Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 136: Sau này con sẽ là người Triệu gia


Edit: Thiên Âm

Mặc dù buổi tối mùa hè cực kỳ nóng bức, nhưng buổi sáng thoải mái hơn nhiều.

Gió lạnh mùa hè khoan khoái vô cùng, thoải bay xiêm y trên người, mang theo những nỗi bực tức trong người, mang lại sự bình yên.

Triệu Tương Nghi mở to đôi mắt còn buồn ngủ của mình, theo thói quen lấy tay xoa mắt, mọi người đều dậy hết rồi…Nhớ đến chuyện buổi tối hôm qua, Triệu Tương Nghi bật người đứng dậy, chỉ mặc trung y rồi mang giày đã nhảy xuống giường chạy ra ngoài.

Lúc chạy ra khỏi cửa đụng phải Phương thị, Triệu Tương Nghi ngẩng đầu hỏi: “Bà nội, Uyển Dao tỷ tỷ đâu rồi.”

Phương thị ôn hòa cười, sau đó điểm nhẹ lên trán Triệu Tương Nghi: “Hoảng cái gì, giống con mèo hoang vậy, yên tâm đi, không sao, đi rửa mặc rồi mặc quần áo cho nghiêm chỉnh vào, sau đó đến nhà chính ăn sáng mau.”

Triệu Tương Nghi nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về phòng, bắt đầu tự mặc quần áo, rửa mặt chải đầu, chải một kiểu tóc đơn giản gọn gàng, rồi mới ra cửa.

Đi đến nhà chính, Triệu Tương Nghi kinh ngạc phát hiện, đã quá trễ, mà ca ca Triệu Hoằng Lâm còn chưa đi học ngược lại đang ngồi ngay ngắn trước bàn, thẳng lưng nhìn Tề Uyển Dao, mắt chưa từng rời khỏi một lần.

Triệu Tương Nghi lặng lẽ đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Tề Uyển Dao, dịu dàng cười với vị tỷ tỷ này, thấy cháo hoa trước mặt chưa đụng tới, không khỏi mở miệng nói: “Uyển Dao tỷ tỷ ăn cháo nha.” lại sờ đầu mình nói, “Muội ngủ hơi nhiều nên dậy trễ.”

Tề Uyển Dao cười cười, không có mở miệng nói, có lẽ là do trong lòng còn kinh sợ.

“Muội rời giường rồi thì hãy hảo hảo bồi Uyển Dao tỷ tỷ của muội cho thật tốt, ca đến học đường đây.” Triệu Hoằng Lâm thấy Triệu Tương Nghi đã dậy, bèn đứng lên xoay người rời đi, lúc này Triệu Tín Lương đã sớm đến Thiên Hi Lâu, nếu không khi nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm bây giờ còn ở nhà, không biết đã lo lắng như thế nào đây. Mùa thu năm nay sẽ tham gia thi viện, vậy mà ca ca không giống như đứa học sinh cấp ba ở hiện đại, phải trải qua chút căng thẳng trước mùa thi đến gần.

Triệu Tương Nghi nghĩ như thế nào đi nữa thì Triệu Hoằng Lâm vừa mới rời đi, liền kéo tay Tề Uyển Dao cười nói: “Ngày hôm nay đi theo muội đến tú phường chơi đi, bà chủ Nhâm bây giờ là sư phụ của muội, muội mỗi ngày đều đến đó học nghệ. Dù sao tỷ cũng không có việc gì làm, một mình ở nhà với bà nội cũng không biết nói cái gì, như vậy sẽ buồn đấy.”

“Cái con nhóc không có lương tâm này, con dám nói xấu sau lưng bà nội sao.” Phương thị vừa vào nhà chính nghe thấy liền cười mắng, trên tay cầm một dĩa bánh rán, Triệu Tương Nghi thích nhất ăn xong cháo hoa là ăn cái này, vừa thấy Phương thị vội thay đổi sắc mặt nói:

“Nào có nào gì à, con đâu có nói gì đâu” dứt lời đã chạy đến lấy bánh rán trên tay Phương thị.

