phải là do ít người nên mới yên tĩnh, ngược lại, lúc này cả hai nhìn thấy một cảnh tượng, còn có thể làm việc trong yên tĩnh như vậy, thực khiến cho Triệu Tương Nghi sinh lòng kinh ngạc

Tú gian này rất lớn, bên trong là hơn mười vị tú nương ngồi nghiêm chỉnh, ai nấy đều yên tĩnh ngồi một bên thêu các món đồ khác nhau, bên trong phòng lúc này chỉ nghe được thanh âm của châm tuyến.

Triệu Tương Nghi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, điều này biểu thị cho thể xác và tinh thần đều vô lực, giờ khắc này, nếu nói nàng có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất cũng không có khoa trương, cũng không quá đáng

“Hai đứa là con của Triệu lão bản sao?” Một tiếng nói dịu dàng đột nhiên truyền đến, hai huynh muội đều là cả kinh, bởi vì quá yên lặng, giọng nói mặc dù dịu dàng, nhưng có vẻ có chút đột ngột.

Nhưng nhìn lại chỉ thấy mấy tú nương này, vẫn đang tiếp tục thêu đồ trong tay, không chút nào bị quấy rầy, có lẽ đã sớm thành thói quen sẽ có giọng nói đột nhiên truyền tới, có thể nói là những tú nương này đều được nghiêm chỉnh huấn luyện.

“Dạ ni, cha cháu bảo bọn cháu đưa giấy viết tên món ăn cho bà chủ.” Triệu Hoằng Lâm hồi đáp.

Triệu Tương Nghi theo nhìn theo hướng nhìn của Triệu Hoằng Lâm, thấy từ phái trong tú phòng, một nữ nhân trẻ tuổi mặc một bộ xuân sam màu nho trên có thêu hoa mẫu đơn đang ngồi trên ghế quý phi, trên đầu chỉ búi tóc đơn giản, dùng một chiếc trâm châu hoa cắm trên đầu, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng. Chỉ ăn mặc đơn giản nhưng khó nén lại được toàn thân lộ ra vẻ đẹp cao quý.

Nói vậy, vị này này là bà chủ của Như ý phường rồi?

Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi cẩn thận đi ngang qua chỗ của mấy vị tú nương, đến trước mặt Nhâm thị, Triệu Hoằng Lâm đem lời mà Triệu Tín Lương nói lại một lần nữa cho Nhâm thị nghe, sau đó lấy từ trong tay áo ra một tờ thực đơn đưa cho Nhâm thị xem.

Nhâm thị cười tiếp nhận, chỉ nhìn sơ quá mấy lần, sau đó hài lòng gật đầu, cuối cùng hỏi thêm: “Chữ này là do Triệu lão bản viết?”

Triệu Hoằng Lâm lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Là do cháu viết, cũng không có đẹp lắm.”

“Quá khiêm tốn rồi, chữ rất đẹp.” Nhâm thị bỗng nhiên đứng lên, giờ ngọ đến một chút ánh dương từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên bộ y phục của Nhâm thị, tôn lên da thịt trong suốt của Nhâm thị, phảng phất tỏa ra quang mang.

Triệu Tương Nghi lần thứ hai tỉ mỉ quan sát Nhâm, thật khó mà có thể tưởng tượng được, nghe đồn bà chủ này chính là một nữ nhân tự cường, không nghĩ đến khi gặp được, lại là một người hòa khí, giọng nói cũng dịu dàng.

Nàng vốn tưởng rằng, Nhâm thị nhất định là một mẫu dạ xoa hung hãn, không ngờ lại khác đến vậy, cho dù bề ngoài không có hung hãn nhưng không nghĩ tới gặp rồi, đúng là khác so một trời một vực mà.

“Vì sao cháu lại nhìn ta chằm chằm như vậy?” Nhâm thị vui vẻ hỏi Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi mặt nhỏ đỏ lên, bị Nhâm thị hỏi thẳng như vậy, cuối cùng giống như một hài tử cúi đầu ngập ngừng nói: “Cháu, cháu…”

“Xem ra ta đã đoán sai rồi, ta luôn cho rằng con gái Triệu lão bản là một cô bé thông tuệ, không nghĩ đến lại là cô bé biết xấu hổ như vậy.” Nhâm thị nhanh mồm nhanh miệng, có điều trong lời nói không ý tứ trào phúng nào với Triệu Tương Nghi.

Lúc này Triệu Tương Nghi mới chân chính thấy được Nhâm thị quả quyết thế nào, là một nữ nhân ngay thẳng, dám làm dám chịu.

“Ta tiễn hai đứa ra ngoài, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì.” Nhâm thị vừa cười, cất tờ thực đơn vào, sau đó dẫn đầu ra ngoài, hai huynh muội bước chân đi theo.

Nhâm thị tiễn cả hai đến cửa tú phường, dọc theo đường đi Triệu Hoằng Lâm vẫn rất là khách khí, Nha6mt hị cũng nói: “Sau này chúng ta còn lui tới, đừng có khách khí như vậy nữa.”

Hai huynh muội đồng loạt cúi đầu từ biệt Nhâm thị, trước khi đi, Triệu Tương Nghi hơi le lưỡi buông lỏng cả người bị Nhâm thị không cẩn thận nhìn thấy, chờ hai huynh muội đi xa rồi, khóe môi Nhâm thị cong lên, thú vị nói: “Ai, xem ra là một tiểu cô nương thông tuệ, lúc nãy đầu óc mình không tỉnh táo không nhìn kỹ mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status