Phương thị sẵng giọng: “Tính sổ với con sau”

Tề Uyển Dao thấy bộ dáng vui vẻ của hai bà cháu, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian ở Triệu gia thôn, cùng cha mẹ và ca ca ở chung vui vẻ, khi đó cũng giống như Triệu Tương Nghi và Phương thị bây giờ, thỏa mãn mà hạnh phúc.

Thấy Tề Uyển Dao sợ run, Triệu Tương Nghi vội bỏ bánh rán lại trên đĩa, cười nói, “Nghĩ gì thế, chúng ta ăn cơm đi, bánh rán bà nội làm rất ngon đó, bên ngoài có mua cũng không có vị này đâu.”

“Miệng lưỡi trơn tru, chẳng biết học với ai.” Phương thị cũng ngồi xuống theo, bận rộn cả một buổi sáng, bà còn chưa ăn điểm tâm, chỉ lo chiếu cố ba cha con Triệu Tín Lương.

Triệu Tương Nghi ngoan ngoãn múc cho Phương thị một chén cháo hoa, mùi cháo nóng hổi, hôm nay gạo trắng đã trở thành lương thực chính của cả nhà họ, Triệu Tương Nghi thỉnh thoảng nhớ lại hòan cảnh cả nhà mấy năm trước ăn cơm với trấu, cái cảm giác đó cách nhau như mấy đời vậy, cuộc sống tham khổ ấy không biết tại sao mình và mọi ngời trong nhà có thể vượt qua được nhỉ…

Phương thị cười tươi tiếp nhận cháo hoa, vừa ăn vừa nói chuyện với Tề Uyển Dao, trong mắt khó nén thương cảm cùng đau lòng.

Lúc biết được Tề Uyển Dao gặp chuyện không may, Phương thị đau lòng muốn chết, bây giờ Tề Uyển Dao ở lại nhà bà, Phương thị xem như cháu ruột mà yêu thương.

“Quần áo của Tương Nghi có hơi nhỏ so với con, con không thể mặc bộ này được, chờ cơm nước xong con theo bà xuống phố, bà sẽ dẫn con đi mua mấy khúc vải về may quần áo, không cần lo lắng bị người ta nhận ra, ngay tối hôm qua bà đã làm cho con một cái nón trùm đầu, chỉ cần con mang nó sẽ không gặp phiền toái nữa.” Đang ăn cơm, Phương thị nói thêm vài câu nữa.

Tề Uyển Dao lập tức bỏ chén đũa xuống bàn, rất cảm động nhìn Phương thị.

Sợ Tề Uyển Dao nhìn cảnh thêm buồn, Triệu Tương Nghi vội trêu ghẹo vài câu thay đổi bầu không khi: “Ai nha, như vậy thì hay quá rồi, muội còn định nhờ Uyển Dao tỷ tỷ giúp muội làm nữ hồng đây. Cả ngày cầm kim thêu hoa, tay muội đều đau xót.”

“Con đó nha, cũng sắp biến thành heo lười rồi. Nhà chúng ta bây giờ còn chưa nuôi heo, mà con đã muốn thành heo cho nhà ta nuôi à.” Phương thị vừa cười vừa gắp đồ ăn cho Triệu Tương Nghi, “Nào, nào, heo con, ăn nhiều một chút.’

Tề Uyển Dao bị chọc cười, khó có được một nụ cười trên mặt.

“Bà nội, tỷ ấy cười rồi kìa.” Triệu Tương Nghi kéo vạt áo Phương thị,Phương thị thấy thế, cũng là gật đầu cười hào ái.

Ăn xong điểm tâm, Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao giúp đỡ Phương thị dọn chén đũa, bất chợt giống như nhớ ra điều gì đó, Phương thị nhìn Tề Uyển Dao chằm chằm, nghiêm túc nói, “Uyển Dao a, sau này con chính là người Triệu gia. Đừng có khách khí với nhà ta nữa, mọi người đều là người một nhà”

Triệu Tương Nghi ngây ngốc, Tề Uyển Dao thiếu chút nữa làm rơi chén đũa trong tay.

Tề Uyển Dao kinh sợ nhìn Phương thị một hồi lâu không có đáp lại.

Kỳ thực Phương thị một câu nói này, là có hai ẩn ý bên trong, ngày hôm qua nhìn bộ dáng của cháu trai, bà khẳng định thằng nhóc này đã động lòng với Tề Uyển Dao, Phương thị hơi giật mình nhưng có chút vui mừng, bà không phải là người dựa vào vị thế của một trưởng bối mà đưa ra yêu cầu vô lý, cũng không phải là người chỉ biết nhìn bề ngoài và gia thế người ta. Đứa nhỏ Tề Uyển Dao này rất tốt, Phương thị rất là thích, nếu như sau này Triệu Hoằng Lâm thật sự cưới Tề Uyển Dao về, vậy bà cũng không có phản đối.

Theo tình hình bây giờ, cả hai tuổi còn nhỏ, đó là chuyện của tương lại, Phương thị là người từng trải, kinh nghiệm cũng nhiều hơn lớp trẻ, chỉ là trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện của Triệu Nguyệt Cầm. Cho nên, bà vẫn chưa thể xác định rằng cháu trai đối với Tề Uyển Dao là nhất thời thương hại hay là muốn ở cùng nhau lâu dài…Cũng không biết Triệu Hoằng Lâm sau này có còn thích Tề Uyển Dao nữa hay không, bây giờ có nói ra ý định thân cũng còn hơi sớm, đến lúc đó nếu như Triệu Hoằng Lâm hối hận, như vậy đối với Tề Uyển Dao là không công bằng còn có làm danh tiếng cũng bị ảnh hưởng.

Cho nên bà muốn nói Tề Uyển Dao hãy làm người Triệu gia, vì nếu sau này thật sự sẽ gả cho Triệu Hoằng Lâm, thì sẽ thành người Triệu gia thật sự, còn nếu cả hai không có ý định tiến tới, như vậy có thể bảo Triệu Tín Lương nhận Tề Uyển Dao làm dưỡng nữ, hơn nữa Tề Uyển Dao và Triệu Tương Nghi thân nhau như tỷ muội, coi như cũng có người bạn tốt ở bên chia sẽ buồn vui.

Như vậy tính ra, coi như đã là người Triệu gia

“Bà nội, cảm ơn bà, nhưng con không dám trèo cao.” Trong mắt Tề Uyển Dao hàm chứa lệ rơi xuống.

Tay đang dọn chén đũa của phương thị dừng lại, cười nói: “Nói cái gì vậy, cái gì trèo cao với không cao, đều là cùng một thôn đi ra, cũng xem như là người cùng một nhà sao lại nói như vậy chứ.”

“Uyển Dao tỷ tỷ, sau này tỷ sẽ là người Triệu gia, đừng có khách khí với nhà muội nữa.” Triệu Tương Nghi cũng hiểu ý tứ của Phương thị, bèn thân thiết kéo tay Tề Uyển Dao cười nói.

“Cám ơn mọi người, người xưa cũng nói ‘thêu hoa trên gấm,, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’, mọi người có ân đối với Uyển Dao, Uyển Dao suốt đời không quên ân này.” Tề Uyển Dao nói đến đây liền quỳ xuống.

Phương thị và Triệu Tương Nghi vội đỡ người dậy, sau một hồi xúc động, Triệu Tương Nghi dọn dẹp chén đũa rồi sau đó đến Như Ý phường, còn Phương thị dẫn theo Tề Uyển Dao ra ngoài mua vải.

Trải qua những chuyện liên quan đến Tề Uyển Dao, ấn tượng của Triệu Tương Nghi đối với Nhâm thị càng thêm tốt, Nhâm thị thiện lương, kiên nhẫn lại cường ngạnh quyết đoán, từng chút từng chút hành động của Nhâm thị đều rơi vào trong mắt Triệu Tương Nghi

Làm cho nàng sinh ra một ý nghĩ kỳ quái ——

Nếu như Nhâm thị là mẹ của nàng, thì thế nào?

Nhất định sẽ rất tuyệt, người mẹ có thể trị, kiếm tiền, lại yêu thích hài tử, cẩn thận chăm sóc, không cho người khác khi dễ, người mẹ như vậy, nhất định sẽ nhận lấy thật nhiều lời tán dương hâm mộ đi?

Đúng vậy, nàng đột nhiên bắt đầu mơ hồ mong muốn, Nhâm thị có thể gả cho Triệu Tín Lương làm vợ kế. Mặc dù nghe có vẻ không hay lắm, thế nhưng Triệu Tín Lương và Nhâm thị, hai người này nam chưa lấy, nữ chưa gả, ai cũng không ép buộc được, ở thời đại này chế độ phong kiến có chút cởi mở, quả phụ bị chồng bỏ có thể đi tái gái là chuyện thường, chỉ cần họ cam tâm tình nguyện là được, như vậy sẽ không có kẻ nào đặt điều sau lưng hết.

Triệu Tín Lương Tính là người trung thực, chân thành và chăm chỉ, đồng thời là người rất cẩn thận cùng chu đáo, biết chăm sóc người khác. Tính tình Nhâm thị cường ngạnh, nhưng rất biết trị gia, tin tưởng có thể làm một bà chủ gia đình hiền tuệ. Tính cách hai người này bổ sung cho nhau, nếu không nên duyên vợ chồng thì thật tiếc.

Nhâm thị so với Lã thị thì tốt hơn gấp trăm nghìn lần.

Đều nói nhìn tính tình sẽ biết gai đình người đó ra sao, phụ thân Nhâm thị là tiên sinh dạy học, còn là tú tài, chắc chắn là người hòa ái biết lễ, mẫu thân Nhâm thị thì không cần phải nói, nhìn Nhâm thị như vậy, mẫu thân khẳng định là người cẩn thận chu đáo, ôn nhu thục đức rồi, không giống như người nhà mẹ đẻ Lã thị, xúc phạm người khác không nói, mà nhân phẩm cũng là nằm trong hàng ‘cực phẩm’ tồi tệ.

Nếu như cha nàng sớm gặp được Nhâm thị thì tốt biết bao? Cả hai cũng không bị dày vò mấy năm qua rồi.

Thế nhưng... Nói đi nói lại thì, không có Lã thị, như vậy sẽ không có ca ca tài trí và nữ nhi khéo léo động lòng người như nàng rồi.

Triệu Tương Nghi một đường suy nghĩ miên man, bất tri bất giác đã đến đại môn Như Ý phường

Nhấc chân đi vào, Triệu Tương Nghi đầu tiên là nhìn thấy Nhâm thị, nhâm thị mặc một cái váy hoa viền ẩn cúc, bên hông là một đai ngọc, càng tôn cái eo nhỏ duyên dàng, làn da trắng nõn trong ngày hè mà cứ tưởng như là ôn tuyền tuyền mát mẻ, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy thoải mái

“Sư phụ sớm, hôm nay không phải là con cố ý đến trễ đâu.” Triệu Tương Nghi cười chào hỏi.

Nhâm thị biết cả nhà bọn họ vì chuyện của Tề Uyển Dao mà bận rộn cả một đêm, vì vậy cũng không có so đo, chỉ bảo Triệu Tương Nghi đi lên lầu luyện tập nữ hồng.

Hôm nay Nhâm thị nhìn qua có chút vội vội vàng vàng, không biết chuyện làm ăn có vấn đề gì không mà khiến cho Nhâm thị vội vàng đến thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